Lão trưởng thôn vừa mới ngồi xuống, Khương đại nương liền lên tiếng trước:
“Nếu lão thôn trưởng cũng đến rồi, vậy hôm nay ta nói rõ luôn, Xảo Xảo nhà ta tuyệt đối không gả cho lão tứ nhà đó, ta khuyên có người nên chết tâm đi là vừa, Xảo Xảo nhà ta là một cô nương tốt, dựa vào đâu mà phải gả cho một tên ngốc chứ? Cũng đừng lôi tờ giấy hôn ước gì đó ra nữa, có chuyện gì thì nhắm vào ta mà đến, Đại Dũng nhà ta mất sớm, ta một mình gà mái nuôi con, cũng đừng tưởng mẹ góa con côi là dễ bắt nạt!”
Tiêu lão gia đương nhiên biết chuyện này nhà mình đuối lý, nên cũng không biết phản bác thế nào.
Năm đó ông ấy và Khương Đại Dũng là huynh đệ tốt, hai người uống chút rượu, uống đến cao hứng, nhất thời xúc động liền định ra chuyện này.
Năm đó, tiểu nhi tử nhà ông ấy, Tiêu Hạc Xuyên, mới chưa đầy hai tuổi đã có thể viết được tên mình, chuyện này cả làng đều biết, đều khen sau này hắn có tướng mạo của người đỗ đạt, lời đồn đại vang xa.
Chính vì vậy, Khương Đại Dũng mới nhìn trúng tiềm năng của tiểu nhi tử nhà ông ấy, muốn sớm tìm kiếm một tương lai tốt đẹp cho con gái mình.
Nào ngờ, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy năm trước Tiêu Hạc Xuyên lên núi không may bị ngã đập đầu, từ đó trở thành một kẻ ngốc nghếch.
Tiêu gia cũng nghĩ, nếu đứa nhỏ này cả đời cứ như vậy, sau này phu thê ông ấy nhắm mắt xuôi tay thì phải làm sao?
Vì thế mới nhớ đến chuyện năm xưa, muốn thử vận may, nếu nhà người ta không đồng ý thì thôi, nói rõ ràng mọi chuyện là được.
Lão trưởng thôn thở dài, nhìn Khương đại nương đang hùng hổ dọa người, rồi lại nhìn sang Khương Xảo Xảo đang thút thít nức nở, còn có Tiêu Thành cúi đầu không nói, ông ấy thầm nghĩ, hay là cứ coi như xong chuyện này đi.
Dù sao, con gái nhà người ta xinh đẹp như vậy, quả thật không có lý do gì phải gả cho một tên ngốc, chẳng phải là đẩy người ta vào chỗ chết hay sao? Tuy ông ấy đã già, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn.
Lão trưởng thôn đang định lên tiếng, thì đột nhiên một giọng nữ vang lên cắt ngang, giọng nói còn mang theo chút non nớt:
“Ta gả, Khương Xảo Xảo không gả, ta nguyện ý gả!”
Lời vừa dứt, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy từ trong nhà kho của Khương gia có một thiếu nữ dáng người gầy gò, yếu ớt như muốn ngã chậm rãi đi ra.
Người này không ai khác, chính là con gái nuôi của Khương gia, Khương Tuế!
Khương Tuế giơ một tay lên, từng bước từng bước đi về phía lão thôn trưởng, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Lão thôn trưởng dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn nàng, mọi người cũng kinh ngạc nhìn nàng, đặc biệt là Khương đại nương, hai mắt như muốn lồi ra ngoài:
“Con nha đầu chết tiệt kia, lúc này còn chạy ra góp vui gì hả?”
Khương Tuế không để ý đến Khương đại nương, trực tiếp lướt qua bà ta đi đến trước mặt lão thôn trưởng.
“Tiểu nha đầu, vừa rồi ngươi nói gì, nói lại lần nữa.
” Lão trưởng thôn tuổi đã cao, tai hơi lãng nên bảo Khương Tuế nói lại lần nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa