Đối tượng thương lượng trước đây của Kiều Tích chia thành hai loại: Một là, tiền có thể giải quyết được; hai là, rất rất nhiều tiền mới có thể giải quyết được.
Rõ ràng, Thẩm Túy không thuộc cả hai loại này.
Kiều Tích chỉ có thể cược một phen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cược vào mỹ nhân kế nổi tiếng nhưng cô không thích và cũng chưa từng dùng qua.
Kiều Tích là người mới hoàn toàn, không chắc chắn mình đã nháy mắt đúng cách hay chưa nhưng vì Thẩm Túy cả buổi sáng đã xem mắt tới sáu lần, lại rất dịu dàng chu đáo đối với phụ nữ, cô nghĩ ít nhiều cũng có thể làm nên chuyện.
Điều mà Kiều Tích không ngờ tới là sự dịu dàng của Thẩm Túy thực sự xuất phát từ giáo dưỡng, sự chu đáo của anh thực ra xuất phát từ phép lịch sự.
Cô còn chưa bắt đầu bước tiếp theo.
Nhận ra lời cô đã vượt quá phạm vi công việc giao tiếp bình thường, Thẩm Túy im lặng một lúc, nhìn lại cô, nói: “Lời này của Tổng giám đốc Kiều dễ gây hiểu lầm lắm.”
Được rồi, mỹ nhân kế tệ hại, vừa ra trận đầu thất bại, nếu còn dùng tiếp thì đúng là ngu ngốc.
Trong lòng Kiều Tích tràn ngập hàng vạn biểu tượng “haha”, mặt ngoài không có chút dao động nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy sao?” Cô như mới phản ứng lại: “Thế thì sau này tôi sẽ học hỏi cách nói chuyện nhiều hơn, cố gắng diễn đạt chính xác hơn.”
Thẩm Túy lo lắng tình bạn giữa mình và Kiều Tích vừa mới xây dựng có thể gặp vấn đề, anh cảm thấy cần thiết phải làm rõ chi tiết nhưng cũng lo nói nhiều sẽ gây ra vấn đề lớn hơn, vì vậy anh điều chỉnh cần câu cho cô: “Tôi đi lấy nước, tổng giám đốc Kiều uống gì?”
Thẩm Túy lén giữ khoảng cách một chút qua cách xưng hô.
Kiều Tích giữ nguyên tắc chỉ cần mình không xấu hổ thì Thẩm Túy đừng hòng làm mình xấu hổ, nên cô thoải mái đáp: “Nước cam, cảm ơn!”
Gió biển nhẹ nhàng, du thuyền lắc lư, mặt biển lấp lánh.
Hai chiếc cần câu, một dài một ngắn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Thẩm Túy và Kiều Tích nằm trên ghế bãi biển trên boong thuyền chờ cá cắn câu, tập trung yên tĩnh như một bức tranh tĩnh lặng.
Đột nhiên, đầu cần câu ngắn mảnh run lên nhanh chóng, mắt Kiều Tích sáng lên, bước nhanh tới, mặc dù lạ lẫm nhưng vô cùng trật tự nhấc cần câu lên thu dây, quả nhiên móc câu dính một con cá nhỏ toàn thân màu hồng nhạt bằng bàn tay.
Kiều Tích vui vẻ lấy cá xuống, đưa đến trước mặt Thẩm Túy: “Đây là cá gì?”
Thẩm Túy nhìn qua kính râm một cái: “Cá tráp biển.” Giọng anh vui vẻ khẳng định: “Rất khó câu, tổng giám đốc Kiều giỏi thật.”
Kiều Tích nhận lời khen, khen lại: “Lần đầu nên có hào quang người mới, tiếp theo đến lượt đạo diễn Thẩm biểu diễn rồi.”
Thẩm Túy nói: “Cả ngày đều có hào quang thôi. Giám đốc Kiều chỉ cần đợi thu hoạch là được rồi.”
Kiều Tích tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật không, tôi không tin lắm, vận may của tôi xưa nay không tốt.”
Thẩm Túy cười nhẹ: “Giám đốc Kiều thử rồi sẽ biết.”
Không biết là vì miệng Thẩm Túy may mắn hay Kiều Tích thừa hưởng gen tốt từ bố, chưa đầy mười phút, Kiều Tích đã câu được con thứ hai, một con cá chẽm xanh khó câu.
Thẩm Túy khẽ nhếch môi cười: “Tôi đã nói mà.”
Kiều Tích thực sự cảm thấy vui: “Thật tốt quá.”
Rồi Thẩm Túy câu được con thứ hai, Kiều Tích câu tiếp con thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Thẩm Túy câu con thứ ba, Kiều Tích câu con thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín.
Giữa chừng có một con cá rô phi khá nặng, cần câu bị uốn cong thành hình vòng cung.
Kiều Tích vất vả nhấc cần câu.
Thẩm Túy tốt bụng hỏi: “Cần giúp không?”
Kiều Tích đầy năng lượng đáp ngay: “Không cần, tôi tự làm được.”
Nói xong, Kiều Tích lại hối hận.
Một cơ hội để tỏ ra yếu đuối tốt như vậy!
Một sự trợ giúp hoàn hảo để phá vỡ phòng ngự của anh!
Nếu anh đến giúp mình mà mình đứng không vững, lắc lư theo nhịp của du thuyền mà ngã vào lòng anh, sau đó mình chính trực đứng dậy, có thể tim anh sẽ đập thình thịch hoặc đỏ bừng mặt lên, dù sao cũng có một phản ứng khác.
Kiều Tích nghĩ vậy, bèn nới lỏng chút.
Cô đang lên kế hoạch để kêu “đạo diễn Thẩm” một cách đáng yêu, cá rô phi đã nhảy lên không trung tạo ra hai đường cong đẹp mắt rồi “bõm” một cái, tự nhảy vào thùng chứa cá trên boong tàu.
Nước bắn tung tóe nhưng không dính vào người.
Kiều Tích: ... ???
Thẩm Túy cười tủm tỉm: “Tôi đã nói giám đốc Kiều có vận may mà.”
Đến năm giờ chiều, Thẩm Túy và Kiều Tích đều câu đủ, nằm trên ghế tắm nắng nhắm mắt hưởng ánh nắng mặt trời.
Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu lên người, trên bàn tròn nhỏ trong tầm tay có đặt nước ngọt ướp lạnh, dưa hấu, cá chiên giòn và bánh ngọt nhỏ. Muốn ăn thì lấy, không thì thôi, cảm giác thật dễ chịu.
Kiều Tích đã hồi phục lại tinh thần sau sự thất bại và lỡ mất cơ hội trong việc tỏ ra yếu đuối, bèn chủ động tìm chuyện để trò chuyện: “Bố tôi rất thích câu cá, hồi nhỏ cuối tuần nào bố cũng dẫn tôi ra bờ hồ gần nhà. Khi ông câu cá, tôi ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh làm bài tập.”
Thẩm Túy nói: “Rất tốt, bố tôi dành rất ít thời gian cho tôi.”
Kiều Tích tiếp lời: “Sau đó có lần ông câu được một con cá chép rất lớn.” Cô dùng tay ước lượng nửa mét: “Lớn khoảng từng này, có lẽ gần hai mươi cân, tôi thấy kinh ngạc, bèn chạy đến ôm, không ngờ vừa ôm lên, con cá đã thoát khỏi tay tôi, tôi vội vàng đuổi theo, kết quả trượt chân rơi xuống hồ. Bố tôi lúc đó đang trò chuyện với người khác, nếu ông không có mắt sau lưng mà đột nhiên quay lại nhìn thấy tôi trong hồ, chẳng suy nghĩ gì mà nhảy xuống cứu thì chắc tôi đã xong đời rồi.”
Kiều Tích cười nhẹ vỗ ngực: “Cảm ơn bố đã cứu mạng con.”
“Đó là bản năng của người làm bố.” Thẩm Túy cũng cười nhạt: “Sau đó thì sao? Xảy ra chuyện như vậy, bố cô có phải không bao giờ câu cá nữa hay từ đó cô sợ nước, không dám đến chỗ có nhiều nước nữa không?”
“Cả hai đều không.” Kiều Tích mỉm cười: “Tôi đã học bơi và bơi lội rất giỏi.”
Thẩm Túy ngạc nhiên một chút, đùa: “Giám đốc Kiều luôn đặc biệt như vậy nhỉ. Lúc nào cũng dám vượt qua khó khăn mà đối mặt với thách thức.”
Kiều Tích thẳng thắn: “Tôi không thích cảm giác bị ràng buộc.”
Thẩm Túy cười nói: “Giống tôi.”
Một khi chìa khóa và ổ khóa đã kết nối đúng, chủ đề trò chuyện không ngừng như nước chảy.
Hai người bắt đầu từ việc Thẩm Túy không thể dậy nổi vào buổi sáng, thường xuyên bỏ học ở Cambridge, cho đến Kiều Tích học đại học ngành tài chính với điểm GPA đứng đầu, vốn có thể trở thành tinh anh trong ngân hàng đầu tư, kết quả cô bạn thân mười năm của Kiều Tích là Đường Tố thiếu người trong đội, Kiều Tích tình cờ bay đến giúp đỡ trong kỳ nghỉ hè buồn chán, không ngờ càng làm càng không thể rời đi.
Sau đó lại nói tới việc Thẩm Túy có nhiều sở thích, mỗi sở thích đều tốn kém... Chụp ảnh thiên văn, đua xe, du thuyền, máy bay không người lái, quán bar cảnh quan, khách sạn trí tuệ nhân tạo các thứ... Việc quay [Bữa Tiệc Chết Chóc] không phải vì mơ ước làm đạo diễn mà chỉ vì đang rảnh rỗi, chưa thử quay phim, lại thêm đúng lúc hồi Tết anh có thua một khoản tiền lớn cho Quý Lễ trong lúc chơi bài nên phải làm mà trả nợ.
Cuối cùng lại nói tới việc lần đầu tiên Kiều Tích kiếm được một triệu, cô đã vô cùng phô trương đi trung tâm mua sắm để thực hiện giấc mơ “mua, mua, mua”của mình. Lại còn nhất định phải mua kim cương lớn nhất, logo xa xỉ phẩm cũng phải được lộ hết ra ngoài.
Thẩm Túy cười nhẹ: “Có vẻ đáng yêu đó.”
Kiều Tích cười trả: “Đừng nói tôi, lần đầu tiên anh mua xe hẳn cũng y hệt như vậy ha. Cái này, cái này, cái này không lấy, còn những cái khác thì lấy hết. Hơn nữa, kiểu dáng càng kỳ lạ hẳn là càng tốt nhỉ.”
Thẩm Túy không phủ nhận: “Cô đoán đúng rồi.”
Kiều Tích tự mãn: “Đương nhiên là thế.”
Sau đó, họ nói chuyện về hiện tại.
Kiều Tích rất thích công việc hiện tại của mình, sau khi làm việc một hoặc hai năm sẽ nghỉ ngơi một hoặc hai tháng. Ngược lại, sau khi làm xong dự án [Bữa Tiệc Chết Chóc], Thẩm Túy sẽ nghỉ ngơi một hoặc hai năm rồi mới làm việc một hoặc hai tháng.
Kiều Tích rất biết cách trò chuyện, mỗi chủ đề cô đưa ra đều có sự chuyển đổi mượt mà và tự nhiên. Thẩm Túy không phải người dễ mở lòng nhưng trong vô thức, anh đã tiết lộ rất nhiều điều.
Kiều Tích giống như có một chiếc máy đánh chữ tinh vi trong đầu vậy. Cô ghi nhớ từng chi tiết Thẩm Túy nói ra, còn ngoài miệng thì thoải mái cảm thán lần gần đây nhất cô có thể trò chuyện nhiều như vậy là với Đường Tố, người bạn thân thật sự của cô. Sau này cô có rất nhiều túi xách nhưng chiếc túi Birkin đầu tiên mà Đường Tố tặng vẫn là chiếc cô thường sử dụng nhất.
Thẩm Túy cũng nhớ về quá khứ, nói anh có mối quan hệ khá tốt với ba chó nhà mình. Món quà sinh nhật 18 tuổi mà họ tặng anh là một chiếc vòng tay lông vũ, anh đã đeo nó gần mười năm, mãi đến khi anh làm mất nó trong lần chuyển nhà gần đây và phải thay thế bằng một chiếc đồng hồ khác.
Kiều Tích cười, nói muốn xem chiếc đồng hồ của Thẩm Túy.
Cô nghĩ mình đã phá vỡ được rào cản của Thẩm Túy, hóa ra anh không phải là người khó tiếp cận như những lời đồn. Chỉ là khi cô lấy danh nghĩa “trao đổi quà giữa bạn bè” để thử dò hỏi địa chỉ nhà mới của Thẩm Túy thì anh lại lịch sự đáp “có lòng là tốt rồi” và “không cần phải phiền”.
Cô chợt tỉnh ngộ.
Phá vỡ cái gì? Dễ tiếp cận cái gì?
Những điều anh nói với cô là những điều anh cũng có thể nói với Quý Lễ, Lê Gia Châu hoặc Hạ Thanh Yến.
Cô không phải là người đặc biệt, không phải là người anh vừa gặp đã cảm thấy thân thiết. Chỉ là, do câu cá quá nhàn chán, đạo diễn Thẩm nhã nhặn lịch sự không muốn làm mất lòng phụ nữ mà thôi.
Càng nghĩ, Kiều Tích càng nhận ra nhiều chi tiết. Trong cuộc đối thoại lần này toàn là cô nói trước, anh nói sau. Cô hỏi một câu, anh trả lời một câu, cũng không có nội dung gì không thể tiết lộ với người ngoài.
Có thể anh coi cô là bạn nhưng cũng chỉ là bạn không quan trọng thôi. Dù anh chủ động nói cô là “tri kỷ” thì cũng chỉ là một sự khách sáo thôi.
Đúng, còn cả cách xưng hô.
Đôi khi cô cố ý gọi anh là “anh” hoặc “Thẩm Túy” thay vì “đạo diễn Thẩm”, tuy anh không nói ra nhưng luôn gọi cô là “Tổng giám đốc Kiều”, chưa bao giờ gọi cô bằng tên.
Cô tự nhận mình là người càng dịu dàng càng không có gì để bắt lỗi.
Ai ngờ Thẩm Túy còn hơn thế.
Nửa vầng mặt trời lặn giống như bảng màu đổ tràn trên mặt biển rực rỡ.
Thẩm Túy thấy đã đến giờ, anh đứng lên đi đến phòng lái để dặn lái tàu quay về.
Trong khi chờ đợi, Kiều Tích đã nhờ đến năm mối quan hệ để mua được một chiếc vòng tay lông vũ phiên bản giới hạn hoàn toàn mới. Cô nhờ người đó giao trực tiếp cho cô sau khi cô trở về thành phố tối nay. Người kia thoáng do dự vì có việc nhưng Kiều Tích đã đưa ra một mức giá khó từ chối. Ngay lập tức, người đó đáp: “Tôi luôn sẵn sàng, chờ tin của cô.”
Kiều Tích cảm ơn, sau đó bình tĩnh suy nghĩ về cơ hội cuối cùng để chinh phục Thẩm Túy.
Sắc đẹp không có tác dụng, vậy chỉ còn là nội tâm.
Cô đã thử cố tình nhắc đến những trải nghiệm quá khứ và tinh thần không chịu thua của mình. Thẩm Túy ngoài miệng thì khen nhưng có lẽ trong lòng không hề gợn sóng gì.
Vậy chỉ còn một lựa chọn duy nhất - giá trị quan.
Càng nhỏ, càng tinh tế, càng chính xác, càng dễ dàng chạm vào trái tim.
Ánh mắt Kiều Tích dừng lại ở thùng đựng cá trên boong tàu.
Câu cá là một môn nghệ thuật, thử thách sự kiên nhẫn, kỹ thuật và tính cách.
Có người câu cá vì câu, có người câu cá vì cá.
Kiều Tích không cần suy nghĩ cũng biết, Thẩm Túy thuộc nhóm câu vì câu. Với một người bỏ ra năm mươi triệu để câu được hai ký cá như anh, cô hoàn toàn có thể tạo dáng tuyệt đẹp khi anh quay lại từ buồng lái, sau đó thả hết cá trong thùng của mình.
Nếu anh không hỏi, nghĩa là cô đoán đúng, câu cá không phải vì cá. Cô sẽ nhìn anh với ánh mắt say đắm, thể hiện sự kết nối tâm hồn.
Nếu anh hỏi, cô sẽ giải thích rằng cô câu cá không phải vì cá. Ngay cả khi anh câu cá vì cá, cô vẫn có thể trò chuyện và tạo sự đồng cảm về mặt tinh thần với anh.
Hai con đường bổ sung lẫn nhau, hoàn hảo đến cực điểm!
Tiếng mở cửa khoang thuyền truyền đến tai Kiều Tích theo làn gió biển. Cô mang theo sự kích động, tin tưởng mọi chuyện sắp thành công, nhanh chóng ôm một xô cá lên đầu thuyền, theo kế hoạch ngồi xuống sàn tàu, tạo dáng tuyệt mỹ.
Mái tóc đen óng ả tung bay trong gió, đôi chân thon gọn nhẹ nhàng đung đưa ngoài thuyền. Cô dịu dàng, bình thản thả từng con cá trong xô xuống biển.
“Đi đi, mày đã tự do rồi.”
“Chúc mừng chúng mày đã về nhà.”
“... “
Tiếng bước chân từ xa dần đến gần, dừng lại bên cạnh Kiều Tích.
Người kia im lặng.
Trong lòng Kiều Tích như có một đứa nhỏ đang hớn hở tung hoa quay vòng.
Có thấy việc thả cá không?
Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa? Có phải quá triết lý không?
Người kia vẫn không nói gì.
Kiều Tích mím môi, tìm một cơ hội mở lời, giọng nói trong trẻo và êm dịu như sóng biển: “Trước đây tôi khá tham lam, thắng làm vua, thua làm giặc, đơn giản mà thô bạo.”
Bây giờ cũng thấy vậy.
“Còn bây giờ.” Cô nói: “Tôi cảm thấy quá trình và ý nghĩa của nhiều việc quan trọng hơn kết quả nhiều.”
Không hẳn.
Thẩm Túy không tiếp lời.
Kiều Tích tiếp tục: “Ví dụ như kết quả, một buổi sáng là tám giờ, buổi chiều là mười tám giờ, chỉ khi nhìn vào ý nghĩa, mới phân biệt được bình minh và hoàng hôn.”
Thẩm Túy vẫn không tiếp lời.
Kiều Tích không vội, rất thấu đáo, nhìn cái xô bên cạnh đã trống rỗng, nhìn mũi chân mình, rồi nhìn ra biển: “Ví dụ như câu cá, người khác tôi không biết cũng không quan tâm, đối với tôi, niềm vui của việc câu cá lớn hơn niềm vui của việc bắt được cá, nhiều khoảnh khắc không rõ ràng trong cuộc sống có thể được trả lời trong sự chờ đợi dường như vô nghĩa, nhiều ký ức tiếc nuối sẽ được xoa dịu trong sự yên bình, nhiều sự dũng cảm mơ hồ cũng có thể được xác định trong những lúc như thế này.”
Sau đó, cô ngừng lời, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, chờ đợi Thẩm Túy phản hồi.
Có phải đã tìm được tri kỷ rồi không?
Có phải đã mở lòng ra trong một khoảnh khắc không báo trước không?
Tất nhiên, nếu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì cũng không vấn đề gì.
Kiều Tích tự nhận mình có nguyên tắc đạo đức, không làm người khác cảm thấy khó xử, sẽ từ chối Thẩm Túy một cách uyển chuyển nhưng nhất định phải là sau khi ký hợp đồng đạo diễn cho “Ngắm Giang Sơn.”
Anh rất tốt nhưng trong từ điển của cô không có tình yêu.
Được rồi, để tôi lắng nghe tâm tư của anh đi!
Kiều Tích mỉm cười, dung đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhìn lên Thẩm Túy.
Thẩm Túy cẩn thận lựa lời: “Tôi đồng ý với ý kiến của giám đốc Kiều, có những việc ý nghĩa hơn kết quả.”
Kiều Tích thầm vui mừng.
Tiếp tục đi nào.
Thẩm Túy lại im lặng vài giây: “Chỉ là, giám đốc Kiều.” Anh nhìn vào một điểm nào đó bên cạnh Kiều Tích, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng chỉ ra: “Cô lấy nhầm xô của tôi, thả cá của tôi đi rồi.”
“... “