Người đàn ông này nói chuyện đúng thật là khiến người ta tức giận. Nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc vô cùng. Hạ Minh Hy lườm nguýt anh một cái, nhưng cái lườm quá mạnh, muốn lòi con mắt ra, đầu lại chóng mặt hơn.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. "Tôi chóng mặt...” Tạm thời mất hứng đấu võ mồm với Ôn Lễ, Hạ Minh Hy nói, "Tôi không lên lớp được, tôi muốn xin phép về nhà dưỡng bệnh." Nói xong, cô yếu ớt đưa tay lên trán. Một giây trước còn vô tư chơi điện thoại trong lớp, bị lôi ra mắng thì biến thành Lâm Đại Ngọc (*). (*) Lâm Đại Ngọc: một nhân vật trong bộ “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần, là một người yếu ớt lắm bệnh, đa sầu đa cảm. Chuyển trạng thái quá nhanh, nhưng Hạ Minh Hy lại thực sự có dáng vẻ yếu ớt chuẩn bị bệnh. Cơ địa dễ bị cảm cúm khi trời lạnh mà lại dám mặc áo croptop khoe eo trong thời tiết này, đúng thật là khó hiểu. Ôn Lễ nói: "Tôi đưa em đến bệnh viện trường khám xem." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hạ Minh Hy rất không vui: "Chẳng lẽ anh nghĩ tôi giả vờ bệnh à?" "Tôi lo em chưa về đến nhà đã ngất xỉu giữa đường.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, "Đợi ở đây một lát, tôi đi nói với giảng viên đang dạy cái đã." Hạ Minh Hy: "Ồ." Ôn Lễ xin phép giúp, tất nhiên dễ xin, giảng viên bảo anh nhanh chóng đưa Hạ Minh Hy đi khám đi. Xin phép xong, Ôn Lễ lại vào văn phòng lấy ô. Vừa ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Hạ Minh Hy đã lập tức hắt hơi, cổ họng còn ngứa hơn trước. Hạ Minh Hy cũng không hiểu, rõ ràng ở nước ngoài cô có thể để chân trần đi trong tuyết vào mùa đông, sao về nước lại yếu ớt như thế này chứ. Nhìn chằm chằm vào áo khoác dạ màu nâu nhạt của Ôn Lễ, Hạ Minh Hy thầm không phục. Thảo nào anh lại không bị cảm cúm, mặc kín như ông già thế kia cơ mà. Người lớn tuổi mới thích mặc nhiều như thế. Nhưng giây sau, người mặc kín đó đã cởi áo khoác ra, khoác lên người cô. "Cài cúc vào.” Ôn Lễ nói, "Che bụng lại." Hạ Minh Hy vô thức nói: "Nhưng cài cúc không đẹp, phải để mở ra cơ." Áo khoác dạ phải để mở mới chất. Giống như anh vừa mặc vậy, áo khoác để mở, lộ ra áo sơ mi màu nhạt bên trong, đơn giản lại sạch sẽ. Rất đẹp trai. Bình thường anh cũng nghiên cứu cách ăn mặc của nam giới sao? Đã đến lúc này rồi, trong đầu Hạ Minh Hy vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn mặc. Giây tiếp theo, dường như cô thấy trên mặt Ôn Lễ xuất hiện vài vạch đen. Bây giờ Ôn Lễ thậm chí còn không buồn muốn nói nữa, nhìn xung quanh thấy không có ai, bèn tự mình ra tay, hơi cúi người, giúp Hạ Minh Hy cài từng cúc áo khoác lại. Hạ Minh Hy là một cô nàng lười biếng, nhưng chưa lười đến mức cần người giúp mặc quần áo cho. Ba mẹ cô ly hôn từ sớm, người nhà giao cho bảo mẫu chăm sóc cô, khi đó cô còn nhỏ, không gần gũi với bảo mẫu, nên đã học được cách tự mặc quần áo và đi vệ sinh. Lúc đó bảo mẫu còn khen cô công chúa nhỏ nhà chúng ta giỏi quá, tuổi còn nhỏ đã biết tự làm mọi việc rồi. Ai ngờ Hạ Minh Hy lại là người không thích được người ta khen, càng lớn càng trở nên ỷ lại, ý thức độc lập thậm chí còn kém hơn cả hồi còn nhỏ. Nhìn Ôn Lễ cúi đầu, ngón tay thon dài giúp cô cài từng chiếc cúc áo, biết rõ anh làm vậy là bởi vì lười nói chuyện với cô, nhưng Hạ Minh Hy vẫn không thể kiểm soát cảm giác rằng, mặc dù mình đã 22 tuổi rồi, nhưng cảm giác được chăm sóc như một đứa trẻ thật sự rất tuyệt. Hạ Minh Hy lén lút hưởng thụ vài giây, rồi lại không kìm được mà nhìn mặt Ôn Lễ. Đến gần mới thấy, hóa ra kính nửa gọng của anh không phải màu đen, mà là màu xám nhạt hơn. Cúc áo cài xong, Ôn Lễ đứng thẳng người, Hạ Minh Hy lập tức chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Không biết nên nhìn đâu, cô đành cúi đầu nhìn quần áo trên người, ý nghĩ vừa rồi lập tức tan biến. Anh là đang cố ý đối nghịch với cô! Cô nói để mở ra mới đẹp, anh bèn cài hết cúc đến chiếc cuối cùng. Áo khoác có sẵn dây thắt lưng, Ôn Lễ còn thắt dây lại cho cô. Vừa cứng nhắc vừa xấu xí!! Hạ Minh Hy không kìm được mà buông lời chê bai: “Anh thắt nơ xấu quá.” Nói xong thì lập tức tháo dây ra. Ôn Lễ nhíu mày, rõ ràng là không còn kiên nhẫn nữa, gọi cả họ và tên cô: “Hạ Minh Hy.” Dưới ánh mắt bình thản nhưng uy nghiêm của anh, Hạ Minh Hy nói: “...Tôi đâu nói là không thắt đâu.” Sau đó cô tự thắt lại một chiếc nơ xinh đẹp, dùng ánh mắt nói với anh “Anh thấy đẹp hơn nhiều chưa”. Đúng là đẹp hơn, nhưng Ôn Lễ không thèm để ý, mở ô ra nói: “Lại đây.” Cả hai che chung một chiếc ô, nhưng ô nhỏ, Hạ Minh Hy cảm thấy một bên tay mình bị ướt. Cô ngó nhìn Ôn Lễ, anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, những hạt mưa bay thẳng vào tay anh. Hạ Minh Hy giả vờ không thấy, cũng không có ý định dựa vào anh để tiết kiệm không gian. Bệnh viện trường khá xa, đến trạm dừng, Ôn Lễ dẫn cô lên xe buýt nội bộ. Đang trong giờ học, nên trên xe không đông, toàn là sinh viên không có tiết cả. Có một vài sinh viên cũng thuộc khoa Quản trị kinh doanh, thấy Ôn Lễ lên xe, nhiệt tình gọi: “Thầy giáo Ôn.” Ôn Lễ mỉm cười: “Chào các em.” Sau đó anh dẫn Hạ Minh Hy ngồi xuống cuối xe, cách xa mấy sinh viên kia. Ôn Lễ để Hạ Minh Hy ngồi trước, rồi ngồi xuống ghế cách cô một ghế. Tránh né rất rõ ràng, trước khi đến nơi, anh không nói với cô câu nào. Hạ Minh Hy biết lý do. Thứ nhất đây là trong trường, người khác không biết mối quan hệ giữa họ, chỉ nghĩ hai người là thầy trò, tất nhiên là phải giữ khoảng cách. Thứ hai là họ thực sự không thân. Vì vậy Hạ Minh Hy cũng học theo anh, làm bộ lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ không thấy mấy sinh viên kia tò mò quay đầu quan sát họ. Đến bệnh viện trường, bác sĩ kiểm tra sơ qua cho Hạ Minh Hy, đo nhiệt độ, cuối cùng nói không có vấn đề gì, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi. “Uống chút thuốc cảm, tối ngủ một giấc là khỏe, không ảnh hưởng đến việc học đâu.” Bác sĩ nói. Hạ Minh Hy tiếc nuối kêu lên. Không ảnh hưởng đến việc học, vậy cơn bệnh này chẳng phải là vô ích sao. Bác sĩ nhướng mày, nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Minh Hy. “Sao? Không muốn đi học à?” Nói rồi chỉ vào Ôn Lễ bên cạnh, đùa giỡn: “Thầy giáo ở ngay đây, trả lời cẩn thận đấy.” Trước mặt bác sĩ, Hạ Minh Hy không tiện nói gì, chỉ có thể yếu ớt nói: “Sao có thể chứ ạ, em yêu đi học, em yêu học hành, một ngày không đi học thì em sẽ cảm thấy khó chịu, một ngày không học em sẽ ăn không ngon.” Cô ngoài miệng thì nói là yêu học, nhưng giọng điệu lại như không còn gì để mất. Ôn Lễ nhướng mày, quay đầu đi, không nhịn được mà khẽ mỉm cười. - Hôm nay Hạ Minh Hy có tiết, cả ngày không ở nhà, dì giúp việc hiếm khi rảnh rỗi, làm xong việc nhà, trưa ra ngoài cùng các bà chủ nhà khác và đi mát-xa. “Dì ơi, dì ơi.” Gọi mấy tiếng cũng không thấy ai đáp, Hạ Minh Hy mới nhớ ra dì giúp việc không có ở nhà. Ôn Lễ vừa đưa cô đến cửa, hỏi: “Dì giúp việc vẫn còn nghỉ phép à?” “Không có, dì ấy đã quay lại rồi. Sáng nay, chính dì ấy nói với tôi là hôm nay sẽ ra ngoài, bây giờ tôi mới nhớ ra.” Không có dì giúp việc ở nhà, cũng không ai tiếp đãi Ôn Lễ, khi khỏe mạnh Hạ Minh Hy còn không có thói quen tiếp khách, huống chi bây giờ đang bệnh, càng không có tâm trạng lo cho khách hơn, nên cô nói với Ôn Lễ một câu anh cứ tự nhiên, rồi không quan tâm anh nữa. Cô tháo giày ra, đi chân trần băng qua cửa nhà đến bên ghế sofa trong phòng khách, sau đó cả người đổ ập xuống ghế. Cứ thế nằm úp mặt xuống sofa không nhúc nhích. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi đến, cô mới yếu ớt giơ tay vẫy vẫy. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, bây giờ anh có thể đi được rồi.” Cô nhắm mắt chờ một lúc, không nghe thấy tiếng phản hồi của người đàn ông, cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Không hiểu gì cả, cô mở mắt, ngay khi mở mắt ra, Ôn Lễ đã đặt tay lên trán cô. Anh ngồi xổm bên cạnh sofa, hơi nhíu mày, để chắc chắn, anh còn dùng mu bàn tay chạm vào má cô. “Hình như em bị sốt rồi.” Lúc vừa đưa cô về, cô đã ngủ quên trên xe, chắc là cảm lạnh nặng thêm theo thời gian. Hạ Minh Hy ậm ừ, mơ hồ hỏi: “Sốt nghiêm trọng hơn cảm, vậy lần này chắc tôi không phải đi học rồi chứ?” “...” Ôn Lễ nhất thời không biết nói gì: “Em không thích đi học đến vậy sao?” “Dĩ nhiên rồi.” Hạ Minh Hy nói một cách đầy tự hào. Ôn Lễ thở dài: “Chuyện học hành cứ để sau, trước hết vào phòng ngủ đi đã.” Lần này đến lượt Hạ Minh Hy thở dài: “Anh thấy tôi còn đủ sức đi đến phòng ngủ không? Sofa cũng khá thoải mái, cứ thế này đi.” Ôn Lễ không định làm theo ý cô, ngồi xổm bên sofa nói: “Minh Hy, em ngồi dậy một chút.” Hạ Minh Hy đột nhiên thấy anh thật sự rất phiền phức, rõ ràng là khi ở trường đến nói chuyện cũng phải né tránh, sợ bị người khác phát hiện mối quan hệ đặc biệt giữa họ, sao giờ lại phiền phức thế này chứ? Cô khó chịu nói: “Làm gì vậy, tôi đang bị bệnh, cho tôi nằm một lát không được à?” “Em ngồi dậy, tôi sẽ giúp em xin phép nghỉ học.” Lại có chuyện tốt như vậy sao? Hạ Minh Hy cố gắng ngồi dậy. “Được, tôi ngồi dậy rồi, anh nói là phải giữ lời —” Còn chưa kịp nói xong, Ôn Lễ đã đứng dậy, một tay ôm lấy cô, một tay luồn qua đầu gối cô, bế cô từ sofa lên. Hạ Minh Hy giật mình, mắt mở to nhìn anh. Đối diện với đôi mắt mở to như mắt trâu của cô, Ôn Lễ không hề để ý, nhìn lướt qua căn nhà, hỏi: “Phòng ngủ của em ở đâu?” Chưa kịp để Hạ Minh Hy trả lời, Ôn Lễ đã theo trực giác đi về phía một cánh cửa, Hạ Minh Hy nhìn về phía cửa, lập tức giật mình nói: “Không phải, không phải, đó không phải phòng ngủ của tôi! Đừng vào đó.” Giọng điệu quá kích động, cô lại ho mạnh vài tiếng, sau khi lấy lại hơi mới chỉ vào cánh cửa khác nói đó mới là phòng ngủ. Ôn Lễ nhìn thoáng qua cánh cửa vừa rồi, không nói gì, ôm cô đến phòng ngủ. Phòng ngủ của Hạ Minh Hy sạch sẽ ngoài dự đoán, chắc là có dì giúp việc dọn dẹp thường xuyên. Nói ra thì, cả nhà cũng sạch sẽ hơn lần trước anh đến. May mà có dì giúp việc, nếu không thì Ôn Lễ thật sự nghi ngờ Hạ Minh Hy không thể sống một mình được. Giường của Hạ Minh Hy rất lớn, ga trải giường có hoa văn nhỏ màu nhạt, Ôn Lễ đặt cô lên giường, cô còn chưa kịp phản ứng, ngồi ngơ ngác trên giường nhìn anh. Hạ Minh Hy vẫn mặc áo khoác của anh, áo không vừa người, mặc trên người cô, cùng với biểu cảm của cô, càng khiến cô trông ngốc nghếch hơn. “Thay đồ rồi đi ngủ đi.” Dừng một lát, Ôn Lễ nhấn mạnh, “Thay đồ dày hơn, hiểu không?” Hạ Minh Hy gật đầu: “Ồ.” Miệng thì đồng ý, nhưng người thì vẫn ngồi trên giường không có động tĩnh gì, khiến Ôn Lễ suýt tưởng cô là loại cô chiêu mà đến việc thay quần áo cũng cần có người giúp. Anh phải hỏi: “Có tự thay quần áo được không?” Hạ Minh Hy tỉnh lại, cảm thấy câu hỏi này của anh rất vô lý. Xin lỗi nha, tôi chỉ bị sốt thôi, không phải bị liệt. Nhưng bởi vì cô không hài lòng với hành động vừa rồi của Ôn Lễ, không một lời báo trước đã bế cô lên theo kiểu công chúa, khiến cô đang bệnh mà tim còn đập nhanh, suýt nữa thì ngừng thở, nên cô không định trả lời đàng hoàng câu hỏi này. Cô muốn trêu chọc anh! Vì vậy Hạ Minh Hy cố tình hỏi: “Nếu tôi nói không thể, thì anh sẽ giúp tôi thay à?” Ôn Lễ sững lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Tiếp tục, Hạ Minh Hy giả vờ ngây thơ hỏi: “Không thể sao?” Tuy nhiên, nhìn cô yên lặng hai giây, Ôn Lễ đột nhiên nhướng mày, nói: “Có thể.” Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô, một tay tự nhiên chạm vào quần áo cô. Hạ Minh Hy không ngờ anh lại thực sự đồng ý. Quả nhiên đàn ông đều là người hai mặt, bên ngoài tránh né kỹ càng như vậy, vừa vào nhà đã biến thành người khác, không có chút xấu hổ nào cả! Có thể cái quái gì chứ, cô không thể! Hạ Minh Hy lùi lại, tay anh đang định giúp cô cởi thắt lưng, vừa đúng lúc tháo chiếc nơ xinh đẹp trên eo cô ra. Hạ Minh Hy chưa bao giờ chơi trò này với đàn ông, nên lập tức hít một hơi thật sâu. Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, trong đôi mắt ấm áp sâu thẳm dưới cặp kính của người đàn ông lóe lên một tia ý cười. Chỉ biết khiêu khích mà không quan tâm kết quả, đúng là cô gái nhỏ. Ôn Lễ cuối cùng cũng cho cô một lối thoát. “Minh Hy, tôi cho em ba giây, nếu không từ chối, tôi sẽ thật sự giúp em thay đồ đấy.” Nói xong, anh bắt đầu thật sự đếm ngược. “Ba.” Hạ Minh Hy: “...” Thấy vẻ mặt của cô ngày càng cứng đờ, Ôn Lễ tiếp tục chậm rãi đếm ngược. “Hai.” “Thầy giáo Ôn!” Hạ Minh Hy cuối cùng cũng không thể chịu nổi, nắm lấy cổ tay anh, cười khan một tiếng, rồi chớp mắt đáng thương nhìn anh, “Tôi đùa thôi mà, tất nhiên là tôi tự thay đồ được chứ.” Ôn Lễ kéo khóe môi, gõ nhẹ vào đầu cô một cái. Hạ Minh Hy tự mình gây rắc rối, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng cú gõ vào đầu. Nhưng trong lòng cô không phục mà nghĩ, chỉ vì đang bệnh nên mới không có tâm trí đấu với Ôn Lễ thôi, lần sau nhất định không được thua.