Uriah nằm trên giường mở to mắt.
ngoài cửa sổ mị ma đã hắc hơi cái thứ mười hai, ngay lúc cậu hắc hơi lần thứ năm, Uriah nhíu mày lại.
Các phòng bên trong thánh điện đều đã có sắp xếp, không còm chỗ trống cho mị ma.
Hắn do dự có nên cho mị vào phòng hay không, nhưng hắn có tính khiết phích rất nghiêm trọng.
Không chia sẻ đồ vật của mình cho người khác chính là sự cố chấp của người mắc bệnh sạch sẽ.
“Hắc xì!”
Cái hắc hơi thứ mười ba.
Cửa sổ “Két” Một tiếng mở ra, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người Uriah thánh khiết, khiến cho hắn càng trở nên không thể chạm được.
Reynolds rụt nửa người lại, ánh mắt mong chờ nhìn qua, đôi mắt chuyển hồng nhỏ giọng, “Uriah đại nhân, ta không phải cố ý, làm phiền đến ngài thật xin lỗi, ta....!Ta sẽ kiềm chế lại.
Xin ngài đừng đánh ta đi.”
Mị ma trước mặt cúi đầu, lông xù xù tóc rối bời, có một cọng nhếch lên, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn của mị ma, nhìn qua cực kì ngốc ngốc đáng yêu.
Uriah mặt không thay đổi nhìn tiểu mị ma nằm trên sàn hành lang.
Cái cánh nho nhỏ của mị ma che cái bụng, chân cuộn tròn cố gắng co vào cánh, nhưng bởi vì cánh quá nhỏ nên chẳng thể che lại được.
Cánh của ác ma cũng thể hiện ma lực của ác ma, ma lực càng tăngnhiều, cánh càng lớn.
Thật yếu.
Uriah im lặng thở dài.
“Đi vào.”
Âm thanh Uriah như gió của đêm lạnh thổi tới, bên dưới bóng đêm lạnh giá.
Mị ma mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn sang.
Không bao lâu liền nhảy lên một cái, chạy như bay đến trước cửa sổ Uriah.
“Cảm ơn ngài! Ta thích nhất là ngài! Uriah đại nhân.”
Đôi mắt mị ma vui sướng chớp chớp, dường như giấu ngôi sao nhỏ trong đó, ánh mắt nhìn về phía Uriah không che dấu yêu thích.
Uriah trầm mặt.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định nhắc nhở mị ma, dù sao thì bọn họ là hai chủng loài khác nhau.
“Người có thể vào, nhưng ngươi không được thích ta.”
Reynolds cúi đầu, cái sừng mềm mềm cụp xuống, “Vâng, ta sẽ nghe lời, Uriah đại nhân.”
Gian phòng thánh tử rất sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn.
Reynolds vừa bước vào, nâng chân lên, ngay lập tức sàn nhà trắng tinh liền có thêm một dấu chân màu đen.
“.....” Con mắt màu xanh lam nhạt của Uriah phủ một lớp sương.
“Xin....!xin lỗi!” Reynolds sợ đến mức nhảy lên, ngã xuống sàn, thêm một lớp bụi rơi lên sàn.
Lông mày của thánh tử gần như xoắn thành dây thừng.
Ánh mắt Reynolds hoang mang, viền mắt ậng nước, ánh mắt ngập nước nhìn Uriah, giọng nói cậu như là kẹo bông của một đứa trẻ, mềm mại ngọt ngào, “Có thể.....!đừng đuổi ta đi được không, ta sẽ nghe lời mà.”
Uriah lạnh mặt, mở miệng niệm thần chú, Reynolds kinh hoảng muốn lùi về phía sau.
Nước từ tay Uriah chảy ra, quấn lên người Reynolds, dòng nước dịu dàng chảy vào tóc Reynolds, làm ướt quần áo, chảy qua ngực dừng lại một chút, lại hướng xuống chân chảy tiếp.
Thật ấm áp, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo của cơn mưa to bên ngoài.
Reynolds không phản ứng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn chân mình chằm chằm, ngón chân tròn trịa mềm mại, lộ ra da thịt trắng nõn.
Dòng nước biến mất, cậu ngẩng đầu lên nắm lấy một góc áo không bị ướt nhìn qua Uriah.
“Tắm một lần nữa.”
Âm thanh Uriah giống như ngọn gió thổi đến, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ về thùng gỗ.
Reynolds chớp mắt vài cái, vui vẻ chạy tới, quần áo cũng không thoát ra mà nhảy vào.
Thánh tử nhìn cậu thở dài.
Thánh tử cũng không có nhìn lén mị ma tắm.
Lưng thánh tử cong xuống, từ kệ sách trên đầu giường lấy quyển sách.
Reynolds vui sướng lao vào nước, nước này còn thơm thơm, không biết bỏ gì vào, mùi thơm rất dễ chịu.
Nước đong đưa kêu lên từng tiếng vang.
Reynolds ở trong nước chơi một hồi nhô cái đầu lên, đôi mắt như bảo thạch lộ ra trên mặt nước, lặng lẽ nhìn Uriah.
Uriah yên tĩnh xem sách, đèn trên đỉnh đầu hắn phát ra tầng tầng ánh sáng màu vàng, bức tường trắng hiện lên bóng của hắn.
Reynolds nhìn mà lóa cả mắt, cậu chưa bao giờ gặp người nào đẹp như vậy.
Chẳng trách tất cả người chơi đều thích chạy đến thánh điện.
Nhận ra mị ma trong phòng nhìn mình, Uriah ngẩng đầu, “Tắm xong rồi?”
Reynolds lắc lắc cái đầu, “Vâng.”
Tủ quần áo trong phòng mở ra, tầm mắt thánh tử nhìn cả người mị ma một vòng, ánh mắt bình tĩnh, rất nhanh liền dời qua tủ quần áo.
Áo choàng ngủ trắng tinh có lông mềm mại hướng tới mị ma bay đến.
“Mặc vào.”
Reynolds nhảy lên một cái, vui sướng mặc vào.
“Mang giày.”
Cúi đầu nhìn, trên sàn có một đôi dép lê lông xù xù.
Reynolds mặc xong, áo choàng ngủ màu trắng bên hông có sợi tơ tằm vàng buột lại, mặt của cậu vì vui vẻ mà đỏ ửng, ngẩng đầu lên, mái tóc ẩm ướt đung đưa.
“Cảm ơn Uriah đại nhân, ta thật thích ngài!”
Tay sờ sờ lông mềm mại trên áo choàng, Reynolds nhanh chóng nói thêm một câu, “Thích nhất Uriah đại nhân.”
Lỗ tai thánh tử run lên một cái, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn qua.
Liếc qua liền thấy mị ma nhìn chằm chằm chính mình.
Hắn là người có tính kiềm chế, nghiêm khắc và kiềm chế bản thân thánh tử của thánh điện Tinh Linh.
Tuyệt đối không thể bị mê hoặc.
Vì vậy Uriah mở miệng, “Đừng quên ngươi đã hứa gì.”
Reynolds chớp chớp con mắt xinh đẹp, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Ánh mắt mị ma mờ mịt làm cho cậu nhìn rất vô tội, trên cánh nhỏ còn có lông chưa khô dính lại với nhau, chui ra từ hai lỗ trên áo lúc ẩn lúc hiện, trông rất dễ bắt nạt.
Thánh tử lại thở dài.
Reynolds cuối cùng cũng nhớ mình đã đồng ý với thánh tử chuyện gì.
Chính là không được thích thánh tử.
Cậu ngước đầu, tóc trên trán nhếch lên hướng qua Uriah đong đưa, đôi mắt mị ma nhìn thánh tử chăm chú, tràn đầy yêu thích, “Uriah đại nhân, ta.....! ta sẽ cố gắng không thích ngài.”
Mắt đỏ của mị ma khẽ chớp, nhẹ nhàng mà nhanh chóng.
Giống như một trái tim đang đập, mắt Uriah không thể giải thích được hơi nhúc nhích.
Thời điểm nhìn sang, cánh nhỏ mị ma run run một cái rất nhanh, giống như mắc bệnh nào đó không thể điều khiển động tác của mình.
Uriah nghiêng đầu qua chỗ khác, đôi tai trắng hồng giấu trong mái tóc vàng óng hơi run một chút.
Thật biết làm nũng.
Thánh tử buồn bực nghĩ đi ngủ trước đã.
.