Lam Sắc Vi

Kuran Kaname nhẹ nhàng Kimura Kiyoshi lên giường, đắp chăn cho cô, xoay người rời đi ”Kaname…”

“Ừm?”

Thiếu nữ mặc áo ngủ màu trắng trên giường hưng phấn nhảy dựng lên, lắc lắc ngón tay đeo chiếc nhẫn, không thể tin nổi nói ”Anh thật sự cầu hôn với em rồi?”

Kuran Kaname yêu chiều đưa Kimura Kiyoshi nằm trở lại giường, búng nhẹ vào chóp mũi của cô bé không an phận, ánh mắt xẹt qua bầu ngực trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo của cô ”Khuyên em nên chú ý một chút, em nên thường xuyên soi gương, em có biết trong mắt người khác, em mê người đến mức nào không?”

“Thật?” Kimura Kiyoshi nháy đôi mắt sáng, con ngươi chuyển động một vòng, tựa hồ đang có chủ ý nghịch ngợm nào đó, cô dịch thân thể sang một bên giường, vỗ vỗ phần giường còn lại ”Anh bồi em, được không?”

Kuran Kaname khẽ nhíu mi, có chút do dự, hôm nay nếu anh ngủ ở đây, chắc chắn sẽ bị mất ngủ. Tuy đã qua ngàn năm, anh không nghĩ tới lại có một ngày có thể mở ra cánh cửa lòng vốn bị đóng chặt đã lâu. Tình yêu đối với Kiyoshi không giống với Yuki, anh đối với Yuki là che chở, mà đối với Kiyoshi, anh khó có thể khắc chế, nội tâm luôn rung động, sẽ hốt hoảng, sẽ sợ, sẽ lo lắng…

Kimura Kiyoshi thấy Kuran Kaname do dự, nhảy xuống giường cởi áo khoác của anh ra, lộ ra áo sơ mi đen bên trong. Áo sơ mi đơn giản, mơ hồ lộ ra đường cong hoàn mỹ, cực kỳ hấp dẫn. Kimura Kiyoshi xoay người chạy đến tủ quần áo lật tới lật lui nửa ngày, rốt cục tìm ra được một cái hộp màu trắng tinh xảo đưa cho Kuran Kaname. “Cho anh, anh thay đi, bảo đảm không nhìn trộm” sau đó nhảy lên giường, dùng chăn chùm kín đầu.

Kuran Kaname mở hộp ra, lấy ra áo ngủ tơ tằm màu đen đắt tiền, kích cỡ rất vừa với anh, trên đơn giá màu tím có ghi rõ ngày mua, là một ngày trước khi nhập học vào bộ ban đêm, nói cách khác bộ quần áo này đã được để trong tủ gần ba năm; Kuran Kaname nhẽ nhấc khóe miệng, thì ra cô ấy đã để ý đến anh sớm như vậy.

Kimura Kiyoshi vẫn còn đang phân vân không biết có nên nhìn lén hay không, thì Kuran Kaname đã thay xong quần áo nằm ở bên cạnh cô, cô nhô cái đầu nhỏ trong chăn ra nghi ngờ nói: “Sao thay xong nhanh vậy? Em còn chưa nghĩ ra đâu”

“Chưa nghĩ ra cái gì?” Kuran Kaname cười ôm Kimura Kiyoshi vào trong ngực, đôi môi khêu gợi gần sát tai phải của cô ”Muốn sàm sỡ anh?”

“Ai… ai nói…” Kimura Kiyoshi bị nói trúng tâm sự, trái tim gần như đập ba mươi nhịp mỗi giây, đỏ mặt yy nói: xong rồi, lần này hoàn toàn phải chảy máu. Kuran Kaname giơ ngón tay hơi lạnh trêu chọc cái cổ đỏ bừng của Kimura Kiyoshi ”Miệng có thể nói dối, nhưng nơi này, còn cả nơi này cũng sẽ không, đỏ hết lên rồi, giống như anh đào chín mọng vậy.”

Kimura Kiyoshi quẫn bách che kín chăn, không để cho Kuran Kaname thấy mình, tại sao à? Rõ ràng là cô muốn chủ động, sao lại đổi khách thành chủ rồi? Kimura Kiyoshi không phục lật người, nhìn vào đôi mắt nhu tình như nước của Kuran Kaname, ba phút sau, cô bại hạ, bĩu môi chọc chọc xương quai xanh hoàn mỹ không tỳ vết của Kuran Kaname ”Anh đang ở ngay đây, thật ra thì có chút khó có thể tin… cùng Kaname ——”

“Cho nên em muốn anh làm gì đó, tìm lại cảm giác thật.”

“Ai nói thế? Đâu phải em” Kimura Kiyoshi vùi đầu, thấp giọng nói sạo, lại bị nhìn thấu.

Hai tay Kuran Kaname ôm lấy hai bả vai Kimura Kiyoshi, cười xấu xa hôn lên cánh môi đào phấn của Kimura Kiyoshi, cho đến khi hô hấp của người dưới thân dồn dập mới dừng lại, ngón trỏ lành lạnh khẽ vuốt ve viền môi của cô, trượt xuống, lưu luyến nơi mềm mại trước ngực ”Em đã nghĩ kĩ rồi?”

Kimura Kiyoshi ngượng ngùng gật đầu, chợt lại lo lắng lắc đầu một cái, hạnh phúc tới quá mau, cô chưa kịp định thần lại. Thân thể này đã trải qua ngàn năm, vị hôn thê của Kuran Rido cùng con người yêu nhau, nhất định có rất nhiều chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Kimura Kiyoshi bắt đầu tìm tòi trí nhớ…

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Kuran Kaname khẽ trượt tay đến đùi Kimura Kiyoshi, dần dần vén váy ngủ lên, Kimura Kiyoshi cản lại tay Kuran Kaname, áy náy nói: “Không phải là em không muốn, em lo lắng… Kaname, em lo không xứng với anh.”

“Cô nhóc ngốc, người anh yêu là em bây giờ chứ không phải quá khứ. Nếu như bàn về quá khứ, anh còn nhiều hơn em gấp mấy lần, là anh không xứng với em mới đúng. Về sau, không cho phép em nghĩ như thế, có hiểu không?”

Kimura Kiyoshi xấu hổ gật đầu một cái, ôm cổ Kuran Kaname, nhẹ nhàng hôn lên má anh. Cử chỉ chủ động nhỏ đã khơi dậy sự phản kích bá đạo của Kuran Kaname, nụ hôn dịu dàng mà nhiệt tình như một luồng sóng đánh tới, khiến Kimura Kiyoshi vô lực ngăn trở, bị bao phủ trong cơn sóng thần…

Đang đắm chìm trong nhu tình, Kimura Kiyoshi bỗng bị sự đau đớn ở thân dưới làm bừng tỉnh, cả người giật nhẹ, Kuran Kaname nhẹ nâng đầu Kimura Kiyoshi tựa vào ngực mình, nhẹ hôn cái trán cô ”Nhịn một chút, lát nữa sẽ không đau.” Kimura Kiyoshi đỏ mặt gật đầu, thật bất ngờ khi tôi có thể đem lần đầu tiên của mình trao cho Kuran Kaname. Cảm giác đau dần dần biến mất, Kuran Kaname bắt đầu luật động, mang Kimura Kiyoshi xông lên đỉnh… Cho đến khi gầm nhẹ một tiếng, cả người Kimura Kiyoshi bị cảm giác mênh mông mãnh liệt cắn nuốt, toàn thân giống như bị điện giật tê dại co quắp, trở nên mềm nhũn.

Sau đó, Kuran Kaname đứng dậy, hôn cánh môi Kimura Kiyoshi, hồi lâu mới lưu luyến tách ra, thấp giọng nỉ non với cô gái mê ly trên giường ”Hôm nay là lần đầu tiên của em, tha cho em đấy” rồi vào phòng vệ sinh, cầm khăn lông đã được giặt bằng nước ấm để lau người cho Kimura Kiyoshi, Kuran Kaname tắm rửa đơn giản xong rồi nằm ở bên cạnh Kimura Kiyoshi.

Kimura Kiyoshi lười nhác nằm sấp trong chăn, không buồn nhúc nhích, Kuran Kaname khẽ nhấc khóe miệng, chọc chọc má thiếu nữ ”Kiyoshi?”

Kimura Kiyoshi bĩu môi, cau mày, thuận theo núp ở trong ngực Kuran Kaname ”Ưm… Mệt quá, Kaname” Kuran Kaname nâng trán, cô gái này hoàn toàn không biết dáng vẻ này của cô mê người đến mức nào, đè nén lửa nóng trong người, ôm cô gái vào ngực rồi ngủ…

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

Kimura Kiyoshi mở mắt ra, đã là hoàng hôn ngày thứ hai, Kuran Kaname đã sớm rời đi, vết máu đỏ tươi trên giường nhắc nhở Kimura Kiyoshi rằng đêm qua là thật mà không phải cảnh trong mơ. Kimura Kiyoshi cố gắng gượng dậy thân thể đau nhức, miễn cưỡng rời giường, nhớ tới đêm qua triền miên, cô không khỏi cực kỳ hạnh phúc; tôi lắc lắc ngón tay phải đang mang chiếc nhẫn, hoàng hôn đang dần xuống, Bảo Thạch màu hồng tản ra ánh sáng quỷ dị, khiến Kimura Kiyoshi nhớ tới đóa Tường Vi xanh thường xuyên xuất hiện trong mơ. Kimura Kiyoshi lắc lắc đầu, chắc chắn là tôi đã ngủ quá nhiều, màu xanh và màu đỏ quá khác biệt, sao có thể liên tưởng đến nhau chứ.

Kimura Kiyoshi tắm rửa xong, thả tóc xõa, thay đồng phục học sinh ra cửa, vốn tưởng đại sảnh rất náo nhiệt, không nghĩ tới chỉ có một mình Kuran Kaname ngồi trên ghế sa lon lật sách. Nghe thấy tiếng động trên lầu, Kuran Kaname ngẩng đầu cười hỏi: “Tỉnh rồi?”

Kimura Kiyoshi đỏ mặt, nhớ tới đêm với Kaname… bỗng chân tay luống cuống ”Ừm… à… những người khác đâu?” Kuran Kaname khép lại quyển sách, ưu nhã đứng dậy ”Đã đến phòng học rồi, chúng ta cũng đi thôi.”

“Oh” Kimura Kiyoshi nhẹ vãn cánh tay Kuran Kaname, ngẩng mắt nhìn đồng hồ lớn

”Sao? Năm giờ hai mươi rồi, nguy rồi, sắp trễ rồi! Rõ ràng em có đặt đồng hồ báo thức, không hiểu sao lại không vang, chúng ta đi nhanh thôi!”

Kuran Kaname yêu chiều vỗ vỗ đầu Kimura Kiyoshi, cười nói: “Anh đoán là nó có vang lên, chỉ là người nào đó không nghe thấy mà thôi.”

Kimura Kiyoshi nháy nháy đôi mắt sáng, không chịu thừa nhận: “Đấy là anh nói thôi” có chết tôi cũng không thừa nhận. Hai người vừa vào phòng học liền thu hút ánh mắt của mọi người, những ánh mắt này tổng thể quy nạp thành ba loại, hâm mộ, ghen tỵ và hận; Kimura Kiyoshi chính thức không nhìn ánh mắt mọi người, khéo léo ngồi ở bên cạnh Kuran Kaname, tiếng chuông vang lên, Kuran Kaname như thường ngày yên tĩnh lật sách, còn Kimura Kiyoshi thì yên tĩnh ngắm mỹ nhân lật sách.

Nửa giờ sau, bàn tay Kuran Kaname đang lật sách bỗng dừng lại, khẽ nghiêng đầu nhìn Kimura Kiyoshi, Kimura Kiyoshi tránh né cúi đầu, kéo kéo vạt áo. Một quyển tiểu thuyết Zaria mới ra được đặt trong ngực Kimura Kiyoshi, đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp ”Đọc cái này đi, nếu lại nhìn anh như thế nữa, cẩn thận anh mặc kệ xung quanh và ăn sạch em đấy.”

Kimura Kiyoshi ngây người ngẩng đầu nhìn ánh mắt ý vị thâm trường của Kuran Kaname, mặc kệ xung quanh? Ăn sạch? Kimura Kiyoshi nhìn mọi người ngồi trong phòng học, lập tức nghẹn đỏ mặt, Kuran Kaname đúng là bụng đen mà, cô nương tôi đây chỉ là thiếu hiểu biết, ngây thơ một chút ở phương diện này thôi, hừ, anh chờ đấy, nhất định em sẽ hăng hái cố gắng học tập vượt qua anh!

Sau khi tan lớp, Kimura Kiyoshi liền bước vào thư viện trường của bộ ban đêm, đây là lần đầu tiên Kimura Kiyoshi đến đây, không chỉ bị một đống núi sách làm hoa mắt, mà tìm nửa ngày cũng không tìm được một quyển có liên quan đến XXOO, ngay cả một từ cũng không có. Kimura Kiyoshi quyết không thể chịu thua cái ông quân vương Kuran Kaname ngàn năm kia được, phải phản công, công mới là chính đạo.

Thư viện trường không giúp được gì, quyết định thực hành Plan B, lẻn vào phòng Ichijou, tìm kiếm trong đống manga khổng lồ của Ichijou.

“Ai?” Kimura Kiyoshi nhanh chóng quay lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của Ichijou đang đứng sau lưng mình. “A, Ichijou, cậu trở về đúng lúc quá, tớ muốn mượn sách manga của cậu một chút”

Ichijou thở phào nhẹ nhõm, mở đèn, nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon ”Chỉ là mượn manga mà thôi, làm gì mà thần bí thế, lén lén lút lút vào phòng của tớ.”

“Đừng nói nhiều thế, cậu có manga phương diện kia không?”

“Phương diện nào?”

“Kỹ thuật ấy”

“Cuộc chiến đấu bí mật ở Thương Hải? Cách sinh tồn nơi hoang dã? Bí tịch nuôi chó?”

“Đấy cũng là kỹ thuật?”

“Dĩ nhiên” Ichijou bắt chéo hai chân, cười lấp lánh ”Không nghĩ tới cậu và Kaname sama tiến triển rất nhanh, nhưng tớ không có đồ cậu muốn, con người của tớ là coi trọng kinh nghiệm thực chiến, kỹ thuật chuyên nghiệp. Nếu Kiyoshi muốn học tập, có thể thử với tớ một chút, tớ sẽ dạy cho cậu, tớ sẽ rất kiên nhẫn…” Ichijou quay đầu, chẳng thấy Kimura Kiyoshi đâu, bĩu môi lầm bầm: “Chỉ đùa một chút thôi mà, có cần chạy nhanh như vậy không? Chẳng lẽ cô ấy là lần đầu tiên? Thú vị, nhất định phải hỏi Kaname một chút.”

Kimura Kiyoshi nhảy ra ngoài cửa sổ, bay qua tường bộ ban đêm, chuẩn bị trở về thư viện trường tìm một chút; bỗng từ xa nghe thấy có tiếng cãi vã trong rừng cây, ngay sau đó có tiếng súng vang lên, Kimura Kiyoshi nhảy qua mấy cái cây, thấy Yanagi Toga đang giơ súng nhắm ngay Kiryu Zero trong ao nước, Yuki đang che ở trước mặt Kiryu Zero, lớn tiếng giải thích Kiryu Zero đã chuyển biến tốt, không còn hành động hút máu. Yanagi Toga thu hồi súng, cảnh cáo Kiryu Zero rồi rời đi. Sau đó Yuki ôm Kiryu Zero khóc, hai người ôm nhau mãi mới lên bờ rời đi.

“Sao vậy, chủ nhân phát hiện thấy người hầu dị thường cho nên tới quan tâm.” Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Kuran Kaname, nghe không ra vui vẻ hay giận dữ.

Kimura Kiyoshi áy náy quay đầu lại, thấp giọng đáp lại ”Kaname”

“Giờ học vừa kết thúc, em đã chạy đi, chỉ vì nhìn cái này” hai tròng mắt Kuran Kaname đượm vẻ buồn rầu, khiến Kimura Kiyoshi nhìn mà nghẹn ngào trong lòng. “Không phải là em đến nhìn cái này, em là muốn đi thư viện trường, lúc đi ngang qua thì nghe thấy tiếng cãi vã. Và… em có một việc muốn nói với anh, về Kiryu Zero.”

“Chuyện gì?”

Kuran Kaname nhàn nhạt nói, khiến tim Kimura Kiyoshi đau đớn như bị kim châm, sự đau đớn này càng kéo dài, tôi càng muốn giải thích rõ, chôn hết thảy ”Em đã trộn lẫn máu vào cà phê rồi đưa cho Kiryu Zero uống, em không biết là làm như vậy có phá hỏng kế hoạch của anh hay không, nếu như có, em rất rất xin lỗi.”

Kuran Kaname nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, rồi xoay người rời đi, để lại bóng lưng cô đơn với Kimura Kiyoshi. Kimura Kiyoshi vốn tưởng rằng Kaname sẽ tha thứ của tôi, vốn cho là tôi sẽ không hề đánh vỡ kế hoạch gì của anh, vốn cho là anh sẽ rất yêu tôi yêu đến mức thắng được hết thảy… Vậy mà… không có một cái ‘ vốn cho là ’ đúng cả.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui