Làm Sao Anh Lại Yêu Thầm Em


"Anh giải thích rồi?"
"Ừm." Trình Nghiễn Nam nói, "Bệnh tình của bà không tốt cho lắm, thời gian trước trí nhớ bà đã rất lộn xộn rồi.

Anh đã giải thích vô số lần rồi, nhưng không hiệu quả.

"
Thịnh Chỉ mím môi, trầm mặc lại, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Trình Nghiễn Nam.
Trình Nghiễn Nam ở trước mặt mặc áo măng tô, bên trong vẫn là chiếc áo len màu xám đó.
Anh tháo chiếc kính kim loại màu vàng trên mũi xuống, nhìn hơi kém lịch lãm một chút so với trong video.
Thịnh Chỉ mở miệng, đang định nói gì đó.
Giọng nói của Chung Hạnh vang lên sau lưng cô, giọng điệu vui mừng nói: "Đậu Đậu về rồi à, con ăn tối chưa?"
Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, đang định trả lời là đã ăn rồi.
Ai biết Chung Hạnh đã kéo anh lại, không cho anh cơ hội trả lời mà nói: "Trong tủ lạnh vẫn còn vài món, để Chỉ Chỉ dẫn con đi ăn."
Nói xong, bà kéo tay Thịnh Chỉ, đặt tay hai người họ lại với nhau.
Bị bà của mình xô đẩy, Thịnh Chỉ không chút phòng bị nào chạm vào người Trình Nghiễn Nam.
Nhiệt độ lạnh lẽo truyền đến từ mu bàn tay, cô cụp mắt xuống nhìn bàn tay Trình Nghiễn Nam đang áp trên tay mình.
Lúc này cô mới chầm chậm nhận ra, Trình Nghiễn Nam là vì câu đùa tùy tiện đó của cô.

Quả nhiên thật sự tan làm ở bệnh viện xong liền nhanh chóng đến đây...
Chung Hạnh nhìn hai người nắm lấy tay nhau, cảm thấy vừa lòng thỏa dạ.
"Đúng vậy, như này trông thật đẹp đôi, vợ chồng với nhau nên ân ái như này mới đúng."
"..."
Thịnh Chỉ quay đầu lại, muốn cùng Chung Hạnh giải thích.
Nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Chung Hạnh, lại nghĩ đến những lời Trình Nghiễn Nam nói vừa rồi, cô đành từ bỏ.

Chỉ có thể ngoan ngoan nghe lời bà ngoại, dẫn Trình Nghiễn Nam đến phòng bếp.
Thịnh Chỉ đứng ở cửa phòng bếp, cô không đi vào, chỉ dựa vào cửa.
"Em nghĩ rằng anh sẽ không đến, cho nên không có để phần đồ ăn cho anh."
Trình Nghiễn Nam cởi áo khoác của mình, trên mặt không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Anh đã hứa với em."
Thịnh Chỉ sững sờ một lúc, chưa kịp phản ứng lại, "Gì cơ?"
Trình Nghiễn Nam nhìn về phía cô, nhanh chóng mà kiên nhẫn giải thích:
"Anh hứa với em tan làm sẽ đến đây."
Thịnh Chỉ chớp mắt, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu, chần chừ một hồi lâu mới ồ một tiếng.
Nhận thấy hành động của Trình Nghiễn Nam, cô đứng thẳng lưng lên, đề nghị nói:
"Anh muốn tự làm sao? Hay để dì Lưu giúp anh hâm lại hai món đi."
"Không cần đâu, anh tự làm được." Trình Nghiễn Nam từ chối.
Anh ấy ngước mắt lên, nhìn quanh bếp một vòng, dường như đang tìm một chỗ để treo áo.
Thấy vậy, Thịnh Chỉ tiến lên một bước, cô duỗi tay ra, lòng bàn tay màu hồng phấn hướng lên trên.
"Đưa cho em."
Trình Nghiễn Nam không do dự, trực tiếp đưa áo khoác đến.
Thịnh Chỉ nhận áo xong lại quay về chỗ cửa đứng ở đó, khoanh tay ôm lấy áo.
Áo khoác của Trình Nghiễn Nam có mùi thơm, giống hệt với mùi trên người anh ấy.

Không thể miêu tả ra được, nhưng lại làm Thịnh Chỉ cảm thấy thoải mái.


Có thể mũi là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.

Từ trước đến nay ngửi phải những mùi hương quá nồng liền cảm thấy khó chịu.

Ví dụ như hương nước hoa đậm đặc, hoặc là khói thuốc.
Ánh mắt của Thịnh Chỉ rơi trên người Trình Nghiễn Nam, cô thấy anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng mảnh khảnh.
Cánh tay của Trình Nghiễn Nam tuy mảnh nhưng rất có lực, anh quen thuộc mở tủ lạnh lấy rau ra rửa.
Khi dòng nước chảy qua kẽ tay Trình Nghiễn Nam, anh hơi cúi người xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh mắt của Thịnh Chỉ di chuyển từ góc mặt của Trình Nghiễn Nam đến đôi bàn tay trắng nõn nhìn rõ những khớp xương.
Sau đó lại chuyển từ tay sang dáng người, không khỏi chép miệng một cái, không khỏi cảm thán:
Công bằng mà nói, ở trên Weibo có người say nắng Trình Nghiễn Nam đúng là có lý do cả.

Rốt cuộc, chỉ riêng đôi tay của anh ấy đã rất thu hút rồi.

Là một người có hơn mười năm kinh nghiệm vẽ tranh, Thịnh Chỉ có thể đảm bảo.

Khuôn mặt và dáng người của Trình Nghiễn Nam xuất sắc như một khuôn mẫu trong hội họa.

Thịnh Chỉ không khỏi cong môi, nghĩ đến đó mà đã thấy trái tim rung động.
Tiếng dao chặt lên thớt làm gián đoạn suy nghĩ của Thịnh Chỉ, cô nhìn sang, xem kỹ năng sử dụng dao điêu luyện của Trình Nghiễn Nam mà trêu đùa.
"Sau này ai mà cưới được anh là may lắm đó."
Động tác của Trình Nghiễn Nam dừng lại, nhưng anh không nhìn lên, chỉ trả lời một cách bình tĩnh, "Thật sao."
"Thật đó."
Thịnh Chỉ trả lời không chút do dự, cô xòe bàn tay, bắt đầu đếm từng ưu điểm của Trình Nghiễn Nam.
"Anh nhìn xem anh đẹp trai, tốt nghiệp ở đại học nổi tiếng, còn biết nấu cơm, đây không phải là hình mẫu người đàn ông lý tưởng sao."
Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, không trả lời.
Anh đứng thẳng người nhìn Thịnh Chỉ, đôi môi mỏng khẽ hé mở như thể muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, chỉ liếc cô một cái, rồi lạnh lùng hừ nói ra hai chữ.
"Thôi đi." Không thích anh mà sao lại khen nhiều vậy.
Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam đột nhiên bày ra vẻ mặt xấu tính này, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Thôi đi?
Thôi cái gì?
Cái gì thôi đi?
Thịnh Chỉ cau mày, cẩn thận nhớ lại lời nói vừa rồi.
Cô không hiểu.
Trình Nghiễn Nam bị cái quái gì vậy? Khen anh mà anh lại không vui.
Trong hai mươi phút tiếp theo, bất kể Thịnh Chỉ nói về chủ đề gì.

Trình Nghiễn Nam từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, chỉ ừ, hoặc nói được, ngoài ra không nói thêm gì khác.

Cho đến khi Trình Nghiễn Nam ăn xong thu dọn bát đũa, vẫn cứ như vậy.
Thịnh Chỉ phiền muộn, giận dỗi lên cương quyết không cùng anh nói chuyện nữa.
Khi đến gần chín giờ, trước khi ra về Trình Nghiễn Nam còn đặc biệt có lòng chào hỏi Chung Hạnh.
Thịnh Chỉ ngồi bên cạnh Chung Hạnh định bỏ qua hiềm khích lúc trước, thế là quay đầu mong đợi mà nhìn.
Ai mà biết Trình Nghiễn Nam chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, sau đó quay người bước đi.
Thịnh Chỉ: "?????"

Cô mà còn để ý Trình Nghiễn Nam nữa thì sẽ là chó.

"Cậu nói có vô lý không, tớ rõ ràng là khen anh ấy, anh ấy làm sao lại xị mặt ra?"
Nghĩ đến chuyện tối quá Thịnh Chỉ không khỏi tức giận, cô nhét đầy thịt bò vào trong miệng vì thế nói chuyện nghe không rõ phát âm.
"Lần sau anh ấy mà cầu xin tớ nói chuyện, tớ không thèm nói."
Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ đang bốc hỏa, cười không được mà khóc cũng không xong.
Cái đồ này vẫn chưa hiểu rõ bản thân, Thịnh Chỉ là kiểu người vô lo vô nghĩ, Trình Nghiễn Nam sẽ để cô có cơ hội đó sao? Sợ là ngày mai liền quên béng chuyện này.
"Hay là cậu nói gì làm anh ấy giận?"
Nghe thấy giọng nói của Đan Sơ Lam, Thịnh Chỉ ngừng nhai thịt, chớp chớp mắt, không chắc chắn nói:
"Chắc là không có đâu."
Đan Sơ Lam nhướng mày, "Chắc là?"
"Tớ không nhớ." Thịnh Chỉ bĩu môi, "Tớ không có xấu tính như Trình Nghiễn Nam đâu.

Như lần trước tớ đăng bức ảnh quần rách đũng lên Weibo, lúc ăn cơm anh ấy không thèm để ý tớ."
"Không phải chứ?" Đan Sơ Lam trợn mắt ngạc nhiên.
Cô và Trình Nghiễn Nam tốt xấu gì cũng là bạn học cùng cấp ba.

Trong ấn tượng của cô, Trình Nghiễn Nam sẽ không phải kiểu người chấp nhặt như vậy.
Ngoài lạnh lùng và ít nói, nhưng khi các bạn tìm anh giúp đỡ anh đều niềm nở mà giúp nha.
Nghĩ kỹ lại thì, lúc nào cũng rất lịch sự.
"Tại sao lại không?" Thịnh Chỉ nói, "Tớ nói chuyện với anh ấy, anh ấy không thèm để ý, cứ như là công chúa vậy, tớ còn phải đi dỗ anh ấy."
"Cậu dỗ anh ấy?" Đan Sơ Lam cười cười, chỉ cảm thấy vô lý, "Cậu nghĩ là hồi cấp ba tớ bị mù chắc? Lần đó không phải cậu tức giận, Trình Nghiễn Nam dỗ cậu, ai mới là công chúa chứ?"
"..."
Thịnh Chỉ im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi:
"Hồi cấp ba lúc nào tớ cũng tức giận dỗi sao?"
"?" Đan Sơ Lam nhướng mắt, đầy nghi ngờ, "Thứ cậu quan tâm là điều này?"
Trình Nghiễn Nam thế mà lại dỗ dành cô, Đan Sơ Lam này định che mắt cô sao?
Câu chuyện bị chuyển sang hướng khác, sự tức giận của Thịnh Chỉ cũng đã giảm đi.
"Không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác đi."
"Đúng rồi." Đan Sơ Lam kiềm chế nụ cười của mình, "Nói chút tại sao cậu lại đồng ý đi xem mắt đi."
"Cũng không có gì." Thịnh Chỉ thản nhiên nói, "Cha mẹ đã cho tớ rất nhiều thứ."
"..." Đan Sơ Lam đen mặt lại, nhịn không được nói: "Cậu dù sao thì cũng phải từ chối chứ."
Nghe thấy câu này Thịnh Chỉ có chút không vui, "Họ nói giúp tở mở studio, còn có căn hộ sáu trăm mét vuông ở vịnh Marina, với có cả Mercedes G nữa.

Đổi lại là cậu thì cậu có đồng ý không?"
Đan Sơ Lam im lặng, từ bỏ tranh luận, "Cái này thì đúng là không từ chối được."
Thịnh Chỉ cười chế nhạo, nhìn xem, thế này ai có thể cưỡng lại được.
"Không phải cậu rất chán ghét hôn nhân sao? Đã nghĩ kĩ rồi sao?"
Nghe đến đây, Thịnh Chỉ nhếch môi, vẻ mặt thờ ơ.
"Nói thật tớ vẫn chưa nghĩ kỹ.

Nhưng mà cậu xem với tính cách của tớ, lấy ai mới làm tớ hài lòng được?"
Dù sao cũng không có tình cảm, lấy ai cũng vậy thôi.

Đan Sơ Lam cau mày, "Vậy cậu tìm người mà cậu thích ấy."
"Tớ tìm ở đâu ra chứ." Thịnh Chỉ mím môi dưới, "Hơn nữa, kết hôn với người mình thích chắc gì đã tốt, giống như bố mẹ tớ vậy."
"Có ai lại chỉ thích mãi một người." Giọng Thịnh Chỉ nhẹ lại, cô nói, "Còn lâu tớ mới tin điều đó."
Đan Sơ Lam trầm mặc lại, không nói thêm gì nữa.

Cô đã chơi với Thịnh Chỉ rất nhiều năm, mặc dù cô ấy luôn giả vờ thờ ơ.

Nhưng trên thực tế, sự việc này đã ảnh hưởng lớn đến cô ấy.
Lần gặp gỡ Thịnh Chỉ vào hồi lớp mười, Đan Sơ Lam luôn cho rằng cô ấy là một con nhỏ đáng ghét cứng đầu cứng cổ, thờ ơ vô tâm.

Dù sao thì, cô ấy có gia cảnh tốt, lớn lên xinh đẹp, tính cách kiêu ngạo giống như một bông hồng đỏ rực rỡ.

Mà hoa hồng sẽ không để bất kỳ ai có thể dễ dàng chạm vào.
Cho đến một lần Đan Sơ Lam theo Thịnh Chỉ về nhà.

Khi đi lên tầng hai, loáng thoáng nghe thấy âm thanh lạ từ trong phòng ngủ.

Khi đi qua căn phòng đó, cô nhìn thấy hai người da thịt trần trụi, không che đậy gì.

Cô vô thức nhìn Thịnh Chỉ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Chỉ không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ bình tĩnh đóng cửa lại.

Giống đã quá quen, nói một câu: Chúng ta ra ngoài đi.
Đan Sơ Lam vẫn nhớ, thời điểm hai người chia tay nhau ở ngã tư đêm đó.

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói ra câu hỏi trong lòng.
Lúc đó, đèn đường ở ngã tư mờ mịt, chớp chớp hai lần thì tắt ngúm.
Cô gái mười lăm, mười sáu tuổi bị bao phủ bởi bóng tối, đèn xe ô tô đang lao tới lên đôi lông mày thanh tú của cô ấy.

Cô đút hai tay vào túi áo đồng phục, giọng nói ngọt ngào nhưng không có cảm xúc gì—
"Buồn gì đâu, giữa họ không có tình yêu thì tự nhiên cũng không thương tớ."
Nồi vịt hầm ở giữa bàn sôi sùng sục, nhiệt độ trong phòng ấm áp.
Đan Sơ Lam định thần lại, nhìn Thịnh Chỉ bị nhiệt thổi đến mức hồng hai má, thở nhẹ một cái.
"Chỉ Chỉ, dù thế nào đi nữa, tớ vẫn mong cậu có thể kết hôn với người mình yêu, đừng miễn cưỡng bản thân."
Tầm mắt của Thịnh Chỉ ngưng lại, cô nhìn Đan Sơ Lam với vẻ chê bai:
"Chỉ Chỉ? Sao nghe cậu gọi cái tên này lại thấy kinh khủng thế nhỉ?"
"..." Đan Sơ Lam lườm cô một cái, "Biến đi."
Nhìn thấy Đan Sơ Lam nổi khùng, Thịnh Chỉ ngay lập tức vui mừng.

Đáy mắt cô tràn đầy ý cười, đưa mắt nhìn sang nồi nước lẩu đỏ lòm sôi sùng sục.
Đừng miễn cưỡng bản thân? Cô cũng không muốn như vậy.
...
Sau khi ăn lẩu với Đan Sơ Lam vào buổi trưa, Thịnh Chỉ dành thời gian đến nhà cũ của Thịnh gia vào buổi chiều.
Sau khi trò chuyện với ông bà nội trong vài giờ, buổi tối lại quay trở về Linh Thủy Viên.
Cô thu dọn đồ đạc vào trong vali, định chuyển về nhà cũ của Thương gia để sống với bà ngoại.

Mà lần này liền ở hơn một tháng.
Vài ngày trước Tết Nguyên Đán, Thịnh Chỉ nhận được tin nhắn bắt đi xem mắt của Thương Nhã Vân.

Mặc dù không vui nhưng cô vẫn trang điểm đơn giản rồi đi ra ngoài.
Sau khi đến nhà hàng tây đã đặt trước, Thịnh Chỉ phát hiện đối phương vẫn chưa đến.
Cô cau mày, đưa tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện ra rằng còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn.


Thế là cô ngồi trên chiếc sô pha gần cửa sổ chờ đợi.
Cứ chờ cứ đợi, đã nửa giờ trôi qua, người bên kia vẫn chưa đến.
Thịnh Chỉ không vui, cau mày, mở WeChat và gửi một tin nhắn cho đối phương.

Châm biếm nói:
[Thân mến, ngài đã muộn hai mươi phút rồi, hi vọng ngài có khái niệm về thời gian.

]

Buổi chiều làm việc xong, Trình Nghiễn Nam vốn dĩ muốn về thẳng nhà.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của Hạ Dịch Châu, từ sáng anh ta đã mời vài người buổi tối đi ăn cơm.
Trình Nghiễn Nam không muốn làm hỏng cuộc vui nên đã đồng ý đi.
Hạ Dịch Châu thảo luận với mọi người người xung quanh rất lâu, cuối cùng chọn một nhà hàng tây.
Sau khi đẩy cửa bước vào, Trình Nghiễn Nam nhìn thấy Thịnh Chỉ đang ngồi bên cửa sổ.
Cô mặc chiếc áo phao lông vũ màu trắng, lúc này đang quay lưng về phía anh, cúi thấp đầu không biết là đang làm gì.
Trình Nghiễn Nam dừng lại, do dự không biết có nên bước qua không.
Một người đàn ông mặc vest đứng trước mặt Thịnh Chỉ, anh ta kéo ghế ra, trên mặt đầy ý cười.
Anh thấy miệng người đàn ông kia mấp máy, không biết đang nói gì.
Đôi mắt của Trình Nghiễn Nam đảo quanh hai người họ, trong lòng dường như đã hiểu ra gì đó
"Nghiễn ca, mau đến đây."
Nghe thấy Hạ Dịch Châu gọi mình, Trình Nghiễn Nam liền nhấc chân bước đi.
Bọn họ tìm một vị trí rồi ngồi xuống, Hạ Dịch Châu đang cầm thực đơn gọi món.
Trình Nghiễn Nam kéo ghế ngồi xuống, từ vị trí của mình, anh có thể thấy rõ từng hành động của hai người họ.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Thịnh Chỉ, có vẻ như hai người họ đang trò chuyện rất vui vẻ.
"Nghiễn ca? Nghiễn ca!"
Trình Nghiễn Nam thu lại ánh mắt, anh nhìn Hạ Dịch Châu, "Gì thế?"
"Gì á?" Hạ Dịch Châu cảm thấy vô lý, "Em đã hỏi anh ba lần rồi, chính xác thì anh ăn gì?"
Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, "Gì cũng được."
Hạ Dịch Châu nhìn Trình Nghiễn Nam một cách kỳ quái, "Vậy được, để em gọi món cho anh."
"Ừ."
Những người bên cạnh bắt đầu tán gẫu, Trình Nghiễn Nam rũ mắt xuống, không tham gia.

Nhưng không được bao lâu, anh lại hướng mắt về phía Thịnh Chỉ.
Nhìn thấy người đàn ông kia đứng lên chỉnh lại tóc Thịnh Chỉ, anh nhếch môi, ánh mắt anh lãnh đạm thêm vài phần.
Hạ Dịch Châu cảm thấy Trình Nghiễn Nam có gì đó khác lạ.

Anh nhìn theo tầm mắt của Trình Nghiễn Nam, nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở gần cửa sổ.

Người đàn ông trông bình thường thôi, nhưng cô gái ngồi đối diện lại rất xinh đẹp.
"Anh quen à?"
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam ngoảnh mặt đi, giả vờ bình tĩnh, nhấp một ngụm nước, giọng thờ ơ.
"Không."
"Không quen à?"
Hạ Dịch Châu cười cười, nheo mắt nhìn trình Nghiễn Nam, cố ý nói:
"Vậy thì tốt, người kia đúng gu em, chờ tí nữa sẽ đi xin WeChat."
Còn chưa nói xong đã bị nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Trình Nghiễn Nam.

Hạ Dịch Châu nhêch môi, cười lạnh nói:
"Vẫn còn chối nữa à!"
Trình Nghiễn Nam: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận