Lam Sắc Vi

Kimura Kiyoshi nhìn Kuran Kaname chằm chằm, đáy mắt hiện lên sự phòng bị. Ngược với vẻ ngoài tỉnh táo, là nội tâm hoảng sợ khẩn trương của cô, làm sao bây giờ? Kuran Kaname biết rồi, lại nhanh như thế. Trong đầu Kimura Kiyoshi lờ mờ hiện ra cảnh tượng một cô gái mặc ki-mô-nô màu trắng bị đâm thủng tim.

“Không hiếu kỳ vì sao ta biết sao? Hiou?” ngón tay thon dài của Kuran Kaname nhẹ nhàng chuyển động, cánh hoa trong lòng bàn tay liền rơi xuống mặt đất, cười nhẹ nhìn hoa anh đào bay múa đầy trời. “Phải cám ơn những bông hoa anh đào này đã giúp ta phát hiện ra. Hiou, ngươi ngụy trang rất khá. Từ ngày đầu tiên ngươi bước vào bộ ban đêm, ta đã hoài nghi vẻ ngoài này của ngươi. Thân phận Kimura Kiyoshi có thể ngụy tạo, nhưng tính tình thì không dễ dàng thay đổi. Không nghĩ tới, Hiou điện hạ luôn cao ngạo lại ngụy trang thành một thiếu nữ Huyết tộc vô tội giống một loài người, chiếm được sự đồng tình và tin tưởng của bộ ban đêm.”

Nội tâm gần như chảy máu, Kimura Kiyoshi đương nhiên nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của Kuran Kaname. Anh ấy đã biết, lấy linh hồn mấy ngàn năm của Kuran Kaname mà nói, tôi nói gì cũng vô ích, bây giờ anh ấy đang giận dữ vì bị tôi lừa gạt, và cả kế hoạch đối phó Kuran Rido cũng bị xáo trộn. Kimura Kiyoshi quyết định trầm mặc, yên lặng quan sát phản ứng của Kuran Kaname, tối thiểu hiện tại tôi sẽ không đến mức bị hút cạn máu.

Kuran Kaname vuốt ve cánh hoa anh đào màu hồng vừa rơi xuống tay, khẽ nhấc khóe miệng cười lạnh “Điều khiển hoa kỳ chẳng phải là sở trường của Hiou ngươi sao? Nhờ có ngươi, số hoa anh đào bị Seiren hái hết đêm qua giờ lại nở rộ.” Kuran Kaname nghiêng mắt nhìn cành hoa anh đào mọc vươn đến cửa sổ phòng mình, lúc này đang nở đầy.

Kimura Kiyoshi tiếp tục lui ra sau, chất vấn: “Vậy lúc trước, ngươi nói với ta chuyện bạn đời, chuyện hút máu, nhưng thật ra là gạt ta đúng không? Ngươi chỉ muốn hút máu của ta để chứng minh thân phận của ta, có đúng hay không?”

Kuran Kaname dừng ánh mắt lại ở trên cổ của trắng nõn Shizuka Hiou, hồi lâu mới nói “Ngươi thử nói xem, Hiou; nếu muốn ngụy trang, thì ngươi không nên ở lần đầu tiên gặp ta đã biểu diễn ra khả năng nhạy cảm siêu việt. Thân thể đã sống hơn ba nghìn năm cũng không giống ‘ thiếu niên ’ cho lắm.” hai tròng mắt lạnh lùng khó dò của Kuran Kaname chăm chú nhìn Kimura Kiyoshi “Nếu thân phận bại lộ, chi bằng nói thẳng ra mục đích của ngươi.”

Kimura Kiyoshi có thể cảm nhận được khí thế vô cùng cường đại tản mát ra từ trên người Kuran Kaname, trách thì trách vừa rồi tôi đã nhất thời lơi lỏng, không cẩn thận sử dụng năng lực làm hoa anh đào nở. Vốn tưởng rằng, đang hoa kỳ của hoa anh đào nên không ai chú ý chuyện này, không nghĩ tới Kuran Kaname sớm đã phát hiện, hơn nữa lại là từ lần đầu tiên gặp mặt… Đúng vậy, ai có thể đấu nổi thuỷ tổ gia tộc vampire —— Kuran Kaname chứ. Kimura Kiyoshi đột nhiên cảm thấy đầu bỗng hơi choáng váng, lại sắp ngất sao? Không thể! Kimura Kiyoshi dùng sức trợn to mắt, không ngừng cảnh cáo mình, ngàn vạn không thể ở thời khắc mấu chốt này mà té xỉu, nếu không máu sẽ bị hút khô chết thế nào cũng không biết.

Kuran Kaname nhìn Shizuka Hiou hơi trợn to mắt, nội tâm không ngừng cười lạnh, còn cần phải hỏi sao? Ánh mắt tham lam như thế, sau khi bị phát hiện thân phận chắc chắn sẽ hiển lộ không thể nghi ngờ, máu của Yuki khiến cô ta tham luyến đến thế sao? Kuran Kaname hồi tưởng lại những lần ‘ Kimura Kiyoshi ’ chăm sóc Yuki, đều là giả sao? Nhưng nếu muốn uống máu Yuki… thì… cô ta sớm đã có cơ hội, vì sao đến bây giờ vẫn chưa động thủ? “Thế nào? Ngươi không chỉ tham luyến máu của một người?” Còn có ta sao, Kimura Kiyoshi?

Kimura Kiyoshi cau mày, có ý gì? Không chỉ một người? Ý là tôi muốn hút máu của Yuki và anh ta sao? Quả nhiên, chỉ dựa vào cố gắng thôi thì không thể chiếm được tình yêu. Kimura Kiyoshi ôm trán, chuyển người chậm rãi đi, cả người mang theo một loại tịch liêu không nói ra lời.

“Ngươi muốn đi?” Kuran Kaname đột nhiên vọt đến trước người Shizuka Hiou, hai tròng mắt đỏ màu máu, tay phải bóp chặt cổ Shizuka Hiou, tay trái đặt trên lưng Kimura Kiyoshi, cười lạnh nói: “Đây là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?”

Kimura Kiyoshi không sợ, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng Kuran Kaname, khẽ nhấc lông mày, vẻ mặt khiêu khích.”Vậy ngươi muốn như thế nào? Giết ta? Được thôi, cổ và tim, ngươi đã khống chế được, vậy thì cắn đi.” Kimura Kiyoshi giơ cái cổ trắng nõn của mình ra, sẵng giọng nói, trong khóe mắt lơ đãng xẹt qua nước mắt.

Kuran Kaname đẩy Kimura Kiyoshi ra, ánh mắt lạnh như băng “Sống ở đây cho tốt, lấy thân phận Kimura Kiyoshi; trước khi ta biết được hết thảy, không được rời đi.” Kuran Kaname xoay người, hơi nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ “Đúng rồi, ta nghe nói bộ ban ngày có một con người mà ngươi rất quan tâm.” Nói xong, Kuran Kaname liền ưu nhã rời đi.

“Khụ —— ngươi ——” bị ngã xuống đất, Kimura Kiyoshi nghe vậy, nhìn bóng lưng Kuran Kaname hô to: “Không cho phép ngươi hại Ichiru!”

Bộ ban ngày, kí túc xá trung học cấp một.

Ichiru lấy rau và trái cây vừa mua, cho vào bồn rửa. Khẽ hát ca khúc mà Hiou sama mới phát hành, khoan khoái sắp xếp xong mọi thứ. Có thể khoác thân phận gia tộc Kimura thật tốt, được phân đến một gian phòng có phòng bếp. Lát nữa Hiou sama sẽ tới đây ăn cơm với mình, đây chính là lần đầu tiên cùng ngài ấy ở chung sau khi ngài ấy làm ca sĩ. Ichiru vui vẻ vừa làm vừa nghĩ, phân loại rau và hoa quả, từ lò nướng lấy ra vừa rồi bánh cake vừa đun nóng…

Kimura Kiyoshi ngồi ở bên cửa sổ rơi lệ nhìn bóng lưng bận rộn của Ichiru, trong thế giới này người quan tâm mình nhất cũng chỉ có cậu ấy. Ichiru quét bơ lên bánh cake, dùng hoa quả trang trí xong; sau đó bắt đầu làm thịt bò bít tết, thái rau. Đột nhiên, Ichiru cứng người lại, lập tức xoay người cười với Kiyoshi. Kimura Kiyoshi đã vội vàng lau khô nước mắt, mỉm cười nhìn Ichiru.

“Chị? Chị đến lúc nào vậy? Vậy mà em lại không phát hiện ra, chị chờ một chút nhé, em xong ngay đây.” Ichiru mặc tạp dề con thỏ màu hồng mà Kimura Kiyoshi tặng cậu, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhuận như ánh mặt trời.

“Ừ, được. Thật mong đợi nha.” Kimura Kiyoshi nhảy vào trong nhà, nhanh nhẹn ngồi xuống bàn ăn, hồi hộp chờ đợi. Một canh giờ sau, Ichiru mang món ăn cuối cùng đặt lên bàn ăn, cởi tạp dề xuống ngồi đối diện Kimura Kiyoshi. “Thế nào rồi, chị, gần đây bề bộn nhiều việc phải không?” Ichiru vừa rót máu heo rừng vào cốc đưa cho Hiou sama vừa cười hỏi.

Kimura Kiyoshi hơi sững sờ, nhận lấy ly rượu cười nói: “Rất tốt. Chẳng qua là gần đây tật choáng váng đầu hay tái phát.”

Ichiru ngồi thẳng lại, nhìn Kimura Kiyoshi rất lâu, đột nhiên nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Có thể có chuyện gì chứ, chị rất khỏe mà.” ánh mắt Kimura Kiyoshi lóe lên, làm bộ hít hà thịt bò bít tết trong mâm “Thơm quá, Ichiru, chị có thể ăn chưa?”

“Vâng, đương nhiên có thể, đây là làm cho chị mà.” Ichiru cười đẩy đĩa thịt bò bít tết đã cắt xong đến gần Hiou sama. Lẳng lặng nhìn Hiou sama ăn sạch từng miếng từng miếng thịt bò bít tết trong mâm. Ichiru sầu lo nhìn Hiou sama, không nói gì.

Kimura Kiyoshi uống một hớp máu heo rừng, dùng khăn trắng lau nhẹ khóe miệng.”Làm gì mà nhìn chị như vậy? Tay nghề của Ichiru càng ngày càng cao, ăn ngon thật.” Kimura Kiyoshi nhìn đĩa thịt bò bít tết không vơi chút nào trước mặt Ichiru “Ngon như vậy, tại sao không ăn? Chẳng lẽ đầu bếp lại chán ghét thưởng thức tài nấu ăn của mình sao? Có phải muốn chị xiên từng miếng bón cho em ăn không?” Kimura Kiyoshi vừa nói đứng dậy bước vào phòng bếp, thu dọn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Chị, nãy giờ chị chỉ miễn cường cười thôi, quá nhiều gượng ép.” Trong thanh âm từ tính tràn đầy quan tâm và sầu lo.

“Ichiru, chúng ta đi đi.” Kimura Kiyoshi đột nhiên xoay người vọt đến trước mặt Ichiru, vẻ mặt thấp thỏm.

“Em có thể thờ ơ, chỉ sợ chị không bỏ được.” Ichiru nhớ tới ánh mắt thâm tình của Hiou sama khi nhìn Kuran Kaname, tim liền ẩn ẩn đau. Sao cậu lại không nhìn ra sự lưu luyến rất sâu trong mắt Hiou sama chứ, sự lưu luyến này rất rất sâu, giống như đã có từ mấy ngàn năm trước vậy, không cách nào dừng lại. Ichiru cố gắng bình phục tâm tình lại, nhìn Hiou sama vẫn đang yên lặng mà hơi có vẻ ưu thương; con ngươi hơi co lại, nội tâm bỗng có cảm giác không ổn.”Chẳng lẽ… người kia đã biết thân phận của chị?”

“Ừ, đã biết rồi.” Kimura Kiyoshi lắc lắc máu đỏ tươi trong cốc, quanh thân tản ra sự bi thương và tịch liêu.

Ichiru tựa hồ có thể cảm nhận được sự đau đớn như đâm vào tim mà Hiou sama đang phải trải qua lúc này, cậu lập tức đứng dậy kéo Hiou sama nói: “Nếu người kia không hiểu được tâm ý của ngài, vậy chúng ta còn ở nơi này làm cái gì? Cùng đi thôi, không bao giờ lưu luyến người kia nữa!”

“Ichiru, chị…”

“Sao vậy? Hiou sama, đến bây giờ vẫn không nỡ bỏ sao?”

“Không… không phải thế, chị chỉ là sợ liên lụy đến em. Chỉ sợ… rời khỏi đây… không thể đơn giản như vậy.” Kimura Kiyoshi nhìn bóng người bên ngoài cửa sổ, cảm khái nói.

“Sao vậy? Chị sợ mình không đánh lại được hắn?” Ichiru nghĩ đến cái tên đã làm cô gái mà cậu trân quý nhất phải thương tâm, tức tối không có chỗ đánh.

“Đại khái sẽ ngang tay đi, nhưng bọn họ nhiều người, chị sợ bọn họ làm em bị thương.” sao Kimura Kiyoshi có thể không biết chứ, những người của bộ ban đêm mặt ngoài thì quan hệ rất tốt với tôi, nhưng chỉ cần là vấn đề dính đến Kuran Kaname, bọn họ tất nhiên sẽ đứng bên cạnh quân vương Kuran Kaname, chắc chắn sẽ đối kháng tôi. Mặc dù tôi ứng phó được Kuran Kaname, nhưng nếu cộng thêm đám người Ichijou, sợ rằng Ichiru không gánh nổi.

Ichiru kiên định nhìn Hiou sama nói: “Có thể vì ngài hy sinh tính mạng là vinh hạnh của Ichiru, chúng ta đi thôi, Hiou sama.”

“Không, chị không thể đi. Mục đích chị đến tối nay là muốn em đi, Ichiru, em đi trước đi. Sau khi an toàn của em được bảo đảm, chị sẽ rời đi, không bao giờ muốn bước vào học viện này nửa bước nữa.”

“Không, vô luận xảy ra chuyện gì, em đều muốn ở cạnh Hiou sama.” Ichiru cầm tay Shizuka Hiou thật chặt không chịu buông.

“Ichiru, nghe lời. Chúng ta không thể cùng ở lại nơi này, em nhất định phải an toàn. Đây là điều chị nợ em, cũng là việc mà người dính đầy máu tươi của cha mẹ em là chị đây nên đi làm, em nên hận chị. Đúng rồi, đây là máu của chị, có cơ hội thì cho anh trai em uống nó.” Kimura Kiyoshi từ trong túi áo lấy ra một cái bình thủy tinh màu đỏ, đưa cho Ichiru. Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của Ichiru, Ichiru, thật xin lỗi, chị chỉ có thể làm được như vậy.

Khóe mắt Ichiru lóe ra nước mắt, liều mạng lắc đầu “Vô luận chị đã làm gì cha mẹ em, chị vẫn là Hiou sama trong mắt em. Là người chị mà em đáng giá dâng hiến sinh mạng. Nguyện vọng lớn nhất của Ichiru chính là có thể ở một khắc trước lúc vĩnh viễn nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy chị.”

“Ichiru” Kimura Kiyoshi nghe vậy không nhịn được rơi lệ, ôm Ichiru thật chặt vào trong ngực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui