Tháng chín, mùa khai giảng, khuôn viên Đại học thành phố Lư đông đúc người qua lại. Cái nóng oi bức vẫn chưa tiêu tan, cả khuôn viên trường học vẫn còn bị nhiệt độ cao bao trùm, các anh chị khóa trên đứng ở cổng trường đón tân sinh viên gần như bị nóng đến mức không thể chịu nổi. Các tân sinh viên và phụ huynh kéo theo vali, xách theo bao nhiêu túi hành lý cũng chẳng khá hơn là bao.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Chào chú ạ, trời nóng thế này mà chú lại vất vả quá, chú đưa con đến trường báo danh phải không ạ? Con chú đâu ạ?… Dạ, chú chính là tân sinh viên ạ?” “Đàn em, vali của em có nặng không? Để đàn anh giúp em xách hành lý nhé.” “Đàn em, em học khoa nào thế? Để anh đưa em đi, em học khoa Y à? Vậy thì em vào nhầm cổng rồi, phải vào từ cổng Nam cơ.” Cậu tân sinh viên đỏ bừng mặt vì nóng, trợn tròn mắt, kêu lên thảm thiết. “Hả? Em đi taxi, định vị tự động dẫn đến cổng này.” Đàn anh khóa trên đã quá quen với chuyện này, nhanh chóng an ủi bảo: “Không sao đâu, hồi anh năm nhất cũng đi nhầm cổng, em đi theo anh đi, anh đưa em đi xe buýt trong trường đến khoa Y.” Cậu tân sinh viên liên tục cảm ơn, theo đàn anh khóa trên đi về phía trạm xe buýt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, xe ra vào trường rất nhiều, chỗ đỗ xe rất khó tìm, đường đi chật cứng, xe đi chậm như rùa. Trong số đó không hề thiếu xe sang xế xịn, các tân sinh viên từ các huyện nhỏ đến liên tục trầm trồ, đúng là thành phố lớn có khác, người giàu nhiều thật, xe sang có thể tùy ý thấy khắp nơi nhiều như bắp cải. Xe của phụ huynh phần lớn là màu sắc trầm tối và cổ điển. Cho đến khi một chiếc xe thể thao màu hồng ánh kim bất ngờ xuất hiện trong khuôn viên trường. Sinh viên đầu tiên nhìn thấy thốt lên một tiếng “Đù má” kinh điển. Trên con đường trong khuôn viên được cây xanh bao quanh xuất hiện một chiếc xe thể thao hoàn toàn không hợp với khung cảnh chút nào. Lớp ánh kim dưới ánh nắng chói chang gần như muốn làm mù mắt người nhìn, hơn nữa còn là màu hồng rất nữ tính, không chỉ tân sinh viên mà các sinh viên và phụ huynh khác cũng không nhịn được mà nhìn vài lần. Đàn anh năm hai cũng nhìn đến mức sững sờ, đại học là nơi dành cho việc học thuật, Đại học thành phố Lư lại càng là trường trọng điểm trong các trường trọng điểm, có rất nhiều giáo sư và cựu sinh viên danh giá nổi bật, rất chú trọng tới bầu không khí học thuật, trường học của họ không phải là không có hot girl mạng hay các cậu ấm cô chiêu. Mặc dù trường học không cấm đoán rõ ràng, nhưng dù sao thì cũng đang học ở đây, vẫn cần phải lấy cái bằng của trường, nên cũng phải giữ mặt mũi cho nhà trường, chưa ai dám khoe khoang như vậy cả. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của mọi người bên ngoài, cửa sổ xe dần dần hạ xuống. Một gương mặt xinh đẹp lộ ra từ cửa sổ xe. Nữ chủ xe trẻ trung nhuộm tóc màu hồng nhạt giống màu xe, gương mặt xinh đẹp kết hợp với kiểu trang điểm thịnh hành nhất hiện nay, mí mắt lấp lánh, kẻ mắt nhếch lên, môi bóng loáng, một bên má hơi phồng lên, đang ngậm kẹo mút. Màu hồng dễ làm đen da, nhưng đối với người có làn da trắng thì quy luật này không được áp dụng, đôi tay đặt trên vô lăng, không rõ có đánh phấn nền hay không, nhưng dù sao thì cũng trắng như ngó sen. Người và xe đều giống nhau. Khoe khoang. Cửa sổ vừa hạ xuống, kèm theo tiếng nhạc có tiết tấu mạnh mẽ, nữ chủ xe tăng âm lượng lên, mở miệng nói nhưng âm thanh không quá rõ ràng. “Chào bạn học, cho hỏi đường với, khoa Quản trị Kinh doanh đi hướng này phải không?” Giọng nói như tiếng suối chảy róc rách, đi chiếc xe nổi bật khoe khoang như vậy, không ngờ cô gái lại rất ngoan ngoãn lễ phép. Đàn anh khóa trên được hỏi như bừng tỉnh, vội vàng nhiệt tình chỉ đường cho cô gái. Cô gái lại hỏi: “Xe có được đi vào trong không?” “Có chứ, bên cạnh tòa nhà giảng dạy có chỗ đỗ xe.” “Cảm ơn nhé.” Sau khi cảm ơn, cô gái lại nâng cửa sổ lên, nhạc biến mất, xe thể thao tiếp tục xếp hàng chờ di chuyển. Chỉ là người trong xe không thể nhìn thấy nữa, chỉ để lại một cái nhìn thoáng qua xinh đẹp đến ngỡ ngàng như vừa rồi. “Trời má ôi, xe xịn đét, ngầu quá, tiếc là dán xe màu hồng, con gái đúng là lãng phí xe thể thao.” “Hot girl mạng à? Đến trường mình quay video hả?” “Mua được xe thế này, chắc chắn phải là blogger triệu fan trên mạng, ngày nào tôi cũng lướt video ngắm người đẹp, không thể nào mà không nhận ra được, chắc gia đình giàu có rồi.” “Đi học đại học sướng thật, mới khai giảng đã thấy gái đẹp lái xe thể thao rồi, không uổng công tôi học hành vất vả bao nhiêu năm qua.” - Trong xe, Hạ Minh Hy vẫn không hề biết mình hôm nay nổi bật như thế nào. Lúc trước kia đặt xe, cô vốn muốn bày tỏ lòng kính trọng với Harley Quinn của Margot Robbie, định chọn màu xe nửa hồng nửa xanh, kết quả là bị mấy người lớn trong nhà biết được, dạy dỗ một trận, nói cô muốn sơn xe thành cờ Mỹ à, mới đi du học có mấy năm mà quan điểm chính trị đã lệch lạc rồi, thật đúng là không ra sao cả. Một đám lão già cổ hủ, cờ Mỹ là màu đỏ và xanh, còn của cô rõ ràng là màu hồng và xanh mà, OK? Hơn nữa, rõ ràng là cô đi du học ở Anh, có liên quan gì đến Mỹ đâu? … Mặc dù cờ Anh cũng là màu đỏ và xanh. Nhưng ai bảo cô là người không có bản lĩnh, không biết kiếm tiền, chỉ có thể dựa vào gia đình để sống, nên không thể tôn vinh Harley Quinn được. Mặc dù lớp sơn hiện tại cũng không được lòng người lớn lắm, nhưng ít ra là vẫn còn hơn cái “cờ Mỹ” kia. Chiếc xe thể thao với tốc độ tối đa 300 km/h đang chạy tốc độ con rùa trên con đường trong khuôn viên trường, cây kẹo mút chuyển qua lại hai bên má của Hạ Minh Hy, cô gõ gõ vô lăng, không kiên nhẫn chậc một tiếng. Giờ này lẽ ra cô nên nằm ở nhà chơi game hoặc xem anime rồi. Cho dù có phải ra ngoài, thì cũng là nên đi chơi trò ma sói với bạn bè, chứ không phải đến trường học chịu tội như thế này. Khi đang suy nghĩ lung tung, thì chuông điện thoại vang lên không đúng lúc. Bạn bè ăn chơi gọi đến. “Đã ngủ dậy chưa? Hôm nay có ra ngoài chơi không?” Hạ Minh Hy thuận miệng hỏi: “Buổi tối hôm nay à?” “Ngay bây giờ, có ở nhà không? Tớ gọi người đến đón cậu.” “Không ở nhà, đừng gọi người đến, tớ đang ở Đại học thành phố Lư.” Hạ Minh Hy nói. Người bạn kia nhất thời không kịp phản ứng: “Đại học thành phố Lư cái gì cơ?” “Đại, học, Lư, Thành.” “À Đại học thành phố Lư.” Người bạn hỏi, “Không đúng, cậu đến Đại học thành phố Lư làm gì? Định đi tán tỉnh trai ngoan à?” Hạ Minh Hy mặt không biểu cảm: “Trai ngoan cái gì, tớ đến báo danh khai giảng.” Người bạn kinh ngạc: “Khai giảng á?? Không phải cậu đã tốt nghiệp rồi sao? Chúng ta còn cùng chụp ảnh tốt nghiệp mà, khai giảng cái gì nữa…” “Đi học MBA.” Hạ Minh Hy nói. (*) MBA là viết tắt của Master of Business Administration, nghĩa là Thạc sĩ Quản trị kinh doanh. Bạn cô càng sốc hơn: “Cậu á?? MBA của Đại học thành phố Lư? Cậu thi đỗ à?” “Cậu cảm thấy có khả năng không?” Hạ Minh Hy bĩu môi, “Là gia đình tớ sắp xếp.” Im lặng vài giây, bạn cô trêu chọc nói: “Vậy thì có vẻ tin đồn là thật, cậu sắp phải kế thừa tài sản gia đình rồi.” Hạ Minh Hy nhíu mày: “Tớ trên có anh trai dưới có em trai, làm sao đến lượt đứa con gái là tớ kế thừa gia sản chứ? Chỉ là người nhà thấy tớ lười chảy thây ra, tìm việc cho tớ làm thôi.” “Vậy cũng là người lười thành công rồi. Tuổi còn trẻ mà cả sự nghiệp và hôn nhân đều toàn vẹn, chúc mừng cậu nha, đánh bại 99.9% người trẻ trong nước luôn rồi.” Nói đến đây, bạn cô thuận miệng hỏi: “À, nói này, cậu đã về nước mấy tháng rồi, ngày nào cũng ở bên bọn tớ, chồng cậu không có ý kiến gì à?” Chồng sao? Hạ Minh Hy suy nghĩ một lát, rồi mới ồ lên một tiếng. “Có ý kiến gì đâu chứ, tớ với anh ta cũng không thân thiết gì.” “Vợ chồng mà không thân thiết sao?” “Vợ chồng nhất định phải thân thiết sao? Bít tết còn có thể ăn sống được mà (*).” Nhìn thấy con đường phía trước đã thông thoáng, Hạ Minh Hy nói. “Không có gì thì tớ cúp máy đây, đang lái xe, các cậu cứ chơi đi nhá.” (*) Ở đây nữ chính đang chơi chữ. Từ “熟” (Bính âm: [shóu], Hán Việt: thục) trong câu nữ chính vừa nói vừa có nghĩa là “thân thiết”, vừa có nghĩa là “đã chín”. “Đợi đã, đợi đã, câu hỏi cuối cùng, gia đình cậu sao lại tốn công sắp xếp cho cậu học MBA ở Đại học thành phố Lư thế, cho cậu học hết một lèo luôn ở nước ngoài rồi về không phải là tốt hơn sao?” “Bởi vì giáo viên mà người nhà sắp xếp cho tớ dạy ở Đại học thành phố Lư.” Hạ Minh Hy nói. “Là người tài giỏi lắm à?” Bạn cô suy đoán, “Giáo viên mà gia đình cậu chỉ định, chắc chắn là phải tài giỏi lắm.” Hạ Minh Hy ừ ừ hai tiếng, kéo dài giọng nói: “Tài giỏi, đặc biệt tài giỏi luôn ——” Có cái con khỉ ấy. Chỉ là vì muốn bớt việc thôi. Cúp điện thoại, đúng lúc đến tòa nhà khoa Quản trị kinh doanh. Nhìn thấy tòa nhà giảng dạy, Hạ Minh Hy mới có cảm giác chân thật. Lại phải bắt đầu đi học rồi. Tại sao lại phải đi học chứ. Thật sự ghét đi học chết đi được. Hơn nữa cô vốn không phải là người có năng khiếu học hành. Tổ tiên cố gắng không phải để con cháu được hưởng phúc sao? Tổ tiên cô đã giàu mấy đời rồi, không thể để cô vui vẻ làm một con lười được sao? Hạ Minh Hy chậm rãi lái xe qua, đang quan sát tìm chỗ đỗ xe, ngay giây tiếp theo không biết từ đâu lại chui ra một chiếc xe đạp, bất ngờ va vào phía trước bên trái xe của cô. “……” Xui xẻo thật đấy, quả nhiên là trường học khắc cô, vừa đi học đã xui xẻo rồi. Người va vào là một nam sinh, xe đạp bị đổ sang một bên, người thì không sao cả, chỉ là sau khi nhìn thấy biểu tượng chiếc siêu xe mà mình vừa đâm phải, thì sắc mặt lập tức thay đổi. Lúc này, có người từ trên xe bước xuống, nam sinh ngước mắt nhìn lên, lại sững sờ cả người. Đi một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, áo ngắn cổ trễ để lộ nhiều da thịt, quần short jean, đôi chân trắng đến chói mắt, mái tóc dài xoăn nhẹ màu hồng nhạt, trang điểm cầu kỳ và xinh đẹp, đôi mắt trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm giác như chưa đầy một bàn tay. Cô gái tươi sáng và có gu thời trang, tạo cảm giác đánh vào thị giác cực mạnh. Đặc biệt là với cậu tân sinh viên vừa bước chân vào trường đại học. Cô gái cúi người, đỡ nam sinh dậy. “Cậu không sao chứ?” Được một đôi tay mềm mại có chút lành lạnh nắm lấy cánh tay, khoang mũi đồng thời ngửi thấy mùi nước hoa, còn chưa kịp nghĩ gì khác, nam sinh vội nói: “Xin lỗi, là tôi ——” Còn chưa nói hết câu, thì một giọng nói lớn tiếng vang lên. “Con trai, con không sao chứ?!” Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi chạy tới, kéo con trai ra kiểm tra cẩn thận, cuối cùng xác định con trai không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, ông ta trừng mắt nhìn Hạ Minh Hy, không phân rõ phải trái, lại lớn tiếng nói. “Cô lái xe kiểu gì thế hả?!” Lại nhìn qua chiếc xe. “Đây là trường học! Khắp nơi trong trường học toàn là người, cô lái xe như thế, đừng nói là đâm phải con trai tôi, đâm phải con ai cũng không đủ tiền bồi thường đâu.” “Lái cái xe kiểu gì thế này, màu mè lòe loẹt, tóc nhuộm sặc sỡ, quần áo mặc thế này, trông chẳng ra sao... Chậc, ba mẹ cô không quản cô sao?” Hạ Minh Hy ngơ ngác, cô còn chưa kịp nói nửa lời thì đã bị mắng té tát, vị phụ huynh này cũng không quan tâm con trai mình ở bên cạnh không chen được lời nào, mặt đỏ bừng vì lo lắng, chỉ tay vào mặt Hạ Minh Hy mà mắng xối xả, ban đầu không ai để ý, cuối cùng cũng thu hút một đám người đến xem. Hạ Minh Hy nghe mà đầy dấu chấm hỏi trong đầu, ngao ngán nói: “Này chú ơi, chú có thể nghe tôi ——” Người đàn ông trừng mắt: “Cô gọi ai là này đấy? Có biết lễ phép không?” “……” Ông ta không nghe thấy cô còn gọi chú sao? Làm người phải có tố chất, nhóm sinh viên đại học là đại diện cho nhóm người có tố chất cao của xã hội hiện nay, dù sao thì cô cũng đến để lấy cái bằng, không thể làm mất mặt nhóm sinh viên đại học được. Tất nhiên, quan trọng nhất là ngày đầu tiên đi học đã gây rắc rối, nếu bị gia đình biết được rồi khóa thẻ cắt đứt tiền sinh hoạt thì biết phải làm sao. Hạ Minh Hy hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh nói: “Là con trai chú đâm vào xe tôi trước, đúng không? Là cậu ta đâm tôi, chú nói cho rõ ràng đi.” “Con trai tôi đi xe đạp đâm vào cái xe lớn của cô, nó không muốn sống nữa sao, cô nghĩ tôi là đồ ngốc à?” Người đàn ông bày ra vẻ mặt không tin tưởng, “Dám đâm người khác mà không dám chịu trách nhiệm, ba mẹ cô đâu rồi? Chỉ biết đẻ không biết dạy đúng không, gọi ba mẹ cô đến nói chuyện với tôi!” “……” Thật sự là bị ông ta nói trúng rồi. Ba mẹ cô đã ly hôn từ tám trăm năm trước, ai còn quản cô nữa chứ. Khóe miệng Hạ Minh Hy co giật, nghĩ mình đúng thật là xui xẻo, đi học mà cũng bị chọc tức nữa. Có chuyện hay để xem, người xem càng lúc càng đông, bởi vì không hiểu tình huống nên hầu hết đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cầm điện thoại quay người quay xe sang, không ai tiến lên nói chuyện. Hạ Minh Hy rất ghét bị người khác vây quanh như thế này, cô đâu phải là khỉ trong sở thú chứ. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên, khi Hạ Minh Hy nghĩ đến việc báo cảnh sát hoặc đưa tiền giải quyết nhanh chóng cho xong chuyện. Cuối cùng bảo vệ cũng chịu di chuyển từ phòng bảo vệ đến đây để đòi lại công bằng rồi sao? Hạ Minh Hy nhìn về phía người đang đi đến. Hửm? trông có chút quen mắt. Trong số các sinh viên đứng xem có người gọi một tiếng: “A, thầy giáo Ôn.” “……” Thầy giáo Ôn? Ôn Lễ sao? Nhìn khuôn mặt của người đàn ông, Hạ Minh Hy hiện ra vẻ mặt bừng tỉnh. Thảo nào lại thấy quen mắt, hóa ra là anh. Lần cuối gặp nhau là trước khi cô ra nước ngoài, chính xác là vào ngày bọn họ kết hôn, sau đó họ không gặp lại nữa. Bởi vì sau khi kết hôn, ngày hôm sau Hạ Minh Hy đã dọn ra khỏi cái gọi là nhà tân hôn. Hóa ra khi không kết hôn, anh cũng mặc áo sơ mi kín đáo và nghiêm túc như thế này. Không biết anh còn nhớ cô không.