Hạ Minh Hy không tự giác mà mỉm cười. Cô đã vất vả ngồi ở tiệm làm tóc suốt một buổi chiều, mọi người đều khen đẹp, nhưng thật ra cô vẫn hy vọng Ôn Lễ sẽ có chút phản ứng. Tất cả là tại dì giúp việc nói lung tung tối qua, cô vốn không để ý, nhưng sau khi bị nói thì lại để ý hơn.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đối với kiểu tóc mới của Hạ Minh Hy, các giáo viên khác lại có phản ứng không nhỏ. “Ồ, Hạ Minh Hy, nhuộm tóc rồi à?” Hơn một tháng khai giảng, Hạ Minh Hy chẳng nghe được mấy buổi học, nhưng các thầy cô thì ai cũng biết cô. Cô bé này rất biết cách ăn mặc, mỗi lần đến lớp đều rất xinh đẹp, thầy giáo Ôn lại đặc biệt dặn dò, cô gái vốn đã thu hút sự chú ý, thêm vào đó còn có liên quan đến thầy giáo Ôn, muốn không nhớ cũng khó. Còn về mối quan hệ cụ thể giữa hai người, Ôn Lễ không nhắc đến, chỉ nói là họ hàng, các giáo viên khác đoán chắc là em gái hoặc cháu gái gì đó. Hạ Minh Hy là đối tượng quan tâm đặc biệt của các giáo viên, bản thân cô cũng là khách quen của văn phòng. Trước đây, thường là các thầy cô báo cáo với Ôn Lễ rằng học sinh nhà anh lại trốn học, sau đó Ôn Lễ sẽ gọi cô đến nói chuyện. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Giáo sư già thường xuyên bị Hạ Minh Hy trốn học, thấy kiểu tóc mới của cô, đầu tiên là vui tươi hớn hở khen ngợi kiểu tóc này không tồi, bảo cô để tóc đen đơn giản là đẹp nhất, sau đó lại tiếc rẻ nói: “Nhưng sau này lên lớp thì khó mà nhìn thấy em có ở đó hay không.” Đó chính là mục đích của Hạ Minh Hy, nghe ông ấy nói vậy, cô không kìm được mà nhướng mày. Vừa nhướng lên, đã thấy Ôn Lễ hơi nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt dò xét, cô sợ bị lộ, lập tức cúi đầu xuống. Nhìn cô một lát, Ôn Lễ thu hồi ánh mắt, bảo Ôn Đào về trước. Ôn Đào có chút ngạc nhiên. “Ơ? Anh không thẩm vấn em à?” Ôn Lễ bình thản nói: “Về việc hôm qua các em đã đi đâu, em nghĩ bây giờ còn cần hỏi nữa sao?” Ôn Đào sờ sờ tóc mái, lại nhìn Hạ Minh Hy, có vẻ thật sự không cần hỏi nữa. Không lo bị liên lụy, Ôn Đào thở phào nhẹ nhõm, ngược lại lại lo lắng cho Hạ Minh Hy. Dù sao thì cũng là vợ chồng, cô ấy vẫn hy vọng anh trai Ôn Lễ có thể nương tay với chị dâu Minh Hy, giữ lại chút thể diện cho chị dâu Minh Hy. Trước khi đi, Ôn Đào định xin tha cho Hạ Minh Hy vài câu, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn của Ôn Lễ dọa sợ. “Em đừng lo cho cô ấy, lo cho mình trước đi đã…” Ôn Lễ nói, “Nếu ngày nào đó nghe từ Trần Thanh Lê rằng em có biểu hiện không tốt, anh sẽ báo lại cho ba mẹ em biết.” Nghe đến tên Trần Thanh Lê, Ôn Đào lập tức không dám nói gì, sợ tới mức tim đập nhanh hơn, không còn nghĩ đến việc xin tha cho Hạ Minh Hy nữa, lập tức quay người đi. Nhìn bóng dáng Ôn Đào, Hạ Minh Hy bĩu môi, nghĩ thầm cô em chồng này đúng là học sinh ngoan trong số những học sinh ngoan, chỉ cần nhắc đến tên Trần Thanh Lê cũng đã sợ đến vậy rồi. Thiếu một đồng đội có thể chia sẻ sức ép, Hạ Minh Hy lấy lại tinh thần, nghĩ thầm mình không thể sợ được. “Không phải em đã hứa với tôi là sẽ không trốn học nữa sao?” Đối mặt với sự chất vấn của anh, Hạ Minh Hy mở miệng, chỉ nói được một chữ “Tôi” rồi không biết nói gì nữa. Một lúc sau, cô chán nản nói: “Tôi sai rồi.” Nhưng sự nhận lỗi của cô không làm cho hàng mày nhíu lại của Ôn Lễ giãn ra chút nào. Hạ Minh Hy là một học sinh như vậy, nói cô nghe lời thì cô lại thường xuyên trốn học, nói cô không nghe lời, nhưng chỉ cần một cú điện thoại gọi đi thì cô vẫn ngoan ngoãn đến trường chịu mắng, đứng yên cúi đầu không nói gì, thái độ nhận lỗi tốt hơn ai hết, làm người ta không biết nên mắng tiếp thế nào. Cô hứa miệng rất tốt, nói lần sau sẽ không như thế nữa, nhưng sau vài ngày ngoan ngoãn lại ngay lập tức quay về như cũ. Có thể thi đỗ vào Đại học thành phố Lư và học đến trình độ này, học sinh thường đều có sự tự giác nhất định, không như học sinh trung học, vẫn cần giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh dạy dỗ tận tâm. Hạ Minh Hy thì giống như những học sinh trung học không biết điều đó. Bởi vì cô không cần nỗ lực, đã có thể có những điều mà nhiều người suốt đời cũng không thể đạt được, bao gồm cuộc sống sung túc và bằng cấp, học vấn nổi trội. Ôn Lễ đã xem học vấn của cô, rất ấn tượng, luận văn tốt nghiệp viết cũng rất xuất sắc, cũng không biết giảng viên của cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để cô tốt nghiệp suôn sẻ nữa. Hơn hai mươi năm đầu đời của cô, chắc chưa ai dạy cô phải chăm chỉ, ngược lại còn nói rằng cô vô cùng may mắn, biết đầu thai đúng chỗ nên chẳng cần phải cố gắng gì cả. Trước khi kết hôn, nhà họ Hạ sẽ bao dung mọi sự xa xỉ và lười biếng của cô, sau khi kết hôn, bọn họ lại đẩy cô cho nhà chồng, để người chồng xui xẻo của cô tiếp tục bao dung. Ôn Lễ nhạt nhẽo nói: "Tôi thấy em chẳng hề nghĩ mình sai đâu." "Sao lại không chứ." Hạ Minh Hy cãi lại. "Nếu không thì tại sao lại nhuộm tóc đen…" Ôn Lễ bình thản lật tẩy cô, "Vì trốn học mà em thực sự đã rất cố gắng đấy." Hạ Minh Hy chột dạ trong lòng, nhưng vẫn cứng miệng: "Không phải vì trốn học đâu." "Vậy là vì cái gì?" "......" Đợi một lúc, Hạ Minh Hy không thể nói được lý do, biểu cảm của Ôn Lễ dần trở nên u ám. Anh gõ bàn, trầm giọng nhắc nhở: "Tôi đang hỏi em, đừng có đờ người ra đó." Tiếng gõ bàn làm Hạ Minh Hy bỗng nhiên thấy lo lắng, cô rụt vai lại, cẩn thận nhìn anh. Ôn Lễ không đợi cô nữa, mà trực tiếp cầm điện thoại lên. Hạ Minh Hy đột nhiên có dự cảm không lành, hỏi anh: "Thầy giáo Ôn, anh định làm gì?" "Gọi điện cho ông cố của em." Hạ Minh Hy vội vàng chạy tới ngăn anh lại: "Ê đừng đừng đừng, tôi nói." Ôn Lễ tạm thời đặt điện thoại xuống, im lặng hất cằm về phía cô, ra hiệu cô nói, muốn xem cô có thể bịa ra lý do gì. Hạ Minh Hy nhìn chằm chằm vào mặt anh, đột nhiên đỏ mặt, ấp úng nói: "Lý do khó nói." Ôn Lễ mặt không biểu cảm, làm động tác như sắp cầm điện thoại lên, Hạ Minh Hy vội bổ sung: "Ở đây khó nói, thật đấy." Ôn Lễ nhạt nhẽo cười khẩy, thuận theo lời cô hỏi: "Vậy cô chủ Hạ Minh Hy, ở đâu thì tiện nói?" Hạ Minh Hy ấp úng một tiếng, bước lên hai bước. "Em nói thầm với anh nhé." Hương thơm nhè nhẹ đột nhiên tiến lại gần, Ôn Lễ hơi khựng lại, trong văn phòng còn có các thầy cô khác, anh không biết cô định làm gì, đang định nhắc cô giữ khoảng cách, thì Hạ Minh Hy đã dừng lại, cúi xuống thì thầm vào tai anh. "... Không phải anh nói tóc đen của tôi đẹp sao? Nên tôi mới nhuộm đen đấy." Nói xong cô nhanh chóng lùi về vị trí ban đầu, cười gượng với anh. Ôn Lễ bị lý do này làm nghẹn họng, lông mày nhíu chặt, im lặng vài giây, cuối cùng rũ mi mắt thở dài. - Hạ Minh Hy cũng không biết mình có qua cửa hay không. Dù sao thì Ôn Lễ cũng nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, sau khi nói thêm vài câu, anh cho cô đi. Hạ Minh Hy không yên tâm, sợ Ôn Lễ không tin, thật sự gọi điện thoại mách ông cố. Buổi chiều không có tiết, Hạ Minh Hy bị mấy người đám Hồ Châu rủ đi chơi bi-a, Hồ Châu nói có mấy anh chàng đẹp trai mới quen, Hạ Minh Hy bây giờ chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến trai đẹp nữa, định từ chối. Nhưng nghĩ lại, trước đây hình như mình đã hứa với Ôn Đào rằng, sau này có dịp tụ tập với trai đẹp sẽ gọi cô ấy, Hạ Minh Hy ngoài việc học không giữ lời ra, thì còn lại đều rất giữ chữ tín, đã nói sẽ giới thiệu trai đẹp thì nhất định sẽ giới thiệu. Cô lập tức gọi điện cho Ôn Đào, giọng Ôn Đào có chút do dự, lắp bắp mãi không nói có đi hay không. Hạ Minh Hy bèn hỏi thẳng: "Em rốt cuộc có đi hay không?" Ôn Đào im lặng vài giây, đột nhiên dứt khoát nói: "Đi!" Vừa đến chỗ chơi bi-a, mấy người bạn đều tỏ ra kinh ngạc trước màu tóc mới của Hạ Minh Hy, nhất là Hồ Châu. Hồ Châu lắc đầu: "Không giống cậu chút nào." Hạ Minh Hy: "Có chỗ nào không giống? Tớ đâu có phẫu thuật thẩm mỹ." "Không giống cậu nổi loạn trước đây…" Hồ Châu nói, "Biến thành cô gái ngoan ngoãn, chán quá." Hạ Minh Hy nhếch mép: "Cậu yên tâm đi, tớ chỉ nhuộm tóc thôi, bản chất không thay đổi đâu." "Cậu tự dưng nhuộm tóc làm gì vậy, tóc màu hồng trước kia không đẹp sao? Lúc đó để nhuộm màu đó, cậu đã phải tẩy tóc ba lần, bây giờ lại nhuộm đen lại, thật sự không tiếc sao." Hạ Minh Hy thở dài: "Cậu không hiểu đâu, không vào hang cọp sao bắt được cọp con." Hồ Châu nghe không hiểu, cũng không biết cô muốn vào hang cọp nào. Ôn Đào và mấy người bạn của Hạ Minh Hy không quen nhau, cả buổi cứ theo đuôi Hạ Minh Hy, lúc chơi bi-a cũng theo, thậm chí khi Hạ Minh Hy vào nhà vệ sinh cũng theo, có anh chàng đến xin phương thức liên lạc, cô ấy cũng từ chối hết. Hạ Minh Hy gọi Ôn Đào đến không phải để cô ấy làm kẻ theo đuôi mình. Khi rửa tay, cô cười nói với Ôn Đào: "Em đừng cứ theo chị nữa, đi làm quen với trai đẹp đi, hay là mấy anh ấy không phải gu của em?” "Không hẳn, có hai anh trông cũng hợp mắt em..." Ôn Đào suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: "Họ bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì?" "Chị có biết đâu, đây không phải là đi xem mắt, em hỏi cái này làm gì?" Hạ Minh Hy nói, "Nếu em thấy hứng thú thì cứ xin phương thức liên lạc trước đi, rồi từ từ hỏi sau." Ôn Đào vội lắc đầu: "Đợi xin xong rồi hỏi thì đã muộn rồi." Hạ Minh Hy không hiểu, nhưng vẫn giúp Ôn Đào tìm Hồ Châu hỏi thăm vài câu, Hồ Châu nói mấy anh chàng đó đều là sinh viên đại học, nhưng không phải đại học thành phố Lư. "Chắc chắn là sinh viên đại học chứ?" Giọng Ôn Đào nghiêm túc, "Không phải là giáo viên đấy chứ?" Hồ Châu khó hiểu: "Sao có thể, cậu xem bọn họ có chỗ nào giống giáo viên không?" "Chưa chắc đâu, trừ phi họ lấy thẻ sinh viên ra cho tớ xem." Ôn Đào bĩu môi. Hồ Châu không nói nên lời. Ai đi chơi bi-a mà lại mang theo thẻ sinh viên chứ, đâu phải là mua vé sinh viên đâu. Hơn nữa, trạng thái của Hạ Minh Hy hôm nay cũng không ổn, chơi bi-a không tập trung, đánh xong một ván đã ngồi sang một bên chăm chú nhìn điện thoại, không biết đang làm gì. Hồ Châu đi qua, ngồi xuống bên cạnh, thắc mắc: "Cô em chồng của cậu lạ thật đấy, hôm nay cô ấy thật sự đến để tìm trai đẹp sao?" Hạ Minh Hy dành hết sự chú ý hết vào điện thoại, giọng có chút thờ ơ: "Ừ, chính miệng em ấy nói với tớ mà." "Tớ thấy không giống, tớ đã nói mấy anh kia là sinh viên đại học, cô ấy còn không tin, nói phải xem thẻ sinh viên mới tin…" Hồ Châu lẩm bẩm, "Cậu nói xem có phải cô em chồng của cậu từng bị đàn ông giả làm sinh viên lừa gạt không?" "Ừ, cũng có thể lắm" Hạ Minh Hy cũng lẩm bẩm, "Sao lại không trả lời tớ..." Hồ Châu càng nghe càng cảm thấy không đúng, quay đầu lại, Hạ Minh Hy vẫn đang nhìn điện thoại, căn bản không nghe cô nói. "Này Hạ Minh Hy, cậu có nghe tớ nói không đấy?" "Đợi chút, lát nữa nghe, đừng làm ồn, tớ ra ngoài gọi điện thoại." Hạ Minh Hy chậc lưỡi một cái, nhảy xuống ghế định đi ra ngoài. Hồ Châu nổi giận, nhân lúc không để ý bèn giật lấy điện thoại của cô. Hạ Minh Hy: "Này! Cậu lấy điện thoại của tớ làm gì!" Hồ Châu không nói nhiều, giật lấy điện thoại của Hạ Minh Hy, nhìn qua, thì ra cô đang gọi điện cho chồng là Ôn Lễ. Sợ rằng Hạ Minh Hy gọi điện cho chồng có chuyện quan trọng, Hồ Châu không dám ngắt máy, chỉ muốn xem trước đó cô làm gì. Cô ấy bèn thu nhỏ giao diện cuộc gọi lại, nhưng thu nhỏ lại vẫn thấy giao diện chat giữa Hạ Minh Hy và chồng. Giao diện chat toàn là tin nhắn màu xanh lá, đều là tin nhắn Hạ Minh Hy gửi cho Ôn Lễ, mà Ôn Lễ không trả lời tin nào. Hạ Minh Hy: [Anh có ở đó không?] Hạ Minh Hy: [Tôi thật sự nhuộm tóc vì anh đấy, tin tôi đi mà.] Hạ Minh Hy: [Vì chuyện nhuộm tóc này, nên chiều qua tôi mới không đến trường, để tạo bất ngờ cho anh, nên mới bảo Ôn Đào giúp tôi nói dối.] Hạ Minh Hy: [Tóc đen của tôi nhuộm là vì anh đấy.] Trong giây phút đọc lướt qua những tin nhắn này, hoàn toàn không chú ý cuộc gọi đã được kết nối, Hồ Châu buồn nôn đến mức vội vàng ném điện thoại trả lại cho Hạ Minh Hy. “Hạ Minh Hy, tớ còn tưởng cô muốn vào hang cọp nào, hóa ra chỉ để quyến rũ chồng mình thôi sao!” Hồ Châu nói vừa đủ nghe, mấy người bạn khác đều nhìn sang. Ngay cả Ôn Đào cũng nhìn. “Ôi chao, công chúa Minh Hy của chúng ta muốn chơi trò cưới trước yêu sau sao?” “Quyến rũ thế nào vậy? Cho tớ học hỏi với.” Hạ Minh Hy tức đến muốn bóp chết Hồ Châu, giữ thể diện quan trọng, cô vội nói: “Đừng nghe cô ấy nói bậy, khoa của tôi chỉ có mình tôi ngày nào cũng với đầu tóc hồng kia đi học, cúp học là bị phát hiện ngay, nếu không thì tôi nhuộm lại tóc làm gì chứ?” Lý do này khá thuyết phục, Hạ Minh Hy hừ lạnh một tiếng, giật lại điện thoại của mình. Nhưng trên màn hình điện thoại nhỏ bé kia lại hiện cuộc gọi đã kết nối, hơn nữa đã kết nối hơn một phút rồi. Hạ Minh Hy như bị sét đánh, trước tiên là hét lên với Hồ Châu, sau đó lại hét lên với mọi người: “Tất cả là tại các người! Tất cả câm miệng hết đi! Shut up!” Trong phòng bi-a, mấy người bị cô dọa đến im lặng. Có một số chuyện phải đối mặt, Hạ Minh Hy bất đắc dĩ áp điện thoại lên tai, cẩn thận nói: “Alo?” Ôn Lễ: “Gọi cho tôi có chuyện gì?” Hạ Minh Hy nhắm mắt lại, lúc này cũng không hy vọng anh chưa nghe thấy, nói: “Anh nghe tôi giải thích.” “Giải thích hay là ngụy biện?” Hạ Minh Hy mạnh miệng nói: “Giải thích, tất nhiên là giải thích, tôi nhuộm tóc này tuyệt đối không phải để quyến… quyến rũ anh, không phải, tôi nói sai rồi, không phải để cúp học…” Chữ “quyến rũ” đúng là nóng bỏng miệng. Giọng Ôn Lễ rất bình tĩnh: “Em uốn lưỡi trước đi rồi nói chuyện với tôi.” Hạ Minh Hy nói lắp bắp gần như cắn vào lưỡi, trừng mắt nhìn đám người Hồ Châu, cô hoảng hốt nói: “Tôi tuyệt đối không phải là để cúp học, tôi chính là để quyến rũ anh, thật đấy.” Chấp nhận rồi. Nhưng dường như không có tác dụng gì. “Thật sao?” Giọng Ôn Lễ không rõ tốt xấu, “Thế sao lại lời giải thích với bạn em lại khác vậy?” “Tôi, anh, cái đó, thật ra là…” Không nói được lý do. “Tôi cũng biết ngại mà!” Cô đột nhiên hờn dỗi mà làm nũng. “Người ta nói phụ nữ làm đẹp vì người yêu mình, tôi nhuộm tóc đen vì chồng mình, nói ra ngoài thì ngại lắm, anh có thấy thế không?” “…” Ôn Lễ không nói gì, Hạ Minh Hy càng ngày càng lúng túng, nhưng may mắn là khi một người lúng túng đến cực điểm, ngược lại lại không thấy lúng túng nữa. Cô hít một hơi thật sâu, giọng chắc nịch, suýt chút nữa thì tự lừa mình luôn. “Ôn Lễ, tôi nói lại lần cuối cùng, hôm nay dù có là ông trời đến, thì tóc đen này cũng là nhuộm vì anh!” Đợi khoảng chừng vài giây, người bên kia điện thoại cười. Cười xong anh thở dài nhẹ một hơi, không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói: “… Em đúng thật là.” [Lời tác giả] Tôi làm chứng! Tóc của công chúa Minh Hy chính là nhuộm vì chồng của cô ấy! Tình cảm này có thể chứng giám!