Ôn Đào lại hỏi: “Nhuộm màu gì thế?” “Nhuộm tóc đen thôi.” Ôn Đào thật sự khâm phục tốc độ hành động của Hạ Minh Hy.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nếu cô dùng một phần nhỏ sự quyết tâm này vào việc học thay vì trốn học, thì anh Ôn Lễ đã có thể yên tâm một nửa rồi. Ôn Đào chợt nhận ra mình có thể đã tăng thêm cho Ôn Lễ một chướng ngại chứ chả giúp được gì. Nếu Hạ Minh Hy tiếp tục trốn học, Ôn Lễ có thể trách cả cô ấy mất. Chuyện này thì không được. Cô ấy lập tức đuổi theo ra khỏi căn tin, may mắn là Hạ Minh Hy không chạy, cô ấy vẫn có thể đuổi kịp được. Hạ Minh Hy vẫn chưa đi xa, thấy Ôn Đào đuổi kịp, thở hổn hển, ngạc nhiên hỏi: “Em định đi cùng chị à?” Nhuộm tóc mất nhiều thời gian, hiếm có người đi cùng, Hạ Minh Hy nhiệt tình khoác vai Ôn Đào. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Đi thôi. Để chị kể em nghe về thầy Tony (người làm tóc) của chị, kỹ thuật rất tốt, chỉ có điều là nói hơi nhiều, luôn kể về bạn gái cũ của mình, nói bạn gái cũ trước đây chê anh ấy nghèo, sau đó anh ấy quyết tâm học nghề làm tóc, cuối cùng trở thành thợ chính của tiệm, mỗi tháng kiếm được mấy chục vạn, còn bạn gái cũ bỏ anh ấy, lấy người khác, làm công ăn lương, chỉ có lương tháng tám ngàn.” Ôn Đào ban đầu định tìm cớ thuyết phục Hạ Minh Hy từ bỏ việc nhuộm tóc, nhưng câu chuyện cuốn hút khiến cô ấy không thể không đi cùng được. Tóc nhuộm màu sáng cần bổ sung màu thường xuyên, đặc biệt là tóc màu hồng nhạt có ánh vàng kim của Hạ Minh Hy, nếu không thì sẽ lộ chân tóc đen, trông rất xấu. Hạ Minh Hy vừa bổ sung màu vài ngày trước, giờ lại đến, thợ làm tóc tưởng tóc cô có vấn đề gì, nhưng câu đầu tiên cô nói là: “Nhuộm tóc, nhuộm màu đen.” Thợ làm tóc rất ngạc nhiên. “Cô chắc chắn chứ? Cô chắc chắn là muốn nhuộm đen à?” Thợ làm tóc khuyên nhủ, “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu nhuộm đen, thì trong một hai năm tới sẽ không thể nhuộm màu khác được đâu.” Một hai năm không thể nhuộm màu khác, nghĩa là trong thời gian đó cô không đến tiệm nhuộm tóc nữa, Hạ Minh Hy là khách hàng thường xuyên, mỗi lần làm tóc đều chọn gói cao cấp nhất, một lần tiêu tiền là đủ để đạt KPI của thợ, thợ làm tóc tất nhiên là không muốn cô nhuộm đen rồi. Nhưng Hạ Minh Hy rất dứt khoát, cô bắt đầu làm tóc từ năm mười lăm tuổi, gần như là đã thử đủ mọi màu tóc nổi bật rồi, bây giờ nhuộm đen lại thì không chút do dự nào cả. “Nhuộm.” Rốt cuộc thì khách hàng là thượng đế, thợ làm tóc không nói gì thêm, dẫn Hạ Minh Hy đi gội đầu. Lúc này Ôn Đào thật sự rất khâm phục Hạ Minh Hy, để trốn học, mái tóc hồng ngầu lòi nói nhuộm đen là nhuộm đen luôn. Nhuộm tóc mất nhiều thời gian, Hạ Minh Hy đề nghị Ôn Đào cũng làm một cái gì đó, cô bao. Ôn Đào vội lắc đầu xua tay từ chối, bảo không cần, cuối cùng thì không chịu nổi sự nhiệt tình của Hạ Minh Hy, quyết định cắt mái. Hạ Minh Hy yêu cầu tìm thợ giỏi nhất để cắt mái cho Ôn Đào. Ôn Đào ngồi xuống, thợ cắt tóc mang theo hai học viên, ba người đứng xung quanh, phân tích khuôn mặt và các đường nét, cuối cùng thiết kế kiểu mái phù hợp nhất cho cô ấy. Một giờ sau, mái cắt xong, Ôn Đào nhìn mình trong gương, ngỡ ngàng mất nửa phút. Thợ cắt tóc tự hào nói: “Chị gái nhỏ thấy sao, có phải thấy mình khác hẳn không?” Ôn Đào đã gặp nhiều thợ làm tóc không đáng tin, bây giờ mới nhận ra trên đời này cũng có thợ cắt tóc thật sự đáng tin. Cô ấy cực kỳ hài lòng, đang định thanh toán, nhưng vừa nhìn giá cả, là 1888 tệ. Đây là giá cả nên có ở một quốc gia đang phát triển sao? Ôn Đào là một phú bà nhỏ, nhưng cô ấy không phải là phú bà nhỏ tiêu tiền phung phí, chỉ cắt vài sợi tóc mà tốn cả nghìn tệ, cô ấy cũng không phải muốn đi làm diễn viên. Lỗi cũng tại cô ấy, trước khi cắt không hỏi giá, biết Hạ Minh Hy nổi tiếng là tiêu tiền không chớp mắt, cô ấy nên hỏi trước mới phải. Khi đang định trả tiền, thợ cắt tóc đã nói: “Thẻ thành viên giảm còn một ngàn bốn, cô Hạ vừa nói là sẽ thanh toán, lát nữa đợi làm xong tóc của cô ấy thì sẽ thanh toán luôn một thể.” Cảm giác đau lòng vì bị lột tiền, còn đột nhiên có cảm giác như được bao nuôi nữa. Ôn Đào hỏi Hạ Minh Hy đang ở đâu, thợ cắt tóc nói là trên lầu. Hạ Minh Hy còn lâu mới xong, nhìn kiểu tóc mới của Ôn Đào, giơ ngón cái khen đẹp. “Chắc chị còn phải mất vài tiếng nữa mới xong được, em đợi chị nha, có được không.” Hạ Minh Hy chớp chớp mắt với Ôn Đào. Của cho là của nợ, huống chi Hạ Minh Hy còn làm nũng với cô ấy nữa. Bạn trai cũ làm nũng với Ôn Đào, cô ấy chỉ cảm thấy đàn ông nũng nịu đúng thật là ghê tởm, nhưng Hạ Minh Hy làm nũng với cô ấy, thì cô ấy lại không thể từ chối nổi. Cũng không biết đổi thành người khác thì có chịu nổi không. Ôn Đào ngồi xuống bên cạnh, chẳng mấy chốc đã có máy anh chàng đẹp trai lên lầu, vây quanh Hạ Minh Hy giúp cô làm tóc. Vừa làm tóc, bọn họ vừa trò chuyện với Hạ Minh Hy, cô cũng không làm giá, mỉm cười trò chuyện với đám trai đẹp. Ôn Đào bất chợt nghĩ, anh Ôn Lễ được nhà vợ nhờ cậy, chịu trách nhiệm dạy dỗ Hạ Minh Hy để cô có thể lấy được tấm bằng trong hai năm tới, nên mới phải quản cả chuyện trốn học của cô. Theo như cô ấy biết, hai người không có tình cảm gì với nhau, Hạ Minh Hy nhắc đến Ôn Lễ thì luôn bày ra vẻ mặt khổ sở, cho rằng anh quá nghiêm khắc với mình, còn Ôn Lễ khi nói về Hạ Minh Hy cũng thường cau mày. Bây giờ nhìn bọn họ giống như thầy trò hơn là vợ chồng. Hạ Minh Hy ngồi giữa một đám trai đẹp, bọn họ tìm mọi cách làm cô vui, trêu đùa khiến cô như một nữ hoàng, Hạ Minh Hy cười không khép miệng lại được, bầu không khí thật sự rất vui vẻ. Tiệm làm tóc này đắt đỏ như vậy, cũng có lý do của nó. Ôn Đào tò mò, nếu trong tình huống này, thì Ôn Lễ có quản không? So với việc Hạ Minh Hy không học tập, thì anh sẽ giận cái nào hơn? Ôn Lễ không có ở đây, Ôn Đào cũng không đoán được. Không biết đã ngồi bao lâu, Ôn Đào cảm thấy điện thoại cũng nóng lên rồi, tóc của Hạ Minh Hy cuối cùng cũng làm xong. Có lẽ là bởi vì đã quen với màu tóc hồng rực rỡ, tóc đen vốn dĩ là màu tóc phổ biến nhất, nhưng trên Hạ Minh Hy, lại mang vẻ đẹp rất đặc biệt. Cả một buổi chiều, Hạ Minh Hy không chỉ nhuộm tóc, cô còn làm cả bộ chăm sóc toàn diện, một mái tóc suôn mượt cần được chăm sóc cẩn thận, nhất là khi Hạ Minh Hy thường xuyên nhuộm tóc, nhân dịp này nhuộm đen, cũng là để dưỡng tóc luôn. Đã lâu rồi không thấy mình với mái tóc đen, Hạ Minh Hy cũng thấy mới lạ, nhìn mình trong gương một lúc lâu. Thợ làm tóc luôn đứng bên cạnh khen đẹp, để tóc đen không quá đơn điệu, anh ta còn giúp Hạ Minh Hy uốn tóc, từng lọn tóc được uốn kỹ lưỡng. Mái tóc dài đen mượt, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, Hạ Minh Hy chớp chớp mắt, cảm thấy tóc đen cũng không tệ lắm. Cô quay lại hỏi Ôn Đào: “Thấy sao?” Ôn Đào vội vàng gật đầu. Hạ Minh Hy cong môi mỉm cười, đột nhiên nói: “Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác.” “Chỗ khác là chỗ nào?” Ôn Đào khó hiểu, “Chị không chỉ nhuộm tóc thôi sao? Chúng ta còn đi đâu nữa thế?” “Chị vốn định chỉ nhuộm tóc thôi, nhưng em xem màu tóc này, không hợp với trang phục của chị.” Hạ Minh Hy chỉ vào bộ đồ của mình, lý lẽ hùng hồn: “Nên bây giờ chị phải đi mua sắm, mua một bộ đồ mới phù hợp với màu tóc mới.” “... Nhưng chiều nay không phải là chị đi gặp anh Ôn Lễ sao?” “Ôi trời, để mai rồi đi…” Hạ Minh Hy kéo Ôn Đào ra ngoài, vẻ mặt không quan tâm, “Dù sao thì đi cũng sẽ bị anh ấy mắng, ngày nào chẳng nghe? Nghe ngày mai cũng vậy thôi.” Ôn Đào nhất thời không biết phản bác như thế nào. Hạ Minh Hy dường như luôn có cách biến mọi lý lẽ của mình trở nên hợp lý, khiến người khác không thể phản bác được. - Sự thật chứng minh lời đồn về Hạ Minh Hy không phải là không có căn cứ. Ít nhất thì hôm nay Ôn Đào đã được chứng kiến. Ra khỏi tiệm làm tóc, Hạ Minh Hy lại dẫn Ôn Đào đi mua sắm. Hạ Minh Hy đến một trong những trung tâm mua sắm đắt đỏ nhất trong thành phố, cô mới về nước chưa đầy một năm, mà đã quen mặt với tất cả các cửa hàng xa xỉ ở đây. Vừa vào, nhân viên bán hàng quen thuộc đã lập tức đi ra chào đón, còn ngạc nhiên nói: “Cô Hạ đổi màu tóc mới rồi à?” Sau khi đi qua vài cửa hàng, trên tay Hạ Minh Hy đã có thêm vài túi đồ. Cả Ôn Đào cũng cầm vài túi, đều là quà mà Hạ Minh Hy tặng cô em dâu khi cô ấy đi cùng. Mua sắm xong, như một phần nghỉ giữa chặng, hai cô gái mua hai ly trà sữa. Gần đây, khu trung tâm mua sắm lại thay đổi cách trang trí, Hạ Minh Hy dựa vào lan can, vừa thưởng thức cảnh mới vừa nhai trân châu trong trà sữa. Ôn Đào không thường xuyên đi những trung tâm mua sắm đắt đỏ như này, Hạ Minh Hy cảm thấy khó hiểu, hỏi cô ấy một tháng tiêu bao nhiêu tiền. Trong miệng Ôn Đào vẫn còn trà sữa, giơ tay ra hiệu số hai. “Ồ, hai mươi vạn…” Hạ Minh Hy gật gật đầu, “Vậy thì cũng tạm được.” Ôn Đào suýt nữ thì bị nghẹn, chỉnh lại cho đúng: “Đâu có nhiều vậy chứ, hai vạn thôi.” Nghe Ôn Đào nói một tháng chỉ tiêu hai vạn, Hạ Minh Hy lập tức cảm thấy bất bình thay cô ấy. “Có nhầm không vậy, chỉ hai vạn thôi sao?” “Hai vạn ít lắm sao?” Ôn Đào thắc mắc, “Bạn cùng phòng của em một tháng chỉ tiêu có hai ngàn, cô ấy còn nói đủ dùng nữa.” “Vậy thì em cũng phải xem hoàn cảnh gia đình chứ, nhà các em đâu phải gia đình bình thường đâu, ai cũng giỏi kiếm tiền mà…” Hạ Minh Hy nhỏ giọng càu nhàu, “Năm ngoái tập đoàn nhà các em còn có giá thị trường hơn hai trăm tỷ, mỗi tháng chỉ cho em hai vạn thôi sao? Quá keo kiệt rồi.” “Chị xem báo cáo tài chính của tập đoàn nhà em à?” “Không có, chị nghe ông chú họ Ôn Diễn nói với ông cố vào dịp Tết năm ngoái, nói chú ấy mỗi giây đã kiếm hơn hai vạn rồi, chỉ cho em hai vạn, không keo kiệt thì là gì chứ?” Thái độ của Hạ Minh Hy không tốt lắm, ấn tượng về ông chú này cũng không tốt đẹp gì cho cam, lúc nào cũng giữ bản mặt lạnh lùng, như thể ai cũng nợ tiền anh ta vậy. Anh ta còn thích đối đầu với ông cố, hai năm nay sức khỏe của ông cố ngày càng tệ đi, cũng có công lao đóng góp của anh ta. Nhưng dù sao thì trước mặt Ôn Đào, vẫn phải giữ thể diện cho nhà họ Ôn, nên Hạ Minh Hy không nói toẹt ra. Hạ Minh Hy bênh vực cho Ôn Đào, nhưng Ôn Đào lại nói: “Nhưng số tiền đó không phải là do em kiếm, đều là do nhóm anh Ôn Lễ kiếm được mà.” “Tiền nhà chị cũng không phải do chị kiếm, nhưng chị vẫn dùng mà?” Hạ Minh Hy chẳng bận tâm, tiêu tiền một cách hợp lý, “Kiếm tiền là để tiêu xài mà.” Ôn Đào cảm thấy có lý, nhưng thói quen tiêu dùng của cô ấy được hình thành dưới sự dạy dỗ của gia đình, không dễ thay đổi được. Việc Hạ Minh Hy tiêu tiền giỏi như vậy, chắc chắn cũng không phải một sớm một chiều mà thành. Ôn Đào hỏi: “Vậy chị dâu Minh Hy một tháng có bao nhiêu tiền tiêu vặt thế?” “Chị không có tiền tiêu vặt…” Hạ Minh Hy nói, “Gia đình chị mỗi năm chuyển tiền vào thẻ của chị, nếu hết tiền thì báo, bọn họ sẽ chuyển thêm.” “Vậy bọn họ thường chuyển bao nhiêu?” “Có lúc thì năm mươi vạn, có lúc hai trăm vạn, tùy hạn mức ngân hàng, nếu không giới hạn thì chuyển bao nhiêu cũng được, có ngân hàng thì mỗi ngày chỉ cho chuyển bấy nhiêu thôi.” Ôn Đào: “...” Khó trách cô lại thấy hai vạn là quá ít. Ôn Đào lại hỏi: “Vậy gia đình chị không quy định chị chỉ được tiêu bao nhiêu tiền sao?” “... Quy định gì chứ, bọn họ không thèm quản chị đâu…” Hạ Minh Hy cắn ống hút, giọng điềm nhiên nói, “Lần trước chị ở nước ngoài, bị cướp trên đường, không có một xu dính túi, cũng không liên lạc được với bạn bè, đành phải ngủ một đêm trên đường, sau đó chị kể chuyện này với ba chị, ông ta hỏi chị cần bao nhiêu tiền rồi nói ông ta bận, cúp máy luôn.” Hạ Minh Hy cười tự giễu: “Ông ta thậm chí còn không hỏi chị có bị thương ở đâu hay không.” Đã vậy, ngay cả ba ruột cũng chỉ quan tâm cô cần bao nhiêu tiền, thì cứ tiêu thôi. Dù sao thì tất cả của cải nhà họ Hạ cũng không đến lượt cô thừa kế, cô tiêu nhiều một chút cũng có sao đâu. Ôn Đào áy náy nói: “Chuyện đó, chị dâu Minh Hy, em...” Lúc này điện thoại của Hạ Minh Hy lại reo lên, cô nhìn thấy người gọi đến, lập tức nhăn mặt lại. “Anh em đấy…” Hạ Minh Hy đưa điện thoại cho Ôn Đào, “Em nghe giúp chị đi, bảo là chị đang ở cùng em, hôm nay bận không đến nhận giáo huấn của anh ấy được, mai sẽ đến.” Ôn Đào cẩn thận nghe máy: “Alo ạ.” Đầu dây bên kia nghe ra giọng Ôn Đào, dừng lại vài giây, hỏi: “Hạ Minh Hy đâu rồi?” Ôn Đào nhìn Hạ Minh Hy, Hạ Minh Hy cũng đang nháy mắt với cô ấy. Ôn Đào thở dài, để Hạ Minh Hy bị mắng ít đi một chút, cô ấy đành phải nói dối với Ôn Lễ. “Chị ấy đang ở cùng em, chiều nay em muốn đến thư viện thành phố, nên rủ chị ấy đi cùng.” Điện thoại nhanh chóng cúp máy, Ôn Đào đưa điện thoại lại cho Hạ Minh Hy. Hạ Minh Hy vội hỏi: “Sao rồi? Anh ấy đã tin chưa?” “Chắc là tin rồi, anh Ôn Lễ bảo mai sáng chị đến văn phòng anh ấy.” “Tiểu Đào Đào, yêu em quá đi mất.” Hạ Minh Hy lập tức cảm động ôm lấy Ôn Đào, để đền đáp, cô quyết định hôm nay tất cả chi phí đều do cô chi trả. “Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi cửa hàng tiếp theo nào.” Nhưng lúc này Ôn Đào lại kéo Hạ Minh Hy lại, đột nhiên nghiêm túc nói: “Chị dâu Minh Hy.” “Làm sao thế?” “Em giúp chị lần này thôi, nhưng ngày mai chị phải ngoan ngoãn đi gặp anh Ôn Lễ đấy…” Dừng lại một chút, Ôn Đào cảnh cáo, “Nếu không thì một ngày nào đó chị làm anh Ôn Lễ thật sự tức giận, thì chị sẽ thảm lắm, anh ấy nổi giận rất đáng sợ luôn.” Hạ Minh Hy ồ một tiếng: “Nhưng không phải em đã từng nói tính tình của Ôn Lễ rất tốt sao?” “Vậy sao?” Ôn Đào ho khẽ một tiếng, bình tĩnh nói lại, “Chính vì anh ấy tính tình tốt, nên một khi thật sự nổi giận thì cực kỳ đáng sợ.” Hạ Minh Hy nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Đáng sợ đến mức nào?” “Rất khủng bố…” Ôn Đào nói, “Nếu chị không tin thì cứ thử xem.” Hạ Minh Hy cười khúc khích. Nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà bắt đầu tưởng tượng, rốt cuộc là phải khủng bố đến thế nào.