Phượng Hi ngồi trên tầng hai tửu lâu.
Hắn tựa người lên ghế, bưng chén trà nhấp từng ngụm nhỏ, thi thoảng nàng lại đưa mắt nhìn ngựa xe tấp nập dưới đường, dường như chỉ đơn thuần đến để vãn cảnh.
Thẩm Yên mặc y phục nam tử nhạt màu từ đâu bước qua ngồi xuống đối diện, vẫy tiểu nhị gọi mấy món ăn nhẹ cùng ba, bốn bình rượu lớn.
Phượng Hi kéo áo choàng của mình, rất hào phóng ném ra một thỏi vàng trả tiền: "Không cần cảm ơn."
Thẩm Yên phất ống tay áo một cái, cười khanh khách nói: "Hi Hi thật tốt quá.
Hi Hi giỏi nhất, không gì không làm được, vua năng lực, vị thần sáng tạo,..."
Bạch y nam tử khoanh tay trước ngực, buồn cười liếc nhìn hắn: "Ngươi chửi hay khen ta đấy?"
Mà nói thật, Phượng Hi cũng cảm thấy cái thuộc tính dương quang vạn người tôn thờ này của mình cũng dễ bị người ghét lắm.
Cái nết còn thích gì làm đấy nữa.
Thêm quả suy nghĩ nông cạn với kéo chân đồng đội nữa là đủ bộ nhân vật tiểu thuyết bị ghét nhất luôn.
Tự nhận thức, tự nhận thức.
Dặn lòng phải tự kiểm điểm mà kiềm chế lại, hành sự khiêm nhường.
Dẫu sao dưới trướng còn rất nhiều đệ tử.
Trước mặt đồ đệ, nếu như Phượng Hi thật sự vì mạnh mà hành xử quá tuỳ hứng, vậy thì chứng tỏ hắn ngu ngốc kém cỏi.
Cần phải ôn tồn lễ độ, dùng tình yêu bao dung mọi người.
Sống thánh mẫu thêm tí.
Sau này quyết định sẽ luôn nở nụ cười ôn hòa, không để bụng mấy vấn đề vặt vãnh nữa.
Hôm nay lại trưởng thành thêm một ít rồi đó.
-
Thẩm Yên nói, tửu lâu có biết bao chuyện bát quái, cực thích hợp để làm tài liệu tham khảo viết tiểu thuyết.
Nhưng mà Phượng Hi nghe một hồi lại cảm thấy không hề có hứng thú với mấy tin bát quái kiểu này, nghe đến buồn ngủ.
Cái nào cũng từng xuất hiện trong tiểu thuyết hắn viết ít nhất một, hai lần.
Hiện tại cần thứ gì đó mới mẻ độc đáo hơn.
Ra khỏi tửu lâu một đoạn liền nhác thấy bóng thiếu niên hắc y ở cách đó không xa.
Phượng Hi lập tức nhấc chân đi nhanh về phía trước, bỏ Thẩm Yên lại phía sau.
Thẩm Yên khoanh tay trước ngực, hừ nhẹ tỏ ý bất mãn.
Đột ngột hơn mười người từ mái nhà phóng xuống, vây công Phượng Hi.
Một loạt lưỡi đao sắc bén từ đâu phi thẳng về phía nam tử đứng ở trung tâm.
Tiêu Lạc cách mười bước chân về trước trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tức khắc đã thuấn di đến giữa vòng, tốc độ nhanh đến độ tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Ngay cả Phượng Hi cũng ngẩn người.
'Răng rắc...'
Âm thanh đao gãy vang lên không dứt.
Cũng chẳng biết thiếu niên dùng biện pháp gì, đem đao của đám người xung quanh đồng thười bẻ gãy.
Lại đá vài tên hộc máu văng ra xa trong chớp nhoáng.
Mấy tên còn lại bị biến hóa này doạ ngây người cứng đờ tại chỗ.
Tới khi phản ứng lại hai mặt nhìn nhau, không gian an tĩnh quỷ dị.
Tiêu Lạc sầm mặt lại, ánh mắt phảng phất nổi lên bão tố, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Y vỗ một chưởng về phía một kẻ khác.
Chưởng pháp mang theo lôi điện khủng bố, mạnh mẽ đem đao trên tay kẻ đó tan thành khói bụi, dập nát lục phủ ngũ tạng con người.
Đôi mắt của thiếu niên chuyển động, giọng nói u ám như ác quỷ bò lên từ địa ngục: "Cút."
Mấy tên may mắn tránh được vội vàng chạy đi.
Nói gì thì nói, Phượng Hi danh tiếng đồn xa, thỉnh thoảng cũng sẽ có người xấu nhận ra tìm đến gây chuyện.
Nhưng lần này là lần đầu tiên Tiêu Lạc là người đuổi chúng đi, còn dùng cách bạo lực như vậy đuổi.
Nếu là bình thường, Tiêu nam chủ còn chưa phát hiện, Phượng Hi đã quét sạch một đám trước.
Thiếu niên quay đầu, chạy đến ôm tay hắn thân mật như mọi khi.
Con ngươi Phượng Hi xoay chuyển, tầm mắt có thâm ý khác dừng trên người Tiêu nam chủ.
Thiếu niên thấy biểu cảm của hắn thì giảo hoạt cười rộ lên, ngẩng đầu nói: "Lần này ta bảo vệ được sư tôn đó, sư tôn có vui không?" Thanh âm thân thiết mang theo vài phần ngượng ngùng.
Phượng Hi nhìn Tiêu Lạc vài lần, nỗi lòng phức tạp không biết từ đâu đến, khiến hắn khó chịu.
Thiếu niên vẫn nhỏ giọng thủ thỉ với hắn, ngay cả một chút khác thường cũng không nhìn thấy.
Là Tiêu Tiểu Lạc của mình.
Không sai.
Nhưng Tiêu Tiểu Lạc trước đây không mạnh như thế, cũng chưa ra tay tàn nhẫn như này.
Bị y ôm tay mà Phượng Hi lại có cảm giác như bị rắn độc quấn trên người, toàn thân ớn lạnh.
Lỗi tại trị số hắc hoá sao? Hệ thống thì trục trặc không cách nào liên lạc được làm hắn có chút dự cảm không ổn.
Hiện tại chạy khỏi thế giới đi tìm hệ thống có bị Chủ Thần còng đầu xách về không?
Phượng Hi cảm thấy phương án này không quá khả thi.
-
Nửa đêm tại khách trạm.
Giường trúc phủ màn che.
Trong phòng đột huân hương đặc chế thơm ngào ngạt.
Là loại hương liệu xin được từ Quân Dao đỉnh, chuyên dùng cho các cường giả cao cấp.
Chỉ cần một chút hương đốt lên liền khiến người ta an giấc nhập mộng đẹp, thư thả ngủ thẳng đến bình minh, có động đất sóng thần cũng chẳng hay biết.
Bạch y nam tử từ trên giường ngồi dậy, gỡ lá bùa che chắn giác quan trên người xuống.
Lại nhìn qua thiếu niên vẫn còn đang ngoan ngoãn nằm ngủ.
Biết là làm thế này với Tiêu Tiểu Lạc sẽ khiến y uất ức không thôi, nhưng Phượng Hi vẫn phải làm.
Hắn phải kiểm tra một chút.
Đặt hai ngón tay lên động mạch của thiếu niên.
Lại thêm đủ các biện pháp thử nghiệm kỳ quái khác nhau.
Hơn nửa canh giờ sau Phượng Hi cũng dừng lại.
Linh hồn không đổi, không bị kẻ khác đoạt xá.
Kinh mạch vận chuyển bình thường.
Không có dấu hiệu nhập ma, cũng không thấy bùa chú hay ma quỷ kỳ lạ bám theo.
Thật sự chỉ có trị số hắc hoá thay đổi.
Hắc hoá làm Tiêu Tiểu Lạc trở lên kỳ lạ.
Nhưng cũng không bỏ được.
Dù gì cũng là bảo bối của mình.
Phượng Hi buồn bực tính toán nằm xuống.
Tay áo lại lất phất rơi ra mấy lá phù chẳng biết từ đâu.
Là... Cảm Tình phù.
Cái phù đo tình cảm giữa đạo lữ với nhau.
Hẳn là bị sót lại khi tay nải phát nổ.
Mà cũng vô dụng, Tiêu Tiêu Lạc và Phượng Hi tâm duyệt nhau, cực kỳ hiển nhiên cũng chẳng cần cái phù này làm gì.
Giá còn lại sát bùa hay mấy cái Thần khí trân bảo có phải tốt không.
Phượng Hi nhặt mấy cái phù lên, toan vứt đi.
Bỗng dừng lại động tác.
Hay là thử một phát? Mình cũng tò mò rốt cuộc Tiêu Tiểu Lạc thích mình đến mức nào mà cả ngày dính người như vậy.
Phượng Hi đổi ý mang Cảm Tình phù về giường.
-
Cảm Tình phù, chỉ cần dán lên người đối phương.
Nếu người đó thích bạn càng nhiều, Cảm Tình phù sẽ biến càng đỏ, dựa vào sự thay đổi của màu sắc coi như thước đo tình cảm.
-
Thiếu niên lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường, ngủ đến an ổn.
Trái lại bạch y nam tử ngồi bên cạnh thì thấp thỏm không yên.
Phượng Y nhìn lá bùa đặt trên trán Tiêu Tiểu Lạc của hắn, kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn chờ lâu lắm, kiên trì chờ rất lâu.
Nhưng lá Cảm Tình phù kia vẫn nguyên bản một màu trắng sạch sẽ như tuyết.
Phượng Hi đoán do dư chấn vụ giao chiến lần trước, lá này hỏng rồi.
Hắn quyết định dùng lá phù khác.
Nhẹ nhàng vươn tay vuốt tóc đen của thiếu niên sang một bên, gỡ lá cũ đi, thay bằng lá mới rồi chờ đợi.
Một lá rồi một lá nữa.
Thêm một lá nữa.
...
Lá cuối cùng.
Tất cả đều là trắng.
Phượng Hi lạnh lùng nghĩ, cả xấp này có khi đều hỏng rồi.
Lúc về nhất định phải đem ma quân kia dạy dỗ một trận.
Sau đó lại không biết nghĩ như thế nào, nói chung sự lạnh lùng trên mặt hắn càng nặng nề hơn.
Phượng Hi nhặt một lá Cảm Tình phù lên, yên tĩnh đặt vào trong tay thiếu niên, sau đó dán lên ngực mình.
Giấy trắng chậm rãi bị nhuộm đỏ.
Đỏ hơn cả máu, rực rỡ hơn cả ánh tà dương đẹp đẽ nhất.
Phượng Hi liền có chút ngốc.
Sau đó lập tức niệm chú, đem lá phù kia đốt thành tro bụi.
Lại đem mấy cái Cảm Tình phù khác xử lý, còn luôn miệng lầm bầm cái gì mà đồ hỏng không đáng tin.
Xong xuôi mọi việc, hắn mới nằm trở lại giường.
Quay người lẳng lặng ôm lấy Tiêu Tiểu Lạc của hắn vào trong lòng.
Phượng Hi nghĩ đêm nay vậy là đủ rồi, hắn cần phải ngủ thôi.
Nhưng Phượng Hi không ngủ được.
Hắn đổ lỗi cho ánh trăng ngoài cửa quá sáng, đổ tội cho mùi huân hương quá nồng, còn cả đống Cảm Tình phù ngu ngốc kia nữa.
Tiêu nam chủ thích hắn như vậy.
Tiêu Tiêu Lạc dính hắn như vậy.
Tiêu Tiểu Lạc từng nói hắn là sư tôn tốt nhất, thương hắn nhất.
Tiêu Tiểu Lạc từng phát cuồng vì sợ hắn bỏ đi nữa.
Tiêu Tiểu Lạc của hắn còn...
Phượng Hi nghĩ nếu ra ngoài đi dạo một hồi, tinh thần thư thái có khi sẽ dễ ngủ hơn.
Vậy nên hắn âm thầm rời khỏi khách trạm, một mình ngự kiếm quanh quẩn trong rừng.
Hắn đi lâu lắm, rất lâu, rất lâu.
Thế nhưng mà mãi vẫn không thấy mệt.
Phượng Hi không biết vì sao đọc nhầm pháp quyết làm linh lực hỗn loạn. Tay hơi hơi phát run, pháp khí dưới chân chệch hướng rồi khựng lại, khiến hắn vô tình rơi xuống một bãi cỏ xanh.
Cỏ và bụi đất bám đầy quần áo.
Đầu gối với khuỷu tay còn bị mấy nhánh cây mài rách.
Bạch y nam tử nằm ngửa nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên cao.
Không nhịn được run run bả vai, tầm mắt chợt trở lên mơ hồ.
Phượng Hi chống người từ từ ngồi dậy, dùng cả hai tay áo dài mà dụi mắt liên tục.
Hốc mắt hơi xót, hẳn là do bị gió lạnh thổi vào.
Mãi sau.
Lâu lắm.
Hắn mới hơi hơi động đậy, thất thần nhìn bóng đêm đen đặc kia.
Phượng Hi hoảng hốt co người trên đất, hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối.
Không biết vì sao, hắn cảm giác tâm trạng mình không tốt.
Rất nhiều, rất nhiều cảm xúc lẫn lộn làm hắn bỗng nhiên cảm thấy thật khó chịu.
Còn có...!buồn bã.
Hắn từng tự mình nghĩ Tiêu Tiểu Lạc rất thích hắn, vẫn sẽ luôn không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng mà bây giờ, hắn ý thức được.
Tiêu Tiểu Lạc không cần Phượng Hi nữa.
-