Làm sao cưỡng lại được sự dịu dàng của em

Kiều Tích nghĩ bụng, không phải cô nhận, mà là cướp.
 
[Phương Vũ Nghiên: Em còn nói với Lâm Trình rằng khi mới vào đoàn sẽ rất mệt, không ngờ chẳng phải lo lắng gì cả, chị Tích thật lợi hại.]
 
“... “
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Tích nghĩ bụng, không phải tôi lợi hại, chỉ là cô quá tệ.
 
[Phương Vũ Nghiên: Nhưng mà như vậy cũng không tốt, nên em lo lắng một chút cũng được, cảm giác tội lỗi cũng sẽ ít đi. Nhưng em lại chẳng phải lo gì cả, thật sự rất không thoải mái. Chị cũng biết mà, em rất dễ xấu hổ.]
 
“... “
 
Kiều Tích nghĩ bụng, tự tin lên, da mặt cô rất dày.
 
[Phương Vũ Nghiên: Chị Tích, lần sau nếu em có dự án tốt nhất định sẽ đưa cho chị.]
 
Kiều Tích không biết nói gì, kiềm chế cảm giác buồn nôn, trả lời từng từ một.
 
[Kiều Tích: Không cần lần sau nhé, cô đã đưa [Ngắm Giang Sơn] rồi.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Vũ Nghiên ngập ngừng, sau đó gửi đến một đoạn dài 60 giây.
 
[Phương Vũ Nghiên: Chị Tích, có một chuyện không biết chị có biết không. Giờ em mới biết là Thẩm Túy là cổ đông lớn của Hoa Thị, là anh họ của Thẩm Ngôn Hi, chắc chắn là một đại gia trong giới tài chính. Người ta nói anh ấy làm đạo diễn [Bữa Tiệc Chết Chóc] chỉ là để vui chơi, chứ đừng nói đến những việc khác…]
 
Phương Vũ Nghiên cố tình nói.
 
[Em biết chị và Ngô Sương đã ký hợp đồng đánh cược nhưng chúng ta đều làm vì công ty, có hợp đồng đánh cược hay không cũng không sao... ]
 
Phương Vũ Nghiên tiếp tục.
 
[Không thì như thế này nhé, đợi chị bận rộn xong về lại, em và chị cùng đi gặp Ngô Sương, em sẽ giúp chị cầu xin Ngô Sương, chắc anh ấy sẽ nới lỏng... ]
 
Cảnh vật ngoài cửa sổ xe liên tục lùi lại phía sau.
 
Kiều Tích và Phương Vũ Nghiên có mối thù khá bình thường, chẳng có gì mới mẻ.
 
Bốn năm trước, Kiều Tích bỏ ngành tài chính để theo ngành điện ảnh, gia nhập nhóm Đường Tố của Tinh Quang làm sản xuất. Nửa năm sau, Phương Vũ Nghiên cũng vào đó. Lúc đầu Kiều Tích coi Phương Vũ Nghiên như em gái mà chăm sóc nhưng cô ta lại quay ra cặp kè với Lâm Trình, người bạn trai đầu mà Kiều Tích đã yêu suốt bốn năm.
 
Sau khi phát hiện ra, Lâm Trình cao lớn đẹp trai đã quỳ xuống trước mặt Kiều Tích, khóc lóc cầu xin tha thứ. Anh ta thậm chí tự vả vào mặt mình nhận sai, mong muốn cô tha thứ. Kiều Tích chỉ nói một câu “Không cần thiết”, rồi đóng cửa bỏ đi, không hề ngoái lại.
 
Nửa tháng sau, Lâm Trình gia nhập bộ phận tài chính của công ty Tinh Quang. Một tháng sau, Phương Vũ Nghiên đăng bài trên mạng xã hội, khoe khoang rằng cô ta đang ở bên Lâm Trình.
 
Khi Lâm Trình và Kiều Tích còn bên nhau, đôi khi anh ta đưa cô đến công ty, nên nhiều đồng nghiệp biết rằng Lâm Trình là bạn trai của Kiều Tích. Bây giờ, khi Phương Vũ Nghiên và Lâm Trình công khai ở bên nhau, mọi người bắt đầu bàn tán.
 
Phương Vũ Nghiên không vội, cô ta thỉnh thoảng tiết lộ với những người thân cận rằng Lâm Trình đến với cô ta sau khi chia tay Kiều Tích. Kiều Tích nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành nhưng thực chất bên trong rất lạnh lùng, hung hăng và đầy kiểm soát. Khi ở bên Kiều Tích, mỗi ngày đều là sự đau khổ đối với Lâm Trình. Còn cô ta xuất hiện như một ánh sáng cứu rỗi Lâm Trình khỏi cuộc sống u tối.
 
Tin đồn cứ thế lan truyền và dần dần thay đổi hướng.
 
Có người hỏi Kiều Tích liệu cô có muốn chuyển công ty không vì cảm thấy Phương Vũ Nghiên thật khó chịu.
 
Kiều Tích trả lời: “Tại sao tôi phải đi, người sai đâu phải tôi.”
 
Có người hỏi cô có muốn vạch trần sự thật về Phương Vũ Nghiên và Lâm Trình trước mặt các đồng nghiệp không.
 
Kiều Tích trả lời: “Không cần thiết, người đã chết thì không nên nói xấu.”
 
Nếu nhìn theo góc nhìn kinh tế, Kiều Tích không bao giờ khóc vì sữa đã đổ.
 
Sau này, mấy bộ phim mạng mà Phương Vũ Nghiên làm nhà sản xuất lúc thì có tiếng vang, lúc thì không. Trong khi đó, Kiều Tích đã đi theo Đường Tố và tham gia vào ba bộ phim với vai trò nhà sản xuất. Đến bộ phim thứ tư [Vấn Kiếm], Kiều Tích đã giúp công ty vượt qua khó khăn. Để thưởng cho Kiều Tích, Đường Tố đã đích thân kết nối cho cô với cặp đôi “Thị Đế Thị Hậu”, còn chính mình thì lui về làm tổng kế hoạch. Kiều Tích được giao làm tổng sản xuất.
 
Bộ phim chính kịch về quyền mưu này đã đạt kỷ lục về tỷ suất người xem. Chỉ với một bộ phim, Kiều Tích đã vươn lên đứng đầu trong ngành.
 
Nhìn Kiều Tích bỏ xa Phương Vũ Nghiên một đoạn dài, không ngờ công ty lại tái cơ cấu, Đường Tố từ chức. Còn Ngô Sương, người đặc biệt “ngưỡng mộ” Phương Vũ Nghiên được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc. Ngô Sương đã cung cấp nhiều tài nguyên cho Phương Vũ Nghiên, giúp cô ta dần đạt đến vị trí gần bằng Kiều Tích. Kể từ đó, khi Kiều Tích thay đổi kiểu tóc nào, Phương Vũ Nghiên cũng làm theo; khi Kiều Tích mua túi xách nào, Phương Vũ Nghiên cũng mua giống y hệt. Bộ phim “Vũ Lâm Linh” mà Kiều Tích đã theo đuổi suốt hai năm, Phương Vũ Nghiên đã trắng trợn cướp mất.
 
Khi Kiều Tích vừa rời khỏi dòng suy nghĩ, Kiều Duyệt gọi điện đến.
 
Kiều Duyệt nói: “Có một chuyện tớ quên nói với cậu. Trước đây, không phải người đứng thứ hai của công ty Lam Hải luôn muốn mời cậu về làm nhà sản xuất trên nền tảng của họ sao? Anh ta luôn hỏi tớ về cậu. Sau đó, trong một bữa tiệc có Ngô Sương và Phương Vũ Nghiên, không biết họ đã nói gì với anh ta mà sau này, khi anh ta gặp tớ, anh ta không bao giờ nhắc đến cậu nữa.” Kiều Duyệt hạ giọng: “Chuyện này sao mà trùng hợp quá, cậu nghĩ sao?”
 
Kiều Tích khẽ rũ mi mắt: “Cảm ơn cậu.”
 
Kiều Duyệt vui vẻ nói: “Giữa chúng ta không cần khách sáo, lúc nào rảnh gặp nhau nhé.”
 
Sau khi trò chuyện vài câu với Kiều Duyệt, Kiều Tích vừa cúp máy thì nhận được tin nhắn thoại từ Phương Vũ Nghiên.
 
[Phương Vũ Nghiên: Chị Tích, chị đã làm việc ở công ty nhiều năm rồi, dù không có công lao cũng có khổ lao. Bộ phim [Ngắm Giang Sơn] chị ăn không nổi, không thì để em nói với Ngô Sương gộp đội của chị vào đội của em, chúng ta cùng làm nhé. Chị nghĩ sao?]
 
Kiều Tích khẽ cười khinh bỉ.
 
[Kiều Tích: Nếu tôi gia nhập đội của cô, ai sẽ ký tổng sản xuất, ai sẽ ký điều hành?]
 
Phương Vũ Nghiên trả lời:
 
[Phương Vũ Nghiên: Em đương nhiên muốn để chị Tích ký tên tổng sản xuất nhưng Ngô Sương chắc chắn sẽ không đồng ý. Không sao đâu chị Tích, chúng ta có thể ngầm thăng cấp, chị cứ quyết định mọi việc, em chỉ cần ký tên thôi.]
 
Ai cũng biết ký tên là thứ đáng giá nhất. Mọi người đều cố gắng tranh giành lấy tên ký, lời của Phương Vũ Nghiên chẳng khác nào tự vả vào mặt Kiều Tích, vừa vả vừa nói “Tôi không thích cô, cô làm gì được tôi?”
 
Đúng lúc đó, Ngô Sương gửi tin nhắn WeChat.
 
[Ngô Sương: “Tiến độ sao rồi? [cười tươi] [cười tươi]]
 
Chính xác như thể Ngô Sương và Phương Vũ Nghiên đang chơi trò đóng vai tốt - xấu vậy.
 
Ngón tay Kiều Tích siết chặt chiếc điện thoại, các khớp ngón tay hơi tái nhưng trên mặt cô lại nở một nụ cười giận dữ.
 
Tính cách cô từ xưa đến nay là: Có thể va phải tường nhưng không bao giờ cúi đầu trước kẻ xấu!
 
Người ta càng cố gắng hạ bệ cô, cô sẽ càng mạnh mẽ hơn.
 
Trước kia vì Đường Tố ở lại, Kiều Tích không đi mà hiện tại, quyền cổ phần trong tay cô nhiều hơn các nhà sản xuất khác, bao gồm cả Phương Vũ Nghiên, chỉ thua mỗi Ngô Sương. Vì vậy, nếu có ai phải đi, chắc chắn sẽ không phải là cô.
 
Kiều Tích mỉm cười, hủy bỏ tất cả các sắp xếp trở về Lâm thành, dặn dò trợ lý trả lại vé tàu cao tốc. Sau đó, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lễ phép nói với tài xế phía trước: “Bác tài, phiền bác dừng xe lại một chút.”
 
Tài xế ngạc nhiên, nói: “Không phải chúng ta đang đi tới ga tàu cao tốc sao? Còn 20 phút nữa là tới rồi.” Tài xế tốt bụng nhắc nhở: “Hơn nữa đây là khu phát triển, trước không có thôn, sau không có quán, khó gọi xe lắm. Dự báo thời tiết còn nói lát nữa sẽ có mưa.”
 
Nụ cười của Kiều Tích càng rạng rỡ hơn: “Chính chỗ này.”
 
Lúc 6 giờ chiều, mưa lất phất như một tấm lọc mềm mại, thêm phần mờ ảo cho thành phố.
 
Giờ cao điểm buổi tối, dòng xe cộ tấp nập như những dòng sáng ồn ào, hội tụ ở trung tâm thành phố. Trong khi đó, ở khu biệt thự Thủy Vân Gian lại yên tĩnh đến mức tiếng mưa rơi trên nền gạch sứ cũng rõ ràng.
 
Thẩm Túy thích nhất là thời tiết như thế này. Anh sẽ tự mình nấu một nồi lẩu, mua một đống nguyên liệu tươi ngon. Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt, còn anh thì ở trong nhà vừa ăn lẩu vừa xem phim. Nồi dầu đỏ sôi sùng sục, mùi thơm ngọt ngào và mềm mại lan tỏa trong dầu, vào những lúc thế này, đừng nói đến công việc hay khách hàng, ngay cả tổ tiên nhà họ Thẩm gọi anh cũng không thể khiến anh rời khỏi bàn ăn dù chỉ một chút.
 
Tuy nhiên, vừa mới bắt đầu xem phim, “reng reng reng”, điện thoại di động rung lên.
 
Thẩm Túy cầm điện thoại lên xem, người gọi là Kiều Tích.
 
Anh nghĩ mình đã nói rõ ràng tối qua rồi, Kiều Tích chắc chắn hiểu điều đó.
 
Vậy là vì sao chứ?
 
Thẩm Túy không thể tưởng tượng ra được.
 
Vì lịch sự, anh nhấn nút nghe, một giây im lặng, sau đó là giọng nữ yếu ớt, lo lắng và vô vọng vang lên trong cơn mưa gió.
 
“Đạo diễn Thẩm, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh nhưng tôi thật sự không biết phải làm sao... “
 
Thẩm Túy không chắc chắn: “Giám đốc Kiều?”
 
Dường như Kiều Tích không muốn tỏ ra mình yếu đuối, cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Đạo diễn Thẩm, chuyện là thế này, trên đường đến ga tàu cao tốc tôi vô tình xuống nhầm chỗ. Tôi muốn gọi xe khác nhưng không bắt được.”
 
Thẩm Túy: “... “
 
“Tôi đã gọi cho trợ lý và bạn bè nhưng họ không bắt máy.” Bỏ qua công việc, Kiều Tích cũng chỉ là một cô gái nhạy cảm và yếu đuối: “Đạo diễn Thẩm, xin lỗi anh, tuy không cố ý nhưng tôi thật sự không biết phải làm sao.”
 
Thẩm Túy vẫn im lặng: “... “
 
Nhận thấy sự im lặng của Thẩm Túy, Kiều Tích cố gắng bình tĩnh lại nhưng càng cố gắng, giọng nghẹn ngào trong cơn mưa gió càng rõ ràng: “Tôi đang ở một mình, không tìm được đường, điện thoại sắp hết pin.” Cô không thể kiềm chế được tiếng nấc: “Hơn nữa trời rất tối, mưa rất lớn... “
 
Kiều Tích rất hài lòng với diễn xuất tài tình của mình, nhưng cô rất cầu tiến, cố gắng tiến xa hơn. Vì vậy, trong sự im lặng của Thẩm Túy, cô nghẹn ngào, khẽ hắt xì nhẹ như một đóa sen trắng mềm yếu trong đêm mưa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui