Làm sao cưỡng lại được sự dịu dàng của em

Thẩm Túy ngẩn người một lúc, rồi bật cười thành tiếng đầy bất ngờ.
 
Bên cạnh anh không thiếu người ngưỡng mộ, cũng không thiếu đối tác gõ cửa vì công việc nhưng người mà chỉ mới giây trước còn bàn công việc, giây sau đã tỏ tình thì Kiều Tích chắc chắn là người đầu tiên.
 
Thẩm Túy nói: “Thật ra, trước khi gặp mặt, tôi đã nghe nói về cô Kiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối diện với ánh mắt trong trẻo của Kiều Tích, Thẩm Túy tiếp tục: “Đầu tiên là về khủng hoảng nợ của Tinh Quang cùng scandal của các lãnh đạo cấp cao, cô Kiều đã một mình đóng gói bán bản quyền phim cho đài Lam Hải, cứu Tinh Quang khỏi bờ vực phá sản. Sau đó, cô điều hành [Phi Hoa Lệnh] và [Vấn Kiếm], [Phi Hoa Lệnh] đã đưa hai diễn viên tuyến mười tám trở thành ngôi sao hàng đầu, còn [Vấn Kiếm] giúp Thẩm Ngôn Hi tái xuất giành lại giải Nữ hoàng truyền hình lần thứ hai.”
 
Thẩm Túy tiếp tục: “Người ta nói cô Kiều làm việc dứt khoát, lối suy nghĩ và phương pháp độc đáo nhưng tôi không ngờ cô Kiều có thể thoải mái đến mức.” Dừng lại một chút: “Đem tình yêu làm tiền cược để bàn dự án.”
 
Giọng điệu của Thẩm Túy đã mang theo sự lạnh nhạt.
 
Ngược lại, Kiều Tích nghe xong không cảm thấy xấu hổ hay vội vàng biện giải, mà lại ôn hòa đáp: “Thật ra, trước khi gặp mặt, tôi cũng đã tìm hiểu về anh Thẩm.”
 
Kiều Tích nói: “Thiên tài, tự do, nếu chịu khó làm đạo diễn thì trên Douban đã có thể ra mắt một bộ sưu tập nhỏ nhưng tôi không ngờ.” Lời cô chuyển nhẹ: “Anh Thẩm vừa thiên tài lại vừa.” Bắt chước Thẩm Túy, dừng lại: “Không tự tin đến thế.”
 
Phải nói là Kiều Tích thật sự có bản lĩnh này, một giây trước khiến người ta cảm thấy lời nói của cô không thích hợp nhưng giây sau lại khiến người ta thấy không sao cả.
 
Thẩm Túy rõ ràng đang nghi ngờ động cơ của cô không thuần khiết nhưng cô lại ca ngợi sức hấp dẫn cá nhân của Thẩm Túy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật khó để cưỡng lại.
 
Thẩm Túy nhìn Kiều Tích, Kiều Tích nhìn lại Thẩm Túy.
 
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Thẩm Túy có thể dùng ánh mắt khắc họa từng đường nét gương mặt tinh tế của Kiều Tích, từ cằm đến đôi môi nhỏ, rồi đến đầu mũi xinh, cô có cặp lông mày và đôi mắt rất đẹp. Ánh mắt của người đối diện vừa táo bạo vừa bình thản.
 
Ở không xa, đèn chỉ thị trên cần trục chớp nháy một, hai, ba lần.
 

Gương mặt Thẩm Túy lại nở nụ cười: “Con người thường cảm thấy tự ti trước cái đẹp là chuyện bình thường.”
 
Kiều Tích: “?”
 
Tôi ca ngợi anh vì tôi có việc nhờ vả anh, còn anh ca ngợi tôi là muốn làm gì?
 
Kiều Tích cảm thấy bản thân khá bình thường, thôi được, cô không khiêm tốn nữa, cô có một chút nhan sắc, cũng rất giỏi trò chuyện nhưng cũng không đến mức khiến Thẩm Túy bị cuốn hút đến mức hạ thấp bản thân để nói những lời này chứ.
 
Ngay khi khóe miệng Kiều Tích khẽ nhếch lên, cân nhắc liệu có quá vội vàng khi nhắc đến dự án hay không thì giọng khàn khàn của Thẩm Túy lại vang lên: “Tôi đang nói về ánh trăng đêm nay.”
 
Gương mặt Kiều Tích tức thì đông cứng lại, hiếm khi không bắt kịp chủ đề.
 
Thẩm Túy không xoay vòng nữa, thẳng thắn: “Bất kể từ góc độ nào, cô Kiều đều rất đặc biệt, tôi trân trọng thái độ làm việc của cô, vì vậy không muốn cô lãng phí thời gian vào những chuyện vô ích.”
 
Nụ cười trên khóe miệng Kiều Tích dần dần biến mất, im lặng nhìn bóng hai người trên mặt đất.
 
Thẩm Túy nhìn Kiều Tích: “Nói thế này đi.” anh cân nhắc: “nếu cô Kiều sau khi trải qua nhiều thử nghiệm, xác định mục tiêu đầu tiên trong đời là tự do, mà cô vừa khéo có tự do, cô có từ bỏ tự do vì tiền bạc hoặc danh vọng không?”
 
Kiều Tích siết chặt hộp quà trong tay: “Lúc nãy anh từ chối dự án vì nói rằng khao khát tình yêu mà.”
 
Thẩm Túy bình tĩnh: “Dùng tình yêu để từ chối dự án, dùng tự do để từ chối tình yêu.”
 
Suy nghĩ rất rõ ràng.
 
Thẩm Túy nói đến mức này, người khác có lẽ đã lùi bước, Kiều Tích cố gắng kéo khóe miệng thành một nụ cười, vẫn cố gắng tranh thủ: “Thật sự không có chút khả năng nào sao? Nếu có thể.”
 
Kiều Tích cố tình làm mờ chủ ngữ.
 
Dù chỉ có một chút hy vọng, cô cũng muốn nắm lấy.

 
Nhưng dù chủ ngữ là dự án hay tình yêu, câu trả lời của Thẩm Túy đều rất chắc chắn.
 
“Xin lỗi, không có.”
 
Thẩm Túy vứt đầu mẩu thuốc đã tàn vào thùng rác: “tách”, một tiếng động nhỏ vang lên.
 
Không xa, đèn chỉ thị trên cần trục đột ngột sáng vài giây, đột ngột tắt lịm trong mắt Kiều Tích.
 
Cho dù Thẩm Túy sau đó có nói làm bạn thì không vấn đề gì, dù khi chia tay là Thẩm Túy tiễn Kiều Tích, sau khi về phòng, Kiều Tích vẫn bị cảm giác thất bại bao trùm toàn thân. Cảm giác này không phải là từ đầu đã nói không được, mà là nhiều lần cho hy vọng, nhiều lần gần thành công, cuối cùng hoàn toàn vô vọng, rồi lại nói rằng hy vọng trước đó chỉ là ảo giác, là cô tự mình cảm thấy tốt.
 
Một con dao mềm, một con dao vô tình, từng nhát đều chí mạng.
 
Kiều Tích có chút thất thần khi tẩy trang, tắm rửa, cho đến khi nằm bẹp trên giường như bùn lầy, ngực cô vẫn còn cảm thấy nặng nề, không thở nổi. Kiều Tích gửi cho Đường Tố một tin nhắn dài kể về đầu đuôi sự việc, năm phút sau, cô nhận được cuộc gọi từ Đường Tố.
 
Đường Tố hỏi: “Cậu ngủ được không?”
 
Kiều Tích thở dài một hơi: “Thật sự, từ trước đến giờ luôn là tớ nắm trong tay người khác, cho dù là bố tớ, cho dù là tên bạn trai cũ ngốc nghếch cũng không bao giờ nắm được tớ, hôm nay lại bị nắm chóp. Đây chẳng lẽ là báo ứng trong truyền thuyết sao?”
 
Đường Tố bên đầu dây kia có lẽ đang dỗ con: “Có thể vào vòng tròn cấp cao như Thẩm Túy, ai mà không phải là người tinh ranh, người tinh ranh đều không dễ xử lý được, sao cậu lại cảm thấy dễ dàng?”
 
Kiều Tích kẹp chặt chăn, ngửa mặt lên trời thở dài.
 
Đường Tố không biết nên tức hay cười: “Cậu định làm gì? Mai về à? Hay muốn cố gắng thêm lần nữa?”
 
Kiều Tích trùm chăn lên đầu: “Người ta đã nói rõ ràng như thế, tớ còn cố gắng cái gì? Cố gắng nữa cũng chẳng có kết quả gì.”
 
Đường Tố thêm vào: “Còn bị thêm tội không biết điều nữa.”

 
Kiều Tích kêu “oa” một tiếng, tuyệt vọng hơn.
 
“... “
 
Đêm đó, Kiều Tích luôn khó ngủ, đã mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy mình và Thẩm Túy đứng trước cửa khách sạn chia tay, cô cảm ơn Thẩm Túy vì sự thẳng thắn, Thẩm Túy cảm ơn vì đã gặp nhau. Cô hỏi Thẩm Túy liệu có thể làm bạn không, Thẩm Túy nói không vấn đề gì. Kiều Tích cười nói từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn bè. Đột nhiên, Thẩm Túy biến thành một con quái vật, nuốt chửng cô, rồi còn nhóp nhép miệng nói: “Bạn bè gì chứ, ngon nhất là ăn luôn.”
 
Sáng hôm sau, khi Kiều Tích thức dậy, điện thoại của cô đã tự động tắt nguồn. Cô dùng điện thoại đầu giường để gọi bữa sáng, cắm sạc điện thoại, vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm. Khi ra ngoài, cơn ngáp đã hết, bữa sáng cũng đã đến, điện thoại cũng tự động bật nguồn.
 
Kiều Tích ngồi xuống trước bàn ăn sáng, dùng bút dạ trả lời “Cảm ơn^_^” dưới tấm thẻ pha lê “Chúc cô Kiều có một ngày tốt lành”, sau đó mới từ từ ăn sáng và trả lời hơn 99 tin nhắn trên WeChat.
 
Đầu tiên, cô và trợ lý điều chỉnh lịch trình trong vài ngày tới, bảo trợ lý đặt vé tàu cao tốc về Lâm thành vào tối nay, sau đó hẹn ăn trưa với một biên kịch có ý định ký hợp đồng cho dự án mới ở Du thị, rồi trả lời bạn thân Kiều Duyệt rằng chiều nay có thể đến đoàn phim thăm cô ấy, cuối cùng là mở nhóm kịch bản “Phố Đêm” và xem sáu tập đầu mới được gửi tới.
 
Kịch bản rất hay, như bầu trời đầy mây và ánh bình minh bên ngoài cửa sổ.
 
Kiều Tích tựa vào ghế sofa bên cửa sổ nhưng trong đầu lại nghĩ đến những việc khác... Nhị Phục không thể thay đổi ý định để Thẩm Túy làm đạo diễn, Thẩm Túy không thể đến, cô và Ngô Sương mới bắt đầu đặt cược đã bị đẩy vào tình thế sinh tử... Kiều Tích có chút sụp đổ, suy nghĩ một chút, cùng lắm là chuyển chỗ làm, cùng lắm là bị loại, cùng lắm là làm lại từ đầu, có nhiều đường lui mà. Nghĩ vậy, tâm trạng của Kiều Tích khá hơn một chút.
 
Khi Kiều Tích đọc xong sáu tập đầu kịch bản thì đã gần trưa, cô gửi một phản hồi đơn giản cho biên kịch, sau đó đặt dịch vụ VIP gửi hành lý ra ga tàu cao tốc trước. Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
 
Quà tặng Thẩm Túy gửi tối qua và hộp quà bị từ chối đều nằm trên bàn trà nhưng Kiều Tích tối qua còn tỏ tình với Thẩm Túy trong cơn say tình, giờ lại chẳng có hứng thú nhìn thêm một cái nào, tiện tay ném cả hai hộp vào vali.
 
Biên kịch tên là Ngũ Thập Bộ, là một ông chú trung niên béo phì, đã kết bạn WeChat với Kiều Tích ba năm nay, bây giờ mới có cơ hội hợp tác.
 
Trên bàn ăn, Kiều Tích sơ lược về nội dung dự án [Thời Đại Hoang Dã]. Đây là một bộ phim về cải cách doanh nghiệp nhà nước, có hai điểm khó, một là yêu cầu chi tiết rất cao, nếu không có trải nghiệm cá nhân rất khó viết, hai là vấn đề xây dựng nhân vật.
 
Đúng lúc này Ngũ Thập Bộ lại đang sản xuất một bộ phim lịch sử. Trước khi chuyển sang làm biên kịch Ngũ Thập Bộ từng là kỹ thuật viên ở một doanh nghiệp quốc doanh.
 
Kiều Tích yêu cầu báo giá từ Ngũ Thập Bộ, ông thể hiện ý muốn hợp tác với cô, đề nghị cô đưa ra giá trước. Mức giá tám chữ số bao gồm thuế mà Kiều Tích đưa ra lại khớp với mong muốn của Ngũ Thập Bộ.
 
Ngũ Thập Bộ hào sảng nâng ly trà thay rượu: “Tổng giám đốc Kiều thật sảng khoái.”
 
Kiều Tích không bao giờ keo kiệt với các nhà sáng tạo, cô mỉm cười nâng ly trà cụng nhẹ với Ngũ Thập Bộ: “Hợp tác vui vẻ.”
 
Ra khỏi nhà hàng, Kiều Tích gọi xe đi đến đoàn phim của Kiều Duyệt. Khi thấy Kiều Tích, Kiều Duyệt rất vui mừng, hai người ôm nhau. Sau đó, Kiều Duyệt gọi Đào Nhiên, một diễn viên đang nổi tiếng đến chào hỏi Kiều Tích. Không ngờ Đào Nhiên vui sướng vô cùng, liên tục gọi “chị Tích” và muốn hợp tác với cô.

 
Kiều Tích trả lời qua loa, không nhịn được cười: “Có phải mỗi khi có nhà sản xuất đến thăm đoàn phim thì em đều thế này không?”
 
Đào Nhiên liên tục kêu oan: “Làm gì có, em chỉ như vậy với chị Tích thôi, mới gặp lần đầu mà như đã quen biết từ lâu rồi ý.”
 
Kiều Tích giả vờ: “Thật không?”
 
Đào Nhiên quả quyết: “Thật hơn cả vàng.”
 
Kiều Duyệt cười ghét bỏ: “Đúng là nhìn người mà làm.”
 
Kiều Tích cười.
 
Ba người trò chuyện một lúc, Đào Nhiên bị đạo diễn hiện trường gọi đi đóng cảnh quay. Kiều Duyệt lại gọi các diễn viên khác đến giới thiệu với Kiều Tích. Kiều Tích lần lượt chào hỏi và thêm WeChat của họ. Một cô gái mới 18 tuổi xuất thân từ chương trình tuyển chọn nhìn cô bằng đôi mắt nai long lanh, khiến Kiều Tích không kiềm chế được mà khen vài câu. Sau đó, trà sữa mà Kiều Tích mua cho cả đoàn phim đã đến.
 
Kiều Duyệt cười đầy ý nhị: “Lại làm phiền tổng giám đốc Kiều phải tốn kém rồi.”
 
Kiều Tích nhẹ đẩy Kiều Duyệt: “Cậu nói gì vậy.”
 
Kiều Tích lại trò chuyện với Kiều Duyệt về dự án một lúc, rồi chuẩn bị rời đi.
 
Kiều Duyệt bảo xe bảo mẫu của mình đưa Kiều Tích về, Kiều Tích không khách sáo với người chị em không có quan hệ huyết thống này.
 
Buổi chiều, ánh nắng ấm áp trải dài khắp nơi.
 
Trên xe bảo mẫu, Kiều Tích nhận được những sticker dễ thương từ các diễn viên trẻ vừa thêm WeChat. Kiều Tích lần lượt trả lời, khi kéo xuống tiếp, cô thấy voice chat của Phương Vũ Nghiên.
 
Kiều Tích để điện thoại ra xa một chút, nhíu mày mở đoạn tin nhắn đầu tiên. Giọng điệu nũng nịu của Phương Vũ Nghiên vang lên trong xe.
 
[Phương Vũ Nghiên: Mỗi lần tự mình khởi động một dự án thì không phải diễn viên chính thay đổi kịch bản lung tung thì cũng gặp khó khăn trong khâu chuẩn bị, quả thực có rất nhiều vấn đề lặt vặt khiến em phải xử lý. Đây là lần đầu tiên em nhận được một dự án mà mọi thứ đều được sắp xếp trước như vậy.]
 
“... “

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận