Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, khi Diệp Lạc Hân bảy tuổi thì cha nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị sơn phỉ giết chết trên đường đến kinh thành.
Diệp Lạc Hân cũng bị dọa sợ, từ đó về sau không mở miệng nói chuyện nữa.
Bác cả Diệp Đại Thành thu dưỡng đứa cháu gái này, đồng thời thừa kế hai cửa hàng và một căn nhà do cha nàng đứng tên.
Một hòa thượng qua đường ngẫu nhiên nhìn thấy Diệp Lạc Hân, nói nàng là chi mệnh cực quý, chỉ là bây giờ một hồn ly thể, không đáng kể, tương lai khi hồn phách quy vị thì sẽ có phúc khí miên trạch, tạo phúc thiên hạ.
Bởi vì câu nói này mà Diệp Đại Thành coi Diệp Lạc Hân là nữ nhi, hai vợ chồng càng ngóng trông phúc khí của Diệp Lạc Hân xuất hiện để bọn họ có cuộc sống phú quý.
Ai ngờ Diệp Lạc Hân ở nhà mới chưa đến nửa năm thì Diệp Đại Thành bắt đầu nhiễm bệnh cờ bạc, không chỉ thua sạch hai cửa hàng cùng trạch viện mà còn mất luôn công việc ở tiệm cầm đồ.
Trâu thị đổ tất cả mọi chuyện đen đủi này cho Diệp Lạc Hân.
Dã hòa thượng kia nhất định là nói hươu nói vượn!
Thế này mà là chi mệnh cực quý sao, cái này rõ ràng là sao tai họa!
Từ sau lúc đó, nếu không có chuyện gì thì bà ta sẽ mắng chửi Diệp Lạc Hân để xả giận.
Mắng nàng khắc chết phụ mẫu, lại làm hại nhà bà ta táng gia bại sản, loại tai họa này nên đi đầu thai sớm một chút.
Mặc dù các thôn dân thấy đứa bé này đáng thương nhưng cũng sợ dính vào chuyện xui xẻo cho nên bình thường cũng chỉ nghị luận vài câu ở sau lưng.
Bây giờ Diệp Lạc Hân nhảy sông tự vận thì cũng là một loại giải thoát, chỉ là Diệp Hoài Hưng xem như hoàn toàn tuyệt hậu.
Đám người nhao nhao lắc đầu thở dài, lúc này thấy Tiêu Mộc đi thẳng từ bên ngoài vào.
Chân hắn bước mấy bước dài, chỉ cần mấy bước thì đã bước vào bên trong nhà, trên vai còn khiêng một người.
“Mang cái chăn tới, nhanh!” Tiêu Mộc hét về phía đám người.
Trâu thị thất thần bất động.
Đệ đệ của Tiêu Mộc là Tiêu Cảnh phản ứng nhanh nhất, cậu ấy chạy vào trong phòng mang một cái chăn hoa đến, trải lên trên mặt bàn của nhà chính.
Tiêu Mộc cẩn thận đặt người ở trên vai xuống, bọc người vào bên trong chiếc chăn tứ giác đó.
Lúc này đám người mới nhìn ra, người ở trong chăn chính là Diệp Lạc Hân vừa mới nhảy sông.
Sắc mặt nàng trắng bệch, tóc ướt đang dán vào hai bên má và trán, cũng may là còn thở, hiện tại chỉ mới ngất đi.
Trâu thị trở lại bình thường, đưa tay liền đi cướp chăn mền: “Kẻ nào không có mắt lại đi lấy chăn bông mới của nhà ta ra, đây chính chăn ta làm bằng 10 cân bông, ta còn chưa cam lòng đắp, làm sao có thể cho con đĩ này dùng! ”