Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa


Sương mù trùng điệp, mênh mang mịt mờ rải khắp nhân gian.
Cánh chim ngang qua cửa sổ, khăn thấm lạnh sương, tiếng đàn văng vẳng.

Khói bếp lượn lờ bay lên cách chân núi nghìn vạn dặm.

Đêm ngày nước chảy về Đông.
Viện phong chủ trên Băng Ngân đỉnh, Tương Mặt cột tóc hai bên ôm theo lồng chứa ma tôn đẩy cửa chạy vào, luôn miệng líu lo: "Sư tôn, sư tôn! Có mấy người nhận là khách của người đến thăm chúng ta này! Mau đi thôi!"
Thân ảnh mảnh khảnh đang đứng tưới cây nhỏ bên cửa sổ, mặc một bộ pháp bào trắng như tuyết.

Nghe thấy thế thì dừng một chút, nghiêng gương mặt vũ mị, mang theo chút bất đắc dĩ nhìn nàng: "Việc gì phải gấp gáp đến thế." Nói rồi đưa tay chọc cục lông đen trong lồng khiến nó kêu lên chiêm chiếp bất mãn, lông mi khoan thai rủ xuống: "Tiêu Tiểu Lạc đã tới chưa?"
Tương Mạt nở nụ cười càng lớn: "Tiêu Lạc ca ca đã sớm đến, đang đợi người ở sảnh điện.

Còn có chưởng môn, Thuần phong chủ, Văn phong chủ lẫn Đông Lệ tỷ cũng tới nữa." Vừa nói vừa thở dốc, Tương Mạt còn nhanh nhảu cáo tội: "Trần sư huynh mang theo mấy người khác đi xuống núi trải nghiệm hết rồi.

Cả Băng Ngân đỉnh chỉ còn con với Tiêu Lạc ca ca ở thôi.

Thật nhiều việc quá đi mất!"
Phượng Hi nâng mắt lên, dùng tay gõ trán thiếu nữ một cái: "Lười biếng." Sau đó liền cùng nàng cất bước nói cười đi về hướng sảnh điện.
Cửa lớn vừa mở, đèn lồng tung bay, ánh nến xung quanh tự vụt sáng.

Rực rỡ muôn vẻ.
Trong sảnh điện có khá nhiều người.

Ngoại trừ Thuần Nhã, Văn Hi, Phượng Huyền Vũ ngồi một bên.

Bên còn lại có một nữ tử hoa y đỏ thẫm như máu đang ngồi chậm rãi thưởng trà.

Phía sau lưng có một thiếu nữ áo lam khoanh tay đứng, một nam tử tóc dài màu bạc cầm rắn.

Nhóc con Phượng Uyên đã lâu không gặp.

Còn có một thiếu niên tóc đen đang ngồi vắt vẻo trên xà nhà, đôi chân trần trắng nhỏ như ngọc lắc lư.

Trên bàn bày biện đủ kiểu lễ vật quý giá độc đáo, còn có cả bùa phép, vũ khí, hoặc vải vóc mặt trên thêu kim tuyến cùng đồ đằng ánh vàng thần bí xa hoa.

Tất thảy là năm vị khách, đến cũng rất đông.

Biểu tình nữ tử áo đỏ đoan trang thận trọng.

Đuôi mắt khẽ nâng, mi hơi rũ xuống cùng bàn chuyện phiếm đôi ba câu với Phượng Huyền Vũ, tự nhận là bạn cũ của Phượng Hi.

Văn Hi yêu kiều như hoa lê thê thương, Thuần Nhã khí phách quân tử tựa ngọc cũng tiếp chuyện.

Không khí hòa hoãn vui vẻ.
Giống như gặp mặt thông gia giữa hai nhà trước khi cưới.
Phượng Hi: "..." Ngại ghê.
Nhưng mình thích lắm.

Tiêu Lạc bưng trà xong quay người nhìn thấy Phượng Hi thì ngừng lại, đôi mắt màu ngọc lấp lánh cao hứng đến không tả được chạy tới hành lễ.

Còn cố ý nghiêng đầu để lộ lông vũ băng tuyết Phượng Hi từng tặng cài một bên tóc.
Người nọ phát ra một tiếng cười thanh thúy, vỗ vỗ vai thiếu niên, nhẹ tay lướt qua gò má: "Đợi chút nữa xong việc tiếp khách chúng ta cùng đi dạo sau nhé."
Nữ tử hoa phục đỏ vừa nghe thấy tiếng Phượng Hi thì xoa xoa cánh tay đặt ly trà xuống.

Đôi môi đỏ tươi diễm lệ cười mỉm quay qua gọi một tiếng, ngữ khí dịu dàng: "Phượng Hi."
: "Chủ Thần." Đối phương ngẩng đầu, thanh âm cẩn thận mang theo tôn kính.
Phượng Uyên thấy mấy người kia còn đang muốn cùng Phượng Hi nói chuyện liền chạy qua kéo tay Thuần Nhã rủ hắn cùng ra ngoài.

Khiến nam tử a một tiếng, mê mang mà chớp chớp mắt cầm chiết phiến đi theo bồi hài tử chơi.

Đợi đến khi mọi người tụ tập quanh bàn tròn lớn.

Mới bắt đầu có màn giới thiệu bản thân.
Nữ tử thanh lãnh tuyệt sắc, phong thái trang nhã ổn trọng, tự giới thiệu: "Lang Tinh, chưởng quản Kiêu Ngạo." Mọi người cho rằng đây là một cách gọi chức vụ trong môn phái nào đó, cũng chẳng dị nghị.
Nam tử tóc bạc trên tay cuốn một con rắn màu tím bắt mắt, nhún nhún vai: "Tạ Tinh, chưởng quản Đố kỵ."
Thiếu niên bàn nãy còn ngồi trên xà nhà hiện tại ngả ngớn đung đưa chén.

Khóe miệng hơi cong, nhưng lời nói ra lại không có chút nào cảm xúc: "Tham Lang, chưởng quản Dâʍ ɖu͙ƈ." Nói xong còn nhìn qua chỗ Tiêu Lạc một hồi, không khỏi hơi hơi híp mắt, thần sắc ý vị không rõ: "Khẩu vị của Phượng Hi cũng thật tốt, hàng chất lượng cao nha.

Trước vẫn luôn nghĩ hắn vô ưu vô lo, hóa ra sau lưng lại len lén quyến luyến thêm một người."

Tiêu Lạc có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, mơ hồ không rõ mà nói: "Tiền bối nói quá." Cũng không có phủ nhận câu sau của đối phương.
Phương Hi nhăn mày chộp lấy cổ tay thiểu niên dưới bàn, nghiêng người qua bé con nhà mình, dặn dò tỉ mỉ: "Nói chuyện với ai cũng được, nhưng tránh xa tên Tham Lang đó ra.

Hắn bị biếи ŧɦái đấy! Vừa biếи ŧɦái vừa thiểu năng!"
Cuối cùng là nữ tử áo bào đỏ rực ngoảnh sang nhìn, trên người nàng lộ ra hơi thở thần bí cường đại: "Chủ thần." Chỉ nói riêng khí thế thôi cũng có một loại cảm giác áp đảo hết thảy, làm cho người ta thần phục.
Phượng Hi xoa đầu Tiêu Tiểu Lạc.

Vừa nhìn thiếu niên khiêm nhường đỏ mặt vừa hỏi Chủ Thần: "Ta nhớ còn mời hai người nữa.

Tham ăn và Lười biếng thì sao?"
: "Tham ăn vừa mới bước vào ngủ đông chưa dậy.

Lười biếng thì ngươi biết mà, nó chẳng bao giờ chịu bước chân ra khỏi cửa." Thiếu nữ đã đến chén trà thứ ba, không nhanh không chậm uống sạch.
Phượng Hi nghe nàng nói xong, không nóng không lạnh mà hơi cong khóe miệng, chìa tay ra.
Chủ Thần thở dài một tiếng, trên tay xuất hiện một gói lớn tinh xảo buộc dây kim tuyến lấp lánh, đặt vào tay nam tử.
Phượng Hi hạ cổ tay mở ra khăn gấm đỏ, thấy được một mảnh giấy cuộn lại.
Trên giấy chỉ có độc tên của Tiêu Lạc bị gạch chéo bằng mực đỏ của bút lông.
Chủ Thần im lặng một lát rồi nhẹ than rằng: "Thiên thu hoang đường, người nhân gian chẳng thể luyến, lại tìm được ái nhân rồi."
: "Gạch tên trên sổ sinh tử, đem mệnh kiếp kéo dài bất tử.

Chúc cho ngươi cùng hắn vĩnh viễn không rời, tặng vĩnh sinh bất tử bất lão."
Phượng Hi mắt mang ý cười gập tờ giấy lại nhét vào trong ngực, dang tay ôm lấy nữ tử thật chặt.

Lệ rơi vào hư không, gió thổi lay tay áo.
: "Cảm ơn người, Chủ Thần." Mẫu thân.
_
Cố nhân cũ của đệ đệ đến thăm một hồi đã muốn từ biệt, Phượng Uyên làm nũng bám lấy Thuần Nhã không muốn đi.

Phượng Huyền Vũ rất nhiệt tình chào mời nán lại.

Chủ Thần cũng không khách khí, đồng ý ở lại Bác Nhã một đêm.
Buổi chiều Tiêu Lạc đi lấy nước, giữa đường về Băng Ngân đỉnh lại bị chặn lại.
Trước mặt thiếu niên lù lù hiện ra một gương mặt treo ngược.
Tiêu Lạc nhớ không nhầm thì vị này là Chưởng quản Dâʍ ɖu͙ƈ mà sư tôn dặn mình tránh xa ra kia.

Nhưng mà đối phương vẫn cứ chắn đường không cho người qua.

Khiến thiếu niên bất mãn nhíu mày, phát hiện ra tình hình không hề đơn giản.
Tham Lang treo ngược người, hai trân bắt chặt lên cạnh cây, làu bàu: "Không thể tin được tên nhãi Phượng Hi kia lại có đối tượng sớm nhất trong bảy ngươi.

Thật bất công." Tức ơi là tức.
Chưởng quản Dâʍ ɖu͙ƈ đảo mắt nhìn thiếu niên cả người từ đầu đến chân đều viết hai chữ 'ngoan ngoãn', không biết nghĩ đến cái gì phấn khích cười toe toét
: "Ê nhóc.

Hai người chưa làm đúng không?"
Từ kia nhấn mạnh đặc biệt có chủ ý, Tiêu Lạc rất dễ hiểu được ý tứ sâu xa.

Càng nghĩ nhịp tim càng nhanh, mặt đỏ rần lên, tiếng hít thở nặng nề kiềm chế
: "Tiền bối có ý gì?"
Người ở trên cây phốc cái nhảy xuống đất, lắc lư tiếp cận Tiêu Lạc
: "Thế này nhé, Phượng Hi có đối tượng làm ta không vui tí nào.

Nên ta sẽ tặng ngươi cái này coi như quà mừng.

Lừa Phượng Hi uống nó, hắn sẽ ngoan ngoãn nằm dưới cho ngươi làm.

Dược hiệu đảm bảo ngây ngất lòng người, đêm xuân ngàn vàng khó quên.

Hàng hiếm cả thế giới chỉ có một viên thôi đấy!" Tham Lang đưa ra một lọ đựng đan dược, đầy cương quyết dúi vào tay thiếu niên.

Tiêu Lạc nhíu mày đè tay xuống, lùi ra sau một bước: "Ta sẽ không dùng đâu! Ta tôn trọng quyết định của sư tôn."
Tham Lang chậc chậc một tiếng: "Bé ngoan à, ngươi không xấu xa thêm một chút là sư tôn ngươi bị cuỗm đi mất đấy."
Đúng lúc này, một làn khói trắng thổi qua, Phượng Hi từ đâu xuất hiện kéo tay Tiêu Lạc về, bảo hộ chặt chẽ phía sau: "Biết ngay tên này sẽ không chịu ngồi yên mà."
Quay ra lại tỏ vẻ không bằng lòng: "Tiêu Tiểu Lạc.

Thằng đần đó có nói linh tinh gì với ngươi không?"
Tham Lang cong người ngồi thẳng lại vắt vẻo trên cành cao, đung đưa hai chân, trong con ngươi ngậm lấy ý cười: "Nghĩ xấu cho người ta quá.

Ta chỉ muốn chúc hai người trăm năm hạnh phúc thôi à."
Phượng Hi cau mày, tỏ vẻ ghét bỏ: "Cầu cho tên ma quỷ nhà ngươi sớm gặp thiên địch, bị khắc đến kêu cha gọi mẹ!"
Nói rồi cũng không thèm quan tâm đến người nọ, dắt tay Tiêu Lạc nhanh chóng rời đi.
Tham Lang dựa lưng vào thân cây, mân mê lọ đan dược trong tay, hàng mi dài rủ xuống
: "Vẫn hung dữ như xưa a~"
_
Màn đêm buông xuống, Băng Ngân đỉnh.


Tại nhã gian của Phượng Hi tôn thượng.
Tham Lang lén lút bỏ đan dược từ lọ nhỏ vào một hộp tinh xảo dát đầy đá quý lấp lánh.

Sau đó liền để lên chỗ dễ thấy nhất trong đống tặng phẩm đặt trên bàn, cong cong khóe môi: "Tốn công đến mức này, hai người các ngươi cũng không cần cảm ơn ta đâu."
Chủ yểu là ta muốn thấy Phượng Hi bị đè thôi.
Hi hi hi.
Ha ha.
Á há há.
Khụ.
Sau đó chưởng quản Dâʍ ɖu͙ƈ vừa cười vừa ho khục khục lồm cồm bò lên cửa sổ trèo ra khỏi phòng.
Trên mái nhà.

Hai vị chưởng quản khác lẳng lặng quan sát bóng lưng Tham Lang rời đi.
Lang Tinh, chưởng quản Kiêu Ngạo hơi nhíu mi, quay sang hỏi người bên cạnh: "Tên ngốc kia chạy xa rồi.

Có giúp không?"
Tạ Tinh, chưởng quản Đố Kỵ vẻ mặt nhàn nhã, thản nhiên ngáp một cái: "Kệ nó đi, cũng không gây nguy hiểm gì.

Cho nhóc Phượng Hi ăn thiệt một chút, ta không ưa mấy đứa sống hạnh phúc hơn ta."
Lang Tinh gật đầu: "Đúng bản chất của Đố kỵ nhỉ."
Nữ tử lại chớp mắt hai cái: "Ngươi đi về trước, ta muốn dạo quanh một vòng rồi mới về."
Người tóc bạc liếc mắt không nói không rằng biến mất trong khoảng không.
Cách đó không xa, Thẩm Yên chán nản nâng lồng vàng trong tay, lầu bà lầu bầu: "Ma tôn đại nhân.

Sao người thành linh sủng rồi mà vẫn khó hầu hạ thế? Không bằng để ta phóng sinh cho ngươi đi, dù sao cũng có khế ước với Hi Hi rồi, không chạy nổi."
Sau đó đặt lồng xuống đất xong liền chạy mất dạng.
Cục lông đen trong lồng chiêm chiếp đầy phẫn nộ, dùng cặp sừng trên đầu đụng đụng vào lồng vàng.
: "..." Thứ cấp dưới phản bội!
AAA!
Ta không cần tôn nghiêm của ma tôn nữa chắc.
Còn nữa, có tên ngu nào phóng sinh lại méo mở cửa lồng không?
Mau quay lại cho ta!!!
Trước cửa lồng đột ngột xuất hiện một vạt áo lam lướt qua, tiếp đó là một đôi mắt trong suốt tràn ngập hứng thú mà đánh giá thứ đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng vàng.
Ma tôn: "..." Cảm giác rờn rợn này...
Lang Tinh nhấc lồng vàng trên đất lên, dùng gương mặt băng lãnh thẹn thùng nhìn quanh bốn phía.

Thấy không có ai liền ôm lồng vàng nhấc chân chạy.
Ma tôn: "..." Ơ này?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận