"Đi thôi, cô không phải muốn đi dạo trong công ty sao, tôi dẫn cô đi thăm quan một chút."
"Bây, bây giờ luôn sao?"
"Ừm, đi." Đưa tay dẫn Giản Y cùng đi.
Giản Y nhìn bàn tay của chính mình, yên lặng đem mu bàn tay giấu ở phía sau, mới không cho cô sờ!
Kỷ Uấn Chi bất lực nhưng cũng không làm gì được nàng.
Hai người cùng nhau đi ra, Đinh Linh nhìn thấy vội vàng đứng dậy, "Bà chủ ML bên kia còn đang đợi trả lời."
"Từ chối đi, nói tôi không thể sắp xếp lịch trình." Kỷ Uấn Chi nói.
Giản Y sững sờ một lúc, không khỏi nhìn cô hai lần, ai này, thật hay giả vậy? Vừa nãy cô còn nói đây là cơ hội tuyên truyền tốt như vậy, không thể không nhận, vừa quay mặt đi là lại thay đổi, đúng là nữ nhân a!
"A? Từ chối? Cô không phải mới nói chuyện cùng Thẩm tổng sao..." Đinh Linh hai con mắt đều trợn tròn.
"Tiểu Y không thích, tôi không muốn ép cô ấy."
Đinh Linh trố mắt ngoác mồm, cái gì...!Cái gì mà...!mà...!mà liền...sủng như thế sao?
Giản Y liếc nhìn Kỷ Uấn Chi với ánh mắt khó hiểu, nữ nhân này đúng là, nói thay đổi liền thay đổi ngay, thật là đáng sợ!!!
Vừa vặn cảm khái, vừa nghiêng đầu phát hiện, Đinh Linh nhìn mình với ánh mắt khó hiểu...
【 Đinh Linh: Người phụ nữ có thể thuần phục được bà chủ...!Thật là đáng sợ!!! 】
Kỷ Uấn Chi dẫn Giản Y đi ra ngoài, Giản Y có chút hiếu kỳ, vừa nãy nghe Kỷ Uấn Chi cùng Thẩm Lan gọi điện thoại, thật giống cô còn rất kiêng kỵ Thẩm Lan, hơn nữa xem ra hậu quả của việc từ chối lời mời này cũng sẽ rất nghiêm trọng đây.
"Ai, cô, cô không phải, cô không phải nói, cô đối, đối đầu, một mất một còn, với Thẩm gì đấy sao? Từ, từ chối, sẽ có ảnh hưởng, ảnh hưởng gì không?"
Kỷ Uấn Chi quay đầu nhìn nàng một cái, "Cô đây là đang quan tâm tôi sao?"
"...!Không." Tôi chỉ là sợ cô lại đang tính toán gì đấy!
"Cô ta oán giận tôi, tôi cũng không sợ, tôi lúc nãy chợp mắt đột nhiên nhớ tới, nghệ sĩ của cô ta có thể bởi vì lịch trình không sắp xếp được mà từ chối lời mời, vậy thì tại sao tôi lại không thể? Nếu cô ta dám bắt bẻ chuyện tôi từ chối lời mời, vậy thì tôi cũng có thể quay lại cắn cô ta một cái, nói nghệ sĩ của cô ta có vấn đề."
Giản Y choáng váng, cô đúng là người tàn nhẫn.
"Mấy, mấy người cứ, như vậy mà bịa, bịa đặt tin đồn, lương lương tâm, không cắn rứt sao?"
Kỷ Uấn Chi khẽ cười một cái, không để ý lắm, "Nếu không có tai tiếng thì làm sao có nhiệt được?"
"Nhưng, nhưng là, cũng có người, muốn sống, một cuộc sống yên bình, thanh tĩnh, lặng lẽ mà."
Kỷ Uấn Chi ngẩn ra một chút, trước giờ chưa có ai nói những lời như vậy với cô, cuộc sống yên bình, cuộc sống yên bình là như nào? Kỷ Uấn Chi biểu thị không tưởng tượng ra được.
Cô yêu thích giới giải trí bên trong chìm chìm nổi nổi, những sinh hoạt xốc nổi, yêu thích nhìn tiếng tăm của mình càng ngày càng lớn mạnh, yêu thích cùng đối thủ một mất một còn tranh đấu, điều này làm cho cô mỗi ngày đều tràn ngập ý chí chiến đấu.
Nếu thanh tĩnh lại, thì cuộc sống sẽ ra làm sao?
Cả ngày nhàn rỗi ở nhà, trồng hoa, cho chim ăn? Như vậy không phải cả người đều mốc meo cả sao?
"Chào bà chủ, bà chủ phu nhân!" Đột nhiên cất lên một tiếng chào hỏi, đánh gãy tâm tư Kỷ Uấn Chi, vội vàng tỉnh táo lại, "Ừm."
Đáp một tiếng, quay đầu lại nhìn Giản Y một chút, người sau mặt cũng mỉm cười gật đầu một cái.
Kỷ Uấn Chi lén lút hướng về nàng dựng đứng ngón tay cái, khen ngợi nàng, rất tốt, rất có phong độ.
"Để tôi giới thiệu sơ qua một chút công ty chúng ta." Kỷ Uấn Chi nói, giới thiệu ngắn gọn về sự phân bố của từng tầng, Giản Y nghe xong gật gật đầu Nữ nhân này xem ra còn rất tâm cơ nữa, nghe cô nói hoành tráng đến thế mà, đừng nói đến người khác, ngay cả nàng cũng muốn đến đây làm việc.
Kỷ Uấn Chi mang nàng đi dạo các tầng, vừa đi vừa giới thiệu những nghệ sĩ nổi bật của công ty.
Kỷ Uấn Chi thao thao bất tuyệt, nói ra một chuỗi tên, "Những người này đều là cục cưng quý giá của JY." Quay đầu lại nhìn về phía Giản Y, muốn khoe khoang một chút, mới phát hiện cô nhóc này hiện tại đang cách mình rất xa, đứng nhìn chằm chằm poster trên tường mà đờ cả người.
"Làm sao? Nhìn cái gì vậy?" Kỷ Uấn Chi vội vàng bước lại.
Giản Y nhìn Kỷ Uấn Chi một chút, chỉ vào poster trên tường, "Dư Dư Dư, Dư Nhiễm!!"
Kỷ Uấn Chi nhướng mày, liếc mắt nhìn theo hướng ngón tay nàng, "Đúng vậy, Tiểu Nhiễm, cũng là nghệ sĩ của công ty chúng ta, là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ, rất tài năng.
Thế nhưng hai năm qua không có tác phẩm mới nào, tựa hồ như là đang bị đóng băng hoạt động.
Cô yêu thích cô ấy à?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Ừ ừ ừ!!!" Giản Y vội vàng gật đầu, cái đầu nhỏ cứ gật gật như gà mổ thóc.
"Hihihi, yêu thích!"
Nhìn Giản Y dáng vẻ có chút kích động, Kỷ Uấn Chi bĩu môi, những lúc nhìn tôi sao không thấy cô kích động đến vậy?
Giản Y vui mừng đến mức lấy điện thoại ra chụp vài tấm poster của Dư Nhiễm, sau đó đi đến cuối hành lang, dựa vào cửa sổ và gọi điện thoại
Kỷ Uấn Chi từ xa nhìn tới, nhưng không bước tới, cô nhóc này có phải là cao hứng quá mức? Phụ nữ truy tinh thật là đáng sợ.
Giản Y bấm số Giản Quân, mới vừa vang lên một tiếng, bên kia liền bắt máy.
"Tỷ tỷ, tỷ! Tỷ tỷ, tỷ đoán em em em em em..."
Đối diện Giản Quân khẽ cười một cái, "Từ từ nói, không vội."
"Ồ." Giản Y nghe vậy ngậm miệng, hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình một hồi.
"Tỷ, tỷ đoán em, nhìn thấy ai, ai!"
"Hả? Đoán em nhìn thấy ai?" Giản Quân trầm tư một chút, giọng điệu của muội muội có chút phấn khích, "Bách a di?"
"Không không, không phải, em là nhìn thấy..." Giản Y vừa muốn nói ra tên Dư Nhiễm, đột nhiên dừng lại, tình huống của bản thân bây giờ không tiện cùng tỷ tỷ tiết lộ, không thể nói với cô chính mình lại đang ở JY, cũng không thể nói với cô chính mình nhìn thấy poster......của ca sĩ mà hai người họ rất yêu thích.
"Hả?" Giản Quân hiếu kỳ dò hỏi.
"Ừm..." Giản Y cắn cắn môi, lời đã tới miệng nhưng không nói ra được.
"Em, em không có, không có nhìn thấy, cúp, cúp máy, tạm biệt." Nói xong, liền cúp máy, một vẻ mặt ảo não giậm chân.
Kỷ Uấn Chi ở bên cạnh quan sát, rơi vào mù mịt, đứa nhỏ này bị gì vậy?
Giản Quân cũng rất bối rối, nhìn điện thoại bị cúp máy, đứa nhỏ này làm sao mà hấp ta hấp tấp cuống cuồng lên thế này.
Đúng rồi, quên nói với em ấy một tiếng, Bách a di đi An Khánh đóng phim, nên để em ấy đi thăm a di.
"Gọi điện thoại cho ai vậy?" Kỷ Uấn Chi đi tới, nhìn cô nhóc này lại đang dụi dụi đầu vào tường, làm sao mà nàng bán manh thì liền đáng yêu như thế, chính mình bán manh thì lại khiến nàng cảm thấy buồn nôn a...!Là do nàng đã có thành kiến với mình từ trước! Nhất định là như vậy!
"Cô có thể hay không chú ý hình tượng một chút giùm tôi!" Nhìn nàng không để ý tới chính mình, đồng thời còn đang đứng một chỗ mà quằn quại, Kỷ Uấn Chi tóm chặt lỗ tai của nàng kéo lên.
Này đang ở trước mặt đám đông, cô sao mà cứ dụi đầu vào tường, nếu muộn dụi thì dụi vào người tôi nè! Tôi không thoải mái hơn bức tường sao!
"Tôi muốn, muốn gặp, gặp, Dư Nhiễm." Giản Y ánh mắt đầy chờ mong nhìn Kỷ Uấn Chi.
"Hiện tại a?" Kỷ Uấn Chi chau mày, "Cô ấy hiện tại đang nghỉ phép, đi du lịch giải sầu."
Kỷ Uấn Chi vừa mới dứt lời, Giản Y khóe miệng liền xìu xuống, Kỷ Uấn Chi cũng không còn cách nào khác, "Chờ cô ấy kết thúc kỳ nghỉ phép, tôi bảo cô ấy đến gặp cô có được không."
"Được, được rồi, đừng có như một đứa trẻ như vậy, sẽ không ai bắt nạt cô đâu." Kỷ Uấn Chi ôn nhu dỗ dành nàng, cuối cùng đưa tay đầu sờ sờ nàng, "Ngoan rồi."
"A a a a a —— Kỷ tổng ah ah ah ah!! Tôi nghẹt thở mất rồi!"
"Tôi cũng muốn được sờ đâu..."
"Ô ô, bà chủ nhìn tôi, tôi rất ngoan nè..."
Hai người ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy ngay cửa phòng làm việc, có mấy cái đầu đang thò ra ngoài nhìn chằm chằm nơi này.
"Cô, công ty của cô, nhân viên, đều như thế mà, mê, mê mê, mê gái sao?" Giản Y rất nhỏ giọng dò hỏi.
Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút, "Cô có biết hiện tại tôi có bao nhiêu mị lực không hả? Có biết chính cô đang hạnh phúc đến thế nào không hả?"
"Nôn."
"...!Hình tượng!"
...
Sau đó, Kỷ Uấn Chi mang theo Giản Y đi đến phòng hát ở tầng dưới, nghe những người mới luyện ca.
Rồi lại đi đến phòng tập thể hình, lần này phòng tập thể hình không có người nào, ngoài các nghệ sĩ đều ở bên ngoài đóng phim, chỉ còn lại vài nhân viên hậu cần đến giết thời gian.
Giản Y nhìn một vòng, thấy rằng tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty này khá lạ a, tất cả đều là tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi, hơn nữa các nàng đều có một tính chung —— mê gái!
Hiện tại nàng xem như là biết Kỷ Uấn Chi tại sao lại có thể tự luyến mà yêu bản thân mình nhiều như thế, bởi vì người của công ty cô đều là mê gái, mà mê nhiều nhất thì chính là vị Kỷ có bệnh này đây! Chính vì vậy mới khiến cô ấy có một loại cảm giác ưu việt, vượt trội hơn người khác.
...
Mắt thấy đã đến giờ tan sở, Kỷ Uấn Chi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Tôi buổi tối không ăn cơm tối, cô thì sao? Là đi căn tin, hay là về nhà ăn? Đúng rồi, cô sẽ tự nấu cơm sao?"
Giản Y lắc đầu một cái.
Kỷ Uấn Chi ghét bỏ liếc nhìn nàng, "Vậy lúc cô ở ngoài một mình thì ăn gì? Gọi thức ăn ngoài sao?"
"Hoặc, hoặc là, ra ngoài ăn."
"Chậc chậc chậc, nếu không, để tôi cho cô thấy tài năng của tôi?" Kỷ Uấn Chi đắc ý nhíu nhíu mày.
"Cô, cô biết, nấu nấu cơm??" Giản Y biểu hiện không tin.
"Đừng đánh giá một người qua vẻ bề ngoài." Kỷ Uấn Chi khẽ khịt mũi, "Đi, về nhà, cô sẽ không biết Kỷ nào đó rất tài mạo song toàn!"
"Chê..."
"Hừ! Cô làm ơn giữ chút mặt mũi cho tôi!
Trên đường về nhà, Kỷ Uấn Chi cũng không biết tại sao tâm tình rất tốt, thậm chí còn đang ngâm nga ca khúc nào đấy.
Có thể bởi vì bình thường đều là chính cô về nhà một mình, trống rỗng lạnh như băng, không hề có một chút khói lửa, hôm nay vậy mà lại có Giản Y bên cạnh, xem như là có bạn.
Hơn nữa người nào đó cũng mới hùng hồn tuyên bố sẽ nấu bữa tối cho Giản Y, thế là lại tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Lúc đi ngang qua cửa siêu thị, kêu Đinh Linh dừng xe lại.
"Cô muốn ăn món gì?"
"Cô cứ thế mà nấu, tôi không, không kén chọn." Giản Y cảm thấy việc chọn món ăn bất quá là đang làm khó cô ấy, hay là thôi đi.
"Ừm." Kỷ Uấn Chi hơi suy tư, "Đinh Linh a, xuống mua cho tôi một hộp sủi cảo đông lạnh."
"..." Giản Tiểu Y nói thầm, tôi biết cô không thể nấu cơm! Đều là lừa người!
"Tôi không, không muốn, ăn sủi, sủi cảo."
"Muộn rồi, cô mới vừa nói cô không kén chọn.
Đi thôi, mua thêm ít nhân bánh."
"Ai, vâng."
Giản Y mới vừa bĩu môi một cái.
"Không cho bĩu môi."
Giản Y lén lút liếc nhìn Kỷ nào đó một chút, cô căn bản không có nhìn nàng mà mắt chính là đang nhìn về phía trước, chính nàng nhìn cô một hồi, cô mới quay đầu nhìn sang.
"Không cần nghĩ cũng biết cô lại đang bĩu môi."
"Chỉ cần không hài lòng là liền bĩu môi, cô là đứa nhỏ ba tuổi sao?"
"Tôi nào có, nào có!" Giản Y hừ hừ hai tiếng, theo bản năng mím môi, không cho bĩu môi, ta mím môi còn không được sao.
Kỷ Uấn Chi liếc nhìn đôi môi đang chu chu ra của nàng, bừng tỉnh chợt nhớ tới dáng vẻ nàng chu mỏ khi bị cô nhéo mặt trong căn tin sáng hôm nay, đặc biệt đáng yêu, rất muốn nhéo nữa!
Kỷ Uấn Chi cố đè nén suy nghĩ muốn nhéo má của Giản Y, sờ soạng túi áo khoác một hồi, lấy ra một cây bút, giơ tay đặt cây bút lên trên môi Giản Y, "Kẹp lại."
Giản Y sửng sốt.
"Tôi là Kỷ nào đó, chuyên trị các thể loại tật xấu của trẻ nhỏ."
"...".