"Tiểu Y, em nguyện ý làm bạn gái của chị không?"
"Hả?" Giản Y hơi run.
"Ừm, là thật lòng, dứt bỏ hợp đồng, không còn quan hệ hiệp ước nữa, cũng không có đôi bên cùng có lợi." Kỷ Uấn Chi nói, cầm lấy tay Giản Y đặt ở trong lòng.
"Chị sẽ không ép buộc em, chờ trong lòng em nguyện ý tiếp nhận chị, thì tới đó hãy trả lời chị, chị sẽ chờ." Kỷ Uấn Chi vừa thâm tình lại vừa chân thành, dùng ánh mắt nóng rực kia nhìn Giản Tiểu Y, Tiểu Y cứ thế mà vô lực chống đỡ, gật gật đầu, "Được, được."
Kỷ Uấn Chi hơi kích thích nhúc nhích một chút, "Em đồng ý làm bạn gái của chị rồi?"
"Không phải cần...Cân nhắc, một chút à?"
Kỷ Uấn Chi sững sờ, à đúng.
"Ừm, em cứ cân nhắc."
Nhưng mà một giây sau, "Này có cái gì cần để cân nhắc a? Chị thâm tình như thế lại còn sủng em đến thế..." Kỷ Uấn Chi nói đến một nửa, vội vàng ngậm miệng lại, xong đời, hình tượng ngự tỷ sụp đổ rồi!!
Quả nhiên, Giản Y mới vừa rồi còn dựa vào trong lòng cô, ngoan ngoãn như một con thỏ trắng, ánh mắt đã từ từ trở nên hung ác, thậm chí còn chuẩn bị đánh người.
Kỷ Uấn Chi hơi chép chép miệng, "Ý của chị đó là, em cứ chậm rãi cân nhắc." Cố gắng quay về hình tượng ngự tỷ ban đầu.
Nhưng mà Giản Tiểu Y đã nhìn thấu cô, từ trong ngực cô tránh ra ngoài.
"Tiểu Y." Kỷ Uấn Chi hờ hững nhìn nàng.
"Đừng, đừng giả bộ!"
"..." Xong đời.
"Vợ ơi~ "
"Cút a! (╯‵□′)╯" Lão yêu tinh!!!
"A!" Kỷ Uấn Chi quay đầu lại nhìn bóng lưng Giản Y giận dữ rời đi, nhân sinh a, thế mà quá gian nan, vợ mình cũng quá hung hắng đi! Một lời không hợp liền giở trò bạo lực gia đình?
...
"Tiểu Y a? Đừng nhốt mình trong phòng suốt sẽ bị nghẹn chết đó." Kỷ Uấn Chi đứng trước phòng Giản Y gõ cửa, đã đứng đây dỗ được hơn nửa ngày rồi, Giản Y chính là không thèm để ý tới, xem ra là thực sự rất tức giận.
Nhưng mà kỳ thực tên tiểu tử kia chính là không còn mặt mũi để gặp ai, vừa vặn đem mình chôn trong chăn làm con rùa đen rụt đầu.
Nàng vừa nãy dĩ nhiên thật sự bị loại nữ nhân không đáng tin cậy như Kỷ Uấn Chi trêu chọc đến mức tâm đã lung lay! Cô ấy nếu như nắm được điểm yếu của mình chắc chắn sẽ chọc cho mình xấu hổ dài dài, thế thì mặt mũi của mình còn có thể đem giấu ở đâu được nữa! Xấu hổ chết đi được!!!
Ôi, mẹ, tỷ tỷ, các a di, con có lỗi với mọi người, con để nhà chúng ta mất hết cả thể diện rồi, aaa...
Kỷ Uấn Chi cứ đứng ngay cửa nhìn nhìn, tiếp tục như vậy cũng không được a, suy nghĩ một chút liền hắng giọng một cái, "Tiểu Y." Lại dùng loại thanh âm rất ôn nhu kia gọi Giản Y.
"Cô đừng, đừng có...Dùng cái giọng, giọng ấy, để mà nói chuyện!!" Giản Y tức giận, cô ấy còn muốn lừa gạt mình!
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, giọng của người ta vốn là như vậy mà!
"Được rồi Tiểu Y, mau ra đây đi, chị cùng em xem tivi, a đúng rồi, còn nhiều trái cây đông lạnh đến vậy em có muốn ăn nữa không."
Giản Y vừa nghe lời này, mới vừa bình phục lại tâm thái lại tiếp tục vỡ tan nát, Kỷ Uấn Chi này chính là thừa dịp đút mình ăn mà chiếm tiện nghi của mình, không biết xấu hổ!
"Tôi! Tôi sau này, sau này sẽ không không, không ăn trái cây đông lạnh nữa!" Lời nói vô cùng giận dữ được nói từ một người sành ăn chính hiệu.
Nói xong, còn buồn bực cắn chăn.
"Cái kia...!Vậy chúng ta ăn thứ khác? Vậy còn có bánh quy hình ngón tay*..." Kỷ Uấn Chi nói, lại gõ gõ cửa.
...
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Giản Y khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa hồ vẫn còn đang sinh khí.
Kỷ Uấn Chi khẽ cười một cái, giơ tay gõ nhẹ lên chóp mũi của nàng, "Được rồi, cô bé bủn xỉn, chúng ta đi ăn được không?"
Giản Y không có lên tiếng, Kỷ Uấn Chi thăm dò tính dắt tay nàng, nàng cũng không có phản kháng, liền bị Kỷ Uấn Chi dẫn trở lại phòng khách.
Kỷ Uấn Chi cầm lấy hộp bánh quy trên bàn, mở ra, rút ra một miếng bánh quy, "Em thích ăn vị matcha?"
"Ừ!" Chỉ cần nhìn thấy đồ ăn vặt cả hai con mắt đều sáng cả lên, quả đoán gật đầu.
"Được, vậy sau này mỗi ngày chúng ta đều ăn." Kỷ Uấn Chi nói xong, đem bánh quy đút cho Giản Y.
Cô bé sành ăn quả đoán mở miệng ngậm lấy một đầu bánh quy, Kỷ Uấn Chi thấy thế liền đánh liều một phen, cúi thấp đầu ngậm lấy đầu còn lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hướng về phía Giản Y chớp chớp nháy nháy, cắn một miếng bánh nhỏ, sau đấy lại hướng về trước di chuyển một chút.
Giản Y một mặt e thẹn, yên lặng ngậm lấy miếng bánh, nhìn Kỷ Uấn Chi từng chút từng chút nhích lại gần mình.
Cuối cùng hai người đã đến gần trong gang tấc, Kỷ Uấn Chi chóp mũi vừa vặn đụng phải chóp mũi của Giản Y, hai đôi môi cũng gần như là muốn đụng vào nhau, miếng bánh quy chỉ còn lại một mẩu bé tí.
Kỷ Uấn Chi lại cắn xuống một cái, cứ thế mà chạm nhẹ vào bờ môi đỏ mọng của Giản Y.
"Ưm ~" Giản Y nhẹ rên một tiếng.
Kỷ Uấn Chi ý cười càng sâu, dứt khoát cắn thêm một miếng bánh sau đấy trực tiếp phủ lên môi Giản Y.
"A..."
Kỷ Uấn Chi hơi nghiêng đầu, dùng đầu lưỡi cạy ra bờ môi của Giản Y, cố gắng tìm kiếm mẫu bánh quy bé xíu mà nãy giờ Giản Y vẫn còn đang ngậm trong miệng, sau khi tìm được liền ăn đi mất.
Mím mím môi, chưa hết thòm thèm.
Lần thứ hai giương mắt nhìn về phía Giản Y, trong ánh mắt lộ ra một tia tham lam, hai tay bất giác ôm lấy eo nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi, đỡ nàng ngồi dựa vào sofa.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Uấn Chi liền nhanh chóng mai phục, vùi đầu hôn lên vành tai và môi của Giản Y, Giản Y vì thế liền rụt cổ một cái, "Đáng ghét ~ ~ "
Một tiếng hờn dỗi.
Trái tim Kỷ Uấn Chi bỗng run lên một nhịp, liếm liếm môi nhìn về phía Giản Y, trong ánh mắt lộ ra một tia nóng bỏng, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau đã thì liền hiểu được tâm ý của đối phương.
Giản Y cười đến một mặt e thẹn, thế nhưng động tác tay lại rất dứt khoát, dùng tay cởi từng cúc áo một của Kỷ Uấn Chi.
Nhìn thấy ngón tay của nàng cứ thế mà không hề an phận, không ngừng cởi từng cúc áo của chính mình, còn ở một bên ngực vẽ vẽ vòng tròn.
Kỷ Uấn Chi hơi nhướng mày một cái, đưa tay nhấn giữ tay của nàng lại, thân thể hơi hướng về phía trước một chút, cúc áo liền vừa vặn được đưa đến bên miệng của Giản Y
"Dùng miệng." Âm thanh lành lạnh, ngữ khí lại lộ ra vẻ rất chân thật, đáng tin.
Giản Y vừa nghe thấy liền hơi bỉu bỉu môi, nhẹ nhàng đánh yêu Kỷ Uấn Chi một cái.
Sau đó liền thuận theo mở miệng ra, chầm chậm ngậm lấy cúc áo, dùng ánh mắt gợi tình đầy ẩn ý nhìn Kỷ Uấn Chi.
Nhưng mà không lâu lắm, Giản Y liền một mặt oan ức, "Ưm, mở không ra..." Trong miệng vẫn còn đang ngậm lấy cúc áo, lời nàng nói ra có hơi lắp bắp, hướng về Kỷ Uấn Chi âm thầm oán giận.
Kỷ Uấn Chi cúi đầu xuống, nhìn thấy cúc áo của mình đã ướt đẫm nước miếng của Giản Y, đứa nhỏ ngốc nghếch này hiện tại xem ra còn đang có hơi bất lực, trong lòng Kỷ Uấn Chi vì thế liền kích động.
"Phải phạt nha."
"Ưm ưm...!Không muốn đâu..."
Kỷ Uấn Chi đột nhiên cúi người xuống, buộc Giản Y không thể không nương theo mà nằm xuống, trong đôi mắt to tròn của nàng có e thẹn, có hoảng hốt, có chút dấu vết của sự sợ hãi, nhưng lại lộ ra mấy phần chờ mong.
Kỷ Uấn Chi áp sát trên người Giản Y, từ từ mà áp vào tai của nàng, nhẹ giọng cất lời, "Em tự cởi hay là muốn chị cởi giúp em?"
Hơi thở nóng bỏng của Kỷ Uấn Chi khiến cho trái tim của Giản Y vô cùng ngứa ngáy khó nhịn, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc đã lộ ra một mảnh ửng đỏ.
"Ưm ưm ưm..."
...
Cắt!
Cảnh phía trên là do Kỷ nào đó nhìn vào chiếc bánh quy hình ngón tay mà ảo tưởng.
Tình huống thực tế phải là...
"Cái kia...!Vậy chúng ta ăn thứ khác? Vậy còn có bánh quy hình ngón tay..." Kỷ Uấn Chi nói, lại gõ gõ cửa.
Cửa phòng theo tiếng gõ mà được mở ra, Kỷ Uấn Chi liền vui vẻ, đang muốn thực hiện kế hoạch bánh quy ngón tay của cô.
Nhưng mà chưa kịp thấy rõ người ở đâu, trước tiên đã nhìn thấy một cái gối từ phía trước hướng tới trước mặt, Kỷ Uấn Chi bị đập thẳng ngay chính giữa, trang phục và kiểu tóc mà cô đặc biệt cất công chuẩn bị vì Giản Y cũng bị gối đập mà trở nên rối tung.
"Cút...!Cút! Đừng ở chỗ này chướng, chướng mắt!"
"..." Chậc ~ kịch bản rõ ràng không phải như vậy, bà xã diễn kịch đều không theo kịch bản đến vậy ư!
...
Kỷ Uấn Chi ở trong phòng khách không biết đã đi qua đi lại biết bao nhiêu lần, cô ghét dỗ người!
Mắt thấy sắc trời đã tối, Kỷ Uấn Chi đột nhiên thông suốt, nên ăn cơm tối rồi! Cho nàng ăn chút đồ ăn vặt nhưng cũng không thể để nàng bị đói được, có khi chỉ cần nàng ăn no thì mọi tức giận đều sẽ biến mất không chừng!
Nói là làm liền, lập tức chạy vào nhà bếp.
Kỳ thực buổi trưa hai người cũng không ăn nhiều, đồ ăn do Giản Y nấu vẫn còn thừa lại rất nhiều, Kỷ Uấn Chi tuy rằng nấu cơm cũng không được giỏi cho lắm, thế nhưng hâm nóng đồ ăn thì vẫn tính là có thể làm tốt.
Đem đồ ăn đi hâm nóng hết tất cả, còn cố ý đem vài con tôm của Giản Y bóc vỏ sẵn cho nàng, đặt tôm lên dĩa, lại rưới chút nước sốt lên bên trên sau đấy đặt lên bàn.
"Tiểu Y, có đói bụng hay không? Trước tiên ăn cơm tối có được hay không? Coi như là giận chị nhưng cũng đừng tự bỏ đói chính mình!" Kỷ Uấn Chi gõ gõ cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
"Tiểu Y?" Kỷ nào đó vô cùng cố gắng giữ vững hình tượng, không có lộ ra bộ mặt đáng khinh.
Nhưng mà Giản Y không hề lên tiếng, Kỷ Uấn Chi lại đợi một hồi, khi cơm nước đều đã nguội hết thì liền lại trở lại và hâm nóng một lần nữa.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, mắt thấy đã hơn mười giờ, tính toán thời gian một chút, Giản Y xem ra đã ở trong phòng không nói tiếng nào trong 5 tiếng đồng hồ rồi! Trong khoảng thời gian này, Kỷ Uấn Chi đều ở bên ngoài chú ý động tĩnh bên trong, âm thanh từ nhà vệ sinh thậm chí còn không có!
Ngủ? Nhưng mà này cũng ngủ lâu quá đi.
Kỷ Uấn Chi lại gõ cửa, "Tiểu Y?" Hơi bất giác lộ ra thanh âm lo lắng.
"Tiểu Y, em nếu không mở cửa, chị sẽ phá khóa xông vào đấy." Cô thậm chí có chút tức giận.
"Giản Y!"
Kỷ Uấn Chi liền vô cùng khó chịu nhưng vẫn là lo lắng nhiều hơn, không chút do dự xoay người đi đến phòng khách, từ trong ngăn kéo tìm ra một thùng dụng cụ, quả đoán cầm lấy một cây búa.
"Tiểu Y? Chị mở cửa?" Xác định bên trong không có động tĩnh, Kỷ Uấn Chi trực tiếp nhìn khóa cửa, dùng búa gõ mạnh sầm sầm hai cái, không lâu lắm khóa cửa liền bị phá.
Vô cùng lo lắng đẩy cửa đi vào, trong chốc lát đã nhìn thấy Giản Y từ trong chăn bò dậy, ngồi ở trên giường dụi dụi đôi mắt mơ màng, tóc tai rũ rượi, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.
Nàng...! Thực sự là ngủ? Ngủ cả một buổi trưa? Ngủ say đến thế? Chính mình ở bên ngoài gõ cửa lâu như vậy đều không thể đánh thức nàng? Thật là lợi hại a.
"Cô, cô làm gì thế?" Giản Y này mới ngủ dậy, hoàn toàn quên mất chính mình vẫn còn đang giận Kỷ Uấn Chi.
"Ách này..." Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, lập tức đem cây búa đang cầm giấu ra phía sau lưng, ngượng ngùng cười cười, "Không có a, gọi em ăn cơm..."
Tiêu đời, một lời không hợp liền đập phá cửa phòng của người ta, nàng có thể hay không xù lông cắn người...!Vẫn là nên chuồn đi trước rồi tính gì thì tính...
"Cái kia, nếu không em cứ ngủ tiếp đi, cứ ngủ đi ha, ngủ ngon ~" Kỷ Uấn Chi nói xong liền vội vàng rút lui đi ra ngoài, đi đến bên cửa, mắt thấy cái khóa cửa bị cô đập nát đang nằm lăn lóc dưới dất, liền dùng chân đá ra khỏi phòng.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này mới thở dài một cái dựa lưng vào cửa phòng, hơi hơi vỗ vỗ ngực, haizz, chỉ là bốc đồng nhất thời, bốc đồng nhất thời mà thôi, âm thầm lẩm bẩm.
Liếc mắt nhìn cây búa trong tay, vội vàng đem cây búa cất lại chỗ cũ.
Nhưng mà ngay khi cô đang chuẩn bị trở về phòng ngủ, còn chưa kịp đặt chân vào phòng, liền nghe được một âm thanh...
"Kỷ Kỷ Kỷ...!Kỷ Uấn Chi!!!"
"..." Ahhh ~ vợ ơi ~ chị nói chị không phải cố ý thì em có tin không....