Khi Tang Giác Thiển chạy về cửa sổ, nước đã phun ra từ ống nước, ào ào chảy vào vại.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Quân Diễn trợn mắt há hốc mồm.
Là hoàng tử, từ nhỏ hắn đã được dạy phải giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lúc này, hắn không thể nào che giấu được sự kinh ngạc của mình.
Thật sự quá thần kỳ!
Chỉ một ống mềm như vậy lại có thể chảy ra nhiều nước như thế.
Lý Quân Diễn đã kinh ngạc như vậy, Từ Tam và Lâm Thất càng thêm chấn động.
Hai người nhìn Lý Quân Diễn, ánh mắt cực kỳ thán phục.
Vương gia của bọn họ quả thật là thần nhân!
Lý Quân Diễn thấy ánh mắt của hai người, khẽ lắc đầu: "Không phải công lao của ta, là! "
"Thuộc hạ biết!" Từ Tam nhanh nhảu đáp: "Là vị nữ thần tiên ngoài cửa sổ.
"
Lâm Thất không hiểu chuyện gì: "Tam ca, ngoài cửa sổ có nữ thần tiên à? Sao ta không thấy?"
"Thần tiên há là phàm phu tục tử như đệ có thể thấy được? Chỉ có Vương gia chúng ta mới thấy được!" Từ Tam nói như lẽ đương nhiên.
Lâm Thất gật đầu tán thành: "Tam ca nói đúng!"
Nghe Từ Tam nói, Lý Quân Diễn liếc nhìn Tang Giác Thiển.
Chỉ thấy nàng lặng lẽ đứng đó, mặc dù xung quanh hơi tối, nhưng cả người nàng lại tỏa ra một thứ ánh sáng không thể nào làm ngơ.
Từ Tam nói đúng, nàng chắc hẳn là thần tiên, nếu không sao lại xuất hiện bên ngoài cửa sổ của hắn, cho hắn nước và thức ăn, cứu bách tính Đình Châu khỏi khổ nạn?
Thấy vại nước đã đầy quá nửa, Từ Tam và Lâm Thất vẫn ngây người đứng nhìn, Lý Quân Diễn đành phải nhắc nhở hai người.
"Còn ngây ra đó làm gì? Đi lấy thêm vật chứa nước đến đây! Đã truyền tin cho bách tính bên ngoài chưa? Bảo họ xếp hàng, vào lấy nước.
"
Từ Tam và Lâm Thất nghe vậy giật mình, đồng thời lớn tiếng đáp: "Vâng! Thuộc hạ đi ngay!"
Không bao lâu, cái sân vốn yên tĩnh trở nên ồn ào.
Từ Tam lại xuất hiện ở cửa thư phòng: "Vương gia, bọn họ đến rồi, cho bọn họ vào lấy nước luôn ạ?"
"Cho họ vào đi.
"
"Vâng.
"
Từ Tam mở cửa thư phòng: "Vào đi, nhớ xếp hàng ngay ngắn, không được tranh giành, không được ồn ào, ai cũng sẽ được nhận nước.
"
Đứng đầu hàng là một ông lão, lão gầy gò, khuôn mặt đen đỏ đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm như cỏ khô, rối bù.
Có lẽ vì tuổi cao, ánh mắt cũng trở nên đục ngầu.
Nghe Từ Tam dặn dò, lão không vào ngay mà còn do dự.