LÀM SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CÔ ẤY ĐƯỢC

“Nhanh nhanh nhanh! Thu dọn cái bàn đi!” Hạ Minh Hy lười biếng, chưa bao giờ hành động nhanh như thế này, không đợi bạn bè kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng quét sạch mọi túi đồ ăn và thẻ bài trên bàn trà xuống đất. Dì giúp việc đang làm việc nghe thấy động tĩnh, lập tức đến kiểm tra.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Kết quả nhìn thấy phòng khách, lập tức hai mắt tối sầm. “Cô chủ, cháu...” “Dì ơi, cháu không cố ý đâu! Tình huống khẩn cấp! Có người đến kiểm tra cháu, lát nữa cháu vào phòng dì giúp cháu mở cửa rồi nói với người đó là cháu vẫn đang ở nhà dưỡng bệnh, mấy bạn này đều đến thăm cháu nhá!” Nói một tràng dài, dì giúp việc chỉ hiểu được bảy tám phần, Hạ Minh Hy không kịp giải thích lại với bà ấy, vội vàng kéo mấy người bạn vẫn còn đang mơ hồ đi vào phòng ngủ. Về đến phòng ngủ, Hạ Minh Hy nhanh chóng nằm lên giường giả chết. Trong số những người bạn của cô, Hồ Châu - người thân thiết nhất với Hạ Minh Hy - hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đến thế?” “Thầy giáo của tớ! Không, là chồng tớ!” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hồ Châu lại hỏi: “Chồng nào cơ?” Hạ Minh Hy sốt ruột đến mức mắng luôn: “Mẹ nó chứ, cậu hỏi thừa à? Chắc chắn là chồng thật của tớ rồi, tớ đang giả bệnh với anh ta, các cậu cứ nói là đến thăm bệnh tớ là được, đừng để lộ nhé.” Mấy người bạn của cô vẫn còn ngơ ngác, nhưng cuối cùng cũng hiểu được lời Hạ Minh Hy nói. “... Giả bệnh thì giả bệnh thôi, người trưởng thành nói dối cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả. Chồng cậu biết rồi cũng không đánh cậu đâu nhỉ?” “Các cậu không hiểu đâu.” Hạ Minh Hy trốn trong chăn u sầu nói, “Giờ tớ gặp anh ta cứ như gặp ba tớ vậy.” Cô cũng không biết tại sao mình lại sợ Ôn Lễ nữa. Giống như Hồ Châu nói, cho dù Ôn Lễ có phát hiện ra cô giả bệnh thì có thể làm gì cô được chứ. Nếu anh dám đánh cô, cô sẽ đấu đến cùng, cùng lắm thì cả hai gia đình đều mất mặt. Có lẽ vì Ôn Lễ còn là một thầy giáo, học sinh kính trọng thầy giáo là lẽ đương nhiên, điều này có thể giải thích được. Hạ Minh Hy vừa chui đầu vào chăn, dì giúp việc đã ra mở cửa cho Ôn Lễ. Dì giúp việc chưa từng gặp Ôn Lễ, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi có khí chất nổi bật như thế, rõ ràng là không cùng kiểu người với Hạ Minh Hy và mấy người bạn của cô, nhất thời không đoán được thân phận của người đàn ông này. “Ngài là?” “Ôi trời, chồng của Hy Hy đã đến rồi, chào anh, chào anh, em là bạn của Hy Hy, Hồ Châu. Chúng ta đã gặp nhau ở đám cưới của anh và Minh Hy, còn chụp ảnh chung nữa, anh còn nhớ không?” Lúc này Hồ Châu đi ra đón, giải đáp thắc mắc của dì giúp việc. Bà ấy lập tức mở to mắt, suýt chút nữa thì cằm cũng rớt xuống đất. Cô chủ của bà ấy, cô chủ Hạ ngày ngày ôm điện thoại chơi đến mức cũng có vấn đề về sinh hoạt một mình, vậy mà lại là người đã kết hôn rồi sao?! Bà ấy thật sự là không thể tin được, nhìn Ôn Lễ với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Hai năm trước, Hạ Minh Hy kết hôn, khi đó tổ chức rất lớn, Hồ Châu là bạn của Hạ Minh Hy, làm phù dâu, chạy khắp nơi, mệt đến mức thở như cún, chẳng có thời gian để nhìn rõ mặt chú rể. Sau đó cô ấy hỏi Hạ Minh Hy xin ảnh cưới để đăng lên mạng xã hội, nhưng Hạ Minh Hy không cho, nói là liên hôn thương mại thì đăng cái gì chứ, chỉ cần làm theo thủ tục là được rồi. Sau khi kết hôn xong, đúng lúc kỳ nghỉ của trường kết thúc, bọn họ lại lập tức bay ra nước ngoài, hai năm liền Hạ Minh Hy đều không gặp chồng, Hồ Châu tất nhiên cũng không gặp được. Vì vậy cô ấy chỉ có ấn tượng rất mờ nhạt về chồng của Hạ Minh Hy. Lờ mờ chỉ nhớ rằng người đàn ông có khuôn mặt sắc nét, dáng người cao lớn, mặc vest chỉnh tề, trên ngực đeo hoa của chú rể, khuôn mặt nở nụ cười lạnh nhạt không chạm đến đáy mắt. Phong thái nhã nhặn nhưng lạnh lùng xa cách. Rất phù hợp với hình ảnh mà Hạ Minh Hy gặp gỡ lần đầu rồi than thở với mấy người bạn của mình. “Cảm giác là một người không thú vị chút nào.” Dừng một chút, Hạ Minh Hy thở dài bổ sung, “Nhưng đặc biệt đẹp trai.” Hai năm trôi qua, hôm nay nhìn kỹ lại, Hồ Châu và Hạ Minh Hy đều là học sinh dốt không có chữ nghĩa gì nên hồn, không thể nghĩ ra từ ngữ cụ thể nào để miêu tả. Dù sao thì đẹp trai là được rồi. Ôn Lễ cũng nhìn thoáng qua cô gái trẻ tuổi trước mặt, trạc tuổi Hạ Minh Hy, mặc dù ấn tượng đã mờ nhạt, nhưng vẫn lịch sự gật đầu. “Chào em.” Diện mạo không thay đổi so với hai năm trước, tính cách cũng vậy. Không phải là người khiến người khác muốn gần gũi ngay từ lúc bắt đầu. Hồ Châu bắt đầu bịa chuyện: “Ờ, anh cũng biết là Hy Hy bị ốm mà, nên mấy đứa chúng em đến thăm cậu ấy.” “Các em có lòng quá, Minh Hy đâu rồi?” Ôn Lễ hỏi thẳng. “Cậu ấy đang nghỉ ngơi trên giường.” Hồ Châu nói. Sau đó Ôn Lễ bước vào nhà, liếc nhìn phòng khách vừa được Hạ Minh Hy thu dọn lộn xộn, không nói gì. Nói nhiều thì sai nhiều, đám bạn bè của cô quyết định chào hỏi một câu rồi rút lui. Mấy người bạn của Hạ Minh Hy giống hệt như cô, đều là những cậu ấm cô chiêu lớn lên trong gia đình giàu có, bình thường rất kiêu ngạo, nhưng khi gặp người không thể đắc tội thì lại rất ngoan ngoãn. Hạ Minh Hy còn sợ chồng mình đến mức này, chắc chắn là chồng cô rất hung dữ. Tốt nhất là đừng chọc giận anh thì hơn. Làm bộ làm tịch nói với Hạ Minh Hy rằng, nếu chồng cậu đã đến thăm rồi thì mấy đứa bọn tớ cũng xin phép đi về trước, cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, rồi đẩy nhau ra khỏi phòng ngủ. Khi đã ra khỏi nhà Hạ Minh Hy, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. “Chắc là không bị lộ chứ?” “Chắc không đâu, chồng cậu ấy đâu có nói gì.” “...” Trong thang máy, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán. “Nói gì thì nói chứ, chồng của Hy đẹp trai vãi đạn.” “Với lại anh ấy cao thật đấy, phải trên 1m85, cái chân dài thật sự, lúc tớ đi ngang qua anh ấy cứ có cảm giác như mình là củ khoai tây ấy, đúng là người phương Bắc có khác, cao thật.” “Chết tiệt, về nhà tớ phải nói với mẹ, liên hôn thì liên hôn, nhưng phải kiếm cho tớ một người thật đẹp trai mới được, từ chối liên hôn với người xấu, đã không có tình cảm mà còn phải sống với người xấu thì sống sao nổi hả trời? Liên hôn với người đẹp trai ít nhất nhìn còn dễ chịu một chút.” Hạ Minh Hy hoàn toàn không biết đám bè bạn mình chạy nhanh như vậy chỉ để bàn tán sau lưng, cô vẫn nằm trên giường giả bệnh. Để không bị lộ ra sơ hở, Hạ Minh Hy còn quấn chặt mình trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt. Cô chớp chớp mắt, cố tỏ ra yếu ớt nói: “Thầy giáo Ôn, anh đến thăm tôi à?” “Ừ…” Ôn Lễ nhìn Hạ Minh Hy chỉ lộ ra cái đầu trên giường, “Em thấy sao rồi?” “Cũng được, chưa chết đâu, anh không cần phải lo lắng cho tôi.” Rồi Hạ Minh Hy lại giả vờ ho vài tiếng. “Vẫn còn ho à?” Ôn Lễ hỏi. Hạ Minh Hy: “Đúng vậy.” “Bị ho mà còn ăn khoai tây chiên à? Vụn khoai trên khóe miệng chưa lau sạch kìa.” Ôn Lễ nói. Không phải chứ? Hạ Minh Hy lập tức sờ khóe miệng, nhưng chẳng có gì cả. Cho đến khi nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, cô mới hiểu ra. Bị lừa rồi. Hạ Minh Hy tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Sao anh biết tôi ăn khoai tây chiên chứ?” “Phòng khách vẫn chưa dọn sạch, tôi đã nhìn thấy gói khoai tây chiên rồi.” Vẫn là do thời gian quá gấp, chưa kịp tiêu hủy chứng cứ. Hạ Minh Hy lại hỏi: “Vậy anh thấy phòng khách rồi mới phát hiện tôi giả bệnh à?” “Không phải…” Ôn Lễ nói, “Tôi chưa bao giờ tin em cả.” Cô lại mở mắt, không phục nhìn anh: “Nếu anh biết từ đầu là tôi đang giả bệnh, tại sao còn để tôi mấy ngày nay không phải đến trường chứ?” “Em không muốn đi học, dù tôi có ép em đến lớp thì em cũng không học được gì, có ích gì chứ.” Lời nói cũng có lý, nhưng Hạ Minh Hy vẫn không tin mình giả bệnh mấy ngày mà chẳng lừa được anh chút nào. Hạ Minh Hy tiếp tục cãi: “Vậy khi bạn tôi đến, sao anh không vạch trần tôi chứ?” Ôn Lễ: “Giữ lại cho em chút thể diện.” Hạ Minh Hy hừ một tiếng, giọng chua chát: “Vậy thì tôi cảm ơn anh nhé.” Đã bị phát hiện rồi, không cần nằm tiếp nữa, Hạ Minh Hy hất tung chăn ngồi dậy. Hạ Minh Hy không phải người không chấp nhận thất bại. “Được thôi, có lẽ diễn xuất của tôi vẫn còn cần rèn luyện thêm, ngày mai tôi sẽ đi học lại.” “Tôi đi giúp dì dọn dẹp phòng khách đây, anh cứ tự nhiên đi.” Nói xong cô lại xoa xoa cái mũi, bước nhanh qua anh để rời khỏi phòng. Nhưng mà Ôn Lễ lại nhẹ nhàng giữ cánh tay cô lại, rồi kéo cô về trước mặt mình. “Giả vờ ốm nghỉ học mấy mày, chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?” “Vậy anh còn muốn thế nào nữa?” Hạ Minh Hy bày ra bộ dạng chơi xấu. “Chẳng lẽ anh còn định xử phạt về thể xác với tôi sao? Cẩn thận tôi báo cảnh sát nói anh bạo lực gia đình đấy.” Giọng điệu của Ôn Lễ vẫn bình tĩnh nói: “Không dùng cách phạt về thể xác cũng được, trước đây em phạm lỗi ở trường, thầy cô xử lý như thế nào?” Hạ Minh Hy học trung học và đại học ở nước ngoài, trường nước ngoài quản lý lỏng lẻo, không có cái gọi là phạt, cô chỉ còn nhớ lại thời tiểu học trong nước mà thôi. “... Mời phụ huynh?” Vừa nói xong, Hạ Minh Hy đã tự bật cười. Không nói đến việc cô đã hơn hai mươi tuổi, nhưng nếu thật sự phải mời phụ huynh, thì mời ai đây? Ba mẹ cô đã ly hôn từ lâu, vì không ai quản lý cô, trường học liên tục gọi điện về nhà, người thân cảm thấy phiền phức nên đã đề nghị đưa cô ra nước ngoài, ở nước ngoài thì có thể ở ký túc xá, nếu không thì tìm một cái homestay để chăm sóc cô cũng được. Không ngờ cô vừa nói xong, Ôn Lễ lại gật đầu: “Vậy thì mời phụ huynh đi.” - Ngày hôm sau, Hạ Minh Hy cũng không hiểu tại sao mình lại mơ mơ màng màng ngồi lên xe trở về nhà ông cố. Hơn nữa, còn có Ôn Lễ đi cùng cô. Bởi vì không thể mời phụ huynh được, nên trực tiếp đưa cô về quê thăm nhà phải không? Hạ Minh Hy u oán nhìn Ôn Lễ đang lái xe, nghĩ thầm anh có phải định duy trì mối quan hệ thầy trò này đến cùng không. Tình yêu thầy trò thì tình yêu thầy trò thôi, được tới đâu hay tới đó, là nguyên tắc sinh tồn của Hạ Minh Hy. Xe chạy trên cao tốc, Ôn Lễ không thể phân tâm, Hạ Minh Hy dù có bướng bỉnh cũng biết lúc này không thể làm phiền anh, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mình, nên cô ngồi im lặng chơi điện thoại trên ghế phụ. Xe rất yên tĩnh, cho đến khi điện thoại của Ôn Lễ đổ chuông, Ôn Lễ quên không kết nối điện thoại với bluetooth xe, không thể bắt máy được, Hạ Minh Hy ngồi ghế phụ cũng không có ý định giúp anh, điện thoại reo nửa phút rồi tự tắt. Một phút sau, điện thoại lại reo lên. Trong thời đại mà giới trẻ không thích nghe điện thoại, chỉ thích nhắn tin, nếu ai gọi hai lần liên tiếp thì chắc chắn là có chuyện quan trọng. Hạ Minh Hy nghĩ thôi thì làm người tốt giúp anh một chút, Ôn Lễ đã lên tiếng trước: “Minh Hy, giúp tôi nghe điện thoại đi.” “Ồ…” Hạ Minh Hy giúp anh nghe điện thoại, tiện thể bật loa ngoài. Nghe ra là người trong công ty tìm Ôn Lễ, nói toàn chuyện công việc. Nếu không có cuộc gọi này, thì Hạ Minh Hy suýt nữa đã quên mất, Ôn Lễ ngoài là thầy giáo Ôn còn là tổng giám đốc Ôn nữa. Hạ Minh Hy là một kẻ vô tích sự, những kiến thức lý thuyết mà giảng viên dạy trên lớp cô còn không hiểu, huống chi là những chuyện công việc thực tế như thế này. Cô vốn dĩ định coi như không nghe thấy, cho đến khi người cấp dưới trong điện thoại nói: “Tổng giám đốc Ôn, bên cạnh anh có ai không? Có việc này tôi không biết anh có tiện nghe không? Liên quan đến lô hàng chúng ta vừa thông quan...” Ôn Lễ và Hạ Minh Hy đồng thời nhìn nhau. Hạ Minh Hy vừa định nói tôi bịt tai lại là không nghe thấy, thì Ôn Lễ đã bình tĩnh trả lời: “Không có ai, cậu cứ nói đi.” ? Hạ Minh Hy bất mãn dùng khẩu hình hỏi anh: Tôi không phải là người sao? Ôn Lễ liếc nhìn cô, đợi khi kết thúc cuộc gọi mới thản nhiên nói: “Em nghe cũng không hiểu, không sao cả.” Hạ Minh Hy lập tức cao giọng nói: “Tôi không hiểu thì tôi không phải là người à?” Ôn Lễ rõ ràng là không muốn tranh cãi với cô về vấn đề này, ý của anh khi nói không có ai rất đơn giản, chỉ là không muốn giải thích quá nhiều chuyện không liên quan đến công việc với cấp dưới. Nhưng Hạ Minh Hy thì không hài lòng, cô bây giờ rất muốn cãi nhau với Ôn Lễ. Cô nghĩ mình đối đãi với Ôn Lễ đã rất khách sáo rồi, anh bảo cô đi học, cô đi học, anh nói đưa cô về thăm nhà ông cố, mặc dù cô không biết mục đích của anh là gì, nhưng vẫn lên xe. Vậy mà anh còn nói mỉa cô, thật đúng là quá đáng. Bây giờ xe đang chạy trên cao tốc, Hạ Minh Hy vì an toàn giao thông, quyết định tạm thời nhẫn nhịn. Đợi xe rời khỏi cao tốc, chạy đến nhà ông cố, dừng lại trong gara, Hạ Minh Hy không nói hai lời, lập tức xuống xe, tiện thể đóng sầm cửa xe để thể hiện sự tức giận của mình. Bởi vì đã tính toán thời gian trước khi xuất phát, nên vừa đúng bữa trưa thì hai người đến nơi, ngồi vào bàn ăn, Hạ Minh Hy đã không nói một lời, thực hiện lễ nghi ăn không nói, ngủ không nói đến cực điểm. Cuối cùng vẫn là ông cụ Hạ nhận ra hình như Hạ Minh Hy đang không vui, cô mới đến chưa lâu, chắc chắn là không thể cãi nhau với người trong nhà được, vậy chỉ có thể là cãi nhau với chồng thôi. Để thăm dò xem hai người có cãi nhau không, ông cụ Hạ hỏi: “Hai đứa đã cưới nhau hai năm rồi, định khi nào có con đây?” Câu hỏi này khiến Hạ Minh Hy tìm được chỗ để xả bực. Cô cười khẩy: “Không thể có, con không phải là người, không sinh được.” Ôn Lễ: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui