Làm Sao Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

***

Qua mấy ngày mất dạng, cuối cùng Hewitt cũng xuất hiện trước mặt Lục Hằng. Hắn nằng nặc đẩy Lục Hằng lên tàu con thoi loại nhỏ, chở cậu đến gần một vành đai tiểu hành tinh.

"Rốt cuộc cậu đang tìm cái gì?" Lục Hằng ngồi trên ghế thư giãn, tay cầm một ly vang đỏ mà Hewitt cố nhét cho, "Cần tôi giúp gì không?"

"Ngoan ngoãn ngồi yên nghỉ ngơi đi, yên lặng nhấm nháp vang đỏ 20 năm quý báu của tôi là được." Hewitt không ngoảnh đầu, nói, "Thấy rồi!"

Tàu con thoi nhỏ rất nhanh đã đáp xuống một tiểu hành tinh. Lục Hằng nhảy xuống khỏi cửa khoang, lập tức nhận ra nơi mình dẫm lên ngập nước đến đầu gối. Trong tầm mắt chỉ toàn một vùng sóng nước lấp loáng, cứ mãi lan về phương xa không thấy được bờ. Ngoài đó ra, không còn thứ gì khác.

"Sao, cảnh tượng độc đáo lắm đúng không?" Hewitt theo sau Lục Hằng nhảy xuống, giọng nói đầy vẻ đắc ý cực kì.

"Ở đây có thứ gì lợi dụng được sao? Có tác dụng gì với nhiệm vụ lần này?" Lục Hằng hơi thắc mắc nhìn về phía Hewitt.

"Đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ về nhiệm vụ." Hewitt chớp mắt với Lục Hằng, "Chờ xíu nữa đi."

Đứng trong nước với Hewitt, Lục Hằng cảm thấy bây giờ bản thân trông thật dở hơi. Cậu muốn moi chút thông tin từ miệng Hewitt, nhưng Hewitt lại tỏ vẻ bí ẩn, toàn đánh trống lảng, không chịu nói cho Lục Hằng mục đích của chuyến đi này.

Khi Lục Hằng sắp mất kiên nhẫn thì hằng tinh biến mất nơi chân trời phương xa. Bóng đêm phủ lên tiểu hành tinh, cùng với màn đêm buông xuống, vùng biển rộng lớn này từ từ bay lên từng đốm từng đốm ánh sáng, tựa như một vùng biển hoa đủ mọi màu sắc, thoáng chốc nở rộ khắp nơi mà tầm mắt có thể đạt đến. Bằng vào nhãn lực của Lục Hằng, rất nhanh cậu đã nhận ra những đốm sáng này đều là sinh vật trong suốt cùng loại với sứa phát sáng, chúng nhẹ đong đưa theo sóng nước, làm người ta như đang dẫm lên một tinh vân lộng lẫy.

"Chúc mừng sinh nhật, Reiner." Tiếng của Hewitt vang lên từ đằng sau, "Đây cũng là ngày kỉ niệm 53 năm chúng ta quen biết nhau. Lần đầu tiên tôi gặp cậu chính là trong bữa tiệc sinh nhật 3 tuổi của cậu."


"Ngày đó, có một nhóc ma vương phá bánh sinh nhật của tôi." Chất giọng Lục Hằng toát lên chút ý cười.

Hewitt có hơi xấu hổ gãi đầu: "Không phải tôi đền cho cậu rồi à?"

"Ồ? Bánh kem xin lỗi có rơi vào bụng tôi đâu."

Hewitt ngượng ngùng vò tóc, rồi nói sang chuyện khác: "Cậu còn nhớ khi đó nguyện vọng của mình là gì không?"

Nghe thấy hai chữ 'nguyện vọng', Lục Hằng lập tức không muốn tán gẫu nữa, đó quả là một ký ức đáng xấu hổ, nghĩ lại mà rùng mình. Hồi ấy có một bộ hoạt hình rất được bọn trẻ con yêu thích, tên là Đứa Con Của Trời Sao, năm đó nhóc Reiner là khán giả trung thành và là fan cuồng của bộ phim này.

"Không." Lục Hằng im lặng một lúc lâu mới phun ra một chữ.

Hewitt nhìn dáng vẻ Lục Hằng có chút lúng túng, hơi xấu xa cười cười: "Không sao, tôi nhớ lại hộ cậu. Hồi ba tuổi, cậu còn bé xíu nói, 'Tớ muốn trở thành đứa con của bầu trời đầy sao, đánh một khúc piano 《Ngôi Sao Nhỏ》 (*) giữa biển sao......"

(* 小星星 (ngôi sao nhỏ): thường được biết đến là tên tiếng Trung của bài "Twinkle, Twinkle, Little Star", đồng thời cũng là tên một bài hát do Uông Tô Lang sáng tác trong album "Hiểu Từ Từ" (慢慢懂) phát hành năm 2010, tạm thời chưa biết tác giả đang ám chỉ bài nào hay chỉ là một bài tưởng tượng trùng tên)

Lục Hằng có hơi thẹn muốn cắt lời hắn, lại thấy Hewitt lấy ra một cái hộp rất lớn từ trong nút không gian.

"Quà sinh nhật, mở ra xem nào." Hắn cười, đưa nút điều khiển để mở hộp cho Lục Hằng.

Trên nút điều khiển dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Hewitt, thật ra chẳng cần mở thì Lục Hằng cũng đã biết trong hộp là cái gì. Chỉ là trước giờ Lục Hằng chưa từng ngờ rằng món quà này lại là để tặng mình, bởi vì ở đường thế giới gốc, trong trí nhớ của Trung tá Reiner, anh chưa từng thấy tiểu hành tinh này, cũng chưa từng nhận được món quà sinh nhật nào như thế.


Lời thúc giục của Hewitt ở bên cạnh đã không cho Lục Hằng nghĩ nhiều, cậu ấn nút, chiếc hộp với bề ngoài xinh đẹp như cánh hoa kia chầm chậm mở ra, bên trong đúng là Nước Mắt Trời Sao tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.

"Tôi vẫn luôn nhớ lời cậu ước khi đó, cũng từng hình dung cảnh tượng này trong đầu vô số lần." Hewitt lùi về sau một bước, hành lễ vô cùng lịch thiệp, "Lâu rồi chưa nghe cậu đánh đàn, hôm nay tôi có được vinh dự nghe cậu chơi một khúc 《Ngôi Sao Nhỏ》 không nhỉ?"

Lục Hằng có phần cảm động nhìn người đàn ông bình thường thì phóng khoáng không kiềm chế được, giờ lại rất là đứng đắn này, miệng lại tàn nhẫn phun ra một chữ: "Không."

Hewitt bị đả kích nặng nề ngồi bệt xuống nước, kêu rên với biểu cảm rõ lố: "Cậu không thể độc ác vậy được. Phải biết là để tìm được tinh cầu này, tôi đã không ngủ không nghỉ lượn khắp vành đai tiểu hành tinh này tận một tuần đó. Để mua được quyền sở hữu nó mà tôi còn tiêu sạch tiền tiết kiệm của mình đấy."

Hewitt trước mắt cứ như một con chó lớn dâng vật báu lên cho chủ nhân nhưng lại bị đá một cú tàn nhẫn vậy, đáng thương cực kỳ.

Rốt cuộc Lục Hằng không nhịn được khẽ cười, đoạn nói với Hewitt đang ngây ra trước nụ cười của cậu: "Lâu rồi không chơi, tôi phải luyện lại, chờ khi tôi có thời gian rồi nói sau."

Nói xong câu đó, Lục Hằng lập tức hối hận. Có lẽ là vì cảnh sắc và bầu không khí nên cậu lại bộp chộp nói ra lời thiếu trách nhiệm như vậy. Trung tá Reiner chết trong nhiệm vụ ám sát Nữ vương, đến lúc đó Lục Hằng cũng phải rời đi vào tầm khoảng thời gian tương tự.

"Thật chứ?" Ánh mắt Hewitt sáng lên.

Thấy dáng vẻ mong chờ của hắn, Lục Hằng nuốt xuống lời định nói. Một bản piano thôi mà, có ký ức của Reiner, cộng thêm lực tinh thần đã được cường hóa của Lục Hằng, nhín thời gian ra luyện tập mấy bận thì hẳn không sao đâu, coi như tặng quà cho người bạn thân vậy.

"Nói rồi đấy nhé, đợi đến sinh nhật tôi đi. Khi đó không cần quà cáp gì hết, cậu lại đến đây với tôi, đánh một khúc 《Ngôi Sao Nhỏ》 bằng Nước Mắt Trời Sao cho tôi nghe là được." Hewitt vui sướng đến nỗi có hơi đắc ý vênh váo.


Lần này thì Lục Hằng không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn ra xa, Hewitt chìm trong niềm vui ở bên cạnh lại không nhận ra cậu có gì khác lạ.

......

Việc trông chừng Carlo vừa vặn được tiểu đội của Andrew đảm nhiệm. Bảo là vừa vặn chứ thật ra cũng không đúng lắm, vì các tiểu đội khác đều bận chuẩn bị cho việc huấn luyện để ám sát Nữ vương, không ai tình nguyện nhận công việc vừa chán vừa vô nghĩa này. Thế là Andrew luôn duy trì hình tượng hiền lành đã tự mình đứng ra tiếp nhận nó.

Có điều thành viên trong tiểu đội của anh ta không khỏi có phần bất mãn, vì không ai muốn bỏ qua nhiệm vụ chắc chắn sẽ được ghi danh sử sách như ám sát Nữ vương này cả, bởi vậy, khi Andrew xuất hiện ở cửa phòng tạm giam, cười tươi thân thiện cho đội viên của mình tham gia diễn luyện phối hợp, để anh ta trông thay một lúc thì không ai nghi ngờ gì.

Mở cửa phòng tạm giam, Andrew thấy Carlo ngồi co ro trong góc, không hề động tí gì vào đồ ăn trên bàn. Nụ cười trên miệng anh ta lại sâu thêm mấy phần.

"Carlo, em có khỏe không?" Chất giọng anh ta như khiến người ta tắm mình trong gió xuân, nụ cười của anh ta lại dịu dàng tựa ánh trăng.

Đối với Carlo đang chìm trong tuyệt vọng, đây quả là một tia nắng chiếu xuống vực sâu, làm y đang lạnh lẽo vô cùng cảm nhận được một chút ấm áp.

"Andrew......" Chưa nói hết một câu, y đã nghẹn ngào gần như không ra tiếng.

Andrew an ủi ôm vai Carlo: "Anh biết em không cam lòng cứ thế mà rời khỏi Phong Lôi, em rất có tài, anh cũng không muốn thấy tài năng của em cứ như vậy bị mai một đi."

Sự khẳng định của Andrew giúp Carlo hơi bình tĩnh lại: "Em chỉ thiếu một cơ hội chứng minh bản thân thôi, Phụ tá Reiner có thành kiến với em, căn bản không muốn cho em cơ hội này."

"Vậy sao, bây giờ đang có một cơ hội có thể giúp em chứng minh mình đấy, anh tin nếu em có thể nắm lấy thì Chỉ huy chắc chắn sẽ nhìn em bằng con mắt khác......"

20 phút sau, vẻ mặt Carlo lại rạng rỡ hẳn lên, trong cặp mắt sáng ngời lần nữa bốc lên ý chí chiến đấu không chịu thua. Dù bây giờ vẫn bị giam trong ngục, y đã không còn sợ nữa. Chỉ cần sẵn sàng cố gắng, không có khó khăn gì là không thể khắc phục.

Mà Andrew rời khỏi phòng tạm giam, trên mặt cũng treo lên nét cười vừa lòng.


......

Viện Nghiên cứu của căn cứ phân tích hình ảnh mà máy thăm dò truyền đến, kết luận Nữ vương sắp tiến vào giai đoạn tiến hóa cuối cùng. Giai đoạn này là khi Nữ vương yếu ớt nhất nhưng lại trôi qua quá nhanh. Cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Tộc Trùng chỉ có một lần này.

Giai đoạn tiến hóa cuối cùng của Nữ vương, đếm ngược 5 tiếng.

Tất cả thành viên Phong Lôi đều đang tập hợp tại đại sảnh chiến lược, thực hiện những sự chuẩn bị cuối cùng trước trận chiến. Hewitt và Lục Hằng ở trên đài, xác nhận lại các bố trí chiến lược, dẫu sao nhiệm vụ này cũng không thể xảy ra sai sót. Một tiếng sau, Lục Hằng và Hewitt bèn đi qua Lỗ sâu, đến trước hang ổ của Nữ vương.

Máy quay VR tự động trôi nổi trong không gian, trong cả quá trình chấp hành nhiệm vụ, bất cứ việc gì cũng sẽ xảy ra dưới sự giám sát của toàn thể công dân Liên Minh loài người.

"Các tiểu đội bảo dưỡng Mecha, xin hãy kiểm tra Mecha mà mình phụ trách lần cuối."

"Các tiểu đội Mecha, xin hãy xác nhận khu vực mình phụ trách lần cuối."

"Tất cả đã sẵn sàng, nhân viên hậu cần, lái tàu phụ rút khỏi chiến tuyến."

Đây là lệ thường khi Phong Lôi chấp hành nhiệm vụ rất nguy hiểm. Sau khi tất cả công tác chuẩn bị đã xong, nhân viên hậu cần sẽ lái tàu phụ rút lui để tránh khi xảy ra trận chiến kịch liệt thì bị lạc đạn đến các nhân viên hậu cần trói gà không chặt.

Ngay sau khi nhân viên hậu cần rút lui, chỗ tiểu đội Mecha số 8 bỗng có náo loạn. Một chiến sĩ Mecha đột nhiên lao vào đồng đội bên cạnh, rồi lại rất nhanh bị một người khác đá văng ra. Càng lúc càng nhiều người bị kéo vào cuộc ẩu đả đó, người chạy đến để giữ trật tự cũng không hiểu sao lại mất lý trí tham gia đánh nhau.

Lục Hằng thấy vệ binh mình phái đi đều tham gia ẩu đả, định tự sang xem xem thì bị Hewitt ngăn cản: "Chuyện này có gì đó không ổn, tôi đi với cậu qua đấy."

Cả hai mới đi mấy bước về phía đó thì Hewitt đã dừng lại, sau đó có hơi ngờ vực giật giật mũi, có vẻ đã ngửi ra mùi gì, sắc mặt hắn xấu hẳn đi: "Là pheromone của Carlo, sao cậu ta lại ở đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận