Sau đó, nàng tiến về phía Lý Quân Diễn, hào phóng nói: “Nhạc Chi, từ nay toàn bộ nhu cầu của dân chúng tại Đình Châu cứ để ta lo!”
Đừng hỏi, vì nàng có niềm tin vững chắc như vậy!
Có nhiều tài sản như thế, lo liệu cuộc sống cho năm vạn dân tại Đình Châu chẳng phải là chuyện rất dễ dàng hay sao?
Nhìn Tang Giác Thiển với vẻ đầy tự tin như vậy, Lý Quân Diễn không khỏi cảm thấy vô cùng đáng yêu, đôi mắt hắn chứa đầy sự dịu dàng, như muốn hóa thành dòng suối ấm áp.
Lý Quân Diễn lùi lại một bước, kính cẩn hành lễ với Tang Giác Thiển: “Cuộc sống sau này của Nhạc Chi đành phải nhờ cả vào Thiển Thiển rồi.
"
Đang đắm chìm trong niềm vui phấn khích, Tang Giác Thiển chẳng để ý thấy có gì khác thường trong lời nói của Lý Quân Diễn, hào sảng xua tay: “Không thành vấn đề!”
Vừa dứt lời, chưa đợi Lý Quân Diễn có phản ứng, chính nàng đã không nhịn được mà bật cười.
Sau khi bình tâm lại, Tang Giác Thiển mới nói: “Nhạc Chi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm!”
“Được! Thiển Thiển cũng nghỉ sớm nhé.
”
Trở về phòng trên lầu, Tang Giác Thiển thu mình trên ghế sofa, lấy điện thoại ra, điên cuồng đặt hàng.
Trước đây, nàng chỉ nghĩ đến việc cho người dân Đình Châu đủ ăn nên chỉ mua gạo và bột mì.
Nhưng bây giờ vấn đề lương thực đã được giải quyết bước đầu, nhất định phải giúp họ ăn ngon hơn một chút mới được.
Tang Giác Thiển tìm số điện thoại của nhà cung cấp, bấm gọi ngay.
Dù lúc này đã hơn chín giờ tối, nhưng chuông vừa vang lên một tiếng đã được tiếp nhân.
Tang Giác Thiển không nói lời thừa thãi, nàng trực tiếp báo yêu cầu của mình.
“Tôi cần một vạn thùng dầu ăn, năm nghìn thùng dầu mè, hai tấn muối, hai tấn đường, năm nghìn thùng nước tương, năm nghìn thùng dầu hào, năm nghìn thùng giấm.
Bột tiêu trắng, bột tiêu đen, gia vị thập tam hương*, hạt nêm, bột ngọt, mỗi loại đều cần năm nghìn thùng.
Tương đậu, tương đậu nành, tương ăn với cơm, tương nấm hương, tương ớt băm, tương ớt cay, tương ngọt, mỗi loại cũng cần một vạn thùng.
Tạm thời là vậy, khi nào có thể giao hàng?"
*thập tam hương: là một loại gia vị tổng hợp rất phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc, bao gồm 13 loại thảo mộc và gia vị khác nhau là Hồi hương, Đinh hương, Quế, Hạt tiêu Tứ Xuyên, Thảo quả, Tiểu hồi (thì là), Gừng, Tỏi, Hành lá, Hoa tiêu, Lá nguyệt quế, Cam thảo, Hạt ngò
Sau khi nàng hỏi câu cuối cùng, chờ đã lâu mà vẫn không nghe thấy hồi đáp.
“Alo?” Tang Giác Thiển nghi ngờ hỏi: “Còn ở đó không?”
"Có có!" Đối phương bừng tỉnh như vừa ra khỏi giấc mộng, nhưng giọng nói lộ rõ sự kích động: “Bà chủ Tang, sao lại đột nhiên cần nhiều hàng vậy? Tiệm của cô có đủ chỗ chứa không?"
"Không đủ đâu!" Tang Giác Thiển trả lời thản nhiên: “Tôi vừa nhận được một đơn hàng lớn, cứ giao hàng đến kho của tôi, tôi sẽ bán lại ngay.
”
“Việc làm ăn của bà chủ Tang càng ngày càng phát đạt! Sau này nếu có đơn lớn như vậy, đừng quên tôi nhé!”
“Chỉ cần hàng của anh đủ chất lượng, tôi nhất định sẽ không đổi nhà cung cấp.
”
“Chuyện này thì bà chủ Tang cứ yên tâm, tôi sẽ thông báo ngay cho công nhân, huy động chuẩn bị hàng ngay trong đêm, sáng mai là có thể bắt đầu giao hàng.
Chỉ là về giá cả thì…”
“Giá vẫn như cũ, tôi sẽ chuyển trước hai triệu tiền đặt cọc.
”
“Bà chủ Tang hào phóng quá! Tôi sẽ đi báo cho công nhân ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, Tang Giác Thiển lập tức chuyển hai triệu.
Ban đầu, Tang Giác Thiển định mua thêm thịt, nhưng cả sáu nhà kho của cô đều không có kho lạnh, không thể bảo quản thực phẩm tươi sống, đành phải tạm gác lại, để mai tính tiếp.
Trong lòng còn vướng bận việc mua sắm, Tang Giác Thiển ngủ không yên, sáng sớm đã tỉnh giấc.
Lúc này mới hơn sáu giờ sáng, trời vừa hửng sáng không lâu.
Tang Giác Thiển xuống lầu, nhìn về phía cửa sổ nhưng không thấy Lý Quân Diễn.
Nàng nghĩ giờ này còn sớm, có lẽ hắn chưa dậy?