Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐã đến thời gian tập hợp, sau lưng thậm chí chính là cây đại thụ vừa nãy lúc rời đi hướng dẫn viên đứng, nhưng mà không có ai, cũng không có lá cờ đỏ.Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết là mưa hay là thế nào, sắc trời dần dần mờ ảo.
Tốc độ chuyển thành màu đen cũng rất nhanh, chỉ mới mười phút đã u ám lại mà mắt thường có thể thấy được.Sương mù xung quanh cũng chỉ tăng thêm chứ không giảm bớt.Trong rừng rậm nguyên sinh như vậy, nếu như gặp phải mưa lớn, cho dù là nhà thám hiểm có kinh nghiệm cực kỳ phong phú cũng vô cùng nguy hiểm, chứ nói gì một người mới như cô.Ngồi chờ chết như thế cũng không phải cách.Sơ Niệm nhanh chóng ăn hai miếng bánh quy, lại uống hai ngụm nước, khôi phục chút thể lực, cô quyết định tự mình tìm đường về.Trong ba lô có một con dao găm quân đội phòng thân, cô nhớ lại phương hướng lúc đến, rạch vài đường trên cây làm một dấu hiệu phương hướng.Theo hướng dẫn viên, phạm vi hoạt động của bọn họ chắc chắn nằm ở rìa rừng.Dưới tình huống không tìm được người, chỉ cần đi dọc theo dấu vết khi đến, chắc là có thể ra ngoài.Không biết có phải ảo giác của cô hay không, càng đi sương mù lại càng nhạt.Cái này cũng khiến cho cô càng thêm tự tin, cảm thấy mình tìm đúng hướng rồi.Nhưng theo thời gian dần trôi, lúc đến chỉ đi hơn một giờ, cô đi hơn ba tiếng rồi vẫn chưa ra ngoài được, chuyện này thật sự kỳ lạ.Đi về phía trước sương mù đã tan hết, mặt đất cũng không phải là rìa rừng bằng phẳng.Hình như…Đây giống ở sâu trong rừng hơn.Một thân một mình ở trong rừng rậm kỳ dị như vậy, cảm giác đói khát lại lần nữa ập tới, thân thể mệt mỏi trở thành sự áp bức cuối cùng của sợ dây tinh thần.Trời dần tối.Sơ Niệm lại lấy điện thoại di động và máy nhắn tin ra, rồi lại tuyệt vọng cất đi.Điện thoại di động không còn nhiều pin, cô phải giữ lại tín hiệu để gọi cứu hộ.
Cỏ sao trong tay lại trở thành ánh sáng cuối cùng.Tay của cô chạm vào chai thủy tinh, dựa vào một cái cây lớn.Trước khi khởi hành hướng dẫn viên nói bọn họ sẽ về làng lúc chiều.
Để tiết kiệm sức lực, bọn họ không mang theo nhiều thứ lắm.Nhường không gian để đặt xẻng và đồ dùng tiện ích khác, ba lô của Sơ Niệm lại càng trống không.Bây giờ bên trong ngoại trừ công cụ, chỉ còn lại nửa gói bánh mì, hai bánh quy nén, một vài que cay nhỏ, thuốc xịt chống côn trùng, và một chai nước gần như uống cạn.Tất cả những gì còn lại là một máy tính xách tay, hai cây bút.Sơ Niệm lại phun rất nhiều thuốc chống côn trùng lên người mình.
Trong rừng có rất nhiều kiến muỗi và chuột, tất cả đều có độc.
Không thể chưa đợi được cứu viện đến, đã bị những thứ nhỏ khó đề phòng này cắn bị thương được.Sau khi làm xong, cô giữ chặt cái xẻng nhỏ trong tay như công cụ phòng ngừa.Cỏ sao to bằng bàn tay, phát ra ánh sáng u ám vào ban đêm, rất đẹp.
Nhưng ánh sáng như vậy cũng rất dễ thu hút côn trùng nhỏ.Suy nghĩ một chút, Sơ Niệm vẫn nhét nó vào trong ba lô.Bên người đã tối đen không thấy được năm ngón tay, nương theo sương mù dày đặc cùng tiếng sấm nổ vang, sợ là trời sẽ nhanh đổ mưa to, cô không thể không tìm chỗ trú mưa trước.Lại đi một hồi, trước mắt xuất hiện một cái hốc cây..