Làm Ruộng-tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!


Không đợi Tạ Minh Thiện trả lời, Tang Giác Thiển nói tiếp: “Anh đừng tin tôi, tôi cũng không tin anh, chúng ta đều tin vào cân điện tử và súng khò, kiểm tra từng cái, tiện thể để tôi quay video, tránh sau này có gì lại nói qua nói lại.”
Nói xong, Tang Giác Thiển mở điện thoại quay video, nhìn nhân viên bán hàng: “Bắt đầu đi!”
Nhân viên bán hàng ngẩn người ra, đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn quản lý Lý: “Quản lý, chuyện này—”
Quản lý Lý cũng không biết phải làm sao, quay qua cầu cứu nhìn Tạ Minh Thiện: “Tổng giám đốc Tạ, anh xem—”
Trên khuôn mặt tinh tế, tuấn mỹ của Tạ Minh Thiện không nhìn thấy chút khó chịu nào, biểu cảm vẫn rất hòa nhã.

Anh ta khẽ gật đầu: “Nghe theo lời cô ấy đi! Trong kinh doanh, chỉ nói chuyện làm ăn thôi.”
Tang Giác Thiển lại nhìn Tạ Minh Thiện một cách khó hiểu, câu nói đó còn kỳ lạ hơn.
Bọn họ không quen biết nhau, lại còn là quan hệ mua bán, nếu không nói chuyện làm ăn thì còn nói chuyện gì nữa?
Nhân viên bán hàng và quản lý Lý cùng nhau phối hợp, cũng không mất quá nhiều thời gian đã kiểm tra xong bảy mươi lăm thỏi vàng.
"Tổng giám đốc Tạ, thỏi vàng không có vấn đề gì cả." Quản lý Lý báo cáo.
Tạ Minh Thiện gật đầu, mỉm cười nhìn Tang Giác Thiển: “Giá thu mua vàng của Tạ thị chúng tôi là 650 đồng trên một gram.

Nhưng cô mang nhiều như vậy, vàng lại là loại chất lượng cao, không thể để cô phải thiệt thòi.

Tôi sẽ cộng thêm 10 đồng cho mỗi gram, cô thấy thế nào?”
Tang Giác Thiển cười nhẹ: “Tôi thấy rất tốt.”
Quản lý Lý lấy máy tính, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.
“Một thỏi vàng là 353 gram, bảy mươi lăm thỏi là 26475 gram.

Một gram là 660 đồng, tổng cộng là 17437500 đồng.

Nếu cô không có vấn đề gì, tôi sẽ lập hợp đồng, ký xong là chuyển tiền ngay.”
“Không có vấn đề gì.” Tang Giác Thiển đáp: “Nhưng làm phiền quản lý Lý nhanh chút, tôi còn có việc.”
“Vâng.” Quản lý Lý gật đầu rồi rời đi, còn Tạ Minh Thiện thì vẫn đứng lại.
Thấy Tạ Minh Thiện nhìn mình không chớp mắt, Tang Giác Thiển hơi nghi hoặc: “Tổng giám đốc Tạ còn điều gì muốn nói sao?”
“Tôi—”
“Minh Thiện, sao cháu còn ở đây? Tôi đợi cháu nửa ngày rồi.”
Một giọng nói già nua vang lên, ngắt lời Tạ Minh Thiện chưa kịp nói.
Theo phản xạ, Tang Giác Thiển nhìn về phía người vừa nói.

Cô trông thấy một ông lão mặc trang phục truyền thống đang tiến lại gần.
Mái tóc của ông ấy đã điểm bạc nhưng tinh thần vẫn phấn chấn.
Tạ Minh Thiện nhìn thấy ông lão, liền cười chào hỏi: “Ông Trần, sao ông lại tìm đến đây?”
Ông Trần vẫn cười hiền từ: “Tôi đợi cháu nửa ngày mà không thấy, nên tất nhiên là phải qua xem thử xem thứ gì níu chân cháu rồi.”
Nói rồi, ánh mắt ông ấy lướt qua những chiếc thỏi vàng trên bàn, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như không.
Dường như đối với ông ấy, đống vàng đó chẳng khác gì một đống đất.
Thế nhưng khi ánh mắt ông ấy liếc qua thỏi vàng rồi dừng lại ở Tang Giác Thiển, biểu cảm của ông ấy bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
“Đây là...”
Thấy ông Trần biến sắc, Tạ Minh Thiện nhíu mày: “Ông Trần, có chuyện gì sao?”
Ông Trần không trả lời, mà tiến đến trước mặt Tang Giác Thiển: “Tôi có thể xem cái hộp này được không?”
Xem hộp?
Cái hộp này thì có gì mà phải xem?
Trong lòng thấy kỳ lạ nhưng Tang Giác Thiển vẫn đồng ý: “Được.”
Ông Trần không vội vàng, ông ấy lấy một đôi găng tay trắng từ túi áo rồi cẩn thận đeo vào, sau đó mới bắt đầu xem xét chiếc hộp.
Nhìn thấy ông Trần cẩn thận như vậy, Tang Giác Thiển càng thêm thắc mắc.
Đống vàng kia để đó thì không nhìn đến, lại chăm chăm xem xét cái hộp đựng vàng như bảo vật, đây chẳng phải là một sở thích kỳ quặc sao?
Lúc đầu Tạ Minh Thiện cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà nét mặt anh ta cũng dần thay đổi.
Tạ Minh Thiện chăm chú nhìn ông Trần, mãi cho đến khi ông Trần cẩn thận đặt chiếc hộp xuống, mới khẽ hỏi: “Ông Trần, thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui