Biết rằng việc con người di cư không gian hiện vẫn dừng lại ở giai đoạn tưởng tượng, Kiều Tích thất vọng đến không ngủ được.
Thẩm Túy tưởng rằng mình sẽ vì trong nhà có thêm một người mà không thoải mái, ngược lại, anh mang tâm trạng vui vẻ ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, Kiều Tích tỉnh dậy, đúng chín giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở mắt cảm nhận một chút, rồi xoay người xuống giường, việc đầu tiên là lật tấm ga trải giường chụp lại nhãn hiệu và mẫu mã đệm giường nhà Thẩm Túy.
Sao có người lại sống tài như vậy, ngày mưa một mình cũng có thể bày ra bàn lẩu cắt tươi, còn tự mình xào gia vị.
Sao có chiếc giường lại thoải mái như vậy, vừa lớn vừa mềm, để cô ngủ ít nhưng không hề khó chịu chút nào, đại khái lõi giường có mút nhớ, êm ái như được đo ni đóng giày.
Kiều Tích ở nhà từ trước đến giờ không bao giờ dọn dẹp phòng, thế nhưng ở chỗ Thẩm Túy, cô vừa cảm thán vừa cẩn thận sắp xếp lại tất cả mọi thứ về vị trí ban đầu. Mặc dù muốn trêu chọc Thẩm Túy nhưng sau khi dọn dẹp xong phòng, cô cẩn thận gom toàn bộ rác vào thùng rác trong nhà vệ sinh rồi mới xử lý thông tin hàng ngày.
Cô muốn tìm một lý do để ở lại chỗ Thẩm Túy, tranh thủ cơ hội tiếp xúc nhưng không tìm ra. Không ngoài dự đoán, tối nay cô sẽ quay về Lâm thành.
Kiều Duyệt bảo cô trước khi về Lâm thành thì ghé thăm đoàn làm phim một lần nữa, Kiều Tích hỏi Kiều Duyệt có chuyện gì, Kiều Duyệt cố ý giữ bí mật.
Sau đó, khi đọc phần giải thích của biên kịch Ngũ Thập Bộ gửi tới, Kiều Tích rất hài lòng, trực tiếp chuyển cho nhà sản xuất của nền tảng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rút một lá bài Tarot, lá “Pháp sư” xuất hiện ở vị trí thẳng. Kiều Tích cẩn thận xem phần tổng quan, sự nghiệp, tài vận, sức khỏe và bỏ qua phần tình cảm.
...
Khi Kiều Tích xử lý xong công việc và ra khỏi phòng, Thẩm Túy đang ăn sáng.
Trên chiếc đĩa xương sứ tuyệt đẹp, bít tết, mì Ý, rau trộn sốt và bánh waffle cùng nhau tạo nên một hình ảnh thật hấp dẫn.
“Chào buổi sáng, đạo diễn Thẩm.” Kiều Tích ngồi đối diện với Thẩm Túy.
“Chào buổi sáng, giám đốc Kiều.” Thẩm Túy đặt điện thoại xuống, đẩy phần bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho Kiều Tích, rồi lấy ra sốt salad mà cô có thể cần từ giá đựng, sau đó quay lại lò vi sóng lấy ra ly sữa ấm cho cô.
Thẩm Túy đang tiễn thần.
Trong lòng Kiều Tích như gõ trống, thầm đánh giá cao sự chu đáo của Thẩm Túy: “Cảm ơn đạo diễn Thẩm.”
Thẩm Túy đáp: “Không có gì.”
Kiều Tích và Thẩm Túy đều là những người có thể xử lý tình huống tốt. Kiều Tích vừa ăn vừa thỉnh thoảng hỏi vài câu về cuộc sống hàng ngày, Thẩm Túy trả lời.
Thỉnh thoảng, Thẩm Túy cũng hỏi vài câu về thói quen sinh hoạt, Kiều Tích trả lời.
Cứ như vậy, bữa ăn không hề trở nên gượng gạo.
Khi cả hai gần ăn xong, Kiều Tích đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Hôm nay đạo diễn Thẩm có kế hoạch gì không?”
Thẩm Túy dừng tay, nhìn Kiều Tích: “Giám đốc Kiều có chuyện gì sao?”
Kiều Tích cười: “Là thế này...”
Cô nói: “tối nay tôi sẽ về Lâm thành, nếu trưa hoặc tối nay đạo diễn Thẩm có thời gian, liệu tôi có cơ hội mời anh bữa cơm để cảm ơn anh vì đã cho tôi ở lại tối qua không?”
Kiều Tích rất hài lòng với cách diễn đạt của mình. Một mặt, cô cho Thẩm Túy thấy mình thật sự không có ý đồ gì, giúp anh giảm bớt đề phòng, mặt khác, nếu trời không cho cô cơ hội thì cô có thể tự tạo ra cơ hội.
Ví dụ như ăn cơm, ví dụ như lỡ chuyến xe.
Kiều Tích nghĩ thế là hoàn hảo.
Thẩm Túy từ tốn dùng khăn giấy lau miệng: “Chuyện nhỏ, tấm lòng là được rồi.”
“... “
Kiều Tích dừng lại một chút, nụ cười vẫn không thay đổi: “Không phải chuyện nhỏ đâu, tối qua sự việc xảy ra đột ngột, nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.”
Cô phủ lên lời nói một lớp đường dày, chu đáo đưa đến trước miệng Thẩm Túy.
Đàn ông nào mà chẳng ăn chứ.
Ai ngờ Thẩm Túy hoàn toàn không quan tâm, cầm điện thoại trả lời ai đó trên WeChat: “Để lần sau đi, hôm nay tôi thực sự có việc.”
Thẩm Túy đã nói đến vậy, Kiều Tích cười, lùi bước: “Vậy lần sau khi anh đến Lâm thành nhất định phải gọi cho tôi, hoặc có việc gì cần đến tôi thì cứ nói.”
Kiều Tích nói câu này có phần thật lòng.
Chỉ riêng việc Thẩm Túy tối qua bắt gặp cô ôm gối mà hôm nay không nhắc đến, cũng đủ để Kiều Tích coi anh như nửa người bạn.
Kiều Tích nói xong, Thẩm Túy chìm vào suy nghĩ, vài giây sau, anh ngẩng đầu lên một chút: “Giám đốc Kiều đã nói vậy, tôi thật sự nhớ ra một việc.”
Đôi mắt Kiều Tích sáng lên: “Đạo diễn Thẩm nói đi.”
Thẩm Túy nhìn Kiều Tích: “Là thế này, tôi và bạn đầu tư một bộ phim, lần trước khi thăm đoàn, thấy một diễn viên phụ không có đủ cảm xúc, nếu giám đốc Kiều có thời gian đến thăm đoàn, có thể diễn thử một chút.”
Kiều Tích cảm thấy Thẩm Túy có thể đang ám chỉ điều gì đó nhưng cô không có chứng cứ.
Nhưng trong khoảnh khắc vi diệu nhanh chóng này, Kiều Tích chọn tin tưởng Thẩm Túy, lấy chân thành đổi lấy chân thành.
“Được thôi.” Kiều Tích nói: “Tôi thường xuyên diễn thử khi thăm đoàn của bạn bè khác, đôi khi là tỳ nữ, đôi khi là lãnh đạo.” Kiều Tích cười không đề phòng: “họ đều nói tôi có kỹ năng diễn xuất tốt.”
Thẩm Túy bình tĩnh nói: “Ừm, tối qua tôi thấy rồi.”
“... ?”