Tiêu tốn cả buổi chiều để làm tóc, rồi lại cả buổi tối đi mua sắm, khi đưa Ôn Đào về trường xong, Hạ Minh Hy về đến nhà đã là mười giờ đêm. Vừa vào cửa, dì giúp việc đã lập tức mở to mắt. “Cô chủ, cháu nhuộm tóc đen lại rồi à?”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Vâng.” Hạ Minh Hy đáp một tiếng yếu ớt, rồi ngả người xuống sofa. Dì giúp việc thấy Hạ Minh Hy lại mua nhiều đồ như vậy, đã quen không thấy lạ, chỉ là sáng nay rõ ràng cô chủ nói là đi học, sao lại đi mua sắm nữa rồi? Nhưng bà ấy không hỏi, bởi vì cũng đoán được tám chín phần là cô chủ lại trốn học rồi. Bà ấy đi qua, cầm lấy túi mua sắm, nhìn qua một lượt, quần áo, túi xách, trang sức, cái gì cũng có cả. Bà ấy không dám tưởng tượng đến giá tiền, chỉ lướt qua kiểu dáng của những bộ đồ mới này, nhận ra phong cách rất khác so với những bộ đồ mà Hạ Minh Hy thường mua. “Cô chủ, cháu thay đổi phong cách rồi à?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hạ Minh Hy nằm trên sofa trả lời: “Vâng, nhuộm màu tóc mới nên thay đổi phong cách cho hợp với tóc ạ.” Nói xong, Hạ Minh Hy từ sofa đứng dậy: “Dì thấy thế nào?” Bà ấy cầm một chiếc váy kiểu tiểu thư lên, tưởng tượng nó được mặc trên người Hạ Minh Hy. “Đẹp lắm, trông rất dịu dàng…” Bà ấy nói, “Thực ra cô chủ rất hợp với phong cách này.” “Thật sao ạ?” Hạ Minh Hy không tin lắm, “Hôm nay khi mua những bộ đồ này, nhân viên bán hàng cũng nói hợp với cháu, cháu còn tưởng bọn họ chỉ đang dùng chiêu trò bán hàng thôi.” “Thật đấy.” Bà ấy cầm váy đi đến sofa, ướm lên người Hạ Minh Hy. Trong phòng khách rộng lớn chỉ có vài đèn chiếu sáng tạo không gian, ánh lên mái tóc dài đen mượt của cô gái, đôi mắt sáng rực tràn đầy mong đợi nhìn dì giúp việc đánh giá. Bà ấy gật đầu mạnh: “Tin dì đi, thật sự đẹp lắm đấy.” Hạ Minh Hy rất hài lòng, không uổng công hôm nay bận rộn. Tốt lắm! Ngày mai sẽ mặc đồ mới đi học! Thế là có thể yên tâm trốn học rồi. Khi chuẩn bị đi tắm, dì giúp việc lại hỏi Hạ Minh Hy, chuyện mua đồ mới này đã nói với ngài Ôn chưa. “Cháu mua đồ cho mình thì nói với anh ta làm gì chứ? Cháu đâu có mua cho anh ta đâu.” Hạ Minh Hy không hiểu. Bà ấy nói: “Vợ mua đồ mới, tất nhiên phải cho chồng xem chứ.” Động tác đánh răng đột nhiên dừng lại, nhìn hình ảnh của mình trong gương trước bồn rửa mặt, nghĩ đến việc ngày mai phải đối diện với Ôn Lễ với hình tượng mới này, Hạ Minh Hy đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Cô trang điểm không bao giờ là vì ai cả, chỉ cần mình vui là được, dù người khác có không thích cũng chẳng sao hết. Thêm nữa cô cũng tự tin vào gương mặt và dáng người của mình, nếu mặc không đẹp thì sẽ không ra ngoài. Ôn Lễ chỉ quản cô học hành, không bao giờ quản cô mặc gì, đeo gì, hình như anh cũng chỉ mới nhận xét hai lần. Một lần là khi cô mặc quá ít nên bị cảm, anh chỉ nói một câu, một lần là cô chủ động hỏi, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ bảo muốn mặc gì thì mặc. Anh có từng nói, cô để tóc đen trông đẹp không nhỉ? Chính xác thì lời anh nói là gì nhỉ? Hạ Minh Hy không nhớ rõ nữa. Không nhớ thì khỏi nghĩ nữa, dù sao thì anh có không thích cũng vô ích, cô thích là được rồi. Hạ Minh Hy tự nhủ. - Hạ Minh Hy đã hoàn toàn quen với màu tóc mới của mình, còn Ôn Đào thì vẫn chưa. Để lộ trán hơn hai mươi năm, giờ mới lần đầu tiên che lại. May mắn là khi về ký túc xá, mấy bạn cùng phòng đều khen ngợi kiểu tóc mới của cô ấy, nói rằng tóc mái này cắt rất đẹp, còn hỏi cô ấy cắt ở đâu nữa. Nghĩ đến giá cả, Ôn Đào chân thành khuyên các bạn đừng hỏi nữa, lối sống xa hoa của Hạ Minh Hy chỉ phù hợp với túi tiền của cô mà thôi. Vì hôm nay giúp Hạ Minh Hy nói dối Ôn Lễ, nên Ôn Đào có chút bất an, lo rằng ngày mai Hạ Minh Hy sẽ lại tìm cớ không đến trường, nên tối trước khi đi ngủ cô ấy còn đặc biệt gọi điện cho Hạ Minh Hy, nhắc nhở cô ngày mai nhất định phải đến trường. Hạ Minh Hy có chút dở khóc dở cười: “Ừ, sẽ đi mà, sao em giống anh trai em thế.” “Em không giống anh ấy, em hôm nay giúp chị nói dối đấy! Nếu anh ấy phát hiện ra, thì em cũng sẽ bị liên lụy, chị có biết không?” “Biết rồi biết rồi, em cứ yên tâm, mai chị đến trường nói một tiếng với em là được chứ gì.” Ôn Đào vẫn không yên tâm, qua một thời gian tiếp xúc, cô ấy đã hiểu rõ con người của Hạ Minh Hy. Ngoại trừ việc tiêu tiền ra, thì những việc khác đều không đáng tin chút nào. Ngày nghĩ đêm mơ, vì lo Hạ Minh Hy sẽ bị lộ với Ôn Lễ, cô ấy sẽ bị liên lụy theo, sáng hôm sau lại có tiết học lúc tám giờ, đúng là ngủ quên thật. Bạn cùng phòng gọi cô ấy dậy thì cô ấy không chịu, nói là ngủ thêm năm phút nữa, bạn cùng phòng tin và đi ăn sáng trước. Kết quả là khi chỉ còn năm phút nữa là đến giờ học, bạn cùng phòng gọi điện hỏi cô ấy đến chưa, thì Ôn Đào vẫn còn nằm trên giường. Biết Ôn Đào vẫn còn nằm trên giường, bạn cùng phòng thở dài: “Xong rồi, tiết này là của thầy Trần Thanh Lê, tiết của thầy ấy 100% là sẽ điểm danh.” Ôn Đào chợt nhớ ra, luống cuống ngồi dậy, khi đến được giảng đường, chuông vào học đã reo được mười phút. Ôn Đào tuyệt vọng. Cô ấy thật sự không muốn gây chú ý trong tiết học của thầy Trần Thanh Lê, nhưng lại trễ đúng vào tiết của anh ấy. Trần Thanh Lê nhìn thoáng qua cô gái, không có vẻ mặt gì đặc biệt, cầm sổ điểm danh, ghi tên cô ấy vào rồi cho vào lớp. Ôn Đào lủi thủi tìm chỗ ngồi, lớp học tiếp tục. Tiết học này vì nhiều lý do, cô ấy hoàn toàn không có tâm trí để nghe giảng, nên đành chơi điện thoại, đợi tin nhắn của Hạ Minh Hy. Cô ấy cúi đầu, dáng vẻ không chú ý học hành rõ ràng quá mức, người đứng trên bục giảng thấy hết, không thể giả vờ không thấy được. Vừa đến trễ vừa lơ là. Người đàn ông trên bục giảng thở dài, không nói gì cả. Cuối cùng cũng chịu đựng hết một tiết học, không để ý đến sự quan tâm của bạn cùng phòng, Ôn Đào cầm sách chạy ra ngoài. Vừa xuống lầu, trời lại mưa, Ôn Đào không mang ô, đứng dưới mái hiên lo lắng. Cô ấy là người thẹn thùng, thật sự không dám xin đi nhờ ô của bạn học lạ. Đợi vài phút, chuông vào lớp tiết hai đã reo, mưa không những không nhỏ đi mà còn lớn hơn. “Ôn Đào.” Có người gọi tên cô ấy, Ôn Đào quay lại, khuôn mặt vốn đã bình tĩnh lại trở nên lúng túng. Hôm nay Trần Thanh Lê mặc một chiếc áo sơ mi màu tối, khoác thêm áo khoác dài cùng màu, rất hợp với khí chất của anh ấy. Cho dù có hợp thế nào thì cô cũng không có phúc để thưởng thức. Trần Thanh Lê hỏi: “Em định đi đâu à?” Ôn Đào gật đầu: “Dạ, em đến tòa nhà Quản trị kinh doanh.” Nghe thấy cô ấy đến tòa nhà Quản trị kinh doanh, Trần Thanh Lê hơi ngừng lại, đưa ô cho cô ấy. “Xa đấy, cầm ô đi.” Ôn Đào: “Vậy còn thầy thì sao ạ?” “Ở văn phòng thầy còn ô.” Nghe thấy thầy còn ô, Ôn Đào nói cảm ơn rồi nhận lấy ô. Cô ấy vừa mở ô ra, người đàn ông lại hỏi: “Cắt mái rồi à?” Ôn Đào: “Hả? Dạ vâng.” Trần Thanh Lê không nói thêm gì nữa, Ôn Đào nghĩ thầy chắc không có gì để nói, chuẩn bị cầm ô rời đi. Khi người đã sắp bước vào màn mưa, Trần Thanh Lê mới gọi cô ấy lại. “Đúng rồi, Ôn Đào.” Ôn Đào quay lại: “Còn chuyện gì nữa ạ?” Trần Thanh Lê hơi khó khăn mím môi, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “... Chuyện của chúng ta, em không nói với Ôn Lễ chứ?” Ôn Đào ngẩn người, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không ạ không ạ!” “Được rồi…” Trần Thanh Lê nhẹ nhàng thở ra, “Đừng nói với cậu ấy.” Ôn Đào cười gượng gạo: “Em biết mà, chắc chắn sẽ không nói đâu, thầy yên tâm đi.” Nhìn vẻ mặt lúng túng của cô ấy, Trần Thanh Lê thở dài, xoa trán, trong giọng có chút hối tiếc, có chút áy náy, cũng có chút bất lực. “Tối đó ở quán bar, thầy thật sự không nghĩ em là sinh viên của Đại học thành phố Lư, cũng không nghĩ em là em họ của Ôn Lễ.” “Xin lỗi.” Ôn Đào cười khan hai tiếng: “Không sao đâu ạ, một tay vỗ không thành tiếng, em cũng có lỗi mà.” Lỗi ở chỗ vì thất tình nên mới đi uống rượu bừa bãi ở quán bar. Cô ấy cũng không ngờ Trần Thanh Lê lại là thầy giáo của Đại học thành phố Lư, càng không nghĩ anh ấy là đồng nghiệp và bạn của anh họ Ôn Lễ. Ngày khai giảng gặp Trần Thanh Lê, thậm chí vì quá xấu hổ, nên cô ấy đã nghĩ đến chuyện nghỉ học. Nhưng nghỉ học không rõ lý do, Ôn Lễ chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân, càng không thể giải thích được. May mà Trần Thanh Lê và cô ấy đều có cùng suy nghĩ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Ôn Đào nói: “Vậy em đi trước nhé thầy giáo Trần.” “Đi đi…” Trần Thanh Lê dịu giọng, “Ngày mưa đường trơn, cẩn thận nhé.” “Dạ.” Khoa Văn học và khoa Quản trị kinh doanh cách nhau một đoạn đường, trên đường đi, Ôn Đào cuối cùng nhận được điện thoại của Hạ Minh Hy. Hạ Minh Hy nói trong điện thoại: “Chị sắp đến trường rồi, nhưng vì mưa nên bị kẹt xe, chắc còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới.” Ôn Đào thở phào nhẹ nhõm: “Kẹt xe cũng không sao, chị đến là được rồi.” Đến tòa nhà Quản trị Kinh doanh, tiết học lúc tám giờ sáng của Ôn Lễ cũng vừa kết thúc, phòng học của anh tiết hai không có tiết, nên anh không vội rời khỏi lớp. Ôn Đào đến phòng học, trong lớp ngoài Ôn Lễ còn có vài sinh viên, đều là nữ sinh cả. Ôn Đào nghĩ chắc bọn họ đang hỏi gì đó, đến gần mới phát hiện Ôn Lễ đang cầm điện thoại của một nữ sinh, hình như đang làm câu hỏi trắc nghiệm. Ôn Lễ thấy cô ấy đến, ra hiệu “đợi một chút”. Vài phút sau, anh trả lại điện thoại cho nữ sinh: “Xong rồi.” “Dạ, em cảm ơn thầy Ôn ạ.” Mấy nữ sinh bày ra vẻ mặt đầy ẩn ý rời đi. Đợi mấy nữ sinh đi rồi, Ôn Đào mới hỏi: “Anh vừa làm gì thế?” “Điền khảo sát, đề tài nghiên cứu của các em ấy, nhờ anh điền giúp.” Trả lời xong, Ôn Lễ mới hỏi: “Em đến đây làm gì? Không phải đi học à?” “À, em đến tìm chị dâu Minh Hy.” Ôn Lễ bình tĩnh nói: “Chơi với cô ấy cả chiều lẫn tối hôm qua, còn chưa đủ à?” Ôn Đào theo phản xạ mà phủ nhận: “Không phải, chúng em đến thư viện thành phố mà.” Ôn Lễ đột nhiên bật cười, nghiêm túc đùa với cô ấy: “Nếu em có thể đưa Hạ Minh Hy đến thư viện, anh sẽ gọi em một tiếng cô giáo Ôn.” Ôn Đào: “...” Nếu anh đã phát hiện ra từ sớm, tại sao lúc đó không vạch trần chứ. Đợi đến sau này mới tính sổ sao? Lúc này, điện thoại của cả hai người đều đổ chuông, Ôn Đào vội vàng lấy điện thoại ra, là Hạ Minh Hy. Ôn Lễ rõ ràng là cũng nhận được tin nhắn của Hạ Minh Hy, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh cầm sách, bảo Ôn Đào đi theo, trực tiếp đi về phía văn phòng. Trong lòng Ôn Đào hối hận, biết vậy đã không đến, chẳng phải tự đưa mình đến để bị mắng sao? Vừa vào đến văn phòng, Ôn Lễ đã theo bản năng tìm kiếm bóng dáng màu hồng, nhưng không thấy gì cả, lại thấy một cô gái không hề chào hỏi xin phép mà đã ngồi vào chỗ làm việc của mình. Anh nhíu mày, bước lên phía trước, định lên tiếng, thì đúng lúc cô gái quay đầu lại. Ánh mắt chạm nhau, Ôn Lễ sững người. Hạ Minh Hy cũng ngẩn ra, không tự nhiên mà đảo mắt. Để che giấu sự không thoải mái, cô khẽ ho một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, kính cẩn chào: “Thầy giáo Ôn, chào buổi sáng.” Ôn Lễ: “...” Hình ảnh mái tóc hồng nổi bật không còn nữa, thay vào đó là tóc đen, cách ăn mặc cũng thay đổi, cô mặc một chiếc váy dài đơn giản và dịu dàng, khuôn mặt vốn đã hồng hào, đường nét khuôn mặt cũng tinh tế vừa đủ, dưới mái tóc đen, thật sự rất dịu dàng và đáng yêu. Mặc dù trong lòng Ôn Lễ luôn coi Hạ Minh Hy như một đứa trẻ, nhưng khách quan mà nói, cô vẫn là một người trưởng thành có quyền tự quyết định. Ngoài việc học hành ra, thì anh không có yêu cầu gì với cô cả. Cô là người trưởng thành, những điều này đều do cô tự quyết định. Nhưng Ôn Lễ lúc này cũng phải thừa nhận rằng một số thí nghiệm thực sự là rất cần thiết. Không ai có thể thực sự đạt được tính khách quan tuyệt đối, bất cứ ai cũng có sở thích và thiên vị. Thiên vị về món ăn, về hương vị, về màu sắc, và về con người. Hạ Minh Hy với bộ dạng này… Ánh mắt sau mắt kính thoáng hiện ra những cảm xúc không rõ ràng, Ôn Lễ mấp máy môi, một lúc lâu sau, anh quay mặt đi, nhìn về hướng khác, ánh sáng phản chiếu từ kính nhanh chóng che đi mọi thứ trong mắt anh. Nhìn thấy phản ứng bình thản của Ôn Lễ, tâm trạng của Hạ Minh Hy trở nên phức tạp, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thở dài. Thở phào vì anh không nói gì, làm cô đỡ lúng túng. Thở dài vì, chắc chắn là không! Đẹp! Đến mức! Ngỡ ngàng! [Tác giả có lời muốn nói] Anh không phải là bình thản, anh là nhìn đến mức ngây người, thầy giáo Ôn im lặng đáng yêu quá -3-