Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Lần đầu tiên Hill nhìn thấy Abigail liền nhận ra cô là cô con gái của đôi cha con trong rừng lúc trước. Lúc đó, hắn đang đi săn với Hannibal, đi săn bình thường.

Hannibal cũng từng gặp Abigail, khẳng định y đã nhận ra cô từ sớm nhưng không nói gì với Hill. Hill biết Hannibal không muốn mình can thiệp vào trò chơi của y.

Abigail có mái tóc màu nắng, xinh xắn mà mộc mạc, thoạt nhìn như con thú nhỏ bị kinh hãi, làm cho người ta nhịn không được muốn yêu thương che chở. Cô mặc quần áo mà Alana cung cấp, mắt thẩm mỹ Alana rất tốt, Abigail mặt một chiếc áo màu vàng nhạt, bên ngoài là một chiếc áo lông màu xám cổ rộng, mái tóc dài xõa ra, chiếc cổ trắng nõn lộ ra ngoài, làm cho vết thương trên đó càng thêm rõ ràng.

Alana đưa khăn quàng cổ màu xám cho cô, Abigail nhận lấy rồi quấn quanh cổ mình, lúc này vết thương mới không còn rõ ràng nữa. Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Hill, khó tránh khỏi muốn hỏi vài câu.

“Tôi là đặc vụ Hill Noras, đồng sự của Will.” Hill giới thiệu đơn giản, không nói gì nhiều.

Abigail nhạy cảm phát hiện ra sự lạnh nhạt của Hill, cô bé là người nhạy cảm, tự nhiên cũng sẽ không muốn thân cận Hill. So với Alana, Abigail càng thích ở bên Will hoặc Hannibal. Nhất là đối với Hannibal, cô bé có một sự ỷ lại rất kì quái, tựa như nhìn thấy bậc cha chú của mình.

Hill phỏng chừng bởi vì Garrett là kẻ ăn thịt người, tuy từng tên giết người hàng loạt có tính cách khác nhau nhưng hơi thở trên người vẫn có phần nào đó tương tự. Abigail ở bên cạnh Hannibal sẽ cảm nhận được cảm giác như trên người cha cô bé, điều này làm cô an tâm. Đương nhiên điều đó làm Hill càng thêm kiên định quyết tâm không thể giữ lại cô gái này, cho dù cô vẫn chưa hiểu nguyên nhân cô ỷ lại vào Hannibal.

Bọn họ tới Minnesota, đến căn phòng xảy ra huyết án. Mới vừa xuống xe đã nhìn thấy hàng chữ “Cannibal” sơn tô trên vách tường, vô cùng bắt mắt.

Abigail đi tới ngoài hiên, nơi đó đã được tẩy rửa vết máu, mẹ cô chết ở đó. Sắc mặt cô bé thay đổi, tựa như nhớ lại những hồi ức không tốt, sau đó, cô lùi vài bước, tâm tình có phần kích động.

Những người ở đây không người nào không tinh thông tâm lý học thế nhưng Alana không có lập trường để nói, Will lại không biết nói như thế nào. Anh vốn không hiểu giao tiếp với con người, huống chi là một cô bé trẻ trung trong thời gian trưởng thành, trời biết con nít bây giờ nghĩ cái gì, sau khi mất đi thân nhân thì phải đối mặt như thế nào? Will bắt đầu chân tay luống cuống, mặc dù không biểu hiện ra trước mặt ngay trước mặt Abigail, thế nhưng những người khác đều chú ý tới.

“Vào đi thôi.” Hannibal giải vây, Abigail ngẩng đầu nhìn Hannibal, tựa như tìm được chỗ dựa mà dần dần bình tĩnh lại, cảm xúc cũng ổn định hơn.

Trang trí trong phòng vẫn như trước, thế nhưng cũng không còn như trước, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cha cô từ một người chồng tốt người cha tốt biến thành tên giết người hàng loạt giết vợ giết con, một tên ăn thịt người… Điều này làm cho Abigail không thể nào chấp nhận được, tất cả xảy ra quá nhanh.

Tất cả mọi thứ đều được FBI kiểm tra, ngay cả những ảnh chụp dán trên tủ lạnh cũng bị lật qua lật lại, những thứ không liên quan đều được đóng gói bỏ vào túi, cứ thế chất thành một đống. Ở đây không giống như một căn nhà, mà như một hiện trường án mạng, lạnh lùng nhợt nhạt.

Abigail ngồi xổm xuống, mở túi kiểm tra đồ của mình, cô có thể mang theo chút đồ về lại bệnh viện, trong đó có cả quần áo, thế nhưng mục đích chính đưa cô bé tới đây là để phá án.

“Hôm đó, trước khi chúng tôi tới, xảy ra chuyện gì?” Will nói ra nghi vấn.

Mọi chuyện quá khéo, FBI vừa đến, Garrett Hobbs liền muốn cùng gia đình cùng chết? Có người dường như biết trước Will sẽ tới, hơn nữa báo cho Hobbs.

Abigail buông cuốn sách trong tay ra, cau mày suy tư, ký ức của cô bé vì bị kích thích quá mức mà trở nên mơ hồ gãy khúc, cô bé phải tìm một lúc lâu mới nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó.

“Bọn em đang ở nhà, mama đang làm cơm, ba ba … wait! Em nhớ ra rồi, có người gọi điện tìm baba.” Abigail kinh ngạc: “Anh nghĩ là…”

Cô nhìn Will, anh gật đầu lại hỏi: “Người kia là ai?”

“Em không biết, em không nhận ra.” Abigail lắc đầu.

“Nếu nghe được giọng gã, em có nhận ra không?” Will chưa tha.

Hill dời mắt sang chỗ khác, thở dài trong lòng, hắn nhìn lướt qua Hannibal, y khẽ híp mắt, không nói, chỉ là bình tĩnh như không hề liên quan gì đến mình, nhìn Abigail.

“Em không biết, em không nhớ rõ. Em có hỏi người đó là ai, nhưng gã không nói, chỉ nói muốn tìm ba em, sau đó, em đưa điện thoại cho baba, sau khi nghe xong, sắc mặt ông ấy thay đổi, sau đó….” Abigail nói không được nữa, Alana vỗ vỗ vai cô.

“Tôi đã hiểu.” Will gật đầu, nói: “Người gọi điện thoại cho ba em có thể là một tên giết người hàng loạt, thậm chí là đồng mưu. Abigail, nếu như em nhớ được chuyện gì, nhất định phải nói cho tôi biết.”

Abigail đồng ý, sau đó lại tiếp tục đắm chìm trong hồi ức đau buồn của mình.

“Biết bọn cậu đi thăm dò vụ án chỉ có vài người.” Hill đột nhiên mở miệng: “Trừ phi luôn theo dõi, bằng không chỉ có thể là….”

“Cậu nghĩ…” Will cũng không nói gì thêm nữa, bởi những lời này không nên nói trước mặt Abigail. Thế nhưng, người trưởng thành ở đây đều hiểu ý của Hill. Nếu như người kia không phải theo dõi Will thì chỉ có thể là người trong nội bộ FBI, biết Will sắp điều tra đến đầu Garrett rồi.

“Đi ra ngoài nói.” Hannibal nhìn thoáng qua Abigail, nhẹ giọng nói.

Alana ở lại dỡ đồ đạc với Abigail, ba người đàn ông ra ngoài phòng, trời có chút lạnh, gió thổi lướt qua mặt tựa như dao cắt.

“Sau khi tôi hoài nghi Garrett Hobbs, không tìm được địa chỉ của gã nên gọi điện thoại về BAU nhờ đồng nghiệp hỗ trợ. Tất cả chỉ mất 10 phút.” Will nói.

“10 phút cũng đủ để cô Freddy viết một bài báo tiết lộ bí mật rồi.” Câu chuyện đùa của Hill lạnh ngắt.

“Cậu muốn để Jack thăm dò người trong nội bộ FBI?” Will hỏi.

“Abigail vẫn còn nhớ rõ vài việc, mất ký ức tạm thời có thể khôi phục. Lúc đó, ai đã gọi điện thoại, cho dù là dùng điện thoại di động hay điện thoại văn phòng BAU thì đều có ghi lại, họ có thể không phải đồng phạm, nhưng cũng có thể là người tiết lộ bí mật.” Hill rất nhanh nói: “Cậu chắc còn nhớ cô Freddy làm thế nào có được tư liệu trực tiếp chứ.”

“Đương nhiên.” Cô phóng viên hối lộ nhân viên cảnh sát, ăn cắp tình báo một cách rất chuyên nghiệp.

“Nếu có người để lộ bí mật cho truyền thông, như vậy người gọi điện thoại có thể biết thông tin thông qua giới truyền thông.” Hannibal nói, “Tiếp tục theo dấu bên truyền thông, có lẽ sẽ tiềm ra người khả nghi.”

“Tôi sẽ nói với Jack.” Will nói.

Đến khi bọn họ trở lại phòng, Abigail biểu thị chấp nhận giúp họ tìm người gọi điện thoại.

“Chúng ta có thể diễn lại cảnh lúc đó, chị đóng vai mama.” Abigail chỉ chỉ Alana, lại nhìn về phía Will: “Anh là baba.”

Sau đó, cô bé nhìn Hannibal: “Chú là người gọi điện thoại.”

Cuối cùng nói với Hill: “Anh diễn FBI.”

Hill khẽ hạ mắt, âm thầm bỏ tay vào túi áo ba-đờ-xuy nắm chặt lấy một tờ giấy, sau đó, khi hắn một lần nữa ngước lên, ngón tay thiếu chút nữa làm nhàu tờ giấy, nhưng biểu cảm khuôn mặt không hề thay đổi.

Vậy mà cuối cùng chương trình diễn lại tình hình không biết sao lại phải kết thúc sớm, dù sao trọng điểm vụ án là chim bách thanh. Abigail nhớ cha mình có một căn nhà nhỏ trong rừng, ông thường ở đó xử lý con mồi sau khi săn.

“Abigail, bên ngoài có người tìm.” Alana vừa nói vừa tránh đường, phía sau là một cô bé tóc đen bước vào.

“Marissa!” Abigail nói, vui vẻ chạy đến.

“Đây là bạn học Abigail, muốn tới thăm cô bé.” Alana giải thích.

Khó có bạn bè đến thăm, mấy người lớn để cho hai cô gái ở cùng nhau một chút, Alana đang thảo luận với Will, còn bên kia, Hannibal và Hill đi tới một góc không ai nghe hai người nói.

“Con bé biết người gọi điện thoại là anh.” Hill nhìn một chút lá cây khô vàng phía xa, nói: “Con bé đang dò xét anh.”

“Con bé rất can đảm.” Hannibal gật đầu.

“Con bé giúp đỡ cha mình dụ dỗ người bị hại, tôi có chứng cứ ở đây.” Hill lấy tờ giấy trong túi ra, mở cho Hannibal xem: “Đây là bản ghi chép các cuộc gọi chứng minh trong thời gian người bị hại mất tích, Abigail và cha con bé ở cùng với nhau. Con bé không thể không biết chuyện ba nó làm được, tuy rằng cái này không đủ để định tội, thế nhưng cũng đủ để xếp nó vào danh sách khởi tố.”

“Cậu lo về Abigail?” Hannibal nhìn một hồi rồi trả lại.

“Trước đây, tôi dự định tống nó thẳng vào trại giam, chỉ cần nó không tiếp xúc với anh thì sẽ không nhận ra giọng anh, cho dù nó có đem chuyện điện thoại giũ ra thì cũng sẽ bị nghi ngờ, nhưng hiện tại thì chậm rồi.” Hill lắc đầu, “Tới khi nó đối mặt với khả năng bị khởi tố, con bé sẽ cắn lấy anh, cho nên tôi chỉ có thể qua loa với Crawford, giấu lấy tờ chứng cứ này.”

“Sớm muộn gì Crawford cũng phát hiện thôi.”

“Thế nhưng trước đó, chúng ta có thể làm con bé câm miệng.”

Hannibal nhìn Hill: “Bây giờ tôi không có ý ra tay với Abigail.”

“What?” Hill cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Thay tôi kéo dài thời gian, tôi có thể làm Abigail giữ bí mật này.” Hannibal nói: “Con bé còn hữu dụng.”

“Không phải vì Will chứ?” Hill nhạy cảm nhận thấy được vấn đề.

“Will chỉ là một nguyên nhân, thế nhưng không phải toàn bộ lý do.” Hannibal lấy tay phủi lá tùng trên áo ba-đờ-xuy, chậm rãi nói: “Không phải lần nào cũng có được một cô con gái.”

“Con bé không phải con gái anh.” Hill khách quan nói.”Anh không giống Garrett Hobbs.”

“Tôi biết, thế nên tôi muốn thử xem.” Lý do của Hannibal rất đầy đủ. Đó chỉ là một ý tưởng lóe lên bởi vì hiếu kỳ và hưng khởi trong đầu, cho dù có một ngày nào đó, y thay đổi quyết định thì cũng không cần chịu trách nhiệm với Abigail, dù sao con bé cũng không phải con gái thật sự của Hannibal.

Hill thở dài trong lòng, nhưng vẫn nhượng bộ: “Will còn đang đuổi theo người bắt chước chim bách thanh, cái thi thể trên sừng hươu là kiệt tác của anh đúng không, Hannibal?”

“Cậu ta đã liên hệ được người gọi điện thoại với người bắt chước?”

“Anh nghĩ là cậu ta cần bao lâu để hiểu điều đó?” Hill hỏi ngược lại.

Hannibal thừa nhận cái nhìn của Hill: “Will có một bộ não rất thú vị, luôn luôn gây bất ngờ cho người khác. Tôi rất muốn biết, khi cậu ta bị ép đến bước đường cùng, sát bên vách núi, chỉ cần bước sai một bước là sẽ tan xương nát thịt.”

“Anh muốn đẩy cậu ta xuống hay kéo về.” Hill nhắc nhở: “Cho dù là loại nào, anh cũng đều đứng trước nguy cơ đứng sát vách núi như cậu ta, đến cuối ai là người ngã xuống khó mà biết được.”

Muốn đem một người đẩy xuống vách núi, anh cũng phải đứng trên vách núi đó, làm sao có thể trách thoát nguy hiểu chứ.

“Tôi không phải lần đầu tiên di chuyển bên vách núi, Hill…”

Tiếng la bén nhọn cắt đứt nửa câu sau của Hannibal, đó là giọng của Marissa, mang theo phẫn nộ và sợ hãi: “Cút ngay.”

Will nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Hill và Hannibal cũng chạy theo.

Hai cô bé đang lùi lại phía sau, sau đó Marissa dũng cảm lấy đá ném vào người định xông tới, người nọ thấy nhiều người bắt đầu đến cũng quay đầu bỏ chạy, Hill chỉ nhìn thấy mái tóc vàng lộn xộn và hình thể đại khái của người kia.

“Anh ta nói mình là anh trai của một nạn nhân.” Marissa giải thích: “Anh ta quấy rầy Abi.”

“Nạn nhân nào?” Will hỏi.

“Anh ta nói gì mà cắt phổi, gác trên sừng hươu…” Cô bé không muốn lập lại những lời này.

“Đó không phải là chim bách thanh, chỉ là có kẻ bắt chước.”

“Marissa?! Về nhà ngay!” Rối loạn ở đây rất nhanh bị người xung quanh chú ý, Marissa thấy mẹ mình chạy đến, sắc mặt trở nên mất kiên nhẫn, bắt đầu cãi lại.”Không, con không về.”

“Về nhà!” Người phụ nữ trung niên quát cao giọng, vô cùng kiên định.

“Mẹ đừng có xen vào việc của con được không! (Can you stop being such a bitch?)” Marissa nổi giận đùng đùng cãi lại, dù không cam lòng vẫn đi về nhà.

Hannibal không vui nhìn lướt qua cô gái mới vừa dùng lời lẽ thô tục với mẹ mình, ở nơi không ai thấy, biểu cảm của y trở nên rất đáng sợ. Y theo mọi người vào rừng tìm người xâm nhập, sau đó lặng lẽ không để ai chú ý dùng lá khô che giấu hòn đá dính mất trên đất.

Hill nhìn Hannibal một cái liền biết —

Hôm nay có người sẽ chết, Hannibal đã nổi sát ý rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui