LÀM SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CÔ ẤY ĐƯỢC

Ôn Lễ đi ra ngoài. Hạ Minh Hy thay một bộ đồ ngủ, đồng thời cũng không quên tháo trang sức và tẩy trang. Sau khi làm xong mọi thứ, cô hướng về phía cửa gọi: “Tôi xong rồi.” Không có phản hồi.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đã đi rồi sao? Cũng phải, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi mà. Hạ Minh Hy bĩu môi, vừa định nằm xuống giường thì có người gõ cửa phòng. Cô lập tức ra mở cửa, Ôn Lễ chưa đi, đứng ở cửa, trong tay cầm cốc nước. Trong lòng cô tự nhiên thấy nhẹ nhõm, Hạ Minh Hy hỏi: “Tôi vừa gọi sao anh không trả lời? Tôi tưởng anh đã đi rồi.” “Đi rót nước.” Ôn Lễ cúi đầu nhìn cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Cuối cùng cũng thay đồ, che được cái rốn khỏi bị lạnh. “Tôi lấy bừa một cái cốc ở trên bàn, có dùng được không?” “Ồ, được.” Hạ Minh Hy tưởng anh rót nước cho bản thân uống, không để ý, đi đến giường nằm xuống. Vừa nằm xuống, Ôn Lễ đưa cốc nước cho cô, tiện tay đưa luôn thuốc cảm từ bệnh viện trường. Hạ Minh Hy ngơ ngác nhìn anh, anh nói: “Uống thuốc xong rồi ngủ.” Hóa ra là rót nước cho cô. Hạ Minh Hy bỗng nhớ đến đêm đám cưới, cô uống say, bất tỉnh nhân sự, nằm trên giường, Ôn Lễ cũng rót nước cho cô. Không nhớ rõ lúc đó có uống nước không, chỉ nhớ lúc đó mình đã làm loạn với anh. Xấu hổ lại lần nữa ập đến, mỗi khi nhớ lại chuyện đó, Hạ Minh Hy đều thấy hối hận, lúc đó thật sự không nên uống nhiều như vậy. Chưa thấy đám cưới nào mà chú rể không uống mấy chén, còn cô dâu thì uống hết sạch. Nhưng lúc đó trong lòng thật sự rất khó chịu. Người bạn thân mà cô thầm yêu nhiều năm đến dự đám cưới của cô, trong lòng cô còn ảo tưởng, người bạn thân ngu ngốc đó sẽ bừng tỉnh trong đám cưới của cô, sau đó diễn một cảnh trong phim thần tượng, đưa cô bỏ trốn ngay tại hôn lễ. Sự thật chứng minh phim thần tượng đều là đánh rắm, tất cả chỉ là cô tự đa tình, người bạn thân ấy không bừng tỉnh, cũng không đưa cô bỏ trốn, không những thế, anh ấy còn trêu chọc cô kết hôn sớm nữa. Mặc dù chuyện đã qua, cô cũng đã quên gần hết mối tình đơn phương đáng thương đó, nhưng vẫn không tránh khỏi thở dài về sự ngu ngốc của mình trong quá khứ. Hạ Minh Hy thở dài. Ôn Lễ: “Sao vậy? Không muốn uống thuốc à?” Cái lịch sử đen tối này không thể nói với ai, càng không thể nói với Ôn Lễ, Hạ Minh Hy nhìn anh một cách rầu rĩ. Nhận thấy ánh mắt oán trách của cô, Ôn Lễ không hiểu gì mà nhướng mày. Chừng vài giây, anh như nghĩ ra điều gì, không lạnh không nhạt nói: “Cần tôi nói 'Công chúa, xin hãy uống thuốc' không?” Hạ Minh Hy rít lên một tiếng. Chết tiệt! Anh vẫn nhớ rõ! Ban đầu còn tò mò đêm đó uống say đã làm gì, nhưng bây giờ cô không tò mò chút nào, vì chỉ nhớ mỗi một điều này đã khiến cô xấu hổ muốn chết rồi. “Không cần không cần!” Để ngăn Ôn Lễ nói thêm gì nữa, cô giật lấy cốc nước, lập tức ngoan ngoãn nuốt thuốc. Khó khăn uống nước xong, Hạ Minh Hy hiếm khi cười tươi với anh. Do bệnh, gương mặt nhỏ nhắn rất nhợt nhạt, Ôn Lễ để ý thấy cô đã rửa mặt, gương mặt sạch sẽ, ngoài việc trông càng nhỏ tuổi hơn, còn có chút vẻ dịu dàng. Không có trang điểm gì, mái tóc hồng không còn nổi loạn, thậm chí còn lộ ra chút ngoan ngoãn. Uống thuốc xong, Ôn Lễ bảo cô nằm xuống. Hạ Minh Hy không nói hai lời, lập tức nằm xuống. “Nằm rồi nằm rồi.” Cô nói. Con người này, lúc thì rất kiêu, lúc lại rất ngoan, sự thay đổi cảm xúc và thái độ quá nhanh, khiến người ta không thể hiểu được. Ôn Lễ cũng không có hứng thú tìm hiểu cô khi cô đang bệnh, nói: “Ngủ đi, tôi đi đây.” Hạ Minh Hy thấy anh muốn đi, lại gọi anh: “Cái kia, thầy giáo Ôn.” Vì rất khó coi Ôn Lễ là người cùng độ tuổi, nên gọi tên anh thấy là lạ, gọi là chồng thì càng không được, cô không phải kiểu người sến súa đó. Thầy giáo Ôn là cách gọi phù hợp nhất ở hiện tại. Ban đầu gọi còn không quen, bây giờ lại thấy bất ngờ là rất trôi chảy và tự nhiên. Ôn Lễ đáp lại cũng rất tự nhiên: “Chuyện gì vậy?” “Lời anh nói lúc nãy còn tính không?” Hạ Minh Hy hỏi. “Chuyện gì?” “Chuyện giúp tôi xin nghỉ ở trường đó.” Hạ Minh Hy nói, “Tôi sốt rồi, ít nhất cũng phải xin nghỉ một tuần chứ.” Tuy nhiên, Ôn Lễ lại nói: “Em ngủ một giấc ngon lành, ngày mai chắc sẽ hạ sốt thôi.” Hạ Minh Hy lập tức chu môi. “Vậy là anh chỉ dỗ dành tôi thôi à?” Ôn Lễ bình tĩnh nói: “Tôi dỗ em cái gì. Nếu em chưa khỏi bệnh, tôi tất nhiên sẽ giúp em xin nghỉ.” “Vậy anh giúp tôi xin nghỉ đi, tôi có thể trạng rất yếu, trong mười ngày nửa tháng cũng không khỏi được đâu.” Hạ Minh Hy cố tình nói với giọng điệu nũng nịu. Tâm trạng chán ghét học hành của cô quá mạnh mẽ, khiến Ôn Lễ là một giáo viên, không thể không nhíu mày. Trước đây nghe từ Ôn Đào về các câu chuyện của Hạ Minh Hy khi học đại học ở nước ngoài, Ôn Lễ không phản ứng nhiều. Vì xuất thân của cô quá tốt, chỉ cần cô không tiêu xài quá đà, cuộc sống giàu sang phú quý của cô là điều hiển nhiên. So với trường học, Hạ Minh Hy thích những nơi giải trí và xa xỉ hơn. Vì học ở nước ngoài, gia đình không thể lúc nào cũng giám sát, cô càng thỏa sức chơi bời, đôi khi một ngày tiêu cả trăm vạn. Điều duy nhất đáng mừng là ngoài việc tiêu tiền và thích chơi ra, Hạ Minh Hy cũng có giới hạn, không dính vào cờ bạc hay ma túy, nhà họ Hạ rất giàu nên cũng nhắm mắt làm ngơ cho qua. Ngày đính hôn là lần đầu tiên Ôn Lễ và Hạ Minh Hy gặp nhau, lúc đó Hạ Minh Hy vẫn còn tóc đen, mặc một bộ váy tiểu thư trang nhã, rất phù hợp với hình ảnh của nhà họ Hạ trong mắt mọi người. Gia đình quan chức lớn, càng là gia đình như vậy, càng an tĩnh và khiêm tốn. Ba của Hạ Minh Hy lúc đó chưa nghỉ hưu, cảm thấy rất hài lòng với Ôn Lễ. Xuất thân tốt, khí chất điềm đạm, ngoại hình tuấn tú, công việc cũng tử tế, ông ta không ngừng khen ngợi gene nhà họ Ôn thật sự rất xuất sắc, từ nam đến nữ ai cũng đẹp, khuôn mặt sắc nét, lông mày rậm và mắt sâu, nhưng gia đình chỉ có một cô gái làm việc trong ngành giải trí, thật là lãng phí. Ông ta chỉ hận không thể bỏ qua cả thủ tục đính hôn mà tổ chức lễ cưới ngay ngày hôm sau. Hai năm trước Hạ Minh Hy còn đang học đại học, nhà họ Ôn hỏi rằng sau khi Hạ Minh Hy tốt nghiệp, liệu có định để cô tiếp quản công việc kinh doanh hay thi công chức không, ba của Hạ Minh Hy lập tức cười và từ chối. “Không cần, nó có nhiều anh em. Một đứa con gái, chỉ cần lấy được tấm chồng tốt là nhiệm vụ lớn nhất đời đã hoàn thành, thêm nữa nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều có thực lực, chúng tôi có thể bảo đảm cho nó không lo ăn mặc suốt đời, còn vất vả như vậy làm gì nữa?” Dáng vẻ hiền từ của người cha không nỡ để con gái chịu khổ ngoài đời. Nói xong về con gái, ba của Hạ Minh Hy lại vỗ vai Ôn Lễ, giọng đầy kỳ vọng: “Nghe nói chú của con có ý định giao toàn bộ công việc kinh doanh của khu vực Hoa Đông cho con, nếu công việc giáo viên bận rộn quá thì có thể cân nhắc xin nghỉ, dù là hiệu trưởng đại học, mỗi tháng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.” Ôn Lễ chỉ cười và nói sẽ cân nhắc. Hạ Minh Hy cũng có mặt, không phản đối ba, mặt vẫn giữ nụ cười chuẩn mực. Sau buổi gặp mặt, hai người sắp kết hôn chưa nói được vài câu, tất cả đều là gia đình hai bên nói chuyện. Không bàn tới việc Hạ Minh Hy bản chất là cô gái ngoan hay là công chúa nổi loạn, dù thế nào thì cũng đã cưới về rồi. Hạ Minh Hy ghét học, với tư cách là chồng và giáo viên của cô, Ôn Lễ không nói gì, chỉ để lại một câu rằng nếu thể trạng yếu thì trời lạnh nhớ mặc thêm áo, rồi định rời đi. Một cô công chúa nổi loạn có cá tính như vậy, cũng không thể sửa đổi trong một ngày được. Anh không nói gì, ngược lại làm Hạ Minh Hy thấy lạ. Anh không dạy dỗ cô sao? Không phải anh định mắng cô sao? Vậy là xong rồi sao? Cô không đi học cũng không sao à? Ôn Lễ bỏ qua cho cô, Hạ Minh Hy lại tò mò hỏi: “Này, sao anh không giảng đạo lý với tôi thế?” “Giáo sư Vương không phải đã nói hết với em rồi sao?” Ôn Lễ nói chậm rãi, không rõ là khen hay châm chọc, “Học sinh khiến giáo sư Vương không nói được gì, em là người đầu tiên đấy.” Giáo sư Vương là giáo sư dạy Hạ Minh Hy, cô khẽ hừ một tiếng, nói rất đàng hoàng: “Là ông ấy vô lý chứ sao, hưởng lợi từ tư tưởng trọng nam khinh nữ, lại còn lấy điều đó làm bài học tích cực để dạy em nữa chứ.” Ôn Lễ không phản bác cô, chỉ hỏi: “Em biết hai chị gái của giáo sư Vương bây giờ ra sao không?” Hạ Minh Hy ngớ người: “Làm sao tôi biết được chứ?” Ôn Lễ từ tốn nói: “Sau khi giáo sư Vương tốt nghiệp và làm việc, hai chị gái của ông ấy lại đi học lại, học phí do giáo sư Vương chi trả, bây giờ hai chị của ông ấy đều đã nghỉ hưu từ các cơ quan nhà nước, thỉnh thoảng vẫn đến thăm giáo sư Vương.” Hạ Minh Hy không ngờ câu chuyện lại như vậy, nhất thời cứng họng. Cô ngây ngốc nhìn Ôn Lễ, biểu cảm trên khuôn mặt như một đứa trẻ ngơ ngác. “Được rồi, ngủ đi…” Ôn Lễ xoa đầu cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, “Khỏi bệnh rồi hãy tính.” - Hạ Minh Hy được dì giúp việc gọi dậy. Dì giúp việc tối mới về nhà, không gặp Ôn Lễ, về nhà mới biết Hạ Minh Hy bị ốm. Dì giúp việc hỏi sao bị ốm mà không gọi điện báo cho bà ấy, nếu biết sớm thì bà ấy sẽ về ngay để chăm sóc cô rồi. Ngủ một giấc thấy khá hơn, Hạ Minh Hy nằm trên giường lười biếng nói: “Có người chăm sóc cháu rồi, nên cháu không nói với dì.” Dì giúp việc lập tức cảnh giác hỏi: “Ai vậy? Cô chủ lại thuê người giúp việc mới à?” “Không phải…” Hạ Minh Hy nói, “Là chồng cháu...” Nói là thầy giáo có vẻ kỳ quặc, làm gì có thầy giáo nào lại tận tình đến mức đến nhà chăm sóc học sinh bị bệnh chứ. Cô nhắm mắt, hơi không tự nhiên nói: “Chồng.” Ai ngờ phản ứng của dì giúp việc lại là thở dài, sờ trán Hạ Minh Hy, miệng lẩm bẩm: “Sốt đến lú lẫn rồi.” Ngày thường mê trai cũng đành, giờ lại còn tưởng tượng người trong phim bước ra chăm sóc mình khi ốm nữa. Thật sự không thể hiểu nổi người trẻ bây giờ. - Sự thật chứng minh thể trạng của Hạ Minh Hy thực ra rất tốt, ngày đầu bệnh thì như ngã bệnh nặng, ngày thứ hai đã hạ sốt luôn. Nếu nói lời của Ôn Lễ có tác động, khiến cô tự suy nghĩ lại, thì rất tiếc, tác động đó chỉ kéo dài chưa đến một ngày. Đã sống tùy tiện hơn hai mươi năm, làm sao có thể thay đổi hoàn toàn quan điểm sống chỉ bằng vài câu nói được chứ. Cho dù đã khỏi bệnh, Hạ Minh Hy vẫn không muốn đi học. Ôn Lễ nhắn tin hỏi cô đã khỏi bệnh chưa, cô nói chưa, để anh tin, cô còn cố tình gửi một bức ảnh nằm trên giường. Nhưng không phải loại ảnh giường chiếu, là ảnh tự sướng của Hạ Minh Hy đeo khẩu trang, trên trán dán miếng hạ sốt, trông rất yếu ớt. Để chụp bức ảnh này, Hạ Minh Hy còn cố tình đánh phấn trắng bệch lên mặt, chỉnh lại màu sắc, chỉ để trông càng giống người sắp chết càng tốt. Chỉnh xong ảnh, hài lòng gật đầu, Hạ Minh Hy mới gửi ảnh cho Ôn Lễ. Ôn Lễ: [Nghiêm trọng vậy sao?] Hạ Minh Hy: [Hình như tôi bị cúm nặng rồi [khóc]] Ôn Lễ: [Nhìn không giống bị cúm.] Hạ Minh Hy giật mình, nghĩ rằng ảnh này mình đã chỉnh sửa rất thật rồi, mà vẫn bị anh phát hiện ngay sao? Ôn Lễ lại nhắn: [Nhìn giống như bị bệnh hiểm nghèo hơn.] "……" Hạ Minh Hy bối rối, phản công lại: [Anh nguyền rủa tôi!] Ôn Lễ không biết có tin hay không, nói: [Nghỉ ngơi cho tốt.] Hạ Minh Hy đồng ý ngay: [Ừm ừm, khỏi bệnh là tôi sẽ quay lại trường học ngay.] Giả bệnh phải làm cho đủ bộ, để Ôn Lễ tin rằng cô thực sự đang dưỡng bệnh ở nhà, Hạ Minh Hy mấy ngày nay không ra khỏi cửa, bạn bè rủ rê cô đều từ chối, tập trung ở nhà để giả bệnh. Dù sao thì ở nhà cũng có đồ ăn, đồ uống, internet và máy chơi game, ở nhà cũng không tệ. Khoảng ba ngày sau, bạn bè không nhịn được nữa, gọi điện hỏi Hạ Minh Hy sao rồi. Hạ Minh Hy không biết giải thích thế nào, chỉ nói mấy ngày này phải ở nhà để tránh gặp ai đó. "Tránh ai? Cậu nợ tiền ai à?" "Sao tớ có thể nợ tiền người ta được chứ…" Hạ Minh Hy gãi đầu, "Tránh một người thôi, đừng hỏi nữa." "Cậu tránh một người cũng không đến nỗi không gặp chúng tớ chứ, lần trước chơi Ma sói, cậu không cho số điện thoại của cậu trai mới, cậu ấy mấy ngày nay ngày nào cũng hỏi sao cậu không đến." Hạ Minh Hy không kiên nhẫn nói: "Tớ đã nói rồi tớ không có hứng thú với cậu ta rồi mà? Hơn nữa, không phải tớ đã bảo các cậu nói với cậu ta là tớ đã kết hôn rồi sao, chẳng lẽ cậu ta muốn làm người thứ ba à?" "Cậu ấy cũng không nói trắng ra vậy, chỉ nói biết trong giới chúng ta, hôn nhân giữa các gia đình giàu có thường là ai sống cuộc sống của người ấy…" Người bạn kia nói, "Hơn nữa khi chơi trò sự thật hay hành động, không phải cậu đã tiết lộ rồi à? Cậu và chồng cậu không sống cùng nhau, nếu tình cảm tốt, sao có thể không sống cùng nhau chứ." Lời này không sai, Hạ Minh Hy không thể phản bác, đành phải lấp liếm: "Dù sao thì tớ cũng không có hứng thú với cậu ta." Đối phương trả lời: "Hiểu rồi, ai cũng biết cậu rất chung thủy." Hạ Minh Hy lập tức nói: "Này!" Bạn cười nói chuyển đề tài: "Đùa thôi, nói thật nếu cậu không thể ra ngoài, thì bọn tớ đến nhà cậu chơi nhé?" Suy nghĩ một lát, Hạ Minh Hy thấy đây là một ý hay. "Được, đến đi, nhớ mang theo đồ ăn vặt đấy." Một giờ sau, mấy người bạn lần lượt đến, mang theo đồ ăn vặt cho Hạ Minh Hy, còn mang theo bộ bài Ma sói mới. Dì giúp việc đang dọn dẹp ở phòng khác, Hạ Minh Hy và bạn bè ngồi trong phòng khách chơi game. Hạ Minh Hy rút được lá bài sói, đang mong chờ xem sẽ diễn xuất thế nào, điện thoại trên thảm đổ chuông. Cô thuận tay cầm lên, nhìn màn hình hiển thị, lập tức nhảy dựng lên. Hạ Minh Hy ra hiệu cho bạn bè im lặng. "Tất cả đừng nói gì, để tớ nghe điện thoại." Bạn bè không hiểu, không biết cô muốn nghe điện thoại của ai, nhưng vẫn phối hợp gật đầu. Xung quanh yên tĩnh, Hạ Minh Hy mới cẩn thận nghe máy, ngay khi kết nối, cô cố tình ho một tiếng, dùng giọng yếu ớt nói: "A lô, thầy giáo Ôn." Giọng nam trầm thấp đáp lại: "Đỡ hơn chút nào chưa?" "Khá hơn rồi…" Hạ Minh Hy kéo giọng nói, "Chắc phải nghỉ dưỡng thêm một tuần nữa mới đến trường được." "Còn cần một tuần nữa sao?" "Đúng vậy, cúm không phải cảm thường, hồi phục chậm hơn…" Hạ Minh Hy không quên quan tâm, "Thầy giáo Ôn cũng phải bảo vệ sức khỏe đấy, đừng đẻ bị cúm, khó chịu lắm." "Cảm ơn em đã quan tâm…" Ôn Lễ trả lời bằng giọng điềm tĩnh, không biết có cảm xúc gì, "Vậy bây giờ em đang ở nhà sao?" Hạ Minh Hy đáng thương nói: "Tất nhiên là ở nhà rồi, tôi bị bệnh nặng thế này, ngoài ở nhà thì đi đâu được nữa?" "Vậy thì tốt…" Ôn Lễ nói, "Tôi sắp đến nhà em rồi." "…… Hả?" Hạ Minh Hy phản ứng nhanh, lập tức nói: "Không được đâu, nhà tôi bây giờ đầy virus cúm, anh đến, nhỡ lây virus cho anh thì sao?" “Tôi có thể không đi học, dù sao thì trường thiếu một học sinh cũng không sao. Nhưng anh thì không thể không đi dạy, nước không thể một ngày không có vua, trường học không thể một ngày không có thầy giáo. Nếu anh bị bệnh, học sinh của anh sẽ thế nào đây?” Nghe cô khéo léo biện luận, ở đầu dây bên kia, Ôn Lễ im lặng một lát, rồi đột nhiên bật cười. Tiếng cười của anh trầm thấp, nghe rất thư thái, muốn xem cô còn có thể nói ra điều gì hay ho nữa. Nghe Ôn Lễ cười, màng nhĩ của Hạ Minh Hy ngứa ngáy, cảm thấy có hy vọng, lập tức tiến thêm một bước: “Thầy giáo Ôn, lòng tốt của anh, tôi đã cảm nhận được rồi. Tôi chỉ là một học sinh nhỏ bé trong hàng ngàn học sinh của anh, thật sự không cần anh phải đích thân đến đây đâu.” Ôn Lễ không vội vàng hỏi lại: “Có phải cô Hạ đã quên, ngoài việc là một trong hàng ngàn học sinh của tôi, em còn là gì của tôi nữa?” Hạ Minh Hy không hiểu: “Hả?” Không giải thích thêm, để cô tự nghĩ, Ôn Lễ nhàn nhạt nói: “Bà Ôn, mở cửa đi.” Hạ Minh Hy kinh hãi nhìn ra cửa nhà, rồi lại kinh hãi nhìn phòng khách bừa bộn, cùng với đám bạn bè vẫn đang ngơ ngác trong phòng khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui