Hạ Minh Hy trước khi đính hôn chưa từng gặp Ôn Lễ lần nào. Thực ra trước khi kết hôn, gia đình đã sắp xếp cho cô gặp Ôn Lễ, nhưng cô đều từ chối không chút do dự, người nhà nói là cứ gặp gỡ trước, bồi dưỡng tình cảm đã, để khi kết hôn cũng không quá xa lạ với chồng. Hạ Minh Hy tỏ ra không quan tâm, hỏi ngược lại, cho dù không gặp gỡ, không bồi dưỡng tình cảm, xa lạ thì sao chứ, cuối cùng thì vẫn phải kết hôn mà, cô có lựa chọn nào khác sao?Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Người nhà nói ít nhất thì cô cũng phải biết mặt mũi người ta trông như thế nào chứ. Hạ Minh Hy lại nói, không muốn biết, thích cảm giác bất ngờ như mở blind box thế này cơ. Gia đình không biết nói gì cả, đành phải mặc kệ cô. Mà bên kia dường như cũng không có ý định bồi dưỡng tình cảm trước, cũng chuẩn bị mở blind box bất ngờ giống cô, cứ thế đến ngày đính hôn, Hạ Minh Hy mới gặp anh chồng tương lai này. Sau khi gặp anh, Hạ Minh Hy thực ra là thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì người đàn ông có dáng người cao lớn cân đối, vai rộng eo thon, mặc bộ vest vừa vặn, chân dài được bọc trong lớp quần tây, lộ ra cơ bắp săn chắc, bước đi tự tin, cảm giác là người đàn ông rất điềm tĩnh và khiêm tốn. Đường nét khuôn mặt của anh rất sắc nét, Hạ Minh Hy nghe nói nhà họ Ôn, dù trai hay gái, ai cũng được thừa hưởng đường nét khuôn mặt đậm chất thanh lịch này, lên hình và chụp ảnh đều rất xuất sắc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Đôi mắt của Ôn Lễ đen tuyền, đuôi mắt hơi sâu, lông mi dài và dày tăng thêm chiều dài cho mắt, hẹp dài và đẹp đẽ. Sống mũi cao rất hợp để đeo kính, thực sự là một cái giá đỡ kính tự nhiên, mà vừa hay anh cũng bị cận thị, đeo một cặp kính nửa khung. Người ta hay nói loại người dùng nhan sắc để đánh giá người khác là những kẻ rác rưởi không có nội hàm. Hạ Minh Hy vừa hay chính là loại rác rưởi đó. Cô thừa nhận, đối với lần mở blind box bất ngờ này, lúc đó cô có chút ngạc nhiên thật. Nhưng Ôn Lễ thì lại không có hứng thú gì với cô cả. Dù gì thì người nhà anh cũng nổi tiếng là có gen tốt, anh em anh, tính cách người nào cũng có khuyết điểm, nhưng khuôn mặt thì không thể chê vào đâu được. Cô cũng thế, tuy rằng là người không học vấn, không nghề nghiệp gì, nhưng nhan sắc chắc chắn xứng đáng với bốn chữ “Người đẹp Giang Nam”, đường nét tinh xảo, thanh tú duyên dáng. Nhưng đáng tiếc là, cô là kẻ rác rưởi chỉ nhìn mặt, mà anh thì không. Trong ngày cưới, Hạ Minh Hy đã nhận ra rằng Ôn Lễ hoàn toàn không có hứng thú trong chuyện tình cảm nam nữ với cô. Khác với ngày kết hôn, hôm nay cổ áo và tay áo của anh không được chỉn chu như hôm đó, tóc cũng không vuốt keo dựng lên mà trông rất mềm mại. Trang phục tuy cũng lịch sử thoải mái nhưng vẫn là mặc quá nhiều. Hạ Minh Hy thầm đánh giá trong lòng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Hạ Minh Hy mặc bộ trang phục mùa hè mát mẻ tôn dáng, mái tóc dài màu hồng nhạt và chiếc xe thể thao màu hồng của cô, Ôn Lễ lại nhíu mày. Anh tiến lên, đi thẳng đến bên cô vợ nhỏ đã hai năm không gặp, giọng điệu bình thản, cụp mắt hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế?" Một câu hỏi rất tự nhiên, như thể bọn họ mới gặp nhau hôm qua vậy, làm thế nào mà anh có thể làm như vậy nhỉ? Nhưng mà hóa ra là anh vẫn còn nhớ được cô. Đối mặt với người chồng đã lâu không gặp, nhất là trong tình huống bị người khác vây quanh, Hạ Minh Hy bỗng cảm thấy hơi bối rối. Cô chớp mắt, đang định mở miệng, thì người đàn ông trung niên đã nhanh miệng hơn, hỏi Ôn Lễ: "Cậu là phụ huynh của cô ta à?" Ông ta nghi ngờ nhìn Ôn Lễ, cảm thấy người đàn ông này dù trông rất chững chạc nhưng vẫn quá trẻ, không giống người có thể sinh ra con gái lớn như vậy chút nào. Quả nhiên là Ôn Lễ phủ nhận. "Không phải, cô ấy là -----" Do dự vài giây, Ôn Lễ nhàn nhạt nói: “Học sinh của tôi.” Nghe thấy danh xưng này, Hạ Minh Hy không kìm được mà rùng mình một cái. Trên đời có biết bao người thầy, tại sao nhất định phải học ở trường của Ôn Lễ chứ? Định chơi thầy trò play hả trời. - Sự cố này rốt cuộc đã xảy ra như thế nào, chỉ cần xem camera giám sát là biết hết. Người lớn bảo vệ con cái mình cũng là chuyện bình thường, Ôn Lễ cũng không phí lời, trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng giám sát. Xem xong camera, Hạ Minh Hy lập tức thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông trung niên nãy giờ luôn nói năng hùng hồn bỗng nhiên cứng họng, sau một lúc lâu xây dựng tâm lý, dưới sự khuyên giải của bảo vệ, cuối cùng mới miễn cưỡng xin lỗi Hạ Minh Hy. Nếu thái độ của người đàn ông trung niên lúc đầu tốt hơn một chút, thì Hạ Minh Hy đã không định bắt ông ta bồi thường, cô có bảo hiểm xe. Huống chi, cô cũng không thiếu chút tiền sửa xe này. Nhưng bị người ta không phân rõ trắng đen mà bị mắng oan một trận như vậy, cô nuốt không trôi cơn tức này. Hơn nữa còn nói gì nhỉ? Cô trông không ra gì sao? Mặc quần áo như thế nào là quyền tự do của mỗi người, chỗ cần che thì cô đều đã che rồi, cũng không làm ảnh hưởng mỹ quan thành phố. Hơn nữa nhuộm tóc thì sao chứ, không phải ai cũng có thể hợp với màu hồng như thế này đâu nhé, OK? Hạ Minh Hy không nể nang gì, chụp ảnh, gửi chỗ bị hỏng của xe cho cửa hàng 4S (*) xem. (*) Cửa hàng 4S: là thuật ngữ thường được sử dụng trong ngành ô tô, đặc biệt ở Trung Quốc, để chỉ các cơ sở cung cấp dịch vụ bán hàng và chăm sóc ô tô toàn diện. "4S" là viết tắt của bốn từ tiếng Anh bắt đầu bằng chữ cái "S", bao gồm: Sale (Bán hàng), Spare parts (Phụ tùng), Service (Dịch vụ), Survey (Khảo sát). Rất nhanh, cửa hàng 4S đã phản hồi, lớp sơn xe hơi bị mài mòn, ước tính tổn hại khoảng một vạn năm. Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không thể tin được mà hỏi lại: “Chỉ có chút chỗ đó sao? Một vạn năm??” Hạ Minh Hy rất thản nhiên mà nói: “Nếu chú không tin thì để tôi gọi bảo hiểm đến đây định giá tại chỗ nhé.” Bảo vệ trong phòng giám sát giải thích: “Ông anh à, ông phải xem xe chứ. Xe của người ta có giá ít nhất là năm sáu trăm vạn đấy.” Người đàn ông trung niên mặt mày tái mét, ánh mắt nhìn Hạ Minh Hy càng thêm ngạc nhiên. Chỉ là một cô gái nhỏ, vậy mà lại lái chiếc xe đắt tiền như vậy đến trường?! Xã hội này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Cũng may mắn là cậu con trai gặp rắc rối có thái độ rất tốt, liên tục xin lỗi, nói tiền bồi thường để ba mình trả trước, sau đó cậu ta sẽ đi làm kiếm tiền trả lại cho ba sau. Bởi vì thấy cậu con trai lễ phép như vậy, nên Hạ Minh Hy cũng không so đo với người đàn ông trung niên nữa. Người đàn ông trung niên bày ra vẻ mặt đau ví, lẩm bẩm nói: “... Lái cái xe năm sáu trăm vạn như thế, mà còn tính toán chút tiền này.” Hạ Minh Hy lại nhướng mày nói: “Ai quy định lái xe năm sáu trăm vạn thì không được tính toán một vạn năm thế? Tiền của tôi không phải là lá đa mà chỉ cần nhặt là có, hơn nữa thì chú ạ, lần sau khi chưa rõ sự việc thì phiền chú có thái độ tốt hơn đi, thái độ của chú quyết định thái độ của tôi đấy. Ban đầu số tiền này tôi có thể báo bên bảo hiểm, nhưng bởi vì thái độ của chú không thể chấp nhận được, nên tôi phải bắt chú trả học phí này.” Nghe vậy, người đàn ông trung niên lập tức nghẹn lời. Ôn Lễ đứng bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hạ Minh Hy kiêu ngạo khoanh tay dạy cho người đàn ông trung niên một bài học, vẻ mặt đắc ý và hả hê. Mọi chuyện đều đã được giải quyết, hai ba con rời đi, cửa hàng 4S nhanh chóng cử người đến lấy xe của Hạ Minh Hy đi. Ôn Lễ cảm ơn bảo vệ, định dẫn Hạ Minh Hy rời đi. Bảo vệ cười hỏi: “Thầy Ôn, đây là sinh viên mới của thầy à?” Ôn Lễ mỉm cười: “Đúng vậy.” “Bây giờ con gái càng ngày càng biết ăn mặc…” Khen một câu, bảo vệ lại nói với Hạ Minh Hy, “Bạn học à, học hành cho tốt nhé, thầy giáo Ôn của các cháu rất giàu kinh nghiệm đấy. Bản thân thầy ấy là chủ doanh nghiệp, dạy ở trường chúng ta chỉ là nghề phụ thôi, đợi đến khi cháu tốt nghiệp từ tay thầy ấy, thì cháu cũng sẽ trở thành bà chủ thôi.” Hạ Minh Hy ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cháu nhất định sẽ học cho tốt.” Sau khi rời khỏi phòng giám sát, nụ cười ngoan ngoãn trên mặt cô lập tức biến mất. Khi chỉ có một mình đối diện với Ôn Lễ, cô vẫn chưa biết nên thể hiện biểu cảm gì. Hay là cứ bày ra biểu cảm như ngày kết hôn, vẻ mặt kiểu dù đã uống rất nhiều rượu nhưng vẫn kiêu ngạo ương ngạnh? Trong lúc đang suy nghĩ, thì Ôn Lễ đã nói trước: “Đi thôi, tôi dẫn em đi báo danh.” Giọng điệu như đang xử lý việc công, thích hợp mà lạnh nhạt. Hạ Minh Hy: “…… Ồ.” Ôn Lễ lại liếc qua cái túi xách có quai là dây xích nhỏ cô đang đeo, kích thước chỉ đủ chứa vài cây son môi, hơn nữa cách ăn mặc của cô cũng khá mát mẻ. Anh thu hồi ánh mắt lại, hỏi cô: “Em có mang theo giấy báo trúng tuyển không?” “Ơ?” Hạ Minh Hy chớp mắt, “Đến báo danh còn cần mang theo giấy báo trúng tuyển sao?” Vừa nói xong câu này, ngay lập tức, cô đã nhìn thấy vẻ mặt cạn lời trên khuôn mặt của người đàn ông. Việc cần mang theo giấy báo trúng tuyển khi khai giảng, đối với người đã học qua, đó chắc chắn là kiến thức cơ bản. Nhưng với Hạ Minh Hy thì không, bởi vì cô đã quen đi đâu cũng có người bên cạnh mang đồ giúp, nhưng hôm nay báo danh lại khác, người nhà bảo cô không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác được, nếu không thì sau này khi tiếp quản công ty, cô sẽ dựa vào ai đây? Hạ Minh Hy rất biết cách tự biện minh, nói: “Vậy thì tôi về trước, ngày mai mang theo giấy báo trúng tuyển rồi đến gặp anh báo danh sau nhé?” “Việc hôm nay phải làm ngay trong hôm nay.” Ôn Lễ nói, “Em để giấy báo trúng tuyển ở đâu?” “Ở nhà…… ạ?” Dừng một chút, Hạ Minh Hy bổ sung: “Chính là căn nhà mà tôi sống một mình ấy.” Ôn Lễ gật đầu: “Được, tôi sẽ bảo Ôn Đào lái xe đưa em về.” Ôn Đào là em gái họ của Ôn Lễ, cùng tuổi với Hạ Minh Hy, học kỳ này mới thi đỗ thạc sĩ văn học của Đại học thành phố Lư, nhưng không giống Hạ Minh Hy, cô ấy không nhờ gia đình giúp đỡ mà tự mình chuẩn bị cho kỳ thi. Người trong nhà họ Ôn đều là những người sinh ra đã ngậm thìa vàng, quy củ trong gia đình rất nghiêm ngặt, đặc biệt là trong việc học hành, không bao giờ mở bất kỳ cánh cửa sau nào, hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình. Trên thực tế, gia đình Hạ Minh Hy cũng tương tự, nhiều người trong gia đình cô làm nhân viên chính phủ, các anh chị em đều tự mình thi đỗ vào đại học, thi công chức hay biên chế cũng thế, ngay cả em trai cùng cha khác mẹ của Hạ Minh Hy cũng tự mình thi đỗ vào trường trung học top đầu. Chỉ có mỗi Hạ Minh Hy, tài năng đặc biệt chỉ tập trung vào ngoại hình, đầu óc thì không được hưởng chút hào quang nào của gia đình cả. Càng là gia đình có địa vị xã hội cao, thì càng coi trọng bằng cấp, đường đường là nhà họ Hạ, cũng không thể xuất hiện một đứa học dốt không có bằng cấp gì cả được, chỉ có thể hạ thấp nguyên tắc, sắp xếp cho Hạ Minh Hy đi cửa sau. Có bối cảnh gia đình hùng mạnh như vậy, cho dù Hạ Minh Hy trong học tập là một kẻ vô dụng, thì học vấn trên hồ sơ của cô vẫn rất đẹp. Hạ Minh Hy cũng biết mình được hưởng hào quang của gia đình, vì vậy lần này người nhà sắp xếp cho cô học MBA, mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp. Ôn Lễ gọi điện cho em gái họ, trong lúc nhất thời không có ai nghe máy, Hạ Minh Hy nhàm chán ở bên cạnh mà chờ đợi. Đã quen với cuộc sống duỗi tay ra là có quần áo mặc vào người, há miệng ra là cơm đút vào miệng, cô không hề nghĩ tới việc mình hoàn toàn có thể bắt taxi về nhà lấy đồ. Cô chủ Hạ không có ý thức tự giác này, Ôn Lễ chỉ có thể nói: “Đi thôi, trước tiên lên văn phòng của tôi đợi một chút đã, tôi xử lý xong công việc rồi đưa em đi.” “Ồ…” Hạ Minh Hy không có ý kiến gì cả, nghe theo sự sắp xếp. Đi theo Ôn Lễ lên lầu, trong văn phòng ngoại trừ Ôn Lễ ra, thì còn có vài giảng viên khác, nhưng đều đã có tuổi rồi, có hai người phải trạc tuổi ông nội cô. Tất cả đều là những người bốn mắt nho nhã. Hạ Minh Hy thầm nghĩ trong lòng, nếu ứng tuyển làm giảng viên ở Đại học thành phố Lư, không lẽ đeo kính là yêu cầu bắt buộc sao? Mấy giảng viên nhìn thấy Ôn Lễ dẫn một cô gái trẻ vào, lập tức nâng mắt kính nhìn qua. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, suýt nữa thì bị lóe mù hai mắt. Cô gái nhỏ nhắn màu hồng, ngay cả tóc cũng là màu hồng, ăn mặc cũng rất nổi bật. Thế hệ trẻ bây giờ đúng thật là biết cách ăn mặc. Một giáo sư già hỏi: “Thầy giáo Ôn, đây là sinh viên cậu sẽ hướng dẫn trong học kỳ này sao?” Ôn Lễ gật đầu: “Đúng vậy.” Giáo sư già cười nói: “Cô gái sành điệu thật đấy.” Ôn Lễ mỉm cười: “Đúng vậy.” Hạ Minh Hy lại thấy Ôn Lễ cười, nhưng khi Ôn Lễ quay lại nhìn cô, nét mặt của anh lại trở nên lạnh nhạt. “……” Thay đổi sắc mặt nhanh thật. Tiền điện trong trường như kiểu không phải đóng, Hạ Minh Hy ngồi trong văn phòng, mặc áo hở vai mỏng manh và quần bò ngắn, không lâu sau đã cảm thấy lạnh. Ban đầu cô nghĩ rằng điều hòa mở thấp như vậy, không biết mấy giáo sư già có cảm thấy lạnh không, nhưng khi thấy các giáo sư đều mặc áo dài tay, thậm chí còn khoác thêm một chiếc áo vest nhỏ, có thể bên dưới còn có áo giữ ấm, ngay lập tức hiểu ra. Nếu tăng nhiệt độ lên, thì có lẽ các giáo sư sẽ cảm thấy nóng. Hạ Minh Hy mím môi, vừa định đứng dậy ra ngoài tránh lạnh, thì trước mắt đột nhiên có một chiếc áo khoác được đưa tới. “Mặc vào đi, điều hòa hơi lạnh.” Là Ôn Lễ. Hạ Minh Hy ngẩn ra, nhận lấy: “Ồ, cảm ơn.” Khi Ôn Lễ quay người đi, cô lại gọi anh lại: “Cái đó, thầy giáo…… Ôn.” Kỳ lạ thật, tại sao phải gọi anh là thầy giáo chứ, nhưng không gọi thầy giáo thì có thể gọi là gì đây? …… Chưa bao giờ thấy từ “thầy giáo” lại gượng gạo như vậy, có phải vì ở nước ngoài lâu quá nên nói tiếng Trung có cảm giác rất ngượng miệng không? Ôn Lễ rất nhanh đã chấp nhận sự thật rằng người vợ chưa gặp mặt được mấy lần của mình gọi mình là thầy giáo, không có chút ngạc nhiên nào, quay lại: “Hả?” “Có còn thừa cái nào nữa không?” Hạ Minh Hy chỉ tay vào đùi mình, “Để em đắp lên chân.” Hạ Minh Hy ngồi yên, ngoan ngoãn khép đôi chân lại, tay đặt trên đầu gối, khẽ nở một nụ cười khô khan về phía anh. Người đàn ông nhướng mày. “Không có, tôi chỉ mang một cái này thôi.” “Vậy thì thôi.” Hạ Minh Hy xoa xoa đầu gối của mình. Đầu gối của cô có màu hồng nhạt, Ôn Lễ không rõ liệu có phải vì bị lạnh không. Dù sao thì toàn thân cô, ngoài màu trắng ra, đều là màu hồng cả. Bởi vì trang điểm, nên người ta không thể phân biệt được là hiệu ứng trang điểm hay do bị điều hòa thổi lạnh. Hai phút sau, Ôn Lễ đã mượn được một chiếc chăn nhỏ từ một giảng viên già. Giờ thì cô cảm thấy thoải mái hơn rồi. Hạ Minh Hy ngồi một bên, an tâm chơi điện thoại. Khi đến gần trưa, Ôn Lễ cuối cùng cũng xong việc và lái xe đưa cô về nhà. Trên đường đi, không ai nói chuyện gì cả, Hạ Minh Hy ngồi ở ghế phụ, chuyên tâm chơi game trên điện thoại, dùng trò chơi để che giấu không gian im lặng giữa hai người. Trong lúc đó, Ôn Lễ nhận được một cuộc gọi từ Ôn Đào, hỏi anh có chuyện gì không, Ôn Lễ nói không có gì, rồi hỏi ngược lại cô ấy đã báo danh xong chưa. “Báo danh xong rồi, còn vợ anh thì sao? Cô ấy đã đến báo danh chưa?” “Đã đến rồi.” Ôn Lễ trả lời ngắn gọn. “Thực sự đến à? Thế thì em thắng rồi, he he…” Giọng nói của Ôn Đào có vẻ đắc ý, “Em đã cược với anh Ôn Chinh rằng hôm nay vợ anh sẽ đến báo danh. Anh Ôn Chinh nghe người ta nói vợ anh hồi còn học ở nước ngoài nổi tiếng là trùm cúp học, bài tập thì nhờ người khác làm giúp, nhưng vẫn có rất nhiều người xếp hàng để làm bài cho cô ấy vì cô ấy trả giá rất cao.” Ôn Lễ không bình luận gì về hành vi của vợ mình khi học ở nước ngoài, chỉ lạnh lùng nói: “Dùng người khác để đánh cược là hành vi rất bất lịch sự.” “Được rồi, em xin lỗi mà, dù sao thì đã đến báo danh là tốt rồi, chứng tỏ vợ anh cũng không ngang ngược như người ta nói, vẫn có thể cứu vãn được.” “Anh Ôn Lễ, em tin vào anh.” Khi cuộc gọi kết thúc, Ôn Lễ liếc nhìn Hạ Minh Hy đang tập trung chơi game ở ghế phụ. Lần cuối cùng anh thấy Hạ Minh Hy là vào ngày kết hôn, lúc đó cô còn để tóc đen, đội vương miện kim cương, mặc váy cưới dài chấm đất, lộng lẫy và trang nhã. Thế nhưng giờ đây, mái tóc màu hồng nhạt bay phấp phới, trang phục rực rỡ, từ một nàng công chúa tao nhã trong cửa hàng váy cưới hai năm trước trở thành một búp bê cá tính trong cửa sổ của cửa hàng Barbie. Khó có thể tưởng tượng đây là cô Hạ mà anh từng quen biết. Tuy nhiên, không thấy cô quá ngang ngược phản loạn, ngoại trừ việc thiếu kiến thức cơ bản của một học sinh ra thì cô cũng khá ngoan ngoãn nghe lời. Tuy nhiên, khi đến nhà riêng của cô, Ôn Lễ quyết định rút lại đánh giá một chiều về Hạ Minh Hy. Cô chiêu này không phải là búp bê trong cửa hàng Barbie, mà là trong một cái ổ chó.