Làm sao cưỡng lại được sự dịu dàng của em

Ánh sáng bình minh xé tan màn đêm, lộ ra một chút trắng nhạt, gần đó, mưa tạnh tụ thành những giọt sương lăn tăn trên lá bụi thấp.
 
Thẩm Túy thức dậy, tắt chế độ máy bay, rồi nhận được tin nhắn của Kiều Tích gửi lúc nửa đêm.
 
Nào là hôm nay thích ngày mai thích, nào là 9 với 3, nào là thật lòng…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ban đầu còn là những lời tán tỉnh đúng mực, sau đó cô lại trực tiếp gửi cả đường dẫn tuyển tập những lời tán tỉnh sến sẩm đến?
 
Thẩm Túy nhíu mày, phản ứng giống như khi thấy lời tỏ tình, theo bản năng muốn xóa người gửi, hộp thoại xác nhận hiện lên, động tác của Thẩm Túy dừng lại.
 
Một mặt, trừ bỏ nụ hôn gió và trái tim phóng đại phía sau tấm thẻ “Cảm ơn đạo diễn Thẩm đã thu nhận”, món tôm hùm cuốn sa tế của quán trà chiều đó cũng khá ngon, mặt khác, nếu anh xóa cô, tức là anh đã có cảm xúc với tin nhắn của cô. Thẩm Túy hiểu để đối phó với loại người quá giỏi trong việc điều khiển người khác như Kiều Tích, quan trọng nhất vẫn là để cô không nắm bắt được cảm xúc của mình.
 
Ánh mắt của Thẩm Túy từ u tối chuyển sang sáng ngời, anh khẽ cười nhạt một tiếng rồi thoát khỏi màn hình xóa tin nhắn.
 
Vài giờ sau, tại khách sạn Tứ Quý ở đầu kia của thành phố Du thị.
 
Điều đầu tiên Kiều Tích làm khi mở mắt là xem khung chat giữa cô và Thẩm Túy. Khi cô nhìn thấy toàn bộ bộ sưu tập lời tỏ tình sến sẩm ở cuối cùng, cô hoàn toàn tỉnh táo.
 
Tối qua cô đã làm gì? Sao lại xảy ra chuyện kinh khủng như thế này? Nếu Thẩm Túy nhìn thấy thì sao? Trời ơi!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ lại thì không đúng, nói nhiều có tốt hơn ít thật không?
 
Ví dụ, nếu có ai đó muốn tặng cô một chiếc túi và đưa một mẫu mà cô không thích lắm, vì nể tình cảm, cô sẽ không nói gì. Nhưng nếu có ai đó nói sẽ tặng cô một chiếc túi, rồi gửi cho cô đường link của trang web chính thức và bảo cô có thể chọn bất cứ thứ gì cô thích, thích bao nhiêu cũng được thì chắc chắn cô sẽ rất vui.
 
Web tỏ tình sến sẩm mà cô gửi cho Thẩm Túy tối qua chẳng phải cũng giống như trang web chính thức đó sao?
 
Đạo diễn Thẩm muốn xem câu nào thì tự xem, muốn xem bao nhiêu câu cũng được, toàn bộ bộ sưu tập lời tỏ tình này đều là tâm huyết của cô dành cho anh!

 
Nghĩ như vậy, Kiều Tích cảm thấy yên lòng hơn.
 
Kiều Tích là người rất có chiến lược. Nếu Thẩm Túy là một hồ nước băng giá thì cô sẽ dùng lời tỏ tình để phá vỡ lớp băng trên bề mặt, sau đó dùng nhiều chiếc búa để gõ. Gõ một chút rồi lại phá vỡ một chút, cuối cùng băng cũng sẽ tan.
 
Làm như vậy còn có một lợi ích nữa là khi nào gõ khi nào phá vỡ đều do cô quyết định tùy theo tâm trạng, cô có thể nắm chắc quyền chủ động trong tay mình.
 
Kiều Tích rất vui vẻ tiếp tục xem khung chat.
 
Quá tam ba bận, cô nghĩ Thẩm Túy sẽ trả lời và xác định rõ ranh giới với cô. Thật tốt, xác định ranh giới có nghĩa là giảm bớt sự cảnh giác.
 
Nhưng Kiều Tích đợi rất lâu, Thẩm Túy vẫn không trả lời. Kiều Tích nghĩ đến khả năng thứ hai...
 
Anh xóa cô rồi?
 
Kiều Tích cảm thấy có chút phức tạp trong lòng nhưng nghĩ lại, nếu xóa cũng không sao, có nghĩa là anh đã xem lời tỏ tình và nó đã ảnh hưởng đến anh.
 
Kiều Tích vào ảnh đại diện của Thẩm Túy, vòng bạn bè vẫn còn.
 
Không xóa?
 
Rốt cuộc là đã thấy lời tỏ tình và tâm tình của cô hay chưa?
 
Nếu chưa thấy, không thể nào, đã năm 2021 rồi mà vẫn có người mấy ngày không xem WeChat sao?
 
Nhưng nếu đã thấy, tại sao không có phản ứng gì?
 
Ngầm cho phép cô tiếp tục gửi? Hay đang cảnh báo cô đừng bao giờ gửi nữa?

 
Hiếm khi Kiều Tích cảm thấy rối rắm, càng nghĩ càng thấy rối, cô bỗng cảm thấy như bị Thẩm Túy nắm trong tay.
 
Trước kia, mỗi lần đến Du thị, Kiều Tích đều đến vội vàng rồi đi vội vàng. Lần này, cô cố ý ở lại lâu hơn, kết quả là duy trì được khá nhiều mối quan hệ cũ.
 
Trước khi ra ngoài gặp người vào buổi chiều, Kiều Tích nghĩ Thẩm Túy đang nghĩ gì.
 
Sau khi gặp người xong và trở về khách sạn, Kiều Tích vẫn nghĩ Thẩm Túy đang nghĩ gì.
 
Nửa lon Coca lạnh cũng không mang lại cảm hứng cho Kiều Tích. Khi cô đang suy nghĩ có nên trực tiếp đến nhà Thẩm Túy không nhưng lại cảm thấy quá đường đột và vô cùng băn khoăn thì điện thoại rung lên.
 
Kiều Tích cầm điện thoại lên xem.
 
Cuộc gọi đến từ Thẩm Ngôn Hi.
 
Thẩm Ngôn Hi là phu nhân tổng giám đốc Hoa Thịnh, nữ hoàng giải trí, sau khi hợp tác trong [Vấn Kiếm] vẫn duy trì mối quan hệ tốt với Kiều Tích.
 
Kiều Tích nhấc máy, giọng nữ trong trẻo và dễ thương ở đầu dây bên kia vang lên: “Cậu đến Du thị sao không nói cho tớ biết, nếu hôm nay tớ không ngẫu hứng lướt vòng bạn bè, tớ cũng không biết!”
 
Kiều Tích thay đổi tư thế trên ghế quý phi, mặt nở nụ cười: “Nhiều việc quá.”
 
Thẩm Ngôn Hi làm nũng: “Tớ không quan tâm cậu có việc hay không, mau đến thăm đoàn phim của tớ, ngay bây giờ, tại phim trường Tượng Đô!”
 
Kiều Tích nhìn đồng hồ: “Bây giờ sáu giờ rồi, đến nơi là gần bảy giờ, ở được bao lâu đâu rồi phải đi.”
 
Thẩm Ngôn Hi cố ý khóc nức nở: “Cậu không yêu tớ thật à, tớ buồn quá.”

 
Kiều Tích dỗ dành: “Ngày mai hoặc ngày kia được không, tớ nói thật là mấy ngày nay tớ ngày nào cũng đi gặp người, mệt chết đi được, về khách sạn rồi, cho dù có là đại mỹ nam tuyệt thế gọi tớ cũng không muốn động.”
 
Đại mỹ nam tuyệt thế quả thật là một cách ví von khá khoa trương.
 
Thẩm Ngôn Hi thỏa hiệp: “Được thôi, vậy cậu đợi khi nào tớ rảnh tớ sẽ đến tìm cậu chơi cũng được.” Thẩm Ngôn Hi tiếc nuối: “Thẩm Túy mang hải sản sashimi đến, tớ còn định rủ cậu đến ăn ké một bữa ngon.”
 
Mắt Kiều Tích dần sáng lên.
 
Thẩm Ngôn Hi nói tiếp, như nhớ ra điều gì: “À, tớ có nói với cậu về Thẩm Túy chưa nhỉ, anh họ tớ đấy, là đạo diễn điện ảnh, phim [Bữa Tiệc Chết Chóc] là do anh ấy làm, không biết cậu có quen không?”
 
Kiều Tích không trả lời Thẩm Ngôn Hi mà lại nở một nụ cười, hỏi một câu khác: “Sashimi có ngon không?”
 
“Tất nhiên rồi.” Thẩm Ngôn Hi không hiểu ý: “Tớ nói với cậu nhé, Thẩm Túy có khẩu vị rất kén chọn, những thứ anh ấy mang đến chắc chắn không tệ đâu.”
 
Trong lòng Kiều Tích, cô vui mừng như thể có pháo hoa bắn trong lòng nhưng trên miệng vẫn giữ vẻ kín đáo và khiêm tốn: “Thực ra, tớ cũng không mệt lắm.”
 
Tám giờ tối, trời tối và sương mù dày đặc nhưng trường quay phim [Con Thuyền Giấy] tại thành phố điện ảnh vẫn sáng như ban ngày.
 
Khi Thẩm Túy nhìn thấy Thẩm Ngôn Hi dẫn Kiều Tích vào trong phim trường, anh chỉ thoáng ngạc nhiên một chút, sau đó lại bình tĩnh trở lại, gương mặt đẹp trai không biểu lộ cảm xúc gì.
 
Kiều Tích quan sát phim trường, nụ cười trên môi rạng rỡ.
 
Sau khi vào trong, Thẩm Ngôn Hi dẫn Kiều Tích đến trước mặt một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc đồ giản dị và có vẻ ngoài bình thường.
 
Thẩm Ngôn Hi giới thiệu Kiều Tích: “Đây là đạo diễn, thầy Thân Tễ.”
 
Thân Tễ là một tên tuổi lừng danh, không ai không biết, đến mức Thẩm Ngôn Hi chỉ cần nhắc tên chứ không cần đề cập tới việc ông ấy từng giành giải trong nước và quốc tế với loạt phim “Thiên Đường Nửa Đêm” vào cuối thập niên trước, sau đó giành giải thưởng Thành tựu Trọn đời với loạt phim “Mộng Tìm”, được coi là “hình mẫu” và “người tiên phong” với nhiều danh hiệu.
 
Những năm gần đây ông ấy khá kín tiếng, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
 
Kiều Tích mắt sáng rỡ, nói mình đã lớn lên với phim của Thân Tễ, câu này Thân Tễ đã nghe nhiều lần, không nghĩ gì nhiều nhưng không ngờ Kiều Tích còn nhắc đến tác phẩm đầu tay của Thân Tễ, còn khen nó tinh tế.
 

Dù Thân Tễ vốn là người không hay cười nhưng khi nghe Kiều Tích nói đã xem phim của ông rất nhiều lần, thậm chí nhớ cả lời thoại và còn đọc thuộc lòng một đoạn dài, ông ấy không kìm được mà mỉm cười, chủ động hỏi chuyện Kiều Tích.
 
Thẩm Ngôn Hi lại giới thiệu Kiều Tích với Thân Tễ: “Nếu lập bảng xếp hạng nhà sản xuất, Kiều Tích có thể vào top 10, còn nếu là bảng xếp hạng nhà sản xuất thế hệ 90s và 95s, Kiều Tích chắc chắn đứng đầu bảng luôn.”
 
Kiều Tích khiêm tốn: “Không đáng nhắc tới.”
 
Thân Tễ cười: “Sao lại không đáng nhắc tới, tôi đã xem [Phi Hoa Lệnh] rồi, chẳng phải là cô làm sao?”
 
Kiều Tích vui mừng như nhận được đại hỷ.
 
Ba người nói chuyện thêm vài câu, rồi Thẩm Ngôn Hi dẫn Kiều Tích đến trước mặt Thẩm Túy.
 
Thẩm Ngôn Hi giới thiệu Kiều Tích: “Đây là anh họ tớ, Thẩm Túy, đạo diễn của “Bữa Tiệc Giết Chóc”, anh ấy cũng mở vài nhà hàng khách sạn, nói chung là theo ý thích của anh ấy.” Rồi giới thiệu Kiều Tích: “Bạn thân của em, Kiều Tích, em hình như đã kể với anh rồi, người đẹp tâm hồn cũng đẹp, từ thái độ làm người đến thái độ làm việc đều tuyệt vời.”
 
Thẩm Ngôn Hi cười nói: “Em nhớ lúc quay [Vấn Kiếm], có việc gì cũng tìm Kiều Tích, không có gì mà cô ấy không giải quyết được.”
 
Kiều Tích chủ động chìa tay ra: “Hân hạnh được gặp đạo diễn Thẩm.”
 
Kiều Tích đã chuẩn bị sẵn tinh thần nắm tay Thẩm Túy lâu hơn một chút.
 
Bắt tay chỉ là thủ đoạn nhỏ, tấn công tâm lý mới quan trọng.
 
Kiều Tích chắc chắn với sự có mặt của Thân Tễ và Thẩm Ngôn Hi bên cạnh, Thẩm Túy sẽ không lật mặt.
 
Cô giữ tư thế đàng hoàng vô hại nhưng kế hoạch thì rất táo bạo.
 
“Rất hân hạnh, giám đốc Kiều.” Thẩm Túy biết Kiều Tích đã nắm bắt tâm lý của mình, anh cũng đàng hoàng vô hại tiếp lời Kiều Tích, sau đó, vẫn với tư thế lịch sự này, anh cầm một chiếc đùi gà vàng óng từ trên bàn, đặt vào tay Kiều Tích.
 
“... ?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận