Mặt trời lặn, du thuyền trở lại bờ.
Ở một đầu khác của phim trường tại Du thị, Kiều Tích và Kiều Duyệt đổi chỗ cho nhau.
Kiều Duyệt hỏi: “Chắc chắn không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Tích gật đầu: “Ừ.”
Kiều Duyệt không chắc chắn: “Nhanh vậy sao?”
Kiều Tích lại gật đầu: “Ừ!”
Kiều Duyệt vẫn có chút không thể tin nổi: “Cậu nói nghĩ kỹ, tớ tưởng ít nhất phải nghĩ một tuần.” Kiều Duyệt cười: “Kết quả là sáng nói không nhận người, chiều lại nhận liền.”
Kiều Tích nắm tay Kiều Duyệt: “Cậu biết tớ mà, việc đã chắc chắn thì quá trình đắn đo chỉ là chi phí.”
Kiều Duyệt vừa giữ tay Kiều Tích vừa nhắn tin cho Mạch Côn: “Thật đấy, nếu không phải công ty chúng tớ là phân khu quá nhỏ không thể nhận người, tớ đã muốn tự nhận rồi.”
Giọng Kiều Tích nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát: “Nói những lời này làm gì, coi như tớ nợ cậu một ân tình đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Duyệt nghe xong lòng thấy vui, miệng lại nói: “Giữa chúng ta nói gì đến ân tình.”
Kiều Duyệt nghĩ rằng Kiều Tích nghe lời cô, thấy Sầm Manh thực sự xinh đẹp, tiến bộ, dễ kiểm soát, mới nhận ân tình này.
Trong lòng Kiều Tích lại rất rõ ràng, việc gắp thức ăn cho cô gái ở vị trí xa hơn cho thấy sự đồng cảm của Sầm Manh, để dành thức ăn ngon vào bát khi có món ngon cho thấy tham vọng, bưng món ăn ra ngoài cho thấy khí chất, và cuối cùng, khi các diễn viên trẻ khác ăn xong liền rời đi, Sầm Manh ở lại giúp dì quét dọn thu dọn bát đĩa và nói lời cảm ơn. Nhưng cô gái này chỉ dừng ở việc thu dọn bát đĩa, vừa cho thấy tinh thần trách nhiệm của Sầm Manh, vừa cho thấy sự đúng mực và lòng biết ơn đối với người làm việc cho mình.
Ngoại hình quyết định điểm xuất phát của nghệ sĩ, đồng cảm và phẩm chất quyết định giai đoạn bùng nổ và kết thúc của nghệ sĩ.
Thấy mầm biết cây, Kiều Tích sớm đã che giấu tài năng nhìn người trong từng chi tiết không bao giờ nói ra.
Lấy Thẩm Túy làm ví dụ chẳng hạn, anh luôn đối xử với mọi người một cách ấm áp và lịch sự nhưng sau những nỗ lực vô ích trong vài ngày qua, Kiều Tích hiểu rõ anh có sự kiêu ngạo, luôn cách xa người khác cả ngàn dặm.
Nghĩ thôi cũng thấy khó nhằn.
“Ngày mốt Mạch Côn đến Du thị, cậu xem có thể ở lại Du thị thêm hai ngày không, đợi anh ấy đến gặp mặt trò chuyện.” Kiều Duyệt cắt đứt dòng suy nghĩ của Kiều Tích.
Kiều Duyệt gật đầu: “Vậy tớ sẽ bảo khách sạn giữ lại phòng bên cạnh cho cậu.”
Kiều Tích định nói “Không cần.” Nhưng cô tự tìm cớ đến nhà Thẩm Túy còn chưa xong, vì công việc mà ở lại thêm hai ngày chẳng phải là đúng lúc buồn ngủ thì gặp gối à. Kiều Tích bỗng nghĩ đến chuyện này, lời đến miệng bỗng thay đổi, mắt cười mỉm: “Được.”
Kiều Tích là một người có khả năng thực thi rất mạnh. Chiều nay, cô đã mượn lời Kiều Duyệt để trao đổi với Mạch Côn về ý định ký hợp đồng với Sầm Manh. Ngay tối nay cô đã tìm đến biên kịch, đạo diễn và những người tổ chức trong nhóm của Kiều Duyệt để hiểu rõ về vai diễn và trạng thái của Sầm Manh. Mọi người đều đánh giá Sầm Manh rất tốt.
Kiều Tích vừa tiễn đạo diễn, Sầm Manh vừa hay đã hoàn thành phần diễn, đến phòng của Kiều Tích.
Kiều Tích có khuôn mặt ngọt ngào dễ thương nhưng ánh mắt lại điềm tĩnh và khí chất rất trầm lắng. Khi cô không cười dễ làm người khác vì kính nể mà trở nên dè dặt.
Do Kiều Duyệt đã tiết lộ trước, Sầm Manh biết Kiều Tích là người một nhà, nên trong sự dè dặt cũng có phần lấy lòng và thân thiện.
“Ngồi đi.” Kiều Tích đóng cửa phòng, chỉ vào chiếc ghế sofa.
Sầm Manh bước tới, cẩn thận ngồi xuống.
Kiều Tích rót cho Sầm Manh một ly nước chanh ấm: “Uống nước đi.”
Sầm Manh nhận lấy bằng hai tay, nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Kiều Tích ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Sầm Manh.
Sầm Manh liếc nhìn Kiều Tích, không dám nhìn thẳng, cúi đầu.
Kiều Tích thu hết mọi phản ứng của Sầm Manh vào mắt.
Kiều Tích không mở lời, Sầm Manh cũng không dám nói, hai người im lặng trong giây lát, Kiều Tích cười trước: “Em có sở thích gì không, ví dụ như chơi game, quay video ngắn gì đó?”
Thấy nụ cười của Kiều Tích, dây thần kinh căng thẳng trong đầu Sầm Manh thả lỏng một chút.
“Em không chơi game nhiều, tay vụng, video ngắn cũng ít quay vì em không biết quay gì.” Sầm Manh nói.
Kiều Tích giữ giọng ôn hòa: “Thế em thích làm gì?”
Sầm Manh đáp: “Em thích học thuộc thơ.”
Câu trả lời này làm Kiều Tích khá ngạc nhiên.
Sầm Manh đỏ mặt giải thích: “Em học ít, không có văn hóa, sợ đọc kịch bản không biết chữ gây cười, nên muốn đọc nhiều sách, nhận diện nhiều chữ. Nhưng đọc sách dễ buồn ngủ, nên em bắt đầu từ việc học thuộc thơ.”
Sầm Manh lén nhìn Kiều Tích, sợ bị chê cười.
Kiều Tích cười giơ ngón cái: “Thói quen rất tốt nhưng phải kiên trì.”
“Em sẽ làm.” Sầm Manh vì được Kiều Tích khích lệ mà tự tin, ngồi thẳng lưng chờ câu hỏi tiếp theo.
Không ngờ Kiều Tích không theo lẽ thường mà nói tiếp: “Vậy sau này mỗi tuần chúng ta sẽ kiểm tra một lần.”
“... “
Có lẽ trước đây ở trên núi, sau này gặp ai cũng thấy họ hiểu biết nhiều hơn mình nên Sầm Manh không thích biểu đạt bản thân, thà im lặng còn hơn bị hiểu lầm hay chê cười. Điều này dẫn tới việc cách cô ấy giao tiếp với đội ngũ của Tinh Duệ và Mạch Côn là họ nói gì cô ấy nghe đó, không phản đối cũng không chống cự, thận trọng chạm vào thế giới này.
Nhưng Kiều Tích không giống người khác, rõ ràng cô phát biểu thẳng thắn hơn mọi người nhưng những lời cô nói là...
“Chúng ta không phải là cấp trên cấp dưới hay sếp và nhân viên, nếu chị ký hợp đồng với em, chúng ta là đối tác, là đồng đội.”
“Khi gặp bão gió chúng ta cùng tránh, khi có cơ hội chúng ta cùng nắm lấy.”
“Chị sẽ bảo vệ em, chăm sóc em, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của em, mở cho em con đường tốt nhất, đổi lại, em phải nói cho chị biết suy nghĩ thật của em, tiền, tài nguyên, mối quan hệ, bao gồm cả ngày em muốn rời bỏ chị.”
“... “
Giọng điệu của Kiều Tích bình tĩnh và lý trí nhưng mỗi câu nói như một cái búa nhỏ, đập vào trái tim nhạy cảm trước giờ chưa từng mở cửa của Sầm Manh.
Cuối cùng, Sầm Manh nói còn nhiều hơn Kiều Tích.
Kiều Tích hỏi Sầm Manh nghĩ gì về diễn xuất, Sầm Manh nói, đó là một công việc kiếm tiền.
Kiều Tích hỏi Sầm Manh có tiền rồi muốn làm gì, Sầm Manh nói, mua nhà, lại bổ sung, muốn căn nhà lớn một chút, tốt nhất có hai phòng, bố mẹ ở một phòng, em trai em gái ở một phòng, cô ấy thì sao cũng được, có thể nằm đất.
Kiều Tích hỏi nếu có nhiều tiền hơn thì sao, Sầm Manh vẫn nói mua nhà, chỉ là mục tiêu tăng lên thành một trăm mét vuông, ba phòng, như vậy cô ấy cũng có phòng riêng.
Kiều Tích cười hỏi nếu có nhiều tiền hơn nữa thì sao, Sầm Manh nói ra ước mơ sâu kín nhất trong lòng: mở một cửa hàng tạp hóa. Cô ấy thích cái cảm giác muốn ăn gì có thể tự lấy, công việc là ngồi thu tiền, quan trọng là tiền vẫn là của mình.
Kiều Tích kiên nhẫn thêm tiền, ước mơ của Sầm Manh chuyển thành cửa hàng tạp hóa lớn hơn.
Kiều Tích thêm tiền đến một con số lớn, muốn dẫn dắt Sầm Manh vào thế giới xa hoa và thời trang, cuối cùng Sầm Manh đã mơ lớn hơn: chuỗi cửa hàng tạp hóa!
...
Đến khi tiễn Sầm Manh ra khỏi cửa, giấc mơ của cô gái này vẫn chưa vượt qua cửa hàng tạp hóa.
Kiều Tích đóng cửa và quay lại phòng, vừa mệt mỏi vừa xoay cổ vai, vừa cảm thán gần đây tại sao cô lại toàn gặp những người cố chấp như vậy. Sầm Manh cố chấp nhỏ, Thẩm Túy cố chấp lớn, một người không có khái niệm về tiền, một người hoàn toàn không có tâm hồn sự nghiệp. Đây rốt cuộc là kiếp nạn hay là số phận của cô?
Kiều Tích chán nản một giây, sau đó lại nghĩ, nếu chỉ cần dùng dưới 1% công lực đã có thể giải quyết được Sầm Manh thì chỉ cần cô nỗ lực thêm, dùng 99% công lực, Thẩm Túy chắc chắn cũng không thành vấn đề!
Kiều Tích nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy tương lai của mình tràn đầy hy vọng!
Làm việc cần phải tranh thủ lúc nhiệt huyết còn sôi sục.
Kiều Tích nằm trên ghế sofa với một tư thế thoải mái để giảm đau cổ, mở WeChat chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Túy. Khi ánh mắt cô chạm vào tài liệu của đoàn phim rải rác trên bàn trà nhỏ trước sofa, cô dừng lại, nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt trong sáng thoáng qua một tia sáng rực rỡ.
Kiều Tích ngồi dậy, tắt khung chat với Thẩm Túy, sau đó mở camera, tìm góc chụp tránh thông tin cụ thể rồi chụp tài liệu trên bàn.
Khi chụp, cô cố tình để lộ góc bàn có món ngọt ăn dở, sau đó mở vòng bạn bè, thêm ảnh và chú thích “Bị ép vào đoàn phim”, định vị “Khách sạn Tứ Quý Du thị”, kiểm tra, gửi, rồi ném điện thoại sang một bên tiếp tục kéo giãn cơ thể.
Kiều Tích dự đoán một chút tình hình tiếp theo, môi nở một nụ cười nhẹ.
Nửa giờ sau, Kiều Tích kéo giãn cơ thể xong, phòng hành chính của khách sạn vừa lúc mang hành lý đã gửi đi ga tàu cao tốc trước đó đến cho cô. Kiều Tích cảm ơn, rồi chậm rãi sắp xếp hành lý.
Sau khi sắp xếp xong, Kiều Tích bắt đầu tẩy trang, chậm rãi tẩy xong, cô ôm bộ đồ ngủ, vừa hát khe khẽ vừa vào phòng tắm.
Điện thoại trên sofa yên lặng phát buổi hòa nhạc tâm hồn hơn nửa giờ, tiếng nước cuối cùng dừng lại, rồi nhẹ nhàng “tách” một tiếng, Kiều Tích bước ra với thân mình đẫm nước.
Ra ngoài cô cũng không vội, từ từ thoa nước dưỡng da, thậm chí hiếm khi có hứng thú đọc sách nửa giờ, sau đó mới đi đến sofa, cầm điện thoại lên.
Buổi sáng Kiều Tích rời đi, Thẩm Túy dự đoán Kiều Tích sẽ tìm mọi cách để ở lại thêm một đêm, ngay cả khi không có lý do ở lại, cô cũng sẽ liên tục nhắn tin cho anh, ngay cả ban ngày bận rộn, buổi tối cũng sẽ có tin nhắn.
Nhưng tối Thẩm Túy về nhà lại không có tin nhắn.
Lúc tắm, không có tin nhắn.
Thẩm Túy xử lý xong công việc nằm lên giường chuẩn bị ngủ, vẫn không có động tĩnh gì.
Từ bỏ [Ngắm Giang Sơn] rồi à?
Thẩm Túy nghĩ trong từ điển của Kiều Tích không có từ bỏ.
Hay là có việc gấp về Lâm thành?
Về Lâm thành lại để anh một mình, lần sau đến Du thị lại nhiệt tình, một mặt đảm bảo các dự án khác trong tay tiến triển bình thường, mặt khác biến bất lợi khi khó thao tác qua màn hình thành ưu thế kéo dài sự chờ đợi, không thể không nói, Kiều Tích có chiêu thức vừa lạnh lùng vừa ám muội hiệu quả cao như vậy.
Rất tiếc, anh không ăn chiêu này.
Thẩm Túy khẽ cười một tiếng, tâm trạng vui vẻ mở ảnh đại diện con mèo của Kiều Tích, nhìn thấy một bài đăng mới.
Đăng ảnh công việc để xây dựng hình ảnh à?
Thẩm Túy vẫn vui vẻ mở bài đăng đó, nhìn thấy chú thích, ảnh và định vị.
Góc môi Thẩm Túy không tự chủ mà hơi hạ xuống, anh đoán là đoàn phim Kiều Duyệt có việc, Kiều Tích đến cứu nguy.
Nhưng khi anh mở ảnh ra, đã nhìn thấy chi tiết hơn - góc bàn có một miếng đồ ngọt vô tình lọt vào khung hình, thường là để cho khách đến đoàn phim để lót dạ!
Dự đoán của Thẩm Túy về Kiều Tích là hoàn toàn chính xác, tiếc là, Kiều Tích đã dự đoán được dự đoán của Thẩm Túy.
Vì vậy mới có chuyện cô định đến nhà Thẩm Túy, thay đổi ý định, định nhắn tin, lại thay đổi ý định, đến lúc này, định viết văn thơ lãng mạn rồi nhưng vẫn thay đổi ý định.
[Nhà sản xuất Tinh Quang - Kiều Tích: đạo diễn Thẩm, tôi muốn nói với anh một chuyện.]
Kiều Tích viết toàn những lời chính thức, cuối câu thậm chí còn cẩn thận chấm hết bằng một dấu chấm câu.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi từ khi Thẩm Túy thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Kiều Tích đến khi Kiều Tích nhắn tin, suy nghĩ của anh lại thay đổi, đặt Kiều Tích lại vào vị trí thức thời.
Thẩm Túy là người sợ phiền phức, nếu Kiều Tích tiếp tục tán tỉnh anh hoặc không ngừng theo đuổi, chắc chắn sẽ sinh thêm nhiều chuyện, vì vậy dù là lý do gì khiến cô vẫn ở lại Du thị nhưng nếu cô vẫn ở khách sạn thì tốt rồi.
Cầu về với cầu, đường về với đường.
Kiều Tích lùi một bước, Thẩm Túy cũng nể mặt.
[SZ: Giám đốc Kiều, cô nói đi.]
Kiều Tích trả lời.
[Nhà sản xuất Tinh Quang Kiều Tích: Đúng hơn là tôi có chuyện muốn hỏi.]
Kiều Tích chỉnh sửa lại chi tiết.
Chắc là muốn hỏi về vấn đề liên quan đến bộ phim, Thẩm Túy càng chắc chắn.
[SZ: Giám đốc Kiều, cô hỏi đi.]
Thẩm Túy hoàn toàn không có cảnh giác, thậm chí anh còn chờ trong khung trò chuyện để đợi câu hỏi của Kiều Tích về ngành.
Mà dưới hoàn cảnh này, câu trả lời của Kiều Tích đến rất nhanh chóng, trực tiếp mà rõ ràng.
[Nhà sản xuất Tinh Quang - Kiều Tích: Tôi thật sự rất thích anh.]
Hoàn toàn không cho Thẩm Túy thời gian phản ứng.
Trên mặt Kiều Tích mang nụ cười ngọt ngào ngây thơ nhất nhưng cô chỉ dùng một câu đã đâm thẳng vào trái tim Thẩm Túy.
[Nhà sản xuất Tinh Quang - Kiều Tích: Thử để tôi làm bạn gái của anh được không?]