***
Trở lại tàu chiến, hai người được đội y tế báo cho Carlo đã khỏi hẳn. Lần này không cần Lục Hằng làm gì thì Hewitt đã chủ động gọi Carlo đến văn phòng hắn nói chuyện. Vốn Lục Hằng cũng không định xen vào mấy chuyện lung tung này nữa, cậu đã nhất trí với Hewitt về cách xử trí Carlo rồi. Trước giờ Hewitt luôn thuộc kiểu nói là làm, Lục Hằng tin hắn sẽ xử lý tốt.
Chẳng qua Hewitt lại nói thế nào cũng muốn rủ Lục Hằng cùng chờ Carlo đến. Hỏi lý do thì Hewitt ngại ngùng xoa mũi: "Tôi cứ cảm thấy thái độ của Carlo với tôi có hơi kì lạ, vốn tưởng tính cách em ấy đã như thế rồi. Sau lại phát hiện em ấy là một Omega, tôi mới có cảm giác không hợp lý. Tôi cũng không nói rõ được, túm lại là tôi nghĩ, tốt nhất vẫn nên đừng ở cạnh em ấy thì hơn."
Đối với chuyện đề nghị để Carlo cắt bỏ tuyến thể, tiếp tục tòng quân, ban đầu Lục Hằng có hơi do dự. Sau lại nghĩ thời niên thiếu Hewitt có từng nói rằng tương lai muốn tìm một người bạn đời cùng chung chí hướng, có phải Omega hay không cũng không quan trọng. Carlo có thể ở lại quân đội, sau khi cậu rời đi, tình cảm giữa các đứa con số mệnh hẳn có thể tiến triển trơn tru hơn nhỉ, Lục Hằng nghĩ vậy. Tuy bảo có trợ lý nhỏ bảo đảm nhiều lần rồi nhưng tình hình Hewitt trong thời gian này cứ làm Lục Hằng có hơi không yên tâm.
Tự hỏi mãi, để đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lục Hằng vẫn đồng ý cùng Hewitt nói chuyện với Carlo.
Carlo vừa bị đội y tế kiểm tra xong thì nhận được tin nhắn của Hewitt. Chuyện bị thương lần này, y không nhớ gì cả. Carlo chỉ nhớ mình vì quá nóng nảy mà đi xuyên Lỗ sâu đến tìm Hewitt, chờ khi tỉnh lại thì y đã về tàu của Phong Lôi. Nghe quân y chăm sóc y nói, là Sĩ quan chỉ huy đưa y về đây.
Đi trên hành lang thông tới văn phòng Hewitt, Carlo hơi lo sợ và bất an. Trước đó, sau khi biết chuyện mất liên lạc với Hewitt, lòng y nóng như lửa đốt, kế rồi đập nồi dìm thuyền sử dụng thuốc số 1 đi tìm Hewitt. Khi đó ý nghĩ của Carlo là lực tinh thần của bản thân và Hewitt có độ phù hợp cực cao, chắc chắn có thể giúp đỡ Hewitt. Nhưng về sau mọi chuyện lại phát triển ngoài dự đoán của Carlo, tác dụng phụ của thuốc số 1 lại quá lớn, y vừa xuyên qua Lỗ sâu thì đã lập tức mất ý thức do lực tinh thần bị hỗn loạn.
Không sao, mình xuất phát từ ý tốt, Hewitt sẽ không trách mình, Carlo cổ vũ bản thân như vậy. Không biết sao y lại chợt nhớ tới lần đầu mình gặp Hewitt.
Đó là một ngày làm y chán nản vô cùng, bỏ ra biết bao nỗ lực như vậy, thậm chí không tiếc dùng thuốc cấm thay đổi thể chất của mình nhưng lại bị cửa lớn của Phong Lôi ngăn lại bên ngoài. Khi y bị đả kích định rời khỏi tàu Phong Lôi thì người phỏng vấn lại thông báo y đến văn phòng của Hewitt.
Ngay lúc đó, Carlo cực kỳ bất an đẩy cửa ra, rọi vào mắt chính là màu sắc nóng cháy nhất mà y từng thấy. Đến bây giờ Carlo vẫn nhớ rõ người đàn ông lóa mắt như ánh mặt trời ấy cười tươi với y, sau đó hỏi: "Cậu là con của Trung sĩ Meg?"
Y ngơ ngẩn gật đầu, kế đó lại thấy Hewitt có chút kích động đi tới, dùng sức vỗ vai y, nói: "Về sau để tôi che chở cậu."
Hewitt quả thật là một người đàn ông nói được làm được, hắn không màng sự phản đối mãnh liệt của Sĩ quan phụ tá Reiner, phá lệ giúp y tiến vào Phong Lôi. Về sau lại tự mình dạy y đủ loại kỹ xảo chiến đấu như kĩ thuật cận chiến, điều khiển Mecha, vân vân, tay cầm tay dẫn y theo nhanh chóng hòa vào Phong Lôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Carlo bình tĩnh lại.
"Hewitt đối xử đặc biệt với mình, anh ấy vẫn luôn săn sóc mình, mình sợ cái gì chứ." Carlo thầm nói vậy với bản thân, sau đó đẩy cửa ra.
Trong văn phòng, ngoài Hewitt thì còn có một thanh niên với dáng người dong dỏng. Thanh niên nhíu mày, ánh mắt thoáng tia sắc bén giấu dưới cặp kính mắt phẳng, biểu cảm trên mặt vẫn là sự nghiêm khắc làm Carlo sợ hãi trong lòng. Carlo vẫn luôn rất sợ Reiner, y cứ cảm thấy Phụ tá thích nhắm vào y, có lẽ là vì Hewitt đối xử với y quá tốt.
"Ngồi đi." Hewitt gật đầu với Carlo.
Carlo ngồi xuống sô pha đối diện Hewitt, y cười một nụ cười nhuốm vẻ sợ hãi.
Hewitt không ôn hòa như ngày thường, vẻ mặt hắn là sự nghiêm túc hiếm thấy: "Carlo, em có muốn tiếp tục ở lại Phong Lôi không?"
Carlo vô thức nghiêng người về phía trước, tay đặt trên đầu gối nắm lại: "Phong Lôi luôn là lý tưởng của em."
Bấy giờ Hewitt mới có chút vui mừng gật đầu: "Omega không được phép tòng quân. Nhưng đối với Omega có năng lực và có mong ước tòng quân cháy bỏng thì có mục ngoại lệ......"
"Chỉ cần có thể ở lại Phong Lôi, có thể thực hiện lý tưởng của mình, có thể chiến đấu với Tộc Trùng, cái gì em cũng sẵn sàng làm!" Carlo có chút kích động nói.
"Em có biết Tướng quân Dylan Shaw không?"
Tướng quân Dylan Shaw huyền thoại cùng với những gì ông trải qua, trong cả Liên Minh, có thể nói là không người không biết. Carlo cũng không ngốc, y lập tức hiểu ra ý của Hewitt: "Ý...... Ý anh là muốn em cắt bỏ tuyến thể?"
Thấy Hewitt gật nhẹ đầu, Carlo bỗng cảm thấy như rơi xuống biển sâu vạn mét, cả người có cảm giác như không hít thở nổi. Y không biết tại sao mình lại cảm thấy đau khổ như vậy, lý trí nói y rằng đây đúng là biện pháp tốt nhất, nhưng cảm tình lại không chấp nhận được, nhất là khi người đề nghị y cắt bỏ tuyến thể lại là Hewitt.
"Không thể." Carlo buột miệng thốt ra, rồi lại cảm thấy hơi không ổn lắm, "Đối với Omega, cắt bỏ tuyến thể là việc quá tàn nhẫn......"
"Cắt bỏ tuyến thể sẽ chỉ giúp thể chất của em càng mạnh hơn, đừng lo, loại giải phẫu này đã phổ biến lắm rồi." Hewitt an ủi, "Theo thống kê chính thức, những Omega làm giải phẫu do tuyến thể bị ung thư, sau khi phẫu thuật thì thể chất đều được nâng cao ít nhất 1 bậc."
"Không, anh không thể tàn nhẫn vậy được." Mắt Carlo bắt đầu dần dần đỏ lên, y hoảng loạn đến mức có chút vạ miệng: "Hewitt, anh đã nói sẽ che chở em, rõ ràng anh luôn đối xử với em đặc biệt như vậy, tại sao chứ?"
"Carlo, anh nhớ ngay từ đầu mình đã nói với em, bởi vì Trung sĩ Meg là tiền bối mà anh vô cùng tôn kính, lại còn có ơn cứu mạng anh, cho nên trong phạm vi năng lực cho phép, anh sẵn sàng cố gắng hết sức chăm sóc em thay cha em......" Hewitt khựng lại, đoạn nói, "Thế nhưng, điều này cũng có nghĩa vì mong ước của một mình em mà anh sẽ đặt cả Phong Lôi vào hoàn cảnh quá sức nguy hiểm, em có hiểu không?"
Hewitt nói thấm vô cùng, Carlo lại dường như không nghe lọt được câu nào, cứ chỉ lắc mạnh đầu nói: "Tại sao? Tại sao anh phải đối xử với em như vậy?"
"Nếu cậu không muốn cắt bỏ tuyến thể." Lục Hằng hơi chán không xem tiếp trò cười này nổi nữa, "Cậu có thể lựa chọn xuất ngũ."
Thấy Lục Hằng mở miệng, cảm xúc của Carlo chợt trở nên kích động vô cùng: "Tôi sẽ không cắt bỏ tuyến thể, cũng sẽ không rời khỏi Phong Lôi. Tại sao anh cứ phải nhắm vào tôi như vậy, dù tôi là một Omega nhưng tôi cũng có quyền thực hiện lý tưởng! Anh ghen ghét tôi, tôi biết, anh vẫn luôn ghen ghét vì Hewitt đối xử với tôi rất tốt!"
Lục Hằng cảm thấy huyệt thái dương loáng thoáng đau đau, Carlo đúng là khắc tinh của cậu mà. Lần nào gặp Carlo, sự tự chủ của cậu luôn sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Loại người luôn chìm trong thế giới của mình, nghe không hiểu tiếng người thế này, thật sự không phải chạy vào nhầm phim trường đấy chứ? Lục Hằng thật lòng cảm thấy Carlo khá hợp xuất hiện trong phim thần tượng ngôn tình thịnh hành với bộ não chỉ biết yêu đương này.
"Binh nhì Carlo Meg!" Hewitt bỗng lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị, "Xin hãy chú ý ngôn từ của cậu. Còn bây giờ, hãy xin lỗi Trưởng quan của cậu."
Carlo ấm ức cắn môi, ương bướng không muốn mở miệng.
Lục Hằng hít một hơi thật sâu, vẫy tay: "Chúng ta vẫn nên nói chính sự đi. Carlo, chuyện Omega không được phép tòng quân là quy định ngay trong luật pháp. Dù cậu dùng thuốc để thay đổi thể chất, nhưng thuốc này cũng không đáng tin trăm phần trăm, biến cố trong nhiệm vụ trước đã chứng minh điểm này......"
"Chúng tôi cần chịu trách nhiệm với cả đội." Hewitt tiếp lời Lục Hằng, "Thể chất của cậu là một tai hoạ ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tới việc Phong Lôi tan xương nát thịt."
Carlo nghĩ tới gì đó, y bình tĩnh lại: "Sĩ quan chỉ huy, Sĩ quan phụ tá, bây giờ tôi là một Beta, tòng quân cũng không vi phạm luật pháp, các anh không có quyền yêu cầu tôi xuất ngũ."
Carlo dùng thuốc cấm thay đổi thể chất, bây giờ đúng là một Beta hàng thật giá thật, không có bất cứ cách nào có thể kiểm tra ra y thay đổi thể chất. Hewitt và Lục Hằng từng tận mắt thấy y động dục cũng không lấy ra được chứng cứ xác thật. Chỉ cần Carlo là một Beta, dưới tiền đề chưa vi phạm luật pháp hoặc quy định quân đội thì y có thể ở lại.
Hewitt cùng Lục Hằng đều không thể cho phép một biến số lớn như thế ở lại Phong Lôi, nhất là vào thời khắc nhạy cảm này. Lần đầu tiên Hewitt có chút hối hận khi ngày trước không màng Reiner phản đối, phá lệ tuyển Carlo vào.
"Binh nhì Carlo Meg, cậu vi phạm điều 72 của Quy định quân đội Đế Quốc, dùng thuốc số 1 với lý do cá nhân bất đắc dĩ. Hiện tại tạm thời giam giữ cậu ở phòng tạm giam, đợi sau khi báo cáo cho Đội Chấp pháp thì sẽ xử lý thêm." Lục Hằng thật ra lại bình tĩnh cực kì, cậu vốn đã có phương án dự bị thứ hai.
Kế đó, Lục Hằng gọi hai vệ binh tiến vào.
"Em lo cho an nguy của anh nên mới dùng thuốc số 1 đi tìm anh!" Sắc mặt Carlo tái nhợt giải thích với Hewitt, "Hewitt, đối với anh, em vẫn luôn......"
Carlo còn muốn nói gì đó nhưng Hewitt đã phất tay, thẳng thắn để vệ binh bắt y đi.
"Carlo không muốn chủ động nộp đơn xuất ngũ, đây là biện pháp ổn thỏa nhất." Lục Hằng nhìn vẻ mặt Hewitt có phần khó coi, an ủi vỗ vai hắn.
"Như vậy sẽ tốt hơn nhiều việc cậu ta bị phát hiện ra thân phận Omega." Hewitt có chút mỏi mệt dựa vào sô pha.
Quả thật, dùng thuốc trái quy định cùng lắm chỉ là khai trừ quân tịch mà thôi, Omega giấu thân phận tòng quân, nghiêm trọng nhất có thể phải bị phán 50 năm thời hạn thi hành án.
Tạm thời xong vấn đề về Carlo, Nữ vương chưa tiến hóa vào giai đoạn cuối cùng, để giúp Phong Lôi chuẩn bị thật tốt, thật ra quân đội lại rất biết giả vờ, không xảy ra thêm chuyện vặt gì. Đây có thể nói là khoảng thời gian nhàn hạ nhất từ khi Phong Lôi thành lập cho tới nay.
Lục Hằng vẫn trải qua cuộc sống chán ngắt một đường nối ba điểm, từ phòng mình đến nhà ăn rồi lại đến phòng huấn luyện. Đến tận một ngày nào đó, cậu cảm thấy hình như yên lặng quá thì mới nhận ra, có vẻ Hewitt lại biến mất rồi. Có điều lần này trước khi biến mất, hắn có nhớ nhắn một cái tin cho Lục Hằng, nội dung rất đơn giản: Làm việc tư, không cần lo.