LÀM SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CÔ ẤY ĐƯỢC

“Minh Hy.” Giọng anh trầm quá, không đủ để đánh thức một người đang say ngủ. Giống như đêm tân hôn hai năm trước, anh gọi Hạ Minh Hy dậy uống nước, cô mơ màng tỉnh dậy, không nhận nước, ngược lại còn phát cuồng vì rượu.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hạ Minh Hy chu môi, lật người, từ tư thế nằm ngửa thành nằm nghiêng, ép ra khe ngực phía trước, váy ngủ bị cô cuộn lên cao hơn, lộ ra làn da trắng muốt. Ở tuổi đôi mươi, cơ thể rõ ràng đã trưởng thành, nhưng hành vi lại như một đứa trẻ nghịch ngợm. Ôn Lễ nhắm mắt khó khăn, cảm thấy đau đầu. Trốn học, bỏ học, chưa đầy hai tháng từ khi khai giảng, đã bị tất cả các thầy cô dạy nhớ mặt. Lần nào thì miệng cũng hứa hẹn rất tốt rằng sẽ không nghỉ học nữa, tỏ ra ngoan ngoãn hơn ai hết, nhưng vài ngày sau lại trở về nguyên trạng. Để cô sống một mình, không có dì giúp việc ở bên, căn nhà lớn cỡ nào cũng bị cô biến thành chuồng chó. Vì trốn học, tóc nói nhuộm là nhuộm, còn nói là nhuộm vì anh, thay đổi màu tóc, thay đổi phong cách, nhìn thì có vẻ ngoan hiền hơn, nhưng trong bản chất vẫn là cô chiêu nhà giàu không chịu học hành, không biết phấn đấu, bây giờ còn kéo cả Ôn Đào cùng trốn học nữa. Thêm vào đó là dáng ngủ say rượu không đề phòng này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Là đàn ông, sự kiên nhẫn của anh sắp đến giới hạn, Ôn Lễ tiến lên, đưa tay bóp má cô. Hạ Minh Hy tỉnh dậy vì cảm thấy hơi đau. Mơ màng mở mắt, hai bên má bị ai đó bóp chặt, môi cô chu lên, khi nhìn rõ ai đang bóp mình, trong mắt thoáng qua sự sợ hãi. Khuôn mặt lạnh như băng của Ôn Lễ. “Đã tỉnh chưa?” Hạ Minh Hy vô thức trả lời: “... Tỉnh, tỉnh rồi.” Cuối cùng mặt cô cũng được thả ra, không kịp quan tâm đến cảm giác chóng mặt, Hạ Minh Hy lập tức xoa mặt mình, đồng thời bát cháo được đưa đến trước mắt. Ôn Lễ nói: “Dậy ăn chút gì đi.” Hạ Minh Hy ồ một tiếng, cố gắng ngồi dậy, cúi đầu, cuối cùng cũng thấy cảnh tượng hớ hênh của mình. Không thể tin được, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn phản ứng của Ôn Lễ. Thật may mắn nhưng cũng thật thất vọng, Ôn Lễ chẳng có chút phản ứng nào cả. Hạ Minh Hy lén kéo chăn che kín mình. Lúc này cô mới nghe thấy một tiếng cười nhạt. Anh chắc chắn đã nhìn thấy rồi! “Anh, anh ——” Hạ Minh Hy chỉ vào anh, lắp bắp, “Sao anh có thể tùy tiện vào phòng của tôi chứ!” Ôn Lễ thản nhiên nói: “Dì bảo tôi vào.” Hạ Minh Hy phản bác: “Dì ấy bảo anh vào thì anh vào à, anh là đàn ông, anh không hiểu thế nào là vô lễ chớ nhìn sao?” Ôn Lễ không động lòng: “Tôi đâu biết em ngủ như thế này đâu.” “Anh vào phòng tôi, còn trách tư thế tôi nằm ngủ sao?? Đây là điển hình của việc tội phạm đổ lỗi cho nạn nhân!” Hạ Minh Hy hùng hồn nói: “Tôi nói cho anh biết, dù tôi đang ngủ, thì cũng không phải lý do để anh nhìn tôi, giống như một cô gái ăn mặc hở hang cũng không phải lý do để đàn ông xâm phạm cô ấy.” Quan điểm rất đúng. Đáng tiếc bị cô dùng để nói lý lẽ vô căn cứ. Nghe đến mức tay cầm bát của anh cũng siết lại. Bát cháo trứng trong tay đã cầm một lúc lâu, cô gái không biết điều này không có ý định nhận lấy, ngược lại còn nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn kẻ lưu manh. Ôn Lễ đột nhiên nhếch môi cười, nhưng trong mắt không có chút vui vẻ nào. Anh đặt bát cháo xuống, cùng với tiếng bát chạm nhẹ, tim Hạ Minh Hy cũng ngừng đập theo. Anh tiến lại gần hơn, nhìn cô nói: “Minh Hy, nếu tôi thực sự muốn làm gì em, thì bây giờ em đã bị tôi trói trên giường rồi, biết không?” Trói??? Đúng thật là biến thái, mà nghe từ miệng một người đàn ông nghiêm túc thế này lại càng biến thái hơn. Hạ Minh Hy lập tức mở to mắt, sợ hãi kéo chăn chặt hơn. Thấy hành động nhỏ của cô, Ôn Lễ nhếch mép cười. “Đừng che nữa, cái cần nhìn cũng đã nhìn rồi.” Hạ Minh Hy mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, đôi môi run run. Ôn Lễ cảm thấy buồn cười, nhướn mày hỏi lại cô: “Em có biết dáng ngủ của em “xuất sắc” như thế nào không?” Giọng anh rất bình thường, chỉ nhấn mạnh từ “xuất sắc” một chút, nghe vào tai Hạ Minh Hy lại thêm một tầng nhục nhã vô tình. Môi Hạ Minh Hy run rẩy, giọng không ổn định: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?” Ôn Lễ từ tốn: “Xuất sắc đến cực điểm.” “……” Nhìn vẻ mặt ngày càng biến dạng của cô, anh lại mỉm cười: “Trước đây tôi luôn coi em như đứa trẻ, điểm này thì tôi xin lỗi em.” Nói xong, anh đưa tay, giả vờ âu yếm chọc chọc vào trán cô. “Em ngoài chỗ này vẫn còn là trẻ con ra, thì chỗ khác thực sự đã là người lớn rồi.” Hạ Minh Hy mất ba giây mới hiểu được ý anh. Cái kiểu nhục mạ không rõ ràng, lại cố ý vòng vo này, không chỉ là sự nhục nhã về thân thể, mà còn là sự khinh miệt trí thông minh của cô nữa. Trong khoảnh khắc hiểu ra, cảm giác bị sỉ nhục lên đến đỉnh điểm, Hạ Minh Hy nghiến răng ken két, gằn từng chữ một: “... Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh.” Ôn Lễ gật đầu: “Báo đi, trước khi báo nhớ mặc quần áo vào, nếu không cảnh sát cũng bị em biến thành tội phạm đấy.” “Ôn Lễ!” Hạ Minh Hy gào lên. Cơn giận bốc lên đỉnh đầu, lúc này cô đã hoàn toàn không còn quan tâm đến chuyện ăn mặc hở hang nữa, Hạ Minh Hy quăng mạnh chiếc chăn trên người về phía anh, một là để tiện ra tay, hai là muốn dùng chăn để trùm kín anh lại. Ôn Lễ cau mày, định tránh, nhưng một bóng đen đã ập đến, anh chưa kịp phản ứng đã bị đè xuống giường, mọi tầm nhìn đều bị che khuất dưới lớp chăn. Tiếp đó, có một vật nhỏ xíu cưỡi lên người anh qua lớp chăn. Sắc mặt Ôn Lễ thay đổi, kêu lên một tiếng. Vật nhỏ xíu cưỡi lên người anh, đã mất hết lý trí. “Tôi không thể để cảnh sát đến không công được, cho nên tôi định xử lý anh trước, rồi chờ cảnh sát đến sẽ tự thú.” “……” Một lát sau, dì giúp việc đang làm việc trong phòng khách nghe thấy tiếng động như động đất từ phòng ngủ truyền ra. Theo kinh nghiệm nhiều năm làm vợ của bà ấy, đây thực sự không giống một số động tĩnh của vợ chồng lắm. Bà ấy mất một lúc lâu để lấy can đảm, quyết định mạo hiểm xông vào. Vừa bước vào, bà ấy đã thấy cô chủ bị cuộn chặt như cái bánh chưng, đè xuống giường, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xíu, vẻ mặt rất hung ác, như thể sẽ lao ra cắn người bất cứ lúc nào. Còn anh thì ngồi bên cạnh giường, kính trên sống mũi đã bị đánh rơi xuống đất, chiếc áo sơ mi ban đầu gọn gàng giờ nhăn nhúm, mím chặt môi, sắc mặt rất tệ. “……” Dì giúp việc nhanh chóng đóng cửa lại. Ôn Lễ mặt không biểu cảm, nhặt kính dưới đất đeo lại. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh đứng dậy, quay đầu nói với Hạ Minh Hy: “Mặc quần áo vào rồi ra ngoài, chúng ta cần nói chuyện.” Hạ Minh Hy trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ bừng, chờ anh đi ra hai bước, cô không biết đã giẫm phải chốt mở gì đó, đột nhiên hét lên: “Anh dẫm vào nội y của tôi rồi!” Ôn Lễ biến sắc, cúi xuống nhìn, dưới chân đúng là nội y của cô thật. Nhớ lại vừa rồi để giữ chặt Hạ Minh Hy đang phát cuồng, anh thực sự đã chạm vào không ít chỗ của cô. Bị chạm vào chỗ nhạy cảm, cô gái nhỏ đương nhiên là sẽ có cảm giác, nhưng bạo lực là do cô ra tay trước, cô lại không thể làm gì anh, giờ thì tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt hung dữ, nhưng lại đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu. Anh nặng nề xoa trán, thở dài, bước qua nội y dưới chân rồi rời đi. - Thay xong quần áo, Hạ Minh Hy bước ra khỏi phòng. Tóc cô vẫn chưa chải, mặt cũng chưa rửa, hai má còn chút ửng đỏ chưa tan. Để bản thân trông không thua kém về khí thế, Hạ Minh Hy ngồi phịch xuống sofa, khoanh tay gác chân, cố gắng lờ đi những gì vừa xảy ra, ngạo nghễ nhìn Ôn Lễ. “Có chuyện gì?” “Tối qua em uống rượu với Ôn Đào phải không?” Ôn Lễ hỏi. Hạ Minh Hy ừm một tiếng bằng giọng mũi. Ôn Lễ cau mày: “Em tự thấy như vậy có ổn không?” Hạ Minh Hy cũng cau mày theo: “Ổn hay không ổn, tôi là người trưởng thành, uống chút rượu thì sao? Cũng không được à?” “Em uống rượu thì không ai cấm…” Ôn Lễ lạnh giọng đi, “Hạ Minh Hy, em tự trốn học còn chưa đủ, giờ còn kéo cả Ôn Đào nữa phải không.” Hạ Minh Hy ngơ ngác không heieru gì. “Ôn Đào trốn học khi nào?” “Em nói xem? Tối qua con bé uống say với em, còn tâm trí đâu mà đi học nữa?” Hạ Minh Hy mở miệng, định nói gì đó, nhưng bị lời chỉ trích của anh chặn lại. “Ôn Đào một mình đến thành phố Lư học, ba mẹ con bé đặc biệt dặn dò anh phải chăm sóc con bé. Em đưa con bé đi uống rượu, cả đêm không về ký túc xá, sáng hôm sau không đến trường, Hạ Minh Hy, nếu Ôn Đào xảy ra chuyện gì, em gánh nổi trách nhiệm này không?” Hạ Minh Hy ngẩn ra, giải thích: “Cô ấy tối qua không về ký túc xá, nhưng tôi đưa cô ấy về nhà tôi ngủ, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” “Em đừng quên là hôm qua em cũng say rượu…” Ôn Lễ mặt không biểu cảm nhìn cô nói, “Hai cô gái say rượu, tối hôm qua không xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói là các em gặp may.” Hạ Minh Hy cúi đầu. “... Đến mức này sao, đây không phải ở nước ngoài, dù sao thì tôi đã về đây lâu rồi cũng chưa gặp chuyện gì...” Ôn Lễ: “Em chưa gặp chuyện gì không có nghĩa là Ôn Đào sẽ không gặp chuyện.” Hạ Minh Hy nhất thời không thể phản bác được. Cô hiểu rằng hôm nay anh đến đây trách móc cô không phải vì chuyện cô uống rượu. Mà là vì cô đã kéo theo em họ của anh, anh lo rằng cô sẽ làm hư em họ của anh. Nếu không phải lo lắng cho Ôn Đào, anh hôm nay cũng chẳng đến tìm cô. Hạ Minh Hy cúi đầu không nói, cũng không phản bác, trông như đã nghe lọt tai lời anh, nhưng Ôn Lễ biết đây là một trong những chiêu trò quen thuộc của cô. Hạ Minh Hy là người trưởng thành, anh không muốn giáo dục cô như trẻ con, cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhắc nhở: “Hạ Minh Hy, em sống thế nào là quyền của em, nhưng đừng ảnh hưởng đến người khác.” Hạ Minh Hy cắn môi, cô biết mà. “Em không muốn tôi quản em đúng không, vậy thì tôi sẽ không quản nữa, nhưng đổi lại, em cũng đừng kéo theo Ôn Đào vào những trò nghịch ngợm của em nữa.” Hạ Minh Hy sững sờ. Anh thực sự muốn bỏ mặc cô sao? Chỉ để ngăn không cho em họ của anh bị cô làm hư? Cũng đúng, cô đầy thói hư tật xấu, Ôn Đào không giống cô, nhà họ Ôn biết cách dạy con, rõ ràng Ôn Đào sinh ra trong gia đình giàu có không kém cô, nhưng mọi mặt lại tốt hơn cô rất nhiều. Hạ Minh Hy cũng thấy bản thân mình thật sự rất vô dụng. Ôn Lễ quản cô, cô thấy phiền, giờ anh nói không quản cô nữa, cô lại không vui. Đột nhiên thấy tất cả đều vô nghĩa. Bởi vì người chồng này, thực ra cũng chẳng khác gì những người thân khác của cô. Nói là quan tâm cô, nhưng đều chỉ là tiện thể mà thôi. Họ đều có người quan trọng nhất của riêng mình, cô mãi mãi không bao giờ là người đầu tiên trong lòng họ. Dù cô có thay đổi, trở thành một đứa trẻ ngoan thì có ích gì, vẫn không ai đặt cô lên vị trí đầu tiên mà yêu thương cả. Vậy thì cứ sống qua ngày, vui được ngày nào hay ngày đó, ít ra như vậy sẽ vui hơn. Hạ Minh Hy cay cay sống mũi, bĩu môi, chờ đến khi Ôn Lễ đi rồi, cô mới nghẹn ngào, để những giọt nước mắt bị kìm nén lâu nay chảy ra. - Vài ngày sau, nhiệt độ ở thành phố Lư lại giảm thêm vài độ, Ôn Lễ thực sự không còn quản Hạ Minh Hy nữa, cô càng bỏ học một cách ngang nhiên hơn. Tất cả các tiến độ học tập của Hạ Minh Hy gần như là con số không, vài giảng viên đến hỏi Ôn Lễ, đều cảm thấy bất lực. Bình thường chăm sóc một chút không sao, nhưng kỳ thi giữa kỳ sắp đến, nếu Hạ Minh Hy thực sự nhận điểm không, họ không thể vô lương tâm mà cho cô đỗ, như vậy không công bằng với các sinh viên chăm chỉ khác. Ôn Lễ thản nhiên nói, vậy thì đừng quản nữa. Nghe câu trả lời này, các giảng viên chỉ biết thở dài. Có lẽ thầy giáo Ôn cũng bỏ cuộc trong việc giáo dục đứa trẻ này rồi. Cùng lúc đó, khoa văn học nơi Ôn Đào theo học cũng sắp thi giữa kỳ, nhưng vì có tâm sự, nên cô ấy không ôn tập tốt được. Không phải vì thầy giáo Trần, mà là vì Hạ Minh Hy. Ôn Đào cảm thấy thế này không ổn, đến lúc đó chuyện chưa giải quyết xong, thi cử cũng không làm tốt, nên cô ấy chạy thẳng đến khoa Quản trị kinh doanh tìm Ôn Lễ. “Anh Ôn Lễ, chị dâu Minh Hy dạo này không để ý đến em nữa, em gọi điện cho chị ấy, chị ấy cũng không nói lý do tại sao. Em hẹn chị ấy đi dạo, chị ấy cũng không đi.” Ôn Đào nghĩ mãi không hiểu mình đã làm sai gì khiến Hạ Minh Hy giận, đành đến hỏi Ôn Lễ. “Em cũng không biết mình sai ở đâu, anh hỏi giúp em với, nếu thực sự là lỗi của em, em sẽ đi xin lỗi chị ấy.” Ôn Lễ đang viết tài liệu, nghe vậy thì động tác dừng lại. Giọng Ôn Đào có chút buồn bã, nhưng anh lại bình thản nói: “Em sau này giữ khoảng cách với Minh Hy đi.” Ôn Đào theo phản xạ hỏi: “Tại sao ạ?” Ôn Lễ lạnh lùng nói: “Em ở cùng cô ấy, cô ấy dẫn em đi uống say không về, rồi còn bỏ học, em nói xem tại sao.” “Ây da, say là vì —” Ôn Đào gãi gãi tóc mái, giải thích, “Em trước đó thất tình, hôm đó uống nhiều quá nên nói lung tung, chị dâu Minh Hy định đưa em về trường, nhưng em không chịu, kéo chị ấy bắt chị nghe em nói.” “Chị dâu Minh Hy vì muốn nghe em nói tiếp, nên mới đưa em về nhà chị ấy. Chị ấy còn hỏi kỹ xem hôm sau em có tiết không, là do em uống nhiều quá mà quên mất có tiết, không phải chị ấy không đưa em về trường.” Ôn Lễ hơi ngạc nhiên, cuối cùng thì ngẩng đầu nhìn cô ấy. Sắc mặt và giọng điệu của Ôn Đào đều rất chân thành, không giống như đang nói dối. “Em và Minh Hy thân thiết đến vậy sao?” “Vâng vâng…” Ôn Đào nói, “Tối hôm đó chúng em uống đến khuya, chị dâu Minh Hy còn dạy em vài chiêu phòng thân, là chị học được từ một vị thầy người Hoa dạy võ ở nước ngoài.” Đôi mắt người đàn ông thoáng qua sự ngạc nhiên: "Cô ấy đã học võ phòng thân sao?" Ôn Đào khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, vì trước đây chị ấy du học ở nước ngoài thường xuyên bị quấy rối mà, có một lần còn bị cướp nữa, tên cướp không chỉ cướp ví tiền và điện thoại của chị ấy, mà còn tát và đá vào bụng chị ấy nữa. Gia đình chị ấy lại không ở đó, người chủ nhà homestay cũng không quan tâm, nên chị ấy tự đi tìm người học, đánh vào chỗ hiểm của kẻ xấu đều rất chuẩn." "..." Nhớ lại cảnh hôm đó đè người xuống giường, cái tay nhỏ chân nhỏ đó trông thế nào cũng không giống người đã học qua phòng thân. [Tác giả có lời muốn nói] Đánh chỗ ấy tàn tật là có thể đổi nam chính được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui