Làm sao cưỡng lại được sự dịu dàng của em

“Đừng tin đàn ông, sẽ trở nên bất hạnh.”
 
Khi Kiều Tích lần thứ ba thốt ra cảm thán này trước màn hình giám sát ở phim trường, Kiều Duyệt không thể không chen vào một câu: “Giám đốc Kiều bị người mẫu nam nào lừa tình rồi à?”
 
Kiều Tích thoáng dừng lại, sau đó mỉm cười chỉnh sửa: “Đừng nói bậy, tớ là thiếu nữ trong sáng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Duyệt hiểu Kiều Tích bảy tám phần: “Trong sáng thì thôi đi, cậu là thiếu nữ thép.”
 
Kiều Tích cười nói: “Cũng không phải không được.”
 
“Được rồi, tiếp tục công việc chính nào.” Kiều Duyệt ra hiệu cho đạo diễn chiếu lại đoạn video vừa chiếu cho Kiều Tích xem. Kiều Tích tiếp tục xem lại một lần nữa.
 
Kiều Duyệt đóng vai trong một bộ phim về đời sống, nội dung xoay quanh ba chị em gái xung đột vì bố mẹ mua nhà. Khi đoạn phim hoàn thành, Kiều Duyệt đầy kỳ vọng nhìn Kiều Tích, mong rằng Kiều Tích sẽ nói điều gì đó. Nhưng Kiều Tích không chắc Kiều Duyệt muốn nghe gì.
 
Kiều Duyệt không vội, để đạo diễn chiếu lại đoạn phim lần thứ ba, Kiều Tích cũng xem lại lần thứ ba. Xem xong lần nữa.
 
“Thế nào?” Kiều Duyệt hỏi.
 
“Cũng được.” Kiều Tích nói: “nhịp điệu ổn, có cô bé khá linh hoạt, âm thanh gốc hơi kém nhưng hậu kỳ có thể chỉnh, không vấn đề gì.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có gì đặc biệt.
 
Kiều Duyệt nói: “Tớ không muốn nghe điều này.”
 
Kiều Tích nhìn Kiều Duyệt: “Vậy?”
 
Kiều Duyệt cuối cùng không kiềm chế được: “Cậu thấy cô bé buộc tóc củ tỏi đó không, đóng vai em út, hôm qua cậu khen cô ấy dễ thương, có duyên với khán giả đó.”
 
“Tớ nói cô ấy linh hoạt mà, tớ vẫn nhớ tên cô ấy.” Kiều Tích nhớ lại: “Sầm Manh à ?”
 
“Đúng.” Kiều Duyệt nói: “cô ấy là người của Tinh Duệ, cậu chắc biết chủ Tinh Duệ rồi nhỉ, Mạch Côn.”
 
Kiều Tích “ừm” một tiếng: “Trước đây Mạch Côn từng dẫn Tòng Tuyết đến thử vai cho [Vấn Kiếm], cuối cùng chọn Thẩm Ngôn Hi, tớ nghĩ Mạch Côn là một người quản lý lớn, Tòng Tuyết đã đoạt giải Ảnh hậu, từ chối thì không tiện nên mời cả hai đi ăn, hai người đều rất dễ nói chuyện.”

 
Kiều Tích nói xong, Kiều Duyệt nhìn đạo diễn, đạo diễn hiểu ý dẫn đội ngũ đạo diễn ra ngoài quay tiếp, chỉ còn lại Kiều Duyệt và Kiều Tích trong phim trường.
 
Kiều Duyệt mới nói: “Tòng Tuyết đã mua cổ phần Tinh Duệ, mấy đối tác lớn của Tinh Duệ đứng ra tái cấu trúc tài nguyên, họ chỉ làm lớn nên muốn chuyển hợp đồng của các nghệ sĩ nhỏ đi.”
 
Kiều Tích lập tức hiểu mục đích của Kiều Duyệt: “Tớ không quản nghệ sĩ.” Kiều Tích từ chối: “quá phiền phức.”
 
Một mặt, quản nghệ sĩ lắt nhắt không kém gì nuôi con, Kiều Tích không có kiên nhẫn, mặt khác, nghệ sĩ cũng là người, lòng người khó lường, Kiều Tích không bao giờ đầu tư vào bản chất con người.
 
“Nếu là người khác tớ không đến nhờ cậu.” Kiều Duyệt nắm lấy tay Kiều Tích: “Sầm Manh khác với người khác.”
 
Kiều Tích hỏi: “Khác ở chỗ nào?” Cô không rút tay ra.
 
Kiều Duyệt hỏi: “Cậu biết Mạch Côn phát hiện cô ấy như thế nào không?” Không đợi Kiều Tích trả lời, Kiều Duyệt tự đáp: “Livestream.”
 
Kiều Tích nhìn Kiều Duyệt.
 
Kiều Duyệt nói: “Cô bé này ở vùng núi, gia cảnh không tốt, bố nằm liệt giường, hai em trai và một em gái đều do mẹ nuôi, cô ấy chưa tốt nghiệp trung cấp nghề đã đi làm ở cửa hàng quần áo thị trấn để nuôi cả nhà, người khác ngoại hình bình thường thì mở filter để làm stream cho đẹp, vậy mà cô ấy lại thật thà dùng mặt mộc livestream bán quần áo, rồi Mạch Côn nhìn thấy cô ấy.”
 
Kiều Tích im lặng.
 
Kiều Duyệt tiếp tục: “Mạch Côn nói mình là quản lý ngôi sao muốn ký hợp đồng với cô ấy, cô bé báo ngay Mạch Côn lên cảnh sát mạng vì tưởng Mạch Côn lừa đảo, cảnh sát mạng giải thích xong, Mạch Côn nói đủ cách, cô bé vẫn không nghe, bao nhiêu tài nguyên bao nhiêu người nổi tiếng cũng không liên quan đến cô ấy, cuối cùng Mạch Côn phải nói trả lương năm ngàn mỗi tháng bao ăn ở, còn gửi trước hai ngàn tiền cọc vào tài khoản, cô bé mới tin.”
 
Kiều Duyệt tự cười.
 
Kiều Tích cũng không nhịn được cười.
 
“Mạch Côn đặt vé máy bay cho cô ấy lên công ty, lần đầu tiên trong đời cô ấy ra khỏi vùng núi, không biết đi máy bay, không biết đi tàu điện từ sân bay, thậm chí không biết làm thủ tục vào khách sạn, Mạch Côn thật sự dạy từ đầu, cả dáng điệu, phong thái, tiếng phổ thông, học lại từ đầu, rồi tham gia thi tuyển, không thành lập nhóm, solo ra mắt bắt đầu đóng phim.” Kiều Duyệt nói: “đừng thấy cô bé im lặng, thật ra rất kiên cường, chăm chỉ và nghe lời.” Kiều Duyệt ám chỉ: “có người đóng phim lời thoại cũng lười học, Sầm Manh không chỉ học thuộc lời thoại của mình, mà còn thuộc cả của người khác, đây là bộ phim đầu tiên của cô ấy, tự nhiên có nhịp điệu, cô ấy mới mười tám tuổi, nếu có thời gian... “
 
Kiều Duyệt nói xong, bất động thanh sắc đánh giá Kiều Tích.
 
Kiều Tích tựa lưng vào ghế, một tay bị Kiều Duyệt nắm lấy, tay kia nhẹ nhàng đỡ cằm, hàng mi dài nửa che phủ đôi mắt khiến người ta không nhìn rõ được cảm xúc.
 
Ngày nào cũng ăn cơm hộp tại đoàn phim thì quả thực cuộc sống tẻ nhạt và mệt mỏi lắm, cho nên khi Kiều Tích đặt lẩu về đoàn phim, mọi người vui mừng như gặp lại bạn cũ, như lữ khách thấy ốc đảo trên sa mạc.
 

Đạo diễn trêu các diễn viên trẻ rằng sau này phải đóng nhiều phim của Kiều Tích thì mới có lẩu ăn.
 
Kiều Duyệt mắng đạo diễn là tay trong tay ngoài.
 
Kiều Tích cười hỏi Kiều Duyệt đã nói là chị em tốt mà, sao cô lại trở thành người ngoài rồi.
 
Các diễn viên trẻ thì mỗi người nói một câu, trêu chọc cuộc cãi vã không tồn tại, đến khi dầu lẩu sôi lên, chẳng ai còn nói gì nữa, mà như bầy sói đói vồ mồi, ăn ngấu nghiến.
 
“Lẩu của quán này thật ngon, đặc biệt là ba món bảo bối: dạ dày bò, cổ vịt và ruột vịt, tươi ngon vô cùng.”
 
“Nước lẩu nấm cũng rất ngon, thêm chút ớt nhỏ vào thì tuyệt đỉnh.”
 
“Thợ cắt khoai tây của quán này thật khéo, lát khoai mỏng như cánh ve.”
 
“Cậu nói chuyện thì nói đi, đừng có vung vẩy khoai tây trước mặt tớ.”
 
“Tớ cứ làm thế đấy, bánh gạo phô mai này cũng ngon, vị phô mai đậm đà.”
 
“... “
 
Quán lẩu này là chuỗi nhà hàng nổi tiếng khắp cả nước, trước kia Kiều Tích ở đoàn phim rất thích đặt lẩu của quán này nhưng có lẽ khẩu vị của cô đã bị bữa lẩu hôm qua của Thẩm Túy làm hỏng mất rồi, hôm nay ăn lại thấy cũng chỉ tạm được.
 
Nước lẩu nấm không tươi bằng nhà Thẩm Túy, tương ớt không thơm bằng nhà Thẩm Túy, nguyên liệu cũng không mềm bằng nhà Thẩm Túy… Sau này có cơ hội nhất định phải tới nhà Thẩm Túy ăn ké vài bữa!
 
Kiều Tích đang miên man suy nghĩ, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, rồi cô thấy giữa đám diễn viên trẻ đang tranh ăn, cười nói không ngớt, Sầm Manh vốn ngồi ở cuối bàn dài lặng lẽ gắp đồ ăn cho cô gái nhỏ ngồi ở rìa bàn.
 
Kiều Tích nhìn Sầm Manh, khi Sầm Manh gắp đồ ăn lần nữa thì vô tình bắt gặp ánh mắt Kiều Tích.
 
Sầm Manh có chút lúng túng, e thẹn mỉm cười với Kiều Tích.
 
Kiều Tích cũng cười nhẹ gật đầu với Sầm Manh.
 
Lần sau khi lên món, Kiều Tích như vô tình nhắc nhở để món ăn ở gần Sầm Manh hơn, Sầm Manh có chút kinh ngạc, các diễn viên khác liền đưa tay dài về phía Sầm Manh, Sầm Manh liền gắp ít đồ ăn nóng cho mình và cô gái bên cạnh rồi vội vàng chủ động đưa món ăn ra giữa bàn.

 
Ánh sáng buổi trưa mềm mại như lụa, nước và trời vịnh Bột Hải như tranh vẽ, ánh sáng và sóng nước phản chiếu lấp lánh tia vàng.
 
Gió nhẹ thoảng qua, một chiếc du thuyền cá nhân lặng lẽ trôi trên mặt biển yên tĩnh của vịnh Bột Hải.
 
Bốn chiếc cần câu xếp hàng trên mũi thuyền, một bữa tiệc nướng nhỏ được bày trên boong.
 
Lê Gia Châu và mấy người Quý Lễ chụp ảnh thịt nướng dầu mỡ bắn tung tóe gửi về cho “lãnh đạo” ở nhà, trong khi Thẩm Túy đang gọi điện thoại cho nhân viên quét dọn.
 
“Ừ, cần dọn dẹp một chút... Ừ, đổi cái mới đi... “
 
Thẩm Túy cúp máy và tiếp tục nướng thịt, Lê Gia Châu hào hứng tám chuyện: “Chuyện gì thế?”
 
Thẩm Túy lật miếng bò trên vỉ: “Tối qua có người ở nhờ.”
 
Anh vừa nói xong, mọi ánh mắt liền đồng loạt nhìn về phía anh.
 
Không giống như Quý Lễ và Lê Gia Châu phải đứng trước công chúng, gia đình Thẩm Túy từ đời bố mẹ đã đi theo con đường đầu tư vốn, nắm cổ phần sau hậu trường, tham gia quyết định hội đồng quản trị chứ không tham gia quản lý, Thẩm Túy không có mối quan hệ thương mại bắt buộc phải duy trì, không có người nhất định phải gặp, thậm chí không có việc gì nhất định phải làm, mọi thứ đều tùy thuộc vào sở thích của anh.
 
Thẩm Túy có thiên phú trời ban, cực kỳ thấu hiểu, vì vậy anh không quan tâm quá nhiều điều, sự hứng thú của anh càng ít.
 
Mấy người bạn thân nghĩ mãi cũng không ra ai là người ở nhờ, cuối cùng Lê Gia Châu đánh cược một phen: “Kiều Tích à?”
 
Ánh mắt Thẩm Túy ngầm thừa nhận.
 
Lê Gia Châu mỉm cười, đột nhiên vỗ bàn: “Tôi đã nói mà... “
 
Thẩm Túy bình tĩnh rắc muối lên miếng bò: “Những điều tốt đẹp trên đời thì rất nhiều.”
 
Lê Gia Châu cảm thán: “Tình yêu chính là như vậy, đến bất ngờ, xảy ra đột ngột... “
 
Thẩm Túy đổi sang rắc tiêu: “Chuyện yêu đương tôi không có đâu.”
 
Quý Lễ và những người khác cười vang.
 
Lê Gia Châu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Túy, nghiêm túc nói: “Tôi nói cho cậu nghe, nhiều việc không phải xem cậu muốn hay không, đầu tiên, cậu xem, cô ấy chủ động đến nhà cậu ở nhờ chắc chắn là thích cậu rồi... “
 
Thẩm Túy khẽ cười nhạo: “Cô ấy không có bệnh.”
 
Một người phụ nữ mà tính toán tất cả mọi thứ, ngay cả tình cảm cũng tính toán liệu có thể có thứ gọi là tình yêu sao?

 
Tất nhiên, trừ việc ôm gối ra
 
Lê Gia Châu đổi một góc nhìn khác: “Vậy cậu thích cô ấy à?”
 
Thẩm Túy đặt miếng bít tết vừa nướng xong vào đĩa của Lê Gia Châu: “Tôi đâu có bệnh.”
 
Đừng nói anh không có hứng thú với tình yêu, ngay cả khi có hứng thú, anh sẽ thích một người nói chuyện làm việc đều tính toán kỹ lưỡng, vì lợi ích mà thậm chí còn đem tình cảm vào cuộc tính toán như Kiều Tích sao?
 
Lê Gia Châu cảm thấy mối quan hệ giữa Thẩm Túy và Kiều Tích không đúng nhưng anh ấy cũng không thể nói ra được cụ thể là gì, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cậu có biết không, tình yêu thật sự có thể sẽ đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến đấy.”
 
Thẩm Túy không thèm nhấc mí mắt lên: “Nếu tôi thật sự vậy thì chiếc du thuyền này sẽ mang họ Lê.”
 
Lê Gia Châu không chịu thua: “Cũng được.”
 
Quý Lễ nói chuyện với vợ mình, thấy vui không chê vào đâu được: “Du thuyền thì có gì hay.”
 
Thẩm Túy không quan tâm: “Đánh cược cái gì cũng được.”
 
Quý Lễ tốt bụng nhắc nhở: “Cậu quên cậu đánh cược luôn thua rồi à.”
 
Thẩm Túy cười: “Vậy nên lần này phải thắng hết.”
 
Xe thể thao, hầm rượu, khách sạn đều liệt kê qua một lượt nhưng không có gì thú vị. Cuối cùng, Lê Gia Châu không biết lại lấy ra một bộ bài đại mạo hiểm từ đâu ra, Thẩm Túy lật lên, lá bài đầu tiên là...
 
“Mặc váy xếp ly nhảy điệu của nhóm nhạc nữ.”
 
Thẩm Túy không vấn đề gì, váy xếp ly không vấn đề gì, điệu nhảy của nhóm nhạc nữ cũng không vấn đề gì nhưng ba từ này gộp lại thì thật sự là địa ngục.
 
Lê Gia Châu hiếm khi mềm lòng, cười hỏi: “Đạo diễn Thẩm, có muốn quay xe không, nhảy một lần này có thể sẽ là ám ảnh cả đời đó.”
 
Quý Lễ cười: “Không chỉ là ám ảnh, mà là... “
 
Lê Gia Châu và Quý Lễ đều cảm thấy Thẩm Túy không chịu nổi, có thể sẽ quay xe.
 
Ai ngờ Thẩm Túy vẫn giữ dáng vẻ thoải mái nằm trên ghế dài trên bãi biển, cười cười lấy lá bài từ tay Lê Gia Châu: “Không rút, tôi chắc chắn thắng.”
 
Quả thực đầy dứt khoát và tự tin.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui