Làm sao cưỡng lại được sự dịu dàng của em

Bản chất của con người là thích nghe những lời nói dối, Thẩm Túy rất đồng ý với điều này.
 
Anh vốn định vạch trần những lời không thật lòng của Kiều Tích nhưng rồi lưỡi dao thép chỉ thành một nụ cười nhẹ, vừa bất lực vừa thoải mái.
 
“Thực ra tôi định sau khi gặp mặt xong sẽ xóa WeChat.” Anh chân thành nói kèm theo tiếng ly chạm bàn nhẹ: “Thế này nhé, giám đốc Kiều, tôi sẽ không xóa WeChat nhưng cũng không bàn dự án này. Chúng ta làm bạn thôi, sau này có cơ hội lại ăn cơm uống trà gặp nhau.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau này nếu có cơ hội đồng nghĩa với không bao giờ có cơ hội.
 
Cũng có nghĩa là tuyệt đối không.
 
Thẩm Túy từ chối khéo léo vô cùng.
 
Kiều Tích hiểu ngay lập tức.
 
Ánh mắt Thẩm Túy nhìn Kiều Tích rất bình thản.
 
Kiều Tích nghĩ nếu không bàn dự án thì anh sẽ không nghe thấy lời hay từ tôi đâu, anh cũng không hẹn gặp tôi được nhưng bề ngoài cô lại hơi ngẩn ra: “Thật sao.” Rồi không giấu nổi sự vui mừng: “Thật là một vinh dự lớn.”
 
Điện thoại Thẩm Túy rung lên: “Giám đốc Kiều đừng khách sáo, cũng là vinh dự của tôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh rút lại ánh mắt, trả lời tin nhắn từ ai đó không rõ.
 
Kiều Tích lén liếc nhìn Thẩm Túy: “Đạo diễn Thẩm có việc thì tôi không làm phiền nữa, chúng ta hẹn lần sau nhé?”

 
Thẩm Túy bất ngờ và cũng thưởng thức sự biết thời biết thế của Kiều Tích: “Tôi đi ra ngoài với cô.”
 
Kiều Tích dịu dàng nói: “Được.”
 
Khi đứng lên, Kiều Tích nhìn ra ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, giả vờ vô tình cảm thán: “Hôm nay trời đẹp quá, chiều nay đi đánh bóng hay tắm nắng, đi dạo gì đó cũng được.”
 
Thẩm Túy không chút đề phòng: “Tôi chuẩn bị đi câu cá với bạn.”
 
Yes! Đã giăng bẫy thành công!
 
Kiều Tích vừa cùng Thẩm Túy đi về phía quầy bar vừa chế nhạo: “Bạn nam hay bạn nữ thế? đạo diễn Thẩm cũng đâu có tin đồn gì đâu nhỉ.”
 
Tiếp tục thả mồi.
 
“Bạn nam.” Thẩm Túy nói: “Tôi rất quý trọng cuộc sống độc thân của mình.”
 
Kiều Tích rất đồng tình: “Tôi cũng vậy, yêu đương rất phiền phức và nhàm chán. Nếu một cộng một nhỏ hơn hai thì thà làm việc với độc thân còn hơn.”
 
Thẩm Túy đưa tay ra cho Kiều Tích: “Tri âm.”
 
Kiều Tích nhẹ nhàng nắm một chút rồi buông ra: “Tri kỷ.”
 
Thẩm Túy nghĩ ra điều gì đó: “Giám đốc Kiều lát nữa đi về thế nào vậy? Có xe không?”
 
Kiều Tích thuận miệng nói: “Buổi chiều tôi vừa hay rảnh, đạo diễn Thẩm có phiền mang theo một tấm phông nền không?”
 
Lời vừa dứt, Kiều Tích dừng bước, ánh mắt giấu nụ cười ngọt ngào chủ động hướng về phía Thẩm Túy.
 
Nói không làm phiền là muốn bắt rồi thả, nói về thời tiết là đánh lạc hướng, đùa cợt là phá vỡ phòng thủ và đồng hóa, nói về quan điểm tình yêu là để kéo gần khoảng cách.
 
[Ngắm Giang Sơn] đối với Thẩm Túy thì có cũng được không cũng được nhưng đối với Kiều Tích lại là ván cờ sinh tử, Thẩm Túy không phải là người cô có thể áp chế nhưng cô quyết không để lần gặp này không thu được gì và rơi vào thế bị động.
 
Khi Kiều Tích nhìn Thẩm Túy, Thẩm Túy cũng đang nhìn Kiều Tích.
 
Xinh đẹp, ngọt ngào, biết ý, thẳng thắn, suy nghĩ có phần khá giống mình.
 
Kiều Tích đang đánh cược vào sự đồng ý của Thẩm Túy.
 
Nhanh lên, gật đầu đi. Nếu anh gật đầu thì đạo diễn Thẩm chính là công cụ hoàn hảo, đẹp trai, cao lớn nhất trong lòng Kiều Tích.
 
Mà Thẩm Túy thực sự cũng không có lý do để từ chối Kiều Tích: “Có phông nền nào đẹp như vậy không?”
 

Đã đồng ý rồi.
 
Kiều Tích cười ngọt ngào với Thẩm Túy: “Vậy nên tôi cũng là duy nhất.”
 
Quầy bar ở xa, phải mất một chút thời gian mới đi tới được.
 
Khi Thẩm Túy đang nói chuyện điện thoại với tài xế, nhân viên thu ngân đã quay lại. Kiều Tích kiểm tra hóa đơn, chuẩn bị thanh toán.
 
Thẩm Túy ngăn lại: “Không thể để phụ nữ trả tiền.”
 
Kiều Tích khăng khăng: “Là tôi có việc cần nhờ anh.”
 
Thẩm Túy cũng kiên quyết: “Tôi chưa đồng ý.”
 
Kiều Tích nói: “Bỏ qua chuyện đó đi, đạo diễn Thẩm diễn vừa mới nói về việc cùng nhau ăn uống sau này, thế mà giờ lại dùng cách làm người ta khó xử như thế để đẩy xa nhau ra. Thất hứa khiến người khác buồn đấy nhé.”
 
Thẩm Túy nhịn cười: “Nhưng nếu cô trả tiền, người khó xử sẽ là tôi.”
 
Kiều Tích nói: “Vậy nên ưu tiên phụ nữ, lần này tôi trả, lần sau anh mời.”
 
Thẩm Túy cười: “Được rồi, lần này cô trả, lần sau tôi mời.”
 
Biểu cảm buồn bã của Kiều Tích ngay lập tức biến mất: “Vui rồi.”
 
Thẩm Túy càng thấy Kiều Tích thú vị, có thể xây dựng tình bạn.
 
Nhưng Kiều Tích không hề quan tâm đến tình bạn.
 
Cô chỉ cần lần sau.
 
Cô rất cẩn thận, nhiều cơ hội, nhiều bảo đảm, tăng khả năng thành công.

 
Hai bàn tiêu hết tổng cộng 201.3 nhân dân tệ.
 
Kiều Tích thanh toán, thành thục đưa danh thiếp có in mã số thuế: “Xin hãy xuất hóa đơn ra, cảm ơn nhé.”
 
“Được, xin đợi chút.” Nhân viên thu ngân hỏi: “Cô có cần tiền lẻ không?”
 
Kiều Tích không do dự: “Cần.”
 
Thẩm Túy khẳng định: “Thói quen thuế của Giám đốc Kiều rất tốt, sổ sách của giám đốc Kiều chắc cũng rất gọn gàng.”
 
“Rất gọn gàng.” Kiều Tích không khiêm tốn về những điều này: “Tôi luôn nghĩ rằng nên làm đúng theo cách cần làm, những gì thuộc về tôi thì tôi không bỏ sót một xu, những gì không thuộc về tôi thì tôi không lấy dư một xu nào. Tôi tiêu 201.3 thì xuất hóa đơn 201.3 để khấu trừ thuế đúng 201.3 thôi. Có mấy ông chủ khôn khéo chỉ thích lợi dụng kẽ hở để hưởng chút lợi từ khách hàng khác nhưng xin lỗi, riêng tôi thì họ lừa nhầm người rồi.”
 
Trong giọng điệu của Kiều Tích là sự tự hào hiếm có.
 
Ánh mắt Thẩm Túy lấp lánh ý cười, định nói gì rồi lại thôi.
 
Kiều Tích cười nhẹ với Thẩm Túy: “Đạo diễn Thẩm đang cười gì thế?”
 
Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo huy hiệu quản lý cửa hàng không biết lại chạy tới từ hướng nào, thở hổn hển đứng trước mặt Thẩm Túy: “Ông chủ sao lại đến đây vậy?”
 
Kiều Tích nhìn quản lý, lại nhìn Thẩm Túy, nụ cười dần cứng lại: “?”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận