Làm sao cưỡng lại được sự dịu dàng của em

Điều gì là xấu hổ nhất trên thế giới? Là bị bắt quả tang ngay tại chỗ.
 
Còn gì đáng xấu hổ hơn? Là người bắt quả tang chính là đối tác mà mình đã khen ngợi cầu xin mấy giây trước.
 
Kiều Tích muốn tìm một kẽ đất để chui vào nhưng trong từ điển của cô chỉ có giải quyết chứ không có chạy trốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giải quyết, giải quyết, giải quyết.
 
Đầu Kiều Tích như một cỗ máy hoạt động với tốc độ cao, đôi mắt đen láy trong sáng lóe lên một chút ánh sáng bối rối khác với trước.
 
Cùng lúc đó, Thẩm Túy cảm thấy Kiều Tích càng thêm đáng yêu dù có đang gặp hoàn cảnh bối rối.
 
Chỉ chưa đến ba giây, Kiều Tích đã phản ứng lại.
 
Ánh sáng trong mắt cô lan rộng theo nụ cười bên môi, tựa như những gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ, giọng nói càng thêm trong trẻo dễ nghe, tựa như nước hồ va vào đá.
 
“Không ngờ chúng ta chưa ký hợp đồng mà đã có mối liên hệ khác.” Kiều Tích bình tĩnh cười che giấu.
 
Sự đáng yêu mà Thẩm Túy vừa mới thấy đã biến mất, anh không khách sáo: “Cô đang ngượng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Tích giữ nụ cười: “Tôi không có.”
 
Thẩm Túy chắc chắn: “Cô có.”
 
Kiều Tích kiên quyết: “Tôi không có.”
 
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Túy phác họa hình ảnh của Kiều Tích, giọng nói anh kéo dài ra, mang theo chút thản nhiên: “Tai cô đỏ rồi.”
 
Không chỉ tai đỏ, mặt Kiều Tích cũng nóng lên, đột nhiên mất tiếng: “…”
 
Không nói thì không ai bảo anh là câm.
 
Tôi mệt, tôi cần yên tĩnh, tôi không muốn nói.
 
Vạch trần người khác có thể làm anh vui vẻ sao?
 
Đôi mắt to tròn sinh động của Kiều Tích như muốn hỏi những lời này.
 
Thẩm Túy đáp lại với ánh mắt chắc chắn, có vui đấy.
 
Kiều Tích miễn cưỡng kéo môi: “…”
 
Anh vui là được, niềm vui nỗi buồn của tôi không quan trọng.
 
Thẩm Túy đọc được nửa câu đầu, lịch sự đáp lại bằng ánh mắt.
 
Khách sáo.
 
Kiều Tích: “…”
 
Quản lý tự tay đưa hóa đơn đã in cho Kiều Tích, Kiều Tích cảm ơn nhận lấy, xe vừa kịp đến.
 
Thẩm Túy lịch thiệp: “Mời giám đốc Kiều.”
 
Kiều Tích: “Cảm ơn.”
 
Thẩm Túy bảo Kiều Tích đi trước, bản thân anh lại giữ khoảng cách xã giao khoảng một mét ở phía sau.
 
Kiều Tích đi chậm lại một chút, lén giảm khoảng cách giữa mình và Thẩm Túy xuống còn nửa mét.
 
Trên đường ra khỏi thành phố đến vịnh biển, Thẩm Túy nhắm mắt nghỉ ngơi, Kiều Tích bật chế độ im lặng cho điện thoại và máy tính bảng, giả vờ như đang trò chuyện để trả lời các tin nhắn khác nhau.
 
Nhân viên phụ trách kế hoạch gửi cho Kiều Tích những lời phàn nàn về việc nhóm đạo diễn của [Vũ Lâm Linh] trước khi gặp Phương Vũ Nghiên thì mắng chửi cô ta không ra gì, đến khi gặp rồi thì lại nịnh bợ không ngớt. Họ quên cả sự tồn tại của Kiều Tích, hoàn toàn không xứng đáng với việc Kiều Tích đã không quên tranh thủ lợi ích cho nhóm đạo diễn trước khi bàn giao dự án.
 
Kiều Tích không ngạc nhiên, dạy cho nhân viên phụ trách kế hoạch rằng không có tình cảm vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
 
Nhân viên phụ trách kế hoạch cho rằng Kiều Tích là tốt nhất đối với mình, nói mình sẽ mãi mãi ủng hộ Kiều Tích.
 
Trên mặt Kiều Tích không có nụ cười, trong khi tay cô gửi cho đối phương một biểu tượng cảm xúc đáng yêu “cố lên”.
 
Người bạn bên nền tảng gửi tin nhắn cho Kiều Tích nói đã xác nhận thông báo thay đổi đội ngũ sản xuất của [Ngắm Giang Sơn], hỏi liệu [Ngắm Giang Sơn] Có thể khởi quay theo ngày ghi trong thông báo không.
 
Khi bị dí dao vào cổ, Kiều Tích chỉ có một lựa chọn, là đồng ý.
 
Người bạn bên nền tảng khen ngợi Kiều Tích làm việc nhanh chóng, có trình độ cao, sau đó thổ lộ về vấn đề đấu tranh nội bộ, Kiều Tích phải an ủi liên tục.
 
Sau đó là vấn đề của hai đoàn phim khác đang quay...
 
Công việc rất nhiều và lộn xộn, Kiều Tích lại đều xử lý một cách có trật tự.
 
Chỉ khi Thẩm Túy vô tình động cổ hoặc giơ tay lên, Kiều Tích mới giống như con mèo bị số phận nắm gáy, bất chợt dừng tất cả động tác, lo lắng như kẻ trộm đợi Thẩm Túy ngủ tiếp rồi mới dám làm tiếp.
 
Công việc thật tuyệt, không chỉ giúp con người quên đi phiền muộn mà còn có thể làm dày da mặt khi lỡ nói sai.
 
Nếu không dày thì không thể làm gì Thẩm Túy được, không làm gì Thẩm Túy được thì mất việc, mất việc thì không sống nổi.
 
Đơn giản thô bạo nhưng là sự thật.
 
Khi một giờ di chuyển kết thúc, Kiều Tích nhẹ nhàng đẩy Thẩm Túy một cái, gọi: “Đạo diễn Thẩm, đến nơi rồi.”
 
Thẩm Túy hé mắt nhìn Kiều Tích.
 
Kiều Tích cười nhẹ nhàng nhưng kiềm chế, hoàn toàn hồi phục sinh khí.
 
Bờ cát Bột Lãng như vàng, sóng trắng vỗ bờ, ánh nắng mặt trời trên biển xanh dương dần dần tạo ra một hào quang vô tận.
 
Trước đó khi ở trong nhà, Thẩm Túy không chú ý nhưng bây giờ khi đi ngoài trời, anh mới nhận ra váy đi biển tuy che phủ nhiều nhưng cũng không ngăn được việc lộ ra một vùng lớn da thịt của Kiều Tích ở xương quai xanh và lưng. Nơi đó mịn màng trắng bóng, trắng đến mức phát sáng.
 
Lát nữa những người khác đều là nam giới, chỉ có Kiều Tích là nữ.
 
Vì tôn trọng phái nữ và tránh các vấn đề khác, Thẩm Túy gọi Kiều Tích lại, để người giúp việc trong biệt thự mang ra hai chiếc áo khoác chống nắng mới tinh.
 
Kiều Tích nhận lấy, vừa mặc vừa nói: “Thật ra vừa rồi tôi có bôi kem chống nắng.”
 
Thẩm Túy thay chiếc áo thun trắng rộng và quần ngắn đi biển, phong thái toàn thân chuyển từ nhã nhặn chuyển sang tự nhiên tùy ý, đẩy nhẹ kính râm trên sống mũi cao, thản nhiên nói: “Bờ biển có tia cực tím mạnh hơn nơi khác.”
 
Đôi khi Kiều Tích cũng bận rộn hoặc lười biếng đến mức không thèm bôi kem chống nắng nên cô cũng chân thành khen ngợi: “Đạo diễn Thẩm thật tỉ mỉ.”
 
Sống rất cẩn thận đấy.
 
Thẩm Túy cảm thấy Kiều Tích đã nhìn thấu mục đích của mình, lại cảm thấy cô chưa nhìn thấu, rồi lại nghĩ rằng có nhìn thấu hay không cũng không quan trọng. Tuy vậy, lời anh nói ra lại có chút không thoải mái: “Cũng được.”
 
Nói chuyện xong, cả hai đến du thuyền.
 
Ba người đàn ông đang chơi bài trong khoang khách, Thẩm Túy đưa Kiều Tích vào, anh nhẹ đá người ngồi ngoài cùng một cái, giới thiệu với Kiều Tích: “Đây là bạn từ nhỏ của tôi, Lê Gia Châu.” Sau đó là người ở giữa: “Hạ Thanh Yến.” Cuối cùng là người ngồi trong cùng: “Em rể, Quý Lễ.” Rồi giới thiệu ba người với nhau: “Đây là...”
 
Anh ngừng lại một chút: “Bạn tôi, Kiều Tích.”
 
Lê Gia Châu gật đầu với Kiều Tích, sau đó trêu chọc Thẩm Túy: “Bạn.”
 
Kiều Tích mỉm cười.
 
“Chỉ là bạn à.” Thẩm Túy giúp Lê Gia Châu lấy bài: “Cô dễ nói chuyện ghê.”
 
Hạ Thanh Yến quay lại lấy hai lon nước ngọt từ tủ lạnh, đưa một lon cho Thẩm Túy, một lon cho Kiều Tích, nói với Thẩm Túy: “A Châu chỉ lặp lại lời của cậu thôi, cậu căng thẳng cái gì.” hỏi Kiều Tích: “phải không?”
 
Kiều Tích vẫn cười.
 
“Hạ Thanh Yến, cậu không gây chuyện sẽ chết à.” Thẩm Túy ra vẻ muốn đánh Hạ Thanh Yến nhưng tay bị chặn lại.
 
Quý Lễ nói với Kiều Tích với vai trò người điều khiển toàn cục: “Họ quen làm ồn rồi, giám đốc Kiều đừng bận tâm.”
 
Kiều Tích mỉm cười: “Không đâu.”
 
Thẩm Túy khen ngợi: “Nhìn đi, Quý Lễ thật là trưởng thành và chín chắn.” sau đó anh mắng hai người còn lại: “Giờ nhìn các cậu xem, một là Lê Gia Châu, một là Hạ Thanh Yến, không so sánh thì không thấy khác mà.”
 
Kết quả, câu tiếp theo của Quý Lễ là: “Chỉ là trước đây A Túy chưa bao giờ dẫn bạn bè tới, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.”
 
Thẩm Túy không dám tin nhìn Quý Lễ: “?!”
 
Người trông giống người nhất lại không làm người nữa sao?
 
Quý Lễ và Lê Gia Châu đã từng là hai người không thích tán gẫu chuyện tình cảm, tự do tự tại. Giờ họ dùng sự thay đổi thực tế để chứng minh với Thẩm Túy rằng hôn nhân thực sự có thể mài mòn góc cạnh của một con người.
 
Thẩm Túy tự tin với sự quang minh lỗi lạc lại thề sẽ không dính vào tình trường rồi biến thành một người như bạn bè mình.
 
Kiều Tích nhìn Thẩm Túy, mặt mày cong cong: “Thật vậy sao?”
 
Thẩm Túy không muốn làm bầu không khí trở nên lúng túng, bèn nói bừa: “Không phải, cô đừng nghe họ nói bậy, tôi khá nhiều bạn đấy.”
 
Lê Gia Châu rút lá bài trong tay Thẩm Túy: “Chúng tôi không biết bạn của cậu nhiều thế nào nhưng chưa bao giờ thấy cậu dẫn ai tới đây, nên Quý Lễ đâu có nói bậy.”
 
Thẩm Túy phản bác: “Nào có nói bậy.”
 
Hạ Thanh Yến lặng lẽ thắng ván bài: “Cậu đưa ra một ví dụ đi.”
 
Thẩm Túy thử bịa chuyện: “Mùa hè năm ngoái, cũng tại đây đó, tôi đâu có đi một mình.”
 
Quý Lễ nói: “Là cô giúp việc.”
 
“Vậy à?” Thẩm Túy không có chút gì yếu thế khi bị vạch trần: “Thế thì mùa xuân, tháng hai hay tháng ba.”
 
Hạ Thanh Yến nói: “Là cô lau dọn.”
 
Thẩm Túy giả vờ suy nghĩ, càng lúc càng lộn xộn: “Thế tháng mười? Hai mươi tuổi, tóc vàng gợn sóng.”
 
Lê Gia Châu không nương tay: “Đó là huấn luyện viên lướt sóng, chỉ cần một cú đấm là có thể xử đẹp cả cậu lẫn tôi.”
 
Thẩm Túy không thể đưa ra ví dụ, bắt đầu quay sang phản công: “Tôi nghi ngờ các cậu đang lừa tôi, dù sao các cậu lừa tôi cũng không phải chỉ một hai lần.”
 
Hạ Thanh Yến nói: “Cậu không tự biết mình bị lừa sao?”
 
Thẩm Túy cười nhạt: “Tôi lười đôi co với các cậu.”
 
Kiều Tích vốn đã mang ý định xâm nhập vào nhóm bạn của Thẩm Túy để tạo ấn tượng, các bạn của anh càng đùa giỡn, tiến độ của cô càng nhanh, trên mặt càng thêm ngây thơ và hòa hợp.
 
Thường thì Thẩm Túy và ba người bạn chia thành hai chiếc du thuyền, hôm nay Thẩm Túy dẫn Kiều Tích, ba người còn lại say mê chơi bài, Thẩm Túy cũng vừa hay có thể dẫn Kiều Tích đi thuyền ra biển câu cá.
 
Thẩm Túy rõ ràng trong sạch, muốn tránh xa bầy chó này càng sớm càng tốt.
 
Kiều Tích cầu chẳng được, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
 
“Họ và tôi quá quen thuộc, nói đùa kiểu gì cũng được, cô đừng để bụng.” Sau khi lên du thuyền khác, Thẩm Túy xin lỗi Kiều Tích.
 
“Tất nhiên là không rồi.” Kiều Tích dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Túy một cái, nhẹ nhàng nói ra câu trả lời hoàn hảo: “Chúng ta là người trong sạch mà.”
 
Trong lòng Thẩm Túy vui vẻ nhưng trên mặt lại không hề để lộ gì.
 
Anh tự tin đáp “Ừ”, vừa dẫn Kiều Tích tham quan du thuyền vừa giới thiệu: “Boong trước có thể câu cá, tắm nắng, nhấn nút bên trái có thể nâng tấm chắn nắng lên, mũi tàu có bể chứa cá và hộp mồi, có thể lấy ra dùng tùy thích.”
 
Kiều Tích rất hứng thú: “Được.”
 
Thẩm Túy dẫn Kiều Tích tới nơi khác: “Khoang trước là phòng lái và phòng thông tin, người lái và quản gia ở trong đó, khoang sau là bếp và phòng lưu trữ ẩm, bảo mẫu ở trong bếp.”
 
Kiều Tích nhìn một cái: “Ừ.”
 
Thẩm Túy lại dẫn Kiều Tích xuống một đoạn bậc thang: “Tầng dưới này là khoang khách, phía trước là phòng khách, phía sau là phòng trò chơi, phòng vệ sinh và phòng ngủ.” Thẩm Túy giơ cổ tay xem đồng hồ, hơn một giờ chiều: “bảo mẫu đang làm bữa trưa, nếu cô mệt có thể nghỉ ngơi một lúc, xong tôi sẽ gọi cô.”
 
Kiều Tích nói: “Tôi không có thói quen ngủ trưa.”
 
Đây là sự thật.
 
Ngủ trưa, việc tiêu tốn thời gian mà không có hồi đáp này đối với Kiều Tích là quá xa xỉ.
 
Thẩm Túy là chủ nhà, rất chu đáo với khách của mình: “Thế chúng ta lên trên thôi.”
 
Hai người lại quay về boong tàu, quản gia đã chuẩn bị sẵn ghế nằm và dụng cụ câu cá.
 
Kiều Tích nhìn cần câu đã lâu không thấy, có chút thất thần.
 
Thẩm Túy không nhận được hồi đáp, quay đầu thấy Kiều Tích vẫn đứng tại chỗ chưa theo kịp, dần nhận ra: “Tôi đã nhờ quản gia chuẩn bị hai bộ nhưng quên không cân nhắc tới chuyện con gái sợ nắng không thích câu cá.”
 
Thẩm Túy còn chưa kịp nói lời “xin lỗi” thì Kiều Tích đã hoàn hồn, cô nở nụ cười bước tới: “Tôi muốn thử xem.”
 
Thẩm Túy sững sờ một chút, rồi lấy lại tinh thần: “OK.” Anh tiếp tục giúp Kiều Tích điều chỉnh: “Tay cầm này là để kiểm soát hướng, bánh xe trượt dùng để điều chỉnh độ dài của dây câu... “
 
Giọng Thẩm Túy trầm thấp, êm ái và rất dễ nghe.
 
Ánh mắt Kiều Tích không kìm được mà dời theo đôi tay thon dài trắng trẻo của Thẩm Túy.
 
Anh có thân hình cân đối, vai rộng, eo thon, dáng người như giá treo quần áo di động, bờ vai đẹp, đường nét mềm mại lưu loát, yết hầu hơi lộ rõ, khi chuyển động thì trồi lên thụt xuống. Nhìn lên phía trên, ngũ quan vốn đã rõ ràng của anh càng thêm phóng khoáng đẹp trai dưới ánh mặt trời. Bóng nắng chiếu xuống, ánh qua kính râm lướt qua khuôn mặt điển trai, từ sống mũi cao đến đôi môi mỏng...
 
Nhìn gần còn cuốn hút hơn từ xa.
 
Kiều Tích cố ý rút ngắn khoảng cách nhưng rút ngắn rồi thì lại không dời mắt đi được.
 
Dù là công cụ cũng không cần đẹp như thế này!
 
Đẹp cũng không sao, vừa hay rèn luyện sự tự chủ vốn mạnh mẽ của cô.
 
Kiều Tích nghĩ vậy, rồi cúi người tiến lại gần hơn một chút.
 
Thẩm Túy không thấy phản ứng nên quay lại: “Tổng giám đốc Kiều.”
 
Đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sáng ngời của cô.
 
Gió biển thổi qua, hòa trộn hương thơm tươi mát từ người anh và mùi hương ngọt nhẹ từ người cô vào nhau.
 
Giữa hơi thở giao thoa, rõ ràng khoảng cách giữa hai người quá gần, mặt anh và cô chỉ cách nhau một nắm đấm, hàng mi cô rung động, khẽ run rẩy trong mắt anh.
 
Thẩm Túy lập tức quay mặt đi, nói nhanh: “Nếu cô muốn đi thì cứ nói, tôi sẽ tìm người đưa cô về hoặc tôi sẽ đưa cô về, có thể rất nhàm chán... “
 
Kiều Tích đã chuẩn bị trước nên không cho Thẩm Túy có cơ hội giãn ra, ánh mắt cô đuổi theo anh, giọng điệu mềm mại ngây thơ, thẳng thắn nói ra mong muốn của mình.
 
“Nhưng có anh mà.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui