"Con cũng nghỉ sớm một chút đi, đã muộn như vậy rồi."
"Con, con ngồi, canh cô ấy."
"Được, vậy con cứ ngồi canh đi." Bách Ninh cười cười, vốn là muốn trở về, nhưng lại lo lắng nếu như Kỷ Uấn Chi không hạ sốt, Tiểu Y nhất định sẽ sốt ruột nên vẫn là ở lại chờ thêm một chút.
Giản Y đỡ Kỷ Uấn Chi nằm xuống, giúp cô vén lại chăn sau đấy lại chạm chạm vào cơ thể của cô một lần nữa, vô cùng khẩn trương muốn biết cô đã hạ sốt hay chưa, sự lo lắng hiện rõ trên mặt.
Bách Ninh ngồi ở bên cạnh bàn, chống cằm nhìn Tiểu Y, tiểu gia hỏa này cuối cùng cũng lớn rồi, có thể chăm sóc người khác rồi.
Suốt cả đêm Giản Y hầu như không hề chợp mắt, cô buồn ngủ đến mức chỉ có thể nằm dựa vào đầu giường để khi mở mắt liền có thể nhìn thấy Kỷ Uấn Chi ngay lập tức.
...
Sáng sớm, Bách Ninh mở mắt ra cảm giác cái cổ của chính mình sắp đứt lìa đến nơi rồi!
Bà tối hôm qua cứ thế mà nằm nhoài lên bàn ngủ, tay bị ép đến tê cứng cả rồi, ngủ gì mà vừa nhức eo còn đau cả lưng.
"Bách, Bách a di, cô ấy còn, vẫn chưa tỉnh, nếu không, đi, đi bệnh viện chứ?" Giản Y nhìn thấy Bách Ninh tỉnh rồi, vội nói.
"A?" Bách Ninh xoa xoa cái cổ, đưa mắt nhìn Kỷ Uấn Chi, sắc mặt xem ra đã tốt hơn rất nhiều, trán cũng không còn nóng nhiều nữa, theo lý thì sẽ không có chuyện gì.
Đang còn hơi thắc mắc thì liền nhìn thấy tay Kỷ Uấn Chi có hơi giật giật.
Lúc này Bách Ninh lập tức nhướng mày, nở nụ cười mờ ám, hướng về Giản Y ngoắc ngoắc tay, xoay người đi về phía cửa.
"Sao làm sao ạ..."
Bách Ninh liếc nhìn Kỷ Uấn Chi đang nằm trên giường một chút, sau đó nhìn về phía Giản Y, "Tiểu Y a, có nhớ khi con còn bé, di từng kể con nghe truyện cổ tích Người đẹp ngủ trong rừng hay không?"
"A, a?" Giản Y bối rối, công chúa ngủ trong rừng? Truyện cổ tích? Cùng với việc này có liên quan gì sao?
"Nhớ tới hoàng tử là làm sao để công chúa tỉnh lại không?" Bách Ninh nói xong, thâm ý sâu xa nở nụ cười, hướng về nàng xua xua tay, đi đi.
"Ai Bách..." Giản Y đầu óc mơ hồ, này là chuyện quái quỷ gì vậy a!
Quay lại đến bên giường nhìn thấy Kỷ Uấn Chi vẫn còn đang mê man, liền vô cùng buồn rầu.
Công chúa ngủ trong rừng? Hoàng tử?
Chờ chút, ý của Bách a di ý là, chính mình hôn cô ấy một cái, cô ấy sẽ tỉnh sao?
Ngoại trừ cái này, nàng thực sự không nghĩ ra truyện cổ tích này còn có thâm ý gì khác.
Nhưng lúc này sẽ hữu hiệu sao? Không phải chỉ là truyện cổ tích thôi sao?
Nếu không...!Thử xem?
Giản Y không nhịn được trực tiếp bắt đầu, dù sao khi con người ta tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử.
Nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của Kỷ Uấn Chi, liền quyết tâm liều mạng hôn một chút thử xem, cũng không phải là nàng chưa từng hôn bao giờ.
Nghĩ như thế Giản Yliền cúi người xuống, nhìn Kỷ Uấn Chi gần trong gang tấc nhan sắc vô cùng tinh xảo, nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, tại trán của cô in lại một dấu hôn nhẹ.
Hôn xong cũng đã qua mấy giây nhưng mà Kỷ Uấn Chi hoàn toàn không có động tĩnh, Giản Y hơi có chút thất vọng, nàng liền từ từ đứng dậy, vừa xoay đầu qua nhìn thì thấy Kỷ Uấn Chi đang trợn to hai mắt nhìn chằm chằm chính mình!! Giản Y có hơi bất ngờ, một tiếng thét kinh hãi, suýt chút nữa đã ngã xuống giường!
"Cô cô, cô..." Nàng sợ hãi đến mức cứ liên tục vỗ vỗ vào ngực mình, vừa nãy lo lắng đầy bụng bây giờ thì hoàn toàn chuyển hóa thành kinh hãi.
Chiêu này xem ra...!dùng quá tốt đi!!
Kỷ Uấn Chi yên lặng nhìn kỹ Giản Y, tối hôm qua cô khó chịu đến không cử động được cơ thể, mí mắt cũng chẳng thể mở ra được.
Chỉ cảm thấy như có người nào đó đang vô cùng bận rộn ở bên cạnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy Giản Y mặt đầy lo lắng nhìn mình, thậm chí còn mới vừa hôn môi chính mình nữa, trong lòng khỏi nói vô cùng cảm động.
Kỷ Uấn Chi không lên tiếng chỉ hướng về Giản Y cười nhạt một cái, sau đấy lại giơ tay lên kéo nàng về phía cô, một tay vuốt ve đầu nàng rồi ôm nàng vào lòng, "Chị mệt quá, em ngủ với chị chút nữa được không." Đôi môi ấm áp cứ thế mà áp lên trán Giản Y, lẩm bẩm mở lời.
Âm thanh rất ôn nhu lại lộ ra một tia suy yếu, Giản Y hoàn toàn không thể khước từ, "Muốn, có muốn hay không, ăn trước, ăn một chút gì đó?"
Kỷ Uấn Chi lắc đầu một cái, ôm lấy Giản Y trong lòng càng chặt hơn.
...
Đại khái là cái ôm của Kỷ Uấn Chi quá thoải mái đi, Giản Y cùng cô nằm một chút liền thiếp đi.
Kỷ Uấn Chi mạnh mẽ ôm lấy Giản Y kỳ thực cũng là ỷ vào chính mình có bệnh trên người.
Nàng hẳn là sẽ không phản kháng, kết quả nhìn thấy nàng ngoan ngoãn như thế thuận theo, trong lòng khỏi nói vô cùng hạnh phúc.
Sau đấy lại phát hiện nàng đang nằm trong lòng mình ngủ, liền cảm thấy có chút xúc động không nói lên lời.
Nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Giản Y, Kỷ Uấn Chi giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của nàng, "Cực khổ rồi, Tiểu Y." Nhẹ giọng hướng về nàng nói lời cảm ơn, đồng thời hơi hơi có chút chu chu môi, đặt một nụ hôn lên trán của nàng.
Bà xã tốt như vậy mình nhất định phải ôm về nhà, nhất quyết không cho nàng ấy chạy loạn!
...
Giản Y mệt đến nổi ngủ thẳng một giấc đến trưa, sau đấy mới tỉnh dậy vì quá đói.
Thời điểm mở mắt ra chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, vô cùng sảng khoái, không như sáng sớm hôm nay, hai mí mắt cứ thế mà trực tiếp đánh nhau.
Vừa định vươn vai đột nhiên phát hiện chính mình thế mà lại đang nằm trong lồng ngực của Kỷ Uấn Chi! Cái tên này lại sờ ngực của mình a!
Giản Y nghĩ nghĩ đang muốn tung chân đá cô một cái, đột nhiên nhớ lại chuyện cô vẫn còn đang bệnh, tối hôm qua là chính mình chăm sóc cô ấy, không được, cũng không thể đạp, nếu không cô ấy lại tiếp tục ỷ vào mình!
"Ưm..." Kỷ Uấn Chi đột nhiên bắt đầu ậm ừ.
Giản Y nhìn cô một cái, cau mày, xem ra đang có hơi khó chịu.
"Uấn Chi, cô sao, cô sao, có chỗ nào, không thoải mái sao?"
"Ừm..."
"Chỗ nào, chỗ nào không thoải mái?" Giản Y vội hỏi.
"Đau thắt lưng..."
Giản Y yên lặng lau mồ hôi, cũng còn may vừa nãy không có đạp cô ấy...
"Cái kia, vậy tôi, giúp xoa, xoa một lúc?" Nói xong liền đứng dậy, đem bàn tay tiến vào ổ chăn, tìm kiếm xem eo của Kỷ Uấn Chi đang ở đâu.
Kỷ Uấn Chi thân thể liền run lên, khiến Giản Y sợ đến hết hồn, "Đau, đau lắm hả?" Giản Y có chút nghi hoặc, đây cũng làm lố quá đi? Mới chạm nhẹ đã đau thành như vậy?
Nghĩ như thế động tác liền nhẹ nhàng hơn, rất cẩn thận giúp cô xoa nắn phần eo, nhưng mà Kỷ Uấn Chi cứ run cầm cập, lại ậm ừ gì đấy khiến nàng phải ngừng tay.
"Ôi..." Kỷ Uấn Chi lại bắt đầu rên nhẹ.
Giản Y hoang mặt viết thẳng trên mặt, "Lại sao, làm sao nữa?".
Bạn có biết trang truyện || ТRU MtruyeИ.Vn ||
"Miệng miệng đau..."
"Miệng? Miệng miệng?" Giản Y một trận phát tởm, cái tên này cuối cùng là còn tật xấu gì nữa, nói chuyện như vậy thực sự là...!Buồn nôn chết rồi!!!
"Miệng đau...!Miệng đau..."
Miệng bị thương mà vẫn còn nói nhiều như thế!!
Giản Y bất đắc dĩ lại chui vào bên trong chăn, nằm nghiêng kế bên người cô, "Miệng, miệng làm sao, làm sao lại đau?" Nghi ngờ nói.
"Ô ~ miệng miệng đau..."
"Được được được, cô đừng đừng, đừng bán manh." Giản Y liền rất bất đắc dĩ a, miệng đau nhưng làm sao bây giờ nhỉ?
"Miệng miệng đau, muốn bà xã hôn nhẹ mới có thể tốt lên..."
"Hay lắm." Giản Y vội nói, mới vừa tới gần Kỷ Uấn Chi, liền thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhưng mà chẳng kịp chờ nàng định hình lại tinh thần, Kỷ Uấn Chi vừa nãy vẫn còn ốm đau bệnh tật nhắm mắt rên rỉ đột nhiên lại đứng dậy, nhắm thẳng đến môi nàng, chụt một cái.
Sau đó nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Giản Y, "Được rồi, chỗ nào cũng hết đau rồi."
"Cô!! Cô gạt ta!!" Giản Y vô cùng buồn bực lập tức ngồi dậy, từ trong chăn chui ra, tức giận nhìn Kỷ Uấn Chi.
Nghĩ kỹ lại thì vừa nãy lúc chính mình giúp nàng xoa eo, cái eo cứ run run một cách bất thường như thế, thì chỉ có thể là vì cô ấy sợ nhột nên mới như vậy, vậy mà còn dám mạnh mẽ cam chịu đến thế à!
Quá tâm cơ!!
Tại sao có thể có người như thế? Đã bệnh mà còn đùa giỡn, chơi rất vui ư!!
"Tiểu Y?" Kỷ Uấn Chi chống người đứng dậy, vừa kêu nàng một tiếng, Giản Y liền xoay người lại quay lưng với cô.
Xong, này không phải chọc tức nàng rồi ư!
Kỷ Uấn Chi tự biết đuối lý, di chuyển đến phía sau Giản Y, "Tiểu Y? Tiểu phúc hắc?" Lại gọi nàng hai tiếng,
Giản Y vẫn không để ý tới.
Kỷ Uấn Chi nở nụ cười, hai tay từ phía sau ôm lấy eo Giản Y, cái đầu lười biếng gác lên bả vai của nàng, kề sát mặt vào gò má của nàng.
Giản Y càng cố gắng vùng vẫy thì Kỷ Uấn Chi càng ôm chặt hơn.
"Tiểu Y, xin lỗi." Kỷ Uấn Chi ở bên tai nhẹ giọng nói.
Giản Y cầm lấy cánh tay Kỷ Uấn Chi, từ từ không còn giãy dụa nữa.
"Ngày hôm qua cảm ơn em, chị biết em rất lo lắng cho chị, sau này chị sẽ chăm sóc tốt cho chính mình, không để em lo lắng nữa, có được hay không?" Nhẹ giọng nói.
Giản Y nghe vậy liền xoay mặt đi chỗ khác, "Ai, ai thèm lo, lo lắng cho cô!"
"Này ~ bà xã của chị thì ra còn là một tiểu ngạo kiều ~" Kỷ Uấn Chi ý cười càng sâu.
"Tôi nhổ!! Ai ai ai là bà, bà xã của cô! Không, không biết xấu hổ!" Giản Y tức giận thẹn thùng vô cùng.
"Ồ, vừa nãy chị nói muốn bà xã hôn nhẹ mới có thể hết đau được, em liền hôn chị, không phải thừa nhận em là bà xã của chị sao?"
"Tôi nhổ tôi tôi tôi tôi tôi không có!!"
Nhìn Giản Y gấp đến độ câu chữ đều nói không ra được, Kỷ Uấn Chi vui cô cùng, ôm lấy cơ thể Giản Y nhẹ nhàng lung lay.
"Tiểu Y, làm vợ của chị có được không?" Kỷ Uấn Chi lấy hết dũng khí thâm tình dò hỏi.
"Không được." Giản Y kiên quyết từ chối.
"Ôi...! Đau đầu..." Kỷ nào đó đang che đầu, này từ chối cũng quá thẳng thắn đi, một chút do dự cũng không hề có! Thật là làm cho người ta thương tâm!!
"Ít, ít nhất thì, tôi không không, không tin cô."
"Thật là, em nhìn chị một chút đi." Kỷ Uấn Chi nắm lấy tay Giản Y, đang muốn lấy tay nàng đặt lên trán mình thì đột nhiên lại ngẩn ra, đem tay Giản Y đưa đến trước mắt nhìn kỹ một chút.
"Đây là bị làm sao?" Nhìn thấy một vết phồng rộp nhỏ trên đốt ngón tay trỏ phải của Giản Y, Kỷ Uấn Chi vội hỏi.
"Là bị phỏng sao?" Quan sát một hồi, lại hỏi.
Dáo dác nhìn xung quanh thì thấy ấm nước pha thuốc đặt ngay đầu giường, "Là giúp chị pha thuốc nên bị phỏng?"
"Làm sao lại không cẩn thận như vậy? Còn đau không?" Tiến đến bên tay nàng, nhẹ nhàng thổi thổi.
"Để chị bảo Đinh Linh đi mua một ít thuốc mỡ trị phỏng đến."
"Được, được rồi, không có không có chuyện gì." Giản Y rút tay về, đúng là chuyện bé xé ra to.
"Cô còn khó, khó chịu không, nói thật, nói thật đi." Giản Y hỏi.
"Có chút."
"Vậy cô nằm, nằm xuống."
"Bà xã muốn ngủ với chị sao?" Kỷ Uấn Chi đáy mắt đầy mong chờ nhìn nàng.
"Câm, câm miệng của cô lại."
Ây ~ làm sao mà lúc mắng chị thì lại hết nói lắp rồi ~
...
Kỷ Uấn Chi bị bệnh tin tức lan truyền vô cùng nhanh chóng, Đinh Linh là gấp nhất, lập tức chạy tới bảo vệ cô, một tấc cũng không rời.
Nhan Phất mua cho cô một ít đồ ăn thanh đạm, sau đó cũng liền ở lại trong phòng bảo vệ cô.
Nhưng mà Kỷ Uấn Chi lại không hề vui!
Vừa nãy lúc Đinh Linh Nhan Phất còn chưa tới phòng, Tiểu Y Y còn nằm cạnh bên cô, nhưng mà sau khi bọn họ đến, Tiểu Y liền rất chủ động nhường chỗ cho hai người bọn họ.
Nhìn hai cái con người to lớn cứ thế mà ngồi hai bên trái phải của cô, Kỷ Uấn Chi liền phát sầu, tôi đây là muốn cùng Tiểu Y Y đơn độc ở chung mà, hai người đến làm bóng đèn làm gì!!
"Uấn Chi, tớ có mua ít cháo, cậu ăn chút đi." Nhan Phất khuấy khuấy bát cháo, muốn đút cho Kỷ Uấn Chi, Kỷ nào đó liền lập tức nháy mắt ra hiệu.
Nhưng mà Nhan Phất a, cái bóng đèn chuyên nghiệp này cũng không có nhìn ra, nếu đổi lại là Đinh Linh thì đã ngay lập tức hiểu được ý đồ của bà chủ rồi!
"Bà chủ nhỏ, em hay là đến đút bà chủ ăn cơm đi?"
"Tại, tại sao." Giản Y còn đang vùi đầu húp cháo đây, ai cũng đừng nghĩ đến việc quấy rầy tôi ăn cơm!
"Ách này...!Hai người bọn chị đút thì cậu ấy không chịu ăn, nên muốn để em làm."
"Vậy thì, vậy thì nếu cô ấy, vẫn chưa đói, thì cứ thì cứ, bỏ đói cô ấy một lúc đi." Giản Y cả quá trình không hề ngẩng đầu, chỉ trả lời cho có lệ.
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, quả nhiên ăn so với mình còn quan trọng hơn, vậy thì cứ để mình bệnh chết đi!!!
Kỷ Uấn Chi chỉ hận có thể đem hai người đuổi đi, để lại có thể cùng Tiểu Y Y một chỗ!!
"Vợ ơi ~ chị đói ~" ngay lúc không ai nhìn, Kỷ nào đó lại bắt đầu tập hợp các thể loại bán manh.
Giản Y suýt chút đã phun cả cháo ra ngoài, vừa nãy cô ấy còn một mặt nghiêm nghị, ngữ khí lành lạnh, vẻ mặt hờ hững cùng Nhan Phất tán gẫu, kết quả người vừa mới đi, cô ấy liền lập tức lộ rõ nguyên hình, cô ấy là yêu tinh ư!!!
Giản Y bất đắc dĩ liền cầm lấy bát cháo.
"Chị không ngại ăn chung phần của em đâu ~" Kỷ Uấn Chi vội nói.
Giản Y mí mắt giật lên, "Tôi, tôi thì ngại!"
Đem bát cháo đưa cho Kỷ Uấn Chi.
"A." Kỷ Uấn Chi rất chủ động mở sẵn miệng, chờ Giản Y đút cho.
"..."
"Tự cô, ăn."
"Chị muốn vợ đút chị ~" Kỷ Uấn Chi tiếp tục mạnh mẽ làm nũng.
Cô xem như là đã nghĩ kỹ, chỉ cần có thể theo đuổi bà xã, da mặt thì có là chi! Cái gì cũng không quan trọng bằng bà xã của mình!!
"Không, không đút."
"Nếu em không đút cho người ta, người ta liền khóc huhuhu cho em xem ~" Kỷ Uấn Chi nói xong, chính mình cũng tự ghê tởm bản thân, đây không phải là mình!!!
Giản Y run lên một cái, thực sự là thua với cô.
"Thật sự, thật sự nên để, để trợ lý của cô, nhìn, nhìn thấy bộ dạng, hiện tại của cô!"
Kỷ nào đó được toại nguyện.
Cái gì? Da mặt? Không còn tồn tại nữa!
"A ~" Như một đứa bé cứ như thế mà há hốc mồm chờ đợi cho ăn.
Giản Y múc một muỗng cháo, để ở bên mép thổi thổi, sau đó đưa cho Kỷ Uấn Chi.
"Nóng!" Kỷ Uấn Chi thậm chí còn chưa ăn đã bắt đầu kêu la.
"Không, không nóng." Giản Y thấy thế, đem cái muỗng đưa tới bên mép của chính mình, dùng bờ môi đụng một cái, thăm dò nhiệt độ một chút.
Lần thứ hai đưa cho Kỷ Uấn Chi, cái tên này cuối cùng cũng chịu ăn rồi, hài lòng ~ lại cùng bà xã hôn môi ~
Người này bị sao vậy, lại thích ăn những thứ mà người khác đã đụng đến vậy sao!
Đang chuẩn bị tiếp tục cho ăn thì lại có tiếng gõ cửa, Kỷ Uấn Chi liền quay đầu lại nhìn, bộc lộ bộ mặt vô cùng hung ác!
Giản Y đúng dịp thấy cô ầm ầm sát khí nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cảm thấy có hơi buồn cười liền đi đến mở cửa.
Là nhân viên đoàn phim thừa dịp nghỉ trưa đến thăm bệnh, dù sao ngày hôm qua bà chủ Kỷ đã thưởng cho bọn họ một bữa tiệc khó quên, Kỷ tổng bây giờ lại bị bệnh, dù sao cũng nên tới thăm một chút.
Kỷ Uấn Chi thấy thế, muốn phát tiết cũng không được.
Chỉ là cũng may, mọi người chỉ là cùng với cô hơi hơi hàn huyên vài câu, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt đã liền rời đi.
Kỷ Uấn Chi mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại có tiếng gõ cửa.
Kỷ nào đó suýt chút nữa đã xù lông cắn người, tôi đây vẫn còn bệnh đấy, nếu như không có bệnh thì cũng là bị các người chọc đến bệnh, cả đám người cũng quá không thức thời đi (╯‵□′)╯, không nhìn ra người ta đang muốn cùng phu nhân ngọt ngào với nhau à!!!
"Không mở cửa, cứ nói chị ngủ rồi cứ đuổi hết đi!" Nhỏ giọng căn dặn Giản Y.
Giản Y từ mắt mèo liếc mắt nhìn ra bên ngoài, quả đoán mở cửa.
"Bách, Bách lão sư."
"Ừm, cô ấy như thế nào, khá hơn chút nào không?"
"Khá, khá hơn nhiều."
Bách Ninh liếc mắt nhìn thấy Kỷ Uấn Chi đang nằm ở trên giường, liền không kiêng dè gì đưa sát người vào Tiểu Y, "Phương pháp sáng nay di nói con nghe có phải rất hiệu quả không?" Một mặt cười xấu xa.
"...!Người người, người còn dám nói sao, người chắc chắn, chắc chắn là cố ý! A di, di không biết xấu hổ." Giản Y nhỏ giọng nói.
"Ha ha ha." Bách Ninh vui không tả được, thấy được dáng vẻ kia của Tiểu Y, nàng khẳng định là nghe theo lời của mình mà làm.
Chậc chậc, tiểu khả ái của chúng ta còn biết thẹn thùng đó à ~
"Xuỵt, đừng, đừng nói, cô ấy, tỉnh bây giờ." Giản Y chỉ chỉ vào Kỷ Uấn Chi, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Há, được rồi." Bách Ninh gật gù, vội vàng thu lại ý cười đổi thành bộ mặt nghiêm túc.
"Cái kia nếu bà chủ Kỷ không có việc gì lớn, di trước hết đi trước, con nhớ chăm sóc cho cô ấy thật tốt đi." Cố ý nói to cho Kỷ Uấn Chi nghe.
Nhưng mà Kỷ nào đó từ lúc Bách Ninh đi vào, cả quá trình cứ cắn chặt chăn, hận không thể đem cái này chăn xem là Bách Ninh, trước tiên cắn chết rồi muốn nói gì nói!
Cái gì gọi là không có việc gì lớn gì? Tôi có việc!!!
Tôi đau đầu, đau lòng, đau thắt lưng, đau thận, đau gan chỗ nào cũng đau hết!!!
Bà xã mình vậy mà lại cùng lão yêu bà lặng lẽ cùng nhau trò chuyện, còn một mặt e thẹn nữa, không thể nhẫn nhịn, cái này chắc chắn không thể nhẫn nhịn a!!!
Vợ ơi, chị bị bệnh rồi, thật giống như lại sốt trở lại rồi, không được, chị thần trí không rõ, vợ ơi cứu mạng! Muốn bà xã hôn nhẹ mới có thể khỏi bệnh!!.