Làm sao cưỡng lại được sự dịu dàng của em

Ở giai đoạn cuối của bữa lẩu, Kiều Tích tỏ ra vô cùng trầm lặng, Thẩm Túy cũng không nói nhiều.
 
Sau bữa ăn, Kiều Tích muốn giúp Thẩm Túy dọn dẹp bàn ăn.
 
Thẩm Túy nhẹ nhàng ngăn tay Kiều Tích đang cầm bát: “Không thể để phụ nữ làm việc nhà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Tích nhìn theo Thẩm Túy mang bát đĩa vào bếp, lần nữa giơ ngón tay cái lên: “Đạo diễn Thẩm thật chu đáo.”
 
Là bên A khiêm tốn không thể đánh bại bên B, Kiều Tích lần nữa khôi phục khả năng chiến đấu của mình: nịnh hót.
 
Thẩm Túy không khiêm tốn về điểm này: “Cũng tạm.”
 
Kiều Tích là một người mù tịt chuyện bếp núc. Trong nhà có ba căn bếp - bếp Trung, bếp Tây và phòng nướng bánh - nhưng đối với cô, ý nghĩa duy nhất của chúng là nơi để lấy nước ngọt từ tủ lạnh hoặc giải khát sau khi uống rượu. Thẩm Túy thì khác, anh có thể thành thạo xếp chén đĩa vào máy rửa bát, rửa nồi chảo và bồn rửa, thậm chí còn lau chùi mặt bếp sạch sẽ như mới.
 
Người khác làm những việc này có thể trông lặt vặt nhưng bởi vì Thẩm Túy cao lớn, thân hình thon gọn và khuôn mặt quá đẹp trai nên khi Kiều Tích đứng dựa vào cửa bếp nhìn, chỉ cảm thấy mãn nhãn, không nỡ rời mắt.
 
Kiều Tích nghĩ, đợi khi sự nghiệp của cô ổn định hơn một chút hoặc giàu có hơn một chút, cô sẽ bao dưỡng một cậu trai trẻ đẹp giống Thẩm Túy, mỗi ngày đều nấu ăn và sưởi ấm giường cho cô. Cậu ta muốn đi đông thì đi đông, muốn đi tây thì đi tây, tiền - sắc - giao - dịch không bàn đến tình cảm, quả thực là quá tuyệt vời.
 
Hoặc giả sử Thẩm Túy đột nhiên muốn hẹn hò với một nữ minh tinh nổi tiếng nào đó rồi tham gia vào một chương trình thực tế về tình yêu thì cô cũng xin làm dũng sĩ cầm lái thuyền CP của vị nam khách mời này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao thì tình yêu cũng không liên quan gì đến cô.
 
Tất nhiên, trước đó, bằng mọi cách, cô phải khiến Thẩm Túy tham gia vào đoàn làm phim [Ngắm Giang Sơn] đã.
 
Thế nên, ánh mắt Kiều Tích nhìn Thẩm Túy từ ánh mắt nhìn trai đẹp chuyển thành nhìn khách mời nam, sau đó biến thành đại đạo diễn đứng ở vị trí trung tâm của buổi lễ khai máy [Ngắm Giang Sơn], rồi trở thành cái tát vào mặt Phương Vũ Nghiên và Ngô Sương,...
 
Kiều Tích chỉ nghĩ thôi đã suýt bật cười thành tiếng.
 
Thẩm Túy không biết những diễn biến tâm lý phức tạp của Kiều Tích, anh chỉ nhận thấy khi mình dọn dẹp xong và bước ra khỏi bếp thì đã gần mười giờ.
 
Thường thì đây là thời gian Thẩm Túy bắt đầu cuộc sống về đêm nhưng bây giờ...
 
Kiều Tích thấy Thẩm Túy ra ngoài, nụ cười trên môi cô cong lên, cô định hỏi về kế hoạch buổi tối của anh, xem có cơ hội để họ tâm sự hay không, va chạm linh hồn một chút.
 
Thẩm Túy dường như biết ý định của Kiều Tích: “Giám đốc Kiều bình thường có ngủ muộn không? Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.”
 
“... “
 
Đạo diễn tự do? Ngủ lúc mười giờ?
 
Từ đầu đến chân, đến cả cái bóng của Kiều Tích cũng không tin nhưng nét mặt vẫn giữ nụ cười: “Hôm nay nhiều việc quá, rất tốn sức, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ.”

 
Thẩm Túy gật đầu với Kiều Tích: “Giám đốc Kiều có việc gì cứ gọi tôi nhé.”
 
“Được.” Kiều Tích lễ phép chắp tay: “Hôm nay thật sự đã làm phiền, cảm ơn đạo diễn Thẩm đã cho tôi ở lại.”
 
Thẩm Túy khẽ cúi đầu: “Không có gì.”
 
Nhà Thẩm Túy lấy màu đen và xám làm chủ đạo, thiết kế cao cấp, đơn giản và không gian rộng rãi. Phòng khách và phòng ngủ của Thẩm Túy nằm ở hai đầu hành lang.
 
Kiều Tích bị Thẩm Túy nhìn theo đành phải vào phòng khách, Thẩm Túy ngay lập tức tắt đèn phòng khách và trở về phòng mình.
 
Thẩm Túy là một người theo chủ nghĩa độc thân cực kỳ tự do và tự lập, việc cho Kiều Tích ở lại một đêm đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh dựa trên chủ nghĩa nhân đạo, đó là trong điều kiện Kiều Tích rất biết điều. Tổng kết lại, không thể có đêm mai, không thể có lần sau, nên cứ tạm nhịn.
 
Thẩm Túy hít một hơi sâu, cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
 
Kiều Tích cũng hiểu rằng chiêu khổ nhục kế chỉ dùng lần đầu thì thần kỳ, dùng lần thứ hai thì ngớ ngẩn, nên tối nay có thể là cơ hội khó gặp.
 
Nhưng việc tỏ thiện cảm, tỏ tình, ở lại đã là hành động vượt quá giới hạn của cô, thêm một bước nữa thì tuyệt đối không thể.
 
Đôi mắt Kiều Tích bất chợt lóe sáng.
 
Nhưng với những việc không vượt quá giới hạn thì chắc là có thể chứ?
 
Mười phút sau, Kiều Tích không tìm thấy nước súc miệng trong phòng khách, liền nhắn tin cho Thẩm Túy.
 
Thẩm Túy vừa từ phòng tắm ra, tiện tay mặc áo choàng, thắt lại mà bước tới.
 
Hai mươi phút sau, khi đã súc miệng xong, Kiều Tích vẫn cảm thấy trên người có mùi lẩu, cô muốn tắm lại nhưng không mở được vòi sen phức tạp.
 
Thẩm Túy đang lau tóc vội tới.
 
Ba mươi phút sau, sau khi tắm xong, Kiều Tích muốn điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trung tâm trong phòng cao hơn một chút.
 
Thẩm Túy tới, kiên nhẫn giới thiệu cho Kiều Tích các thiết bị khác trong phòng mà cô có thể cần dùng, như WiFi, trợ lý giọng nói thông minh, rèm tự động, ghế massage... Thậm chí anh còn bật đèn sao ẩn trên trần nhà để giúp cô dễ ngủ. Kiều Tích ghi nhớ từng cái một.
 
Thẩm Túy vuốt mái tóc đen ướt, cúi đầu hỏi Kiều Tích: “Thật sự nhớ hết rồi chứ?”
 
Thẩm Túy không thể hiện quá nhiều cảm xúc nhưng Kiều Tích vẫn nghe ra ý tứ không muốn quay lại của anh. Trong lòng cô vừa nghĩ về dự án vừa cảm thấy áy náy, mặt hơi nóng lên: “Nhớ rồi.”
 
Thẩm Túy nhìn ra sự bối rối của Kiều Tích, giải thích: “Tôi không có ý gì khác, nếu không thì đã không lái xe đến đón cô. giám đốc Kiều, cô xem tôi là bạn, tôi cũng xem cô là bạn. Chỉ là con gái ở nhờ nhà con trai sẽ dễ bị thiệt thòi.” Thẩm Túy dừng lại một chút: “Dù sao thì, cũng phải học cách bảo vệ bản thân.”
 
Thẩm Túy không chắc liệu mình diễn đạt có chính xác hay không nhưng anh đã cố gắng.
 

Kiều Tích có chút xuất thần, bởi vì cô không ngờ rằng Thẩm Túy lại nói ra những lời như vậy.
 
Kiều Tích trong vài năm ngắn ngủi đã từ một thực tập sinh đi đến vị trí hiện tại, không chỉ dựa vào sự che chở của Đường Tố, mà còn là nhờ vào khả năng xoay sở sau khi trải qua những trận sóng gió. Cô đã gặp rất nhiều người chỉ có vẻ bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong thì thối nát. Rất hiếm khi thấy một người như Thẩm Túy, dù có bước qua ngàn hoa vẫn không dính một chút bụi nào, còn có thể nói những lời này.
 
Có rất nhiều người đã dạy cô cách làm người, làm việc sao cho đúng, nhưng Thẩm Túy là người hiếm hoi bảo cô phải bảo vệ bản thân... Người có ý đồ xấu, thực ra lại chính là cô.
 
Trong lòng Kiều Tích không thể ngăn được một dòng cảm xúc ấm áp, dễ chịu, lan tỏa một chút ngọt ngào khó nhận thấy.
 
Kiều Tích rất cảm động.
 
Kiều Tích là người chỉ tôn sùng kẻ mạnh, luôn không ngừng tiến bộ và tuyệt đối không làm từ thiện. Nhiều đối tác sau khi hợp tác với cô đều sẽ bị cô sắp xếp gọn gàng sang một bên. Nhưng Thẩm Túy thì khác. Cô thề rằng, sau [Ngắm Giang Sơn], cô sẽ duy trì quan hệ tốt với Thẩm Túy, gửi lời chúc mừng vào các ngày lễ, mời anh ăn tối khi ở cùng thành phố, ít nhất là bảo hành ba năm. Không, ba năm không đủ thể hiện thành ý, phải là năm năm.
 
Khi Kiều Tích cảm động, cô quên mất phải nắm bắt cơ hội để khen ngợi Thẩm Túy, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, biểu thị đã hiểu.
 
Thẩm Túy nghe Kiều Tích đáp, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
 
Thẩm Túy hỏi: “Vậy tôi hướng dẫn cô cách dùng điều hòa này nhé?”
 
Kiều Tích hoàn toàn tỉnh táo lại: “Được.”
 
Kiều Tích đi đến bảng điều khiển trên tường bên cạnh cửa, Thẩm Túy đi theo đứng sau cô một bước.
 
Kiều Tích một tay cầm điện thoại, một tay bấm nút: “Cái này là gì?”
 
Thẩm Túy nhờ vào chiều cao vượt trội, tay vượt qua Kiều Tích trực tiếp bấm nút cho cô xem: “Chấm tròn trên cùng bên trái là bật, chấm tròn ở giữa bên trái là chế độ ngủ 26 độ, chấm tròn dưới cùng bên trái là ngắt điện khi bảo trì... “
 
Âm thanh “bíp” vang lên, điều hòa bắt đầu hoạt động.
 
Trước đây Kiều Tích không nhận ra, giọng Thẩm Túy rất hay, tốc độ nói không nhanh không chậm, âm điệu ấm áp bình tĩnh, truyền vào tai cô như dòng suối chảy qua khe núi dưới ánh trăng.
 
Tâm trí Kiều Tích hơi lay động, ngón tay dài mảnh khảnh của cô vô tình chạm vào tay Thẩm Túy: “Cái này thì sao?”
 
Ngón tay Kiều Tích di chuyển từ giữa đến khoảng trống bên cạnh, Thẩm Túy di chuyển ngón tay dài đến nút đầu tiên mà Kiều Tích vừa bỏ qua: “Phím điều hướng để điều chỉnh hướng gió.”
 
Kiều Tích thấy tay Thẩm Túy nhìn gần còn đẹp hơn nhìn từ xa, màu da trắng nõn dưới lớp mạch máu nổi rõ.
 
Ngón tay Kiều Tích di chuyển từ khoảng trống đến nút thứ hai: “Cái này thì sao?”
 
Kiều Tích vừa rời ngón tay, Thẩm Túy chạm vào nút thứ hai mà cô vừa bỏ qua, nhấn xuống: “Phím sóng để điều chỉnh tốc độ gió.”
 

Tầm mắt Thẩm Túy trượt xuống từ màn hình hiển thị, rơi vào ngón tay trắng nõn mịn màng của Kiều Tích.
 
Ngón tay Kiều Tích càng cố ý chạm vào nút thứ ba: “Phím vuông này?”
 
Khi Kiều Tích di chuyển, ngón tay dài của Thẩm Túy nhẹ nhàng nhấn xuống: “Hiển thị toàn bộ chức năng.”
 
Hai người lần lượt có động tác, nghiêm túc mà đầy tình ý, ăn ý mà lãng mạn.
 
Kiều Tích rất hài lòng.
 
“Điện bổ sung nhiệt nghĩa là gì?” Cô thật sự không biết, quay đầu hỏi Thẩm Túy.
 
“Tăng cường nhiệt lượng, nếu nhiệt độ trong phòng và nhiệt độ cài đặt chênh lệch 2 độ thì sẽ tự động bật.” Thẩm Túy không kìm được hỏi: “Giám đốc Kiều không hay ở nhà sao?”
 
“Đa phần thời gian ở đoàn phim, một phần thời gian đi công tác.” Giọng Kiều Tích ngày càng nhỏ: “Rảnh sẽ về nhà... “
 
Trước đó, Kiều Tích chú ý đến giọng nói và tay Thẩm Túy, hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người rất gần. Khi cô đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Thẩm Túy vì chỉ nút điều khiển mà tay chống bên cạnh cô, khoảng cách rất ngắn, cô gần như ở trong lòng Thẩm Túy.
 
Tóc Thẩm Túy chưa khô, hơi nước trên tóc và ánh mắt trong sáng tạo nên vẻ trẻ trung hiếm thấy ở anh. Dấu vết chưa khô chạy dọc theo đường nét khuôn mặt, cằm, cổ họng, đến ngực thon gọn thì biến mất. Áo choàng tắm của anh buộc lỏng, xương quai xanh rõ ràng, một nốt ruồi nhỏ ở phía dưới bên phải, rất mờ nhạt nhưng lại khiến tim người ta đập mạnh.
 
Kiều Tích hơi nín thở, nhịp tim cô tăng mạnh.
 
Khi Kiều Tích nhìn Thẩm Túy, anh cũng đang nhìn cô.
 
Không giống như khi ở trên du thuyền cười đến rực rỡ, lúc này đôi mày của cô sáng tỏ, trong trẻo mang chút ngây thơ, như những giọt sương đêm rơi trên nụ hoa hồng phấn.
 
Bên ngoài cửa sổ, âm thanh đêm khuya vang lên lạo xạo, mùi hương từ dầu gội và sữa tắm trên cơ thể hai người hòa quyện, là mùi hương nhẹ nhàng của chanh và ngải cứu, trong hương thơm phảng phất, hơi thở lại chạm nhau.
 
Tai Kiều Tích đỏ bừng, tim đập thình thịch.
 
Thẩm Túy vốn định lùi lại, chỉ là anh còn chưa kịp rút tay về...
 
“Chúc đạo diễn Thẩm ngủ ngon.” Kiều Tích nói xong, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Túy, rồi chạy như bay lên giường, cuốn chăn lại, ngủ say chỉ trong một giây.
 
Toàn bộ quá trình, liền mạch một cách hoàn hảo.
 
Thẩm Túy ngẩn ngơ một lúc, sau đó không nhịn được bật cười.
 
Hổ giấy à?
 
Hối hận...
 
Vô cùng hối hận...
 
Sau khi Thẩm Túy rời đi, Kiều Tích nằm trên giường nhìn chằm chằm vào những ngôi sao trên trần nhà, trong đầu chỉ có hai câu này.
 
Hối hận vì đã bỏ lỡ thiên thời địa lợi vừa rồi, hối hận vì không hôn Thẩm Túy.
 
Bất kể có thể một nụ hôn định tình hay không, người đã hôn và người chưa hôn luôn khác nhau, tất cả những khác biệt đều là khởi đầu cho mối quan hệ có thể tiến thêm một bước.

 
Nghĩ đến [Ngắm Giang Sơn], nghĩ đến cái bánh lớn như vậy. “Binh pháp Tôn Tử” đã nói, bất ngờ mới có thể chiến thắng, hôn một cái thì có gì đáng ngại?
 
Nếu chỉ bỏ lỡ lần này, Kiều Tích có thể chịu đựng nhưng kể từ khi cô tiếp xúc với Thẩm Túy, những tình huống tương tự đã xảy ra nhiều lần.
 
Từ du thuyền đến việc tỏ tình cửa khách sạn rồi đến bây giờ.
 
Rõ ràng Kiều Tích là người thấy cơ hội nhỏ nhất cũng có thể nắm bắt và leo lên, sao đến Thẩm Túy lại bỏ lỡ hết lần này đến lần khác?
 
Kiều Tích nghĩ, lần sau nhất định sẽ thành công!
 
Nhưng nếu lần sau thực sự có hiệu quả thì lần này chẳng phải là lần sau của lần trước sao?
 
Kiều Tích càng nghĩ càng giận, bèn dứt khoát giả lập tình huống để rèn luyện can đảm và khả năng thực thi, chỉ nói miệng không đủ chân thực, cô ngồi dậy ôm gối giả làm Thẩm Túy.
 
Trước lúc chia tay, ở nhà ga, sau khi Kiều Tích bày tỏ tâm ý một lần nữa.
 
Kiều Tích dùng gối giả làm Thẩm Túy trầm giọng hỏi: “Giám đốc Kiều nói thích tôi? Ừm? Thích tôi cái gì?”
 
Kiều Tích quay lại nói: “Đạo diễn Thẩm trên người có chỗ nào không đáng để thích?”
 
Kiều Tích lại dùng gối giả làm Thẩm Túy, cười một cái: “Giám đốc Kiều nói chuyện luôn luôn... “
 
Theo dự tính của Kiều Tích, chưa đợi Thẩm Túy nói hết, cô tự mình kiễng chân hôn nhanh lên má Thẩm Túy một cái, rồi rời đi, để lại cho Thẩm Túy một bóng lưng vừa đẹp vừa kiêu ngạo.
 
Nhưng cô là một mỹ nữ bình thường, Thẩm Túy còn chưa hôn, đối mặt với chiếc gối tròn tròn phồng phồng nhà Thẩm Túy, sao có thể hôn xuống được?
 
Nhưng không phá không lập, hôn được gối, hôn Thẩm Túy chắc chắn không thành vấn đề.
 
Kiều Tích chu môi hôn về phía gối trong lòng, ý muốn hôn không hạ xuống được, cơ thể đang ép buộc chính mình, thế giới xung quanh dường như đều tách rời khỏi Kiều Tích.
 
Khoảng cách hai mươi centimet, mười centimet, năm centimet.
 
Kiều Tích nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, đang định hôn...
 
“Giám đốc Kiều, cô có thấy điện thoại của tôi không.” Thẩm Túy đẩy cửa bước vào, đúng lúc bắt gặp Kiều Tích mặt đầy biểu cảm chu môi về phía gối.
 
Não Kiều Tích ngừng hoạt động, cứng đờ trong tư thế chu môi: “... “
 
Thẩm Túy nhìn Kiều Tích, Kiều Tích nhìn Thẩm Túy.
 
Mọi thứ dường như đứng yên.
 
Một lúc lâu sau.
 
“Điện thoại của tôi rơi ở đây, tôi gõ cửa cô không trả lời, rồi cửa không khóa, tôi liền...” Thẩm Túy với tay lấy điện thoại từ trên ghế quý phi, làm động tác mời với Kiều Tích: “Không sao, cô tiếp tục đi.”
 
“... “
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận