Làm Ruộng Sau Khi Giải Nghệ Tôi Dựa Vào Livestream Làm Ruộng Bạo Hồng


Lâm Xuyên năm nay 18 tuổi, khi hắn sinh ra ba mẹ rất bận rộn liền giao hắn cho bảo mẫu.

Lớn hơn một chút thì ném điện thoại cho hắn, cho hắn chơi, ba mẹ hắn dường như bận chuyện công việc hoặc bận những việc khác, rất ít khi làm bạn với hắn.



Thẳng đến đầu năm nay khi ba mẹ ly hôn, Lâm Xuyên mới biết ba mẹ đã sớm ly hôn, ở bên ngoài cũng đã có gia đình khác, cũng có con, chỉ là vẫn luôn giấu không cho hắn biết, thẳng đến khi tròn 18 tuổi ba mẹ mới nói rõ chuyện ly hôn này.



Ở một khác này, tình cảm gia đình trong lòng Lâm Xuyên vốn lung lay sắp đổ liền hoàn toàn tan vỡ, biến thành ba có gia đình riêng, mẹ cũng có một gia đình khác, chỉ có hắn là không.



Lâm Xuyên cũng thử hoà nhập vào gia đình mới của ba, gia đình của mẹ, lại phát hiện không thể.



Đặc biệt khi nhìn thấy ba hoặc mẹ khi ở gia đình mới, cùng với vợ/ chồng mới, còn có em trai em gái trên danh nghĩa vui vẻ hoà thuận với nhau, nói nói cười cười, mà hắn như một người vô hình, không có ai để ý đến cảm nhận của hắn.




Dưới sự tức giận, Lâm Xuyên liền chuyển ra ở riêng, ba mẹ cũng không có một chút ý tứ đi tìm kiếm, ngược lại còn cảm thấy hắn đã thành niên, nên học cách độc lập.



Nói thật, trong khoảng thời gian này Lâm Xuyên trôi qua không quá tốt, thậm chí còn không đi học.

Hắn bi thương, khổ sở, cảm thấy bị lừa gạt, vứt bỏ, mỗi ngày phải chơi game thì chính là uống đến say mèm, mơ mơ hồ hồ.

Hắn thậm chí có đôi khi nghĩ, nếu trên thế giới này ba mẹ cũng không cần hắn, không yêu hắn, vậy sự tồn tại của hắn có ý nghĩa gì?



Thẳng đến hôm nay khi hắn cầm di động lên chuẩn bị chơi game, trong lúc vô tình nhấn sai một cái liền vào phòng phát sóng trực tiếp của đài chim cánh cụt, thấy chính là kênh “Điền viên giai vị này”, lúc ấy chủ phòng đang hái rau cùng cả nhà.



Hắn cũng không rõ, vì sao một phòng phát sóng chỉ quay cảnh hái rau đơn giản lại khiến hắn cứ ngồi ngẩn ngơ nhìn xuống đất như vậy.



Lúc sau khi chủ phòng đến thị trấn bán rau, hắn vẫn ngồi nhìn như vậy.


Sau khi xem xong hai đoạn phát sóng trực tiếp tuy không dài, thậm chí còn chưa được hai tiếng nhưng kỳ lạ chính là, tâm trạng của Lâm Xuyên xảy ra biến hoá rất lớn.



Rõ ràng chủ kênh không hề nói chuyện với bọn họ, cũng không nói lời tâm sự gì.

Cũng không biết vì sao, sự chán trường và bi thương trong lòng hắn dần dần tiêu tán, giống như được một cơn gió mùa xuân thổi qua, dịu êm ấm áp, thổi tan đi những cảm xúc không tốt kia, nỗi lòng lập tức bình tĩnh trở lại.



Đáy lòng còn chợt sinh ra một loại động lực, dường như có một giọng nói đang khuyên bảo hắn: Đừng khổ dở, đừng bi thương, không có chuyện gì ghê gớm cả, nếu cảm thấy không có ai yêu thương cậu, vậy cậu phải tự yêu thương chính mình cho tốt.

Cậu mới 18 tuổi, tương lai phía trước còn rất dài, cậu lên tỉnh táo lại sống cho tốt, tin tưởng bản thân một ngày nào đó cậu sẽ có một gia đình êm ấm khác.




Ánh mắt dừng lại ở phần bình luận, cho nên đây thật sự là phòng phát sóng điền viên mang phong cách chữa khỏi à?



Lâm Xuyên ánh mắt ngơ ngẩn, bỗng nhiên đưa tay ôm kín mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay mà chảy ra, âm thanh nghẹn ngào nức nở phảng phất như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ, không có chỗ để đi, thương tâm, khổ sở, thống koor, mờ mịt.



Lưng hắn hơi cuộn tròn, mặt chôn vào đầu gối khóc rống, phát tiết hết cảm xúc bị nghẹn bao nhiêu ngày nay ra.



Cũng không biết qua bao lâu, âm thanh nức nở dần nhỏ lại.



Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, hắn ngửa đầu dựa vào bức tường lạnh như băng, duỗi tay lau toàn bộ nước mắt trên mặt đi.



Nhìn qua tóc mai, tựa như thấy được ánh sáng đang len lỏi qua cửa sổ tiến vào căn phòng u ám, không mãnh liệt nhưng cũng không thể làm ngơ, mang một tia sáng thuần khiết chiếu rọi căn phòng u tối.



Một khắc này, thiếu niên dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó.




Hắn cầm di động, yên lặng ấn theo dõi cũng đặt mua 10 cân cải thìa.



Thiếu niên từ trên mặt đất gian nan đứng dậy, dọn dẹp hết rác rưởi và mấy chai rượu trong nhà, lại kéo rèm mở cửa sổ ra, đón ánh mặt trời đã lâu không thấy.



Thay xong quần áo, cầm điện thoại lên xem vừa vặn phòng phát sóng trực tiếp đã sắp kết thúc, Tạ Ninh đang nói “Lần sau gặp lại.”



Để điện thoại di động vào túi quần, đeo cặp sách lên, Lâm Xuyên mở cửa, ngửa đầu đón ánh sáng dịu dàng, hít thở không khí mùa xuân.

Hết thảy muộn phiền trong lòng, cảm xúc chán trường, tựa như đã biến mất hoàn toàn trong phòng phát sóng trực tiếp kia, thay thế bằng vô vàn dũng khí đối mặt với cuộc sống trước mắt.

Hắn quyết định bắt đầu cuộc sống mới, cho dù chỉ có một mình cũng có thể sống tốt, cuộc sống mới, cũng phải đi học cho tốt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận