Túc Duyên thuận tay nhấn vào phần thông tin của “Bảo bối số 1”.
Không có nick name, giới tính nam, ảnh đại diện hình như là một con mèo, nhưng bởi vì màu lông của nó quá tối nên không nhìn rõ kích thước.
Khu vực sinh sống ghi nước C, số lượng bạn bè là ba nghìn, chỉ có một bài viết vừa mới đăng, đấy là một dòng chứ không có ản đi kèm: Tôi đã trở về.
Không có tin tức gì quan trọng.
Tuy nhiên ở bên cạnh dòng giới tính có một ký hiệu gì đấy màu xanh, còn có thêm một ô vuông nhỏ.
Mức độ yêu thích: 60%.
Trong đầu Túc Duyên tràn ngập dấu hỏi chấm.
Đây là thứ gì?
Di động lại rung lên một tiếng.
Túc Duyên còn tưởng rằng là số 1 thấy cậu không trả lời nên hỏi tội, không nghĩ khi quay lại giao diện tin nhắn thì lại là một người khác, một người có tên là “Bảo bối số 3” gửi tin nhắn tới.
Số 3???
Túc Duyên nghiền ngẫm, cậu hình như đã biết được điều gì đấy.
Bảo bối số 3: “Anh có bận không?”
Câu hỏi này so với câu hỏi của Bảo bối số 1 thì dễ trả lời hơn nhiều.
Túc Duyên đang định nhắn lại trả lời nhưng chưa nhắn xong thì số 3 lại gửi tin nhắn khác qua: “Anh ơi, cuối tuần này trường chúng ta tổ chức thi đấu bơi lội bơi, em cho anh để lại một vé vào cửa, anh có muốn tới xem không?”
Không ngờ được thân phận người này lại là em khóa dưới.
Túc Duyên suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Anh có đi, tiện thể anh có chuyện muốn gặp em trức tiếp để nói.”
Bảo bối số 3: “Okiii.
Vậy tờ vé kia em sẽ giữ lại cho anh uwu.”
Túc Duyên nhắn lại một hình meme con mèo đang gật đầu.
Có số 1 cũng đã đành, bây giờ lại có thêm số 3.
Bất ổn, bất ổn.
Cậu nhấn vào hình đại diện, thấy bên cạnh số 3 cũng có một ô vuông: Mức độ yêu thích 80%.
Túc Duyên hơi dùng sức nắm chặt chiếc điện thoại, khớp xương trở nên trắng, thân thể cậu ngả xuống lưng ghế dựa, ngón tay bấm vào khung tìm kiếm của WeChat, cậu nhanh chóng nhập từ khóa cần tìm: “Số 2”.
Sau đấy Túc Duyên nghĩ lại, cậu xóa “Số 2” đi, đổi thành hai chữ “Bảo bối”
Túc Duyên ấn vào xác nhận tìm kiếm.
Trong chớp mắt, giao diện mới đã hiện ra danh sách liên hệ.
Cậu nhìn sơ qua, bảo bối có từ 1 đến 5, năm tài khoản, ảnh đại diện không giống nhau, xếp thành một hàng chỉnh tề.
Túc Duyên: “???”
Mịa.
Đoán đúng rồi!
Ở trong thế giới song song này, Túc Duyên là một tên cặn bã, không đơn giản là bắt cá hai tay nữa mà nuôi cả một hồ cá luôn rồi, bá chủ đại dương, hải vương(*) chính hiệu?
Hơn nữa lừa một lúc năm người???
Túc Duyên - một người chưa bao giờ trải nghiệm yêu đương, không có mờ mờ ám ám với ai, mỗi ngày chỉ đam mê quay thẻ bài, ở trong loại game Otome bay nhảy từ từ đem điện thoại di động bỏ xuống, vẻ mặt ngưng trọng.
Đột nhiên cậu thấy cơm trong cái bát này, cùng với khoản tiền trong thẻ ngân hàng trở lên không thơm ngon nữa.
Lâm Duyệt ngồi đối diên với Túc Duyên thấy cậu có vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc kia thì có chút tò mò hỏi: “ Cậu làm sao vậy?”
Túc Duyên hoàn hồn: “…… Không có gì.”
Cậu mạnh tay đem điện thoại di động nhét vào trong túi cho hả giận.
Trong đầu niệm câu mắt không thấy tâm không phiền, rồi cúi đầu lùa cơm.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Túc Duyên mang bản thiết kể của mình cho vị tiền bối hướng dẫn của cậu.
Đấy là một chị hơn ba mươi tuổi rất tài giỏi, mặc dù tính cách của chị mạnh mẽ, nhưng thường ngày cô ấy đối xử với Túc Duyên không tồi, quan hệ của hai người bọn họ khá tốt, thường thì Túc Duyên gọi cô ấy là chị Trương.
Hai người đã thảo luận vài câu về tác phẩm do Túc Duyên thiết kế.
Đúng như dự đoán của Túc Duyên, tác phẩm của cậu có thể bàn giao công việc luôn.
Trong lúc Túc Duyên chuẩn bị rời đi thì chị Trương đột nhiên nói: “Đúng rồi, em chờ chị một chút.”
Túc Duyên dừng lại: “Chị Trương còn có việc gì cần em phụ giúp hả?”
Chị Trương do dự một lúc lâu, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chị không nói, chị xua tay và bảo: Thôi, không có việc gì, em quay về đi.”
Trước khi đi, Túc Duyên rót cho chị Trương một tách trà rồi mới trở lại vị trí làm việc.
Tới gần thời gian tan tầm, Túc Duyên mới đem điện thoại từ trong túi lấy ra.
Túc Duyên chưa trả lời tin nhắn của “Bảo bối số 1” gửi đến lúc giữa trưa, thật ra cậu cũng không biết nên trả lời như nào.
Nếu chỉ có một bảo bối thì Túc Duyên cũng không nói cái gì, nhưng trong điện thoại của cậu có tận năm cái! Nó giống với số lượng nam thần mà Túc Duyên đã từng công lược trong game Otome.
…… càng nghĩ càng thấy bản thân tồiii.
Túc Duyên nhìn lướt qua, cậu phát hiện trong lịch sử trò chuyện của hai người cách đây không lâu, đối phương gửi qua cho cậu một tấm ảnh người đang tắm.
Một cánh tay mạnh mẽ đang nâng lên, lôi kéo khăn tắm, phía dưới khăn tắm lộ ra vòng eo thon chắc,cơ bụng có tám khối, hai đường nhân ngư kéo dài xuống, phía dưới nữa là bụng nhỏ……
Đột nhiên, Túc Duyên nghe thấy bên cạnh có tiếng vang của Lâm Duyệt, có lẽ cậu ta muốn đứng lên.
Do xem ảnh có phần đen tối Túc Duyên hơi nhột.
Trong nháy mắt, cậu phản ứng nhanh lẹ đem điện thoại di động úp xuống mặt.
Do dùng lực hơi nhiều, điện thoại chạm vào mặt bàn phát ra một tiếng cộp.
Kết quả khi cậu quay đầu lại nhìn thì phát hiện Lâm Duyệt chỉ đang xê dịch cái ghế mà thôi..
Túc Duyên thở phào nhẹ nhõm, sau đấy cậu tiếp tục cầm điện thoại xem trộm cơ bụng một lần nữa.
Người này có vóc dáng không tồi.
Đang suy nghĩa, cậu nghe thấy tiếng hô của Lâm Duyệt: “Tan tầm, cuối cùng cũng tới giờ đi về.
Tui có chút việc đi trước, tạm biệt, ngaooooo.”
Vừa nói, Lâm Duyệt vừa dọn mọi thứ sau đó chạy vèo một mạch ra cửa.
Túc Duyên đáp lại một tiếng.
Túc Duyên cũng không vội vã về nhà, vậy nên cậu ngồi ở trên chỗ ngồi xem xét lịch sử trò chuyện của cậu và các con cá từ 1 đến 5, nhưng mà không biết có phải tin nhắn có từng bị xóa hay gì, thông tin cậu tìm được trong lịch sử trò chuyện không nhiều, hơn nữa những tin nhắn này chỉ mang tính chất trò chuyện hàng ngày, không có ý nghĩa mấy.
Túc Duyên nhíu mày xuống.
Không tìm kiếm được tin tức từ đây thì chỉ còn có thể để những người kia chủ động tìm tới cậu.
Túc Duyên cất điện thoại vào túi, sửa soạn linh tinh rồi đứng dậy.
Cậu từ văn phòng đi ra.
Lúc này đã qua 5 rưỡi, mọi người tan tầm cũng về gần hết.
Dọc theo đường đi Túc Duyên chẳng nhìn thấy mấy người, nhưng mà lúc tới cửa thang máy thì cậu nhìn thấy một người đang đứng đợi.
—— đấy còn không phải người mà Lâm Duyệt nói với cậu? Vị Thái Tử gia vừa về nước.
Túc Duyên do dự một chút, đi từng bước chậm tới.
Cậu tự hỏi ở trong lòng vài lần, nếu vị Thái Tử gia này đột nhiên quay đầu, cậu không nói lời nào thì nhìn có lạnh nhạt quá không? Còn nếu muốn chào hỏi, thì cậu nên nói cái gì để nhìn không quá mức nhạt nhẽo hoặc không quá mức xu nịnh.
Thật may mắn cho Túc Duyên, vị Thái Tử gia kia vẫn luôn nhìn điện thoại mà không nhìn Túc Duyên nửa cái.
Túc Duyên ngay lập tức cảm thấy dễ thở và thỏa mái hơn nhiều.
Không cần đợi bao lâu, thang máy đến, hai người lần lượt đi vào trong đó, Túc Duyên ấn vào nút tầng một, Thái Tử gia là ấn âm một.
Sau khi ấn xong, Túc Duyên tự giác lui về phía sau một bước, đứng ở một góc của thang máy, coi như bản thanaf một cây nấm.
Đột nhiên, điện thoái được cậu để trong túi vang lên "ting" một tiếng.
Vốn dĩ tiếng của di động không lớn lắm, nhưng không gian trong thang máy nhỏ hẹp và tĩnh lặng đối lập khiến âm thanh kia trở lên rõ ràng hơn.
Túc Duyên vừa nhìn, bảo bối số 1 lại gửi tin nhắn tới cho cậu.
Bảo bối số 1: “ Cậu chưa tan làm à?”
Túc Duyên trả lời: “Mới vừa tan.”
Cậu gõ xong ba chữ, lại cảm thấy bản thân không đủ sự chân thành, cậu bổ thêm: “Lúc trước hơi bận nên chưa trả lời được.”
“Vậy việc tôi đã nói, cậu suy xét đến đâu rồi?”
Điện thoại lại vang lên một tiếng
Thái tử gia đứng bên cạnh Túc Duyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Túc Duyên cùng với chiếc điện thoại trong tay cậu, hắn ta nhướng mày sau đấy tùy tay nhắn một icon gửi qua.
Giây tiếp theo, di động của Túc Duyên quả nhiên chấn động một chút.
Nhưng mà lúc này Túc Duyên đang cúi đầu, không chú ý tới ánh mắt của Thái Tử.
Hắn nhìn tin nhắn số 1 gửi sang, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Nếu hiện tại cậu đã xuyên qua thế giới này, thì thân phận này cũng do cậu tiếp nhận, như vậy cậu sẽ không duy trì theo cách sống của cậu ở thế giới này đặc biệt cách sống này lỗi cực nặng mà nên vâng theo bản thân mình.
Thứ nhất, hắn tuyệt không thể để bản thân dính hai mác "Cặn bã" và "Hải vương" được.
Từ trước đến nay, Túc Duyên luôn nghĩ chuyện tình cảm thì phải có tính trung thành và chuyên tâm.
Như vậy —— chỉ cần hiện tại cậu chia tay một cách nhanh chóng, mọi danh hiệu sẽ không đuổi cậu!
Ngày gặp mắt cũng sẽ là ngày chia tay của hai người bọn họ!
Túc Duyên tìm ra đường giải quyết, nhắn tin cũng không có khúc mắc gì nữa, cậu trả lời nhanh chóng: “Được, vậy thời gian và địa điểm tùy cậu lựa chọn.”
Vừa lúc thang máy đến một tầng, Túc Duyên ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị ra cửa, không kịp chuẩn bị gì liền đối mặt với Thái Tử gia.
Khoảng cách hai người có chút gần, Túc Duyên nhìn lướt qua một cái thì chạm đến đôi mắt xinh đẹp màu xám khói của đối phương.
Túc Duyên sững sờ, đôi mắt chớp vài cái, suy nghĩ xem bản thân không biết nên chào hỏi hay không chào, nhưng cuối cùng cậu chọn phương án đằng sau.
Túc Duyên cúi đầu, cậu đi ra thang máy một cách nhanh chóng.
Ở sau lưng cậu, cửa thang máy từ từ đóng lại, ngăn cách tầm mắt của anh ta.
Các cơ của Túc Duyên buông lỏng, cậu nhẹ nhàng bước chân đi ra công ty.
Cậu đi vào một siêu thị ở gần chung cư đang ở, dựa theo tính toán buổi trưa mua một con cá, cùng với nguyên liệu khác và các loại gia vị nấu ăn, sau đấy mua thêm đồ ăn vặt, coca cola,bia.
Trúc Duyên xách theo hai túi lớn đựng đồ ăn trở về chung cư, câun đem mọi thứ nhét vào tủ lạnh rồi mặc tạp dề nấu cơm tối.
Đang nấu ăn thì Túc Duyên nghe thấy tiếng điện thoại, hình như có ai gọi cho cậu.
Cậu mở ra thì thấy trên màn hình hiện ghi chú: mẹ
Túc Duyên gạt nút nghe rồi đem điện thoại di động đặt ở một bên, mở loa vừa làm cơm vừa nói:"Alo, mẹ, con mới tan tầm, vừa về đến nhà, đang nấu cơm tối để ăn đây.”
Di động truyền đến giọng nói quen thuộc, đấy là mẹ của Túc Duyên, bà ấy tên là Trần Tuyết.
“Ồ, đang ở nhà nấu cơm à, vậy con chú ý một chút, đừng cắt vào tay.
Thật ra mẹ cũng không có việc gì lớn, chẳng qua muốn cùng con nói một câu, hai ngày sau nhiệt độ trong thành phố hạ xuống thấp đấy, con muốn về nhà một chuyến lấy chút quần áo không?”
“Không cần đâu mẹ.” Động tác trên tay Túc Duyên không ngừng: “Tử quần áo của con còn có nhiều, không thiếu, hơn nữa con đang ở kì thực tập, có chút bận.
Con còn có một chút việc....khó giải quyết cần xử lý, chờ xử lý xong thì con sẽ về thăm cha mẹ.
Tuy rằng cá trong hồ của Hải Vương chỉ có năm con, nhưng Túc Duyên không có kinh nghiện gì để xử lý việc này.
Cậu cảm thấy việc cấp bách bây giờ là việc đem cá giải quyết hết rồi quan tâm tới việc khác sau.
“Hả, con không trở lại hả? Mẹ đây yên tâm rồi.”
Túc Duyên: “?”
Trong điện thoại còn phát ra âm thanh của TV, Trần Tuyết cười tủm tỉm nói: "mẹ và bố con bàn bạc với nhau, hai chúng ta chuẩn bị đi Đôn Hoàng chơi, biết hang đá Mạc Cao không? Còn có cái cái gì mà hồ Nguyệt Nha, lúc sau còn đi tham quan các nơi lân cận....nếu con không trở về, hai ngày sau bố mẹ sẽ bắt đầu đi.
Chuyến đi lần này có chút lâu, kéo dài hơn một tháng, con nhớ rõ đừng về nhà là được.”
Thì ra mẹ gọi điện cho cậu gì việc này.
Túc Duyên: “…… Ok mẹ.
Thế có thiếu tiền không?”
“Không thiếu, bố mẹ bao giờ thiếu tiền? Lương hưu đủ dùng, thậm chí còn dư để tiết kiệm, bây giờ chỉ có chờ con dắt bạn gái hoặc bạn trai về nhà……”
“Được rồi được rồi.” Túc Duyên vội vàng ngắt lời Trần Tuyết nói.
“Con trai của mẹ chúc bố mẹ đi chơi vui vẻ.
Đến lúc tới đấy thì làm bố chụp cho mẹ vài tấm ảnh xinh đẹp gửi vào nhóm chat cho con xem.”
“Điều đó là đương nhiên, còn còn cần cậu nhắc?”
Túc Duyên tắt điện thoại, trong lòng bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng mà đây đúng là hình thức ở chung thường thấy giữa cậu và bố mẹ, không có gì khác biệt so với thế giới cũ.
Khi biết điều này, Túc Duyên càng thỏa mái hơn.
Sau khi ăn xong bữa tối phong phú do chính mình nấu, một tay Túc Duyên vuốt bụng, ngồi ở trên sô pha, tay kia cầm điều khiển mở ra TV, tùy tiện tìm một tiết mục truyền để xem, ánh mắt thì nhìn về phía di động xem tin nhắn.
Một giờ đi qua, ao cá của hải vương khá nhộn nhịp, chồng chất rất nhiều tin nhắn.
Túc Duyên xem từng cái một.
Bảo bối số 1: “Không cần vội, tôi vừa về nước, trên đầu còn có rất nhiều việc cần xử lý, chờ bao giờ có thời gian rảnh thì tôi sẽ gọi cho cậu"
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Chơi trò chơi với tôi không?”
Bảo bối số 3: “Anh ơi, anh tan tầm rồi à! Anh đoán xem bây giờ em đang ăn gì?!”
Bảo bối số 4: “Tôi mới vừa xuống máy bay, khách sạn Danh Đán tầng 21 phòng A1112.”
Túc Duyên: “???????”
Cái quái gì đằng sau thế này???
Không lẽ nào???
Mối quan hệ của cậu với số 4 đã phát triển tới mức này?????
Túc Duyên đang nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn này thì thấy phía dưới khung chat đang hiện rằng người đối diện đang nhắn tin, ngay sau đó……
Bảo bối số 4 đã gỡ một tin nhắn
Bảo bối số 4: “Gửi sai người.”
Túc Duyên: “……” Cái này còn kì quoặc hơn
............
- --------------------------------------------------------
- Bản edit của Ngày Mặt Trời Không Lặn-
P/s: lúc đọc bản cv thấy tác viết ổn, lúc edit mới nhận ra được một điều rằng...tác giả viết phần chuyển cảnh quá đột ngột zzzzz.
Hải vương(*): ám chỉ một người có quan hệ tình cảm với nhiều người khác.
Tương tự như câu chân đạp vài chiếc thuyền hay bắt cá hai tay..