tên tôi, gọi tên tôi, gọi tên tôi!
Đột nhiên thay đổi sang một không gian vô cùng xa lạ, Giản Y nhất thời không quá quen thuộc, hơn nữa còn lo lắng Kỷ Uấn Chi sẽ phá cửa xông vào, cũng ngủ không được ngon, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng mà lại không có cách nào bình tĩnh lại tâm tình hết, trằn trọc trở mình tới hơn hai giờ sáng, mới từ từ tiến vào trạng thái ngủ say.
Nhưng mà, Giản Y cảm giác mình vừa mới ngủ không lâu, liền nghe có người gõ cửa phòng mình, cũng không lên tiếng hay gì hết, chỉ ở đó mà không ngừng gõ cửa.
Giản Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, vốn cho rằng là đang nằm mơ, định hình lại tinh thần, mãi đến khi nghe một tiếng phốc! Ly nước đặt tên nắm tay cửa đã rơi vào trong xô nước, mới triệt để giật mình tỉnh lại.
Có người!
"Giản Tiểu...!Y, rời giường mau!"
Nghe được âm thanh này, Giản Y suy nghĩ thật lâu, không phải mẹ, không phải tỷ tỷ, cũng không phải các a di...
"Tiểu Y?"
"Ai, ai vậy?" Giản Y xoa xoa con mắt, mờ mịt nói.
Ngoài cửa Kỷ Uấn Chi sửng sốt một chút, "Cô ở nhà của tôi còn hỏi tôi là ai??" Cô nhóc này xem ra là não cá vàng a! Hơn nữa nàng nghe không ra giọng nói của cô sao? Còn có, vừa nãy cái kia phốc một tiếng là âm thanh gì?
Giản Y lúc này mới hoàn toàn hoàn hồn, đồng thời nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
"Cô đến, để, để làm gì." Cầm lấy điện thoại ngay đầu giường liếc mắt nhìn, mới năm giờ rưỡi sáng a! Trời mới tờ mờ sáng thôi mà, cô gọi tôi sớm như thế là muốn làm gì đây?
"Rời giường, ngày hôm qua để cô luyện tập gọi tên của tôi, cô luyện thế nào rồi? Còn nói lắp sao? Ai cô trước tiên mở cửa ra, nói chuyện như vậy quá khó khăn."
"..."
Giản Y há miệng, trong đầu lần thứ hai xẹt qua vô vàn các từ ngữ mắng người, cuối cùng đúc kết thành một từ, "Thần, thần kinh, bệnh a!"
"Cô làm sao mà ngủ mới có một giấc mà lại càng nói lắp hơn vậy?" Kỷ Uấn Chi buồn bực.
"Mở cửa, không mở cửa thì tôi xông vào a." Kỷ Uấn Chi đưa ra tối hậu thư.
Giản Y bởi vì đột nhiên mà bị thức tỉnh, tim nàng đập thình thịch, đầu óc cũng có chút bối rối, hơn nữa nàng cũng chỉ mới tỉnh giác nên tính khí không được tốt cho lắm, cho nên lúc này nàng căn bản không muốn để ý tới Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi nghe bên trong không có động tĩnh, quả quyết đi tìm chìa khóa phòng, đã nói với nàng rõ ràng rồi a, không tính là không có sự cho phép mà tùy tiện xông vào phòng nàng đi, hơn nữa đột nhiên lại không có động tĩnh gì, tốt nhất đừng có xảy ra chuyện gì!
Kỷ Uấn Chi mở cửa phòng, đẩy một hồi, cửa không có nhúc nhích, lại dùng sức đẩy mạnh thêm, vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng nước, tiếp theo lòng bàn chân cảm giác được sự mát lạnh, dép trong nháy mắt liền bị nước thấm ướt, cô sợ đến mức suýt chút nữa là nhảy dựng lên!
Sửng sốt một chút, lập tức ló đầu vào liếc mắt nhìn, phát hiện Giản Y đã bố trí sẵn bẫy, lập tức hiểu được, liền dở khóc dở cười, "Cô...!Có cần thiết không vậy! Tôi cũng không phải loại người sẽ tùy tiện mà xông vào phòng người khác."
Giản Y không có lên tiếng, dùng một ánh mắt hoàn toàn không mang theo bất cứ cảm tình gì nhìn nhìn cô, Kỷ Uấn Chi đột nhiên bị nhìn chằm chằm, trước khi cô kịp mở miệng, nhìn thấy Giản Y giơ tay lên, xòe lòng bàn tay lên và hướng về phía cô.
"Hả?" Kỷ Uấn Chi sửng sốt một chút, theo ánh mắt của Giản Y mà cúi đầu đưa mắt nhìn, nhìn thấy trong tay mình đang cầm chìa khoá, nhất thời dở khóc dở cười, ngoan ngoãn đi tới bên giường, đem chìa khóa đặt lên tay Giản Y, "Yên tâm chứ?"
Sau đó, trực tiếp ngồi ở bên giường, "Gọi tên tôi."
Giản Y liếc cô một chút, đem đầu xoay hẳn về hướng khác, không nhìn cô.
"Khi cô mới rời giường tâm tính sẽ khó chịu sao?" Nhìn dáng vẻ kia của nàng, Kỷ Uấn Chi phản ứng lại.
"Được, tôi biết rồi, lần sau tôi để Đinh Linh tới gọi cô."
"..."
Giản Y dở khóc dở cười, đụng phải loại bà chủ như này, thực sự là đau lòng cho trợ lý của cô.
"Được rồi, đừng tức giận, trước tiên gọi gọi tên của tôi, tôi lo cô sẽ gọi không tốt, cả đêm qua tôi ngủ không được ngon." Kỷ Uấn Chi chỉ chỉ vào quầng thâm mắt của mình, dùng rất giọng điệu rất nhu hòa như đang dỗ dành một đứa trẻ, cái tên này thích mềm không thích cứng, cô cũng nhìn ra rồi.
Giản Y yên lặng thở dài, xem ra không cố gắng biểu hiện một chút, cô sẽ không bỏ qua mình.
Phân vân một hồi.
"Uấn Chi."
Kỷ Uấn Chi một mặt kinh hỉ, "Rất tốt rất tốt rất tốt! Nhưng mà có thể hay không mang theo một ít cảm tình? Đừng có mà lạnh như băng, hơn nữa nhất định phải nhìn về phía tôi, lúc nhìn tôi cô phải trông thật vui vẻ, trong ánh mắt phải nồng đậm sự yêu thương, dù sao tôi là người yêu của cô, cũng không phải kẻ thù, cô hiểu chưa?"
"Tôi làm mẫu cho cô xem." Kỷ Uấn Chi nói, xem ra là diễn đến nghiện rồi.
Kỷ Uấn Chi đi về phía giường, ngồi xếp bằng đối diện Giản Y.
Giản Y rất muốn đem cô đạp xuống, nhưng mà vừa nghiêng đầu, lại trùng hợp nhìn thấy khuôn ngực chói mắt của Kỷ Uấn Chi đang ở trước mặt, vội vã che mắt lại.
"Cô..."
"A?" Kỷ Uấn Chi vẫn còn sửng sờ một lúc, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện bản thân hiện đang không mặc nội y, liền đỏ mặt, trước đây cô đều là ở nhà một mình, không có chú ý tới việc này, vội vàng kéo kéo áo ngủ của mình.
"Khụ." Kỷ Uấn Chi lúng túng ho một tiếng.
Giản Y từ khe ở giữa lén lút mở mắt, mẹ ơi, nữ nhân này mặc một cái váy ngủ màu trắng mỏng như cánh ve, dù cho có che đậy kín kẽ đến đâu, nhưng căn bản thì cái gì cũng lộ ra hết rồi...
Hiện tại nàng rốt cuộc đã biết cô bảo lúc ngủ sẽ bán khỏa thân là có ý gì rồi...
"Sao, có làm sao hả! Chẳng nhẽ khi ngủ cô cũng mặc nội y sao?" Kỷ Uấn Chi không nhịn được nữa liền ưỡn ngực một cái, nghiêm mặt nói.
Giản Y cúi đầu, nàng xin thề nàng không hề nhìn tới cái địa phương kỳ kỳ quái quái trước mặt, chuyện này...!Chỉ là vô thức, khụ.
"Nhìn tôi." Kỷ Uấn Chi nói.
Giản Y vội vàng lắc đầu, không dám không dám.
"Tiểu Y." Kỷ Uấn Chi thanh âm nhẹ nhàng, vươn tay nắm lấy tay Giản Y, đem tay nàng từ trên mặt lấy xuống, "Nhìn tôi." Tiếp tục ôn nhu nhẹ nhàng mà nói.
Giản Y thực sự là không còn can đảm để sống tiếp, hận không thể ngày hôm qua đánh chết chính mình, thực sự là não tàn mới đáp ứng chơi trò chơi vị hôn thê này!
"Nói." Thiếu kiên nhẫn nhìn về phía nàng.
Kỷ Uấn Chi khóe miệng có ý cười, ánh mắt đầy sự sủng nịch nhìn nàng, giơ tay xoa xoa mái tóc đang có hơi chút ngổn ngang của nàng, "Đừng tức giận, tôi không biết khi cô mới thức dậy thì tâm tình sẽ khó chịu, lần sau không quấy rầy cô nữa có được hay không?"
Giản Y bối rối một hồi, trong nháy mắt thậm chí không nhận ra rõ lời cô nói là chân tình hay giả dối, "Cái kia, vậy, cũng không cho phép, để Đinh Linh, đến...!đến gọi tôi dậy." Thăm dò tính nói ra thêm điều kiện.
"Nằm mơ đi." Kỷ Uấn Chi thu lại vẻ mặt, nới lỏng ra Giản Y tay, "Nhìn thấy không? Cái này gọi là kỹ năng diễn xuất."
"..." Người này khả năng thật sự có bệnh.
"Học hỏi một chút đi~" Kỷ nào đó thậm chí còn hơi hơi đắc ý, dù sao mình cũng là quản lý của nghệ sĩ, diễn cũng không tệ, không xuất đạo chủ yếu cũng là cho những diễn viên có cơ hội để kiếm cơm thôi.
"Được rồi, hiện tại thời gian còn sớm, cô có thể luyện tập lại một tí, toip đi ngủ bù." Kỷ Uấn Chi nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài, Giản Y thực sự là hận không thể dùng nước bọt dìm chết cô, đây là loại người gì vậy! Đánh thức nàng thôi đã đành còn dằn vặt nàng một trận, xong lại bảo để cô đi ngủ bù?
Thời điểm Kỷ Uấn Chi đi tới cửa, lại đạp phải vũng nước, bước chân liền dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Giản Y, "Lau khô."
"Không không sát, cô...!cô làm đổ, cô lau." Giản Y từ chối hợp tác.
Kỷ Uấn Chi hơi im lặng, "Được rồi, đợi khi nào Đinh Linh tới, để cô ấy lau."
"Được." Giản Y gật gù, hai người đúng là hiếm khi đứng cùng một chiến tuyến.
...
Kỷ Uấn Chi đi rồi, Giản Y không dám ngủ, nàng sợ ngủ tiếp sẽ không tỉnh lại được, thế là ngồi ở đầu giường đọc sách, gần sáu giờ rưỡi sáng, liền dậy tắm rửa và dọn dẹp.
Nàng cũng là người mạnh miệng nhưng lòng thì lại mềm, đến cùng vẫn là lau đi vũng nước trên sàn, tuy rằng bị Kỷ Uấn Chi dằn vặt một trận, thế nhưng chìa khoá phòng ngủ cũng đã ở trong tay nàng, như vậy cũng không còn sợ Kỷ Uấn Chi sẽ đột nhiên mà xông vào, xem ra cũng đáng đi.
Rửa mặt xong xuôi, nàng đem đồ vật bên trong rương hành lý thu dọn một hồi, sắp xếp gọn dọn dẹp lại phòng ngủ, đem quần áo của chính mình tất cả đều cất vào tủ quần áo, nếu còn phải ở chỗ này thêm ba tháng, lâu như vậy, vẫn nên sắp xếp cho gọn gàng lại.
Thu dọn ổn thỏa, Giản Y cầm một bộ quần áo thể dục thay đi, mới vừa đổi quần áo xong, liền nghe đến bên ngoài có động tĩnh, tiếp theo cửa phòng lần thứ hai bị vang lên.
"Bà chủ nhỏ, rời giường sao?"
Là tiếng của Đinh Linh.
Giản Y đi tới mở cửa, trước tiên nhìn thấy Đinh Linh trong tay đang mang theo lễ phục.
"Chào buổi sáng ~ đây là quần áo đã chuẩn bị cho ngài, ngày hôm nay ngài mặc cái này nha~ "
Giản Y chau mày, "Lễ, lễ phục?" Mặc lễ phục có phải có hơi quá trang trọng không?
"Này ~ bà chủ nói, ngày hôm nay là ngày đầu tiên ngài đến công ty, phải chỉnh tề một tí, không thể ăn mặc quá lôi thôi ~ kích cỡ thích hợp vừa vặn, so với bà chủ thì nhỏ hơn một cỡ, ngài thử xem?"
"Không, không mặc." Giản Y lắc đầu, nàng cũng không thích mặc lễ phục, trước đây mặc qua một lần, vừa nặng lại vừa chật, không thoải mái chút nào, trông có đẹp hay không không quan trọng, chỉ cần không thoải mái thì miễn bàn tới.
"Quá nặng, phiền phức."
"Ai? Cô trước đây đã mặc qua sao?" Đinh Linh buồn bực nói.
"Ách, dù sao thì, không mặc."
"Không được, nhất định phải mặc." Kỷ Uấn Chi vừa vặn nghe thấy, cũng đi tới.
"Ừm...!thực ra bà chủ à, tôi cảm thấy, vẫn là mặc thường phục vẫn tốt hơn, nếu như cô ấy mặc không quen, ngược lại sẽ gây ra phiền phức gì đấy thì?" Đinh Linh cẩn thận mà nhắc nhở một hồi.
Kỷ Uấn Chi hơi do dự, cũng có đạo lý, "Thế nhưng cô hiện tại ăn mặc như thế này không thể chấp nhận được, tìm cho cô ấy một chiếc váy nhỏ, hơi hơi ăn vận một tí, nếu bản thân đã không thể thục nữ, thì tốt xấu gì trang phục cũng ra dáng thục nữ chút đi."
"Cô! Tôi, không, không được!"
"Không phải do cô quyết định." Kỷ Uấn Chi hướng về Đinh Linh liếc mắt ra hiệu, người sau hiểu rõ, lập tức chạy đến tủ treo quần áo của Kỷ Uấn Chi mà tìm kiếm một chiếc váy thích hợp.
Giản Y buồn bực, lấy ra bản hợp đồng được cất dưới gói, mới vừa cầm bút muốn viết gì đấy, liền bị Kỷ Uấn Chi thu lại, "Bản hợp đồng này vẫn là để tôi cất giữ đi." Kỷ Uấn Chi liếc nhìn nàng, cứ động một chút là sửa hợp đồng vậy sao?
"Cô cô cô cô cô cô dối gạt tôi, cô thật là quá đáng!"
"Từ từ nói, không cho phép nói lắp."
"Cô!" Giản Y đang muốn phản bác, đột nhiên n thông suốt, "Ồ ồ, đúng, đúng, không thể, nói lắp."
Nhìn thấy Giản Y đang cười, Kỷ Uấn Chi đột nhiên có dự cảm không lành...
"Mặc váy, váy, sẽ ảnh hưởng, ảnh hưởng tâm tình của tôi, nói chuyện,."
"..." Biết ngay nàng không có ý tốt gì mà...
"Lỡ như, để người trong công công công...!Công ty, nhân viên biết được, biết vị, vị hôn thê, vị hôn thê của cô, là người nói lắp, thì sao, thì phải làm sao, sao a...?"
Nghe nàng một câu nói này là đang vô tình nói lắp hay là cố ý đây, Kỷ Uấn Chi trong nháy mắt liền đau đầu, này không phải là chính mình tự chôn mìn bên cạnh mình sao?
"Được được được, cô muốn như thế nào?"
"Hợp đồng, đưa tôi." Giản Y xòe hai tay.
Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ, đem hợp đồng vỗ vào lòng bàn tay của nàng, trơ mắt nhìn nàng viết thêm một câu, 【 Không cho phép ép buộc mặc quần áo không thích.
】
Đinh Linh mang theo một chiếc đầm hoa đơn giản mà đi tới.
"Bà chủ nhỏ, ngài thấy cái này thế nào? Tôi cảm thấy ngoại hình của ngài thiên hướng vui tươi ngọt ngào, cái này xem ra là hợp với ngài."
Giản Y liếc nhìn một chút, không thể không nói, người trợ lý này xem ra là rất có mắt nhìn, đang muốn gật đầu, đột nhiên ngẩn ra, "Uả, mà khoan, cô ta?" Hướng về phía Kỷ Uấn Chi, ai ya, cô ta cũng còn có nhỏ gì nữa đâu mặc quần áo của thiếu nữ??? Nàng còn tưởng rằng quần áo của Kỷ Uấn Chi đều là theo phong cách hơi trang trọng nghiêm túc một tí, cho nên mới cảm thấy mâu thuẫn khi nhìn thấy chiếc đầm này
"À, còn không phải là giúp nhìn nữ tính hơn sao~ bà chủ của chúng ta vẫn còn trẻ tuổi mà ~" Đinh Linh cười nói.
"Hừ!" Kỷ Uấn Chi trừng hai mắt.
"Mau mau thay quần áo, đổi xong liền xuất phát."
"Ah ~ dạ" Đinh Linh đáp một tiếng, đem quần áo giao cho Giản Y, sau đó hai người ngoan ngoãn mà đi ra khỏi phòng.
Giản Y thay quần áo, hất tóc vén ra sau lưng, tóc của nàng dài vừa qua vai, xõa xuống khiến cô trông rất đoan trang
Cửa phòng ngủ mở ra, Kỷ Uấn Chi đang bàn công chuyện với Đinh Linh, từ khéo mắt nhìn thấy bóng người màu trắng, theo bản năng quay đầu lại đưa mắt nhìn, Giản Y mặc vào một chiếc đầm hao màu trắng, tóc được xõa ra, mang lại cảm giác sảng khoái, cùng với khuôn mặt trái xoan nhỏ nhỏ thanh tú đầy tinh xảo, đôi mắt to tròn đang chớp chớp, trông có chút mờ mịt, có chút bất an.
Kỷ Uấn Chi lúc này mới từ từ quan sát kỹ dung mạo của Giản Y, không biết tại sao, nhìn kỹ thì lại thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp khuôn mặt này ở đâu dó, nhưng lại không giống lắm...
Khóe miệng của nàng hơi nâng lên, mặc dù không có đang cười, cũng cho người ta cảm giác rất dễ gần, ngày hôm qua đại khái cũng là bởi dáng vẻ này đi, cảm thấy nàng nhất định sẽ giúp mình, sẽ không phản kháng, mới tiện tay chọn đại nàng ư?
Giản Y tiện tay vuốt vuốt tóc, hất nhẹ từ bên này sang bên kia, "Trông, được không?" Hướng đến hai người hỏi.
"Được, được, quá được đi chứ!" Đinh Linh gật đầu mãnh liệt.
Khi nàng đến gần, Kỷ Uấn Chi hít sâu một hơi, dường như không khí trở nên trong lành bất cứ nơi nào nàng đi qua, Kỷ Uấn Chi vô thức nhắm mắt lại, cảm thụ mùi hương thuộc về Giản Y.
Mùi thơm này rất thanh đạm, không nồng nặc, nhưng cũng không có cách nào khiến người ta lơ là, Kỷ Uấn Chi nỗ lực ngửi, là mùi thơm cơ thể sao? Nhưng mà lúc sáng sớm cũng không có ngửi thấy được, làm sao bây giờ lại có thể ngửi được a...
Đột nhiên cảm giác trước mặt có một bóng đen đang tiến lại gần, vừa mở mắt ra đã thấy đôi mắt to, đen kịt lại thâm thúy của Giản Y, cùng với hàng lông mi thật dài, ánh mắt hơi lay động và run rẩy.
"Cô, yêu, yêu thích, mùi hương, mùi hương này sao?"
Tim Kỷ Uấn Chi đập rộn ràng không thể giải thích được, xùy xùy, cơ thể nàng mang mùi thơm như thế, cô nhóc này vậy mà lại hỏi mình có thích mùi hương này của nàng hay không?? Nàng là muốn buộc mình đi vào khuôn phép ư!!!
"Không, không cho cô." Đây là nước hoa do Tam a di thiết kế, bản giới mới, không thèm cho cô!
"???" Cô còn muốn tự trao thân cho tôi? Dục cầm cố túng* à? Cho rằng tôi sẽ mắc câu à? Ngây thơ!
(*) Dục cầm cố túng là một thuật ngữ được dùng trong binh gia mang ý nghĩa: muốn bắt thì phải thả, đại khái như mèo vờn chuột vậy
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ nào đó: Nhóc cà lăm này là đang muốn câu dẫn mình à, phải làm sao bây giờ, thôi nhóc xếp hàng vào chờ đi, đừng có gấp gáp.
Giản Y:...!Bệnh, bệnh thần kinh à!.