Làm Sao Đùa Bỡn Đại Sư Huynh

Nói là “bồi” y, nhưng vào trong rừng không lâu, linh sủng của Hình Mạc Tu liền nhất phi trùng thiên (bay vào bầu trời), không biết đi đâu.

Vừa mới bắt đầu, nó còn đứng trên vai của Nhạc Thanh Hạ, thời gian dần qua liền không nhịn được vỗ cánh bay đi, đuổi theo tiểu trùng bay ngang qua, đi mổ đầu cành cây mọc quả dại,nhìn qua trông không khác gì con chim bình thường. Nhạc Thanh Hạ nhìn qua mấy lần, chỉ thấy ánh mắt của hắc tước (con chim màu đen) linh động trong suốt, so với những con chim bình thường nhiều hơn một phần thông tuệ, thay vào đó làm y hoài nghi ấn tượng đầu tiên của mình là do Hình Mạc Tu tiên nhập vi chủ*.

* “Tiên nhập vi chủ”: ấn tượng ban đầu làm chủ đạo, khiến suy nghĩ, phán đoán phía sau bị ảnh hưởng theo nó.

Đợi đến lúc hắc tước vỗ cánh bay đi, ngay cả âm thanh vỗ cánh cũng không nghe thấy, Nhạc Thanh Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

So với việc bị linh sủng của Hình Mạc Tu “hộ tống” đi đường, y thà một mình đối phó với bất ngờ có khả năng phát sinh trong rừng này còn hơn…

Rừng rậm sâu vô cùng, không nhìn thấy ánh mặt trời, cũng may Nhạc Thanh Hạ vận khí không tệ, tìm thấy dấu vết đi đường của một người dân bản xứ thời điểm người ấy đi ra đường mòn, y đi men theo dấu chân in lại lúc trước, càng đi, càng cảm thấy cơ thể không thích hợp.

Lan Vân Bào là pháp y, xưa nay đều mặc ở phía ngoài cùng, đây là lần đầu tiên Nhạc Thanh Hạ phát hiện, thời điểm khi vải vóc của nó trực tiếp dán vào da thịt, cảm giác lại… thô ráp như thế này.

Lúc đó y mặc Lan Vân Bào vào có chút tốt quá hóa dở, đai lưng buộc vào thật chặt, sợ bị người ta nhìn ra đầu mối. Kết quả, bây giờ mỗi lần y đi một bước, ở ngực sẽ truyền đến cảm giác đầu v* sưng đỏ ma sát với vải vóc. Bởi vì cái xiềng chân, y chỉ có thể đi nhanh từng bước nhỏ, tần suất ma sát cũng bởi vậy tăng lên. Đi không được bao xa, đôi lông mày của Nhạc Thanh Hạ đã xoắn hết vào nhau.

Cảm giác kia đan xen giữa thống khổ, không lớn, nhưng đặc biệt khó nhịn. Y nghĩ phải nhanh chóng lên trên trấn, nhịn xuống kích thích này, mà rất nhanh, nơi hậu huyệt truyền đến cảm giác ngứa ngáy, khiến y nhớ tới câu nói của Hình Mạc Tu…

“Ong Tiêu Hồn là mẹ của Dục Tiên Kiến, nọc Ong Tiêu Hồn cũng là vật dẫn của độc Dục Tiên Kiến, ngươi cũng có thể chọn chỗ tốt cho chính bản thân mình, sau đó chỉ cần xoa bóp núm vú của ngươi, cái miệng phía sau cũng sẽ ngoan ngoãn mà xướng tao… Chẳng phải sẽ thật đẹp, thật tuyệt vời sao?”

“Lộp bộp.”

Dường như vì đáp lời câu nói này, bên tai Nhạc Thanh Hạ vang lên âm thanh rất nhỏ của nước mưa.

Miệng huyệt bị mở ra không khống chế được mà dần dần phân bố ra d*m thủy, âm thanh nước mưa vang lên trong khu rưngd yên tĩnh, vào tai Nhạc Thanh Hạ lại đặc biệt vang dội. Sắc mặt y hơi trắng, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hạ quyết tâm, đi tới bên cạnh một tảng đá xanh.

Tảng đá trông sáng bóng và bằng phẳng, hơi nghiêng một chút, bên cạnh là một gốc cây già vững chãi dựa vào. Nhạc Thanh Hạ ngồi xuống bên cạnh tảng đá, chậm rãi tháo thắt lưng ra.

Đây vốn là một động tác vô cùng bình thường, nhưng sau khi xốc Lan Vân Bào lên, lại không lộ ra lý y cùng quần dài, mà là thân thể trần trụi… Ánh mắt Nhạc Thanh Hạ hơi rũ xuống, từ đầu v* đỏ tươi đứng thẳng dời đi, buộc bản thân phải nhìn xuống phía dưới.

Giữa hai chân, long ảnh màu bạc quấn quanh bên trên dương cụ, đầu rồng để tại lỗ tinh, ra ra vào vào.

Mặc dù biết rằng long ảnh này chỉ là hư ảo, nhưng Nhạc Thanh Hạ vẫn sinh ra chút cảm giác khác thường, y miễn cưỡng tách hai chân ra, đầu ngón tay hơi dừng lại ở nơi bắp đùi, chậm rãi thăm dò vào miệng huyệt.

Cảm giác này… đâu chỉ là quái lạ?

Đầu ngón tay tiến vào, chạm phải huyệt thịt ấm áp, Nhạc Thanh Hạ giống như bị phỏng, theo bản năng muốn thu tay, nhưng vẫn cố ngừng lại, chịu đựng cảm giác không khỏe, hướng vào tìm kiếm ở sâu bên trong.

Y chưa từng thử đưa bàn tay tiến vào loại địa phương này, huyệt phía sau cũng là lần đầu tiên nhận sự đụng chạm của chính y.

Miệng huyệt truyền đến cản giác man mát, vì ngoại vật xâm lấn, thịt mềm bên trong không tự chủ được co rút lại, Nhạc Thanh Hạ cảm thấy ngón tay của mình được đồ vật ấm áp bao lấy, ngón tay y dài nhỏ, bởi vì quanh năm tập kiếm cầm bút, đầu ngón tay có vết chai mỏng, không thô cứng giống như Hình Mạc Tu, lúc bị hậu huyệt ngậm vào bên trong, lại là một tư vị khác…

Cảm giác mơ hồ ngày càng mở rộng theo sự di chuyển của ngón tay, giống như thỉnh cầu y dùng lực thêm một chút, đừng nhẹ nhàng lướt qua như vậy. Nhạc Thanh Hạ thấp giọng thở ra một hơi, cắn răng đưa ngón tay hướng vào sâu bên trong tìm kiếm.

Đồ vật ma đầu kia nhét vào… ở nơi nào?

Đầu ngón tay bỗng nhiên chạm phải một vật cứng, ánh mắt Nhạc Thanh Hạ sáng lên, đang muốn dùng thêm một chút sức mạnh lấy nó ra, vòng bạc có hình dáng con rắn kia lại tựa như một con rắn chân chính, chậm rãi chuyển động.

“A…!”

Vòng bạc khẽ động, Nhạc Thanh Hạ giống như gặp bất trắc, chỉ riêng cảm giác ngón tay bị ngậm vào thì không đủ rõ ràng, theo chuyển động của rắn bạc, vảy trên thân rắn càng mở ra. Vảy rắn nhỏ bé, viền ngoài lại được mài đến bóng loáng mượt mà, thời điểm ma sát qua huyệt thịt mang đến một phần đau, nhưng lại có chín phần ngứa. Dưới sự kích thích luân phiên này, d*m thủy phân bố ngày càng nhiều, bên trong hậu huyệt cực kì trơn trượt, Nhạc Thanh Hạ nỗ lực thử vài lần, nhưng đầu ngón tay chỉ có thể sượt qua con rắn, chỉ cần có một chút sơ ý thôi là sẽ đẩy nó vào sâu hơn nữa.

Hậu huyệt bị ngân xà khuấy đảo, khoái cảm dọc theo cột sống hướng lên trên, lan ra khắp toàn thân, chờ đến khi ngân xà hướng vào sâu bên trong, thời điểm quả cầu nổi trên đầu nó cùng với vảy rắn ma sát qua điểm mẫn cảm nhất, thân thể Nhạc Thanh Hạ đột nhiên kéo căng, hậu huyệt nhanh chóng co rút, sát sao cuốn chặt lấy ngón tay đang thăm dò kia, không muốn thả ra…

Bốn phía yên tĩnh không người, Nhạc Thanh Hạ cũng không có tâm trạng kiềm nén âm thanh, rắn bạc lăn lộn vòng quanh, y cũng theo đó nhẹ giọng rên rỉ, âm thanh hằng ngày tao nhã trong trẻo nhuốm một phần tình dục, dường như mang theo cả tiếng khóc, dù chẳng hề ngọt ngào uyển chuyển, nhưng lại câu người đến dị thường.

Lúc này, ở ngọn cây cách đó không xa, một cái đầu nhỏ đen bóng vô thanh vô tức nhô lên.

Nó nhìn chăm chú Nhạc Thanh Hạ.

Thanh niên mặc áo trắng vạt áo rộng mở, lộ ra thân thể trần trụi, thân trên dựa vào gốc cây già, bởi vì xiềng chân dưới hạ thân, nên chỉ có thể vòng chân thành hình tròn. Một tay y đỡ lấy dương v*t, một tay kia tiếp tục duỗi xuống phía dưới, thăm dò vào bên trong hậu huyệt.

Hai chân thon dài tựa hồ không chịu nổi, Nhạc Thanh Hạ gần như là nửa nằm trên tảng đá, d*m thủy từ miệng huyệt tí tách chảy xuống, dính vào bàn tay trắng nõn, cũng làm ướt cả Lan Vân Bào đang đệm ở dưới thân.

Mặc dù đã biến thành bộ dáng này, y vẫn không rút ngón tay ra, ngược lại càng nỗ lực thăm dò vào sâu hơn chút… Lý Nhân qua đôi mắt của linh sủng nhìn biểu tình Nhạc Thanh Hạ giãy giụa giữa tình dục cùng với xấu hổ và lúng túng, chỉ cảm thấy nếu bản thân mình động thủ, mỹ cảnh có thể nhìn thấy cũng chỉ có thế.

Dù sao bộ dạng dâm mỹ này, hơn nửa là công lao của chính bản thân sư huynh…

Nhạc Thanh Hạ đương nhiên cũng ý thức được điểm này, thân thể y khẽ run, khuôn mặt phiếm hồng, lại không hề chần chờ, hơi rút ngón tay đang ở trong hậu huyệt ra, rồi thêm một ngón nữa đi vào.

Miệng huyệt đã trở nên ướt át mềm mại, hai ngón tay đồng thời đi vào cũng không tính là khó khăn, trải qua dằn vặt vừa rồi, Nhạc Thanh Hạ cũng nhận ra được, vật kia bên trong huyệt nếu càng đụng chạm, nó càng động đậy. Ngược lại, thời điểm không ai chạm vào thì nó vô cùng ngoan ngoãn, giống như hiện tại.

Đây là chuyện tốt, cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì vị trí vật kia đang ở, là nơi thịt mềm mẫn cảm nhất trong hậu huyệt của y.

Nếu như tiếp tục để nó đi vào bên trong, sợ rằng nó sẽ bò đến nơi khó mà tưởng tượng nổi… Không thể tiếp tục đụng vào, chỉ có thể nghĩ cách lấy nó ra.

Nhạc Thanh Hạ mím mím đôi môi phát khô, dùng hai ngón tay hơi mở miệng huyệt ra, rồi từ từ di chuyển huyệt thịt, cố gắng đẩy ngân hoàn ra. Vật kia quả nhiên không lộn xộn nữa, mặc dù là như vậy, theo động tác của Nhạc Thanh Hạ, rắn bạc vẫn cọ xát tại điểm nhạy cảm, mặc dù không nhúc nhích mạnh như lần trước, nhưng cảm giác này lúc nào đến, lúc nào đi, lại hoàn toàn tùy theo sự điều khiển của Nhạc Thanh Hạ.

Bên trong hậu huyệt truyền đến cảm giác kích thích khó có thể kiềm chế, lại có một chút ngọt ngào kì lạ… Sắc mặt Nhạc Thanh Hạ đỏ chót, dường như muốn phủ nhận cái gì đó, lại nhận ra vòng bạc đã được đẩy đến vị trí thích hợp, liền nhanh chóng đưa ngón tay vào kẹp lấy nó.

Ngón tay vừa đụng vào, vòng bạc ngay lập tức bắt đầu run rẩy, nhưng lần này Nhạc Thanh Hạ đã có chuẩn bị, cuối cùng cũng lấy được nó từ hậu huyệt ra bên ngoài.

Vòng bạc để ở trong tay, Nhạc Thanh Hạ rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Y mạnh mẽ vung tay, ném vòng bạc ra thật xa, cuối cùng cũng coi như hoàn thành việc này, xen giữa cảm giác thoải mái còn sót lại khoái cảm, trong miệng Nhạc Thanh Hạ bất giác phát ra một tiếng rên rỉ như trút được gánh nặng…

Y chớp chớp đôi mắt mông lung, chống người lên tảng đá để đứng dậy, một lần nữa buộc chặt ngoại bào. Trên vạt áo của Lan Vân Bào bị ẩm ướt, cũng may bản thân pháp bào này mang theo phép thuật sạch sẽ, không sợ nhơ bẩn, chỉ cần chờ một chút là lại sạch sẽ như mới. Mà hai chân bị d*m thủy làm cho ướt đẫm lại không thuận tiện như vậy, Nhạc Thanh Hạ cảm thấy giữa hai chân lạnh lẽo, giống như cả gió núi đều đang nhắc nhở y chuyện gì vừa mới xảy ra.

Mặc kệ nói thế nào, lấy cái vòng bạc kia ra, cuối cùng cũng làm cho y có cảm giác hòa một ván với Hình Mạc Tu.

Chờ tới lúc đến chân núi, linh sủng kia sợ là sẽ nhanh chóng tới đó, thời điểm đó muốn làm cách nào để truyền tin tức ra còn phải suy nghĩ thật kỹ…

Trong lòng có suy nghĩ, cảm giác Lan Vân Bào ma sát với da thịt cũng không hề khó nhịn như trước nữa, đối với Nhạc Thanh Hạ, vấn đề cần lo lắng hơn là một vấn đề khác, dương v*t của y vì hành động vừa nãy mà có phản ứng, mặc dù có vạt áo che đi, không nhìn ra cái gì, nhưng nơi phía trước nhếch lên, khi y đi bộ, thỉnh thoảng lại ma sát với vạt áo, cực kì khó nhịn. Da dẻ nơi kia mềm mại không kém đầu v* bao nhiêu, mặc dù khó chịu nhưng vẫn có thể nhịn, chỉ là vừa nghĩ tới chính mình giữ bộ dáng này đi trên đường cái, Nhạc Thanh Hạ liền cảm thấy vô cùng lúng túng.

So sánh với nó, cảm giác khác thường từ nơi khác gần như không đáng kể.

Cây cối bốn phía dần ít đi, thời điểm mơ hồ có thể nhìn thấy đường lớn, bụng dưới của y truyền đến cảm giác phồng lên yếu ớt. Không tính là cái gì so với một số chỗ khác, vậy nên Nhạc Thanh Hạ cũng không để ý nhiều, đứng ở bìa rừng chỉnh đốn lại suy nghĩ, rồi men theo đường lớn, đi tới thành trì cách đó không xa.

Sau khi nhập đạo, thời điểm ra ngoài dùng pháp bảo là nhiều, phi kiếm thay cho đi bộ, nên không có nhiều lần được bước xuống đi lại trên mặt đất như thế này. Người đi đường xung quanh qua lại, khiến cho Nhạc Thanh Hạ, người phải chịu đựng sự dằn vặt ở bên trong khu đất trống, có cảm giác được trở lại nhân gian.

Linh sủng kia của Hình Mạc Tu chưa tới Nhạc Thanh Hạ nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm cửa hàng mà y quen biết. Bây giờ, công thể của y bị phong bế, lệnh bài có thể chứng minh thân phận bị Hình Mạc Tu lấy đi, không có chứng cứ, không có cách nào đảm bảo tên tuổi của đại sư huynh Bạch Hoa Sơn, tin tức “Hình Mạc Tu vẫn còn sống” cũng sẽ không được người khác coi trọng.

Biện pháp tốt nhất bây giờ, là ở nơi xa xôi này, đi tìm tu sĩ mà y quen biết…

“Đại sư huynh!”

Bỗng nhiên bên tai nghe thấy giọng nói thanh thúy, Nhạc Thanh Hạ ngạc nhiên quay đầu lại, đồng thời cũng nghe thấy tiếng phành phạch.

Con chim thản nhiên bay xuống, một lần nữa đứng trên vai Nhạc Thanh Hạ, nó liếc nhìn thiếu niên thiếu nữ đang vui vẻ đằng kia một cái, rồi nghiêng nghiêng đầu, nhìn Nhạc Thanh Hạ chăm chú.

Cùng với ánh mắt của chim đen, tiếng nói âm lãnh quen biết bỗng vang lên trong đầu Nhạc Thanh Hạ:

“Ở nơi như thế này, tự nhiên lại gặp được sư huynh sư muội của mình… Có phải trong lòng Thanh Hạ vô cùng vui sướng?”

—–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui