Đối với việc Ôn Lễ không quản cô nữa, Hạ Minh Hy chỉ để mình buồn một chút trong một ngày. Tốt thôi, không quản cô thì càng tốt, vậy trường học càng không cần đi. Ngày hôm sau, Hạ Minh Hy lập tức lấy lại tinh thần, muốn chơi sao thì chơi.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lớp học gửi thông báo sắp có kỳ kiểm tra giữa kỳ, cô cũng làm như không thấy, thẳng tay tắt thông báo nhóm. Mặc dù lần trước có chút bất hòa với Hồ Châu, nhưng dù sao cũng là bạn thân nhiều năm, quan hệ đủ thân thiết, đối đầu kịch liệt, cãi nhau xong thì lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Lần trước Hạ Minh Hy khẳng định chắc chắn mình đã hoàn toàn buông bỏ Trần Hướng Bắc, nên đám Hồ Châu bọn họ cũng không giấu giếm Hạ Minh Hy về động thái gần đây của Trần Hướng Bắc nữa. Khó khăn lắm mới được nghỉ về nước một chuyến, Trần Hướng Bắc không về thành phố Lư, mà bay thẳng đến thành phố Thâm tìm bạn gái cũ để nối lại tình xưa, kết quả đến Thành phố Thâm thì thất bại, bạn gái cũ xin nghỉ về quê, nên Trần Hướng Bắc lại tìm đến quê của bạn gái cũ. Không khỏi có chút ghen tị với bạn gái cũ của Trần Hướng Bắc, Hạ Minh Hy bĩu môi. "Chậc chậc, đúng là không nhìn ra…" Cô nói, "Tớ tuyên bố hình tượng cool boy của Trần Hướng Bắc trong lòng tớ đã hoàn toàn sụp đổ, làm kẻ la liếm thì không có sức hút nữa rồi." Hồ Châu không chút khách khí vạch trần cô: "Đó là bởi vì cậu ta không bám theo cậu, nếu cậu ta bám theo cậu, cậu có còn nói được những lời này không?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Tại sao lại không nói được chứ? Người đàn ông sẵn sàng làm kẻ la liếm thì đã không còn sức hút nữa rồi…" Hạ Minh Hy lý lẽ đanh thép nói, "Tớ có thể nói, lý do tớ mê Trần Hướng Bắc chính là vì anh ta trước mặt tớ đủ ngầu, đủ lạnh lùng." Hồ Châu bày ra biểu cảm khó nói nên lời: "Không nhìn ra cậu còn là kiểu người thích bị ngược như vậy đấy." "Bản chất con người đều là thích bị ngược mà…" Hạ Minh Hy chỉ vào cô ấy nói, "Cậu biết tại sao bạn trai cũ của cậu không chịu quay lại với cậu không? Đó là bởi vì cậu quá đeo bám, cậu mà nhịn được một hai tháng không tìm anh ta, xem anh ta có đến tìm cậu không." "Cậu đừng cho tớ ý kiến vớ vẩn, chưa từng yêu ai mà lời khuyên thì một đống." Hồ Châu bĩu môi. Hạ Minh Hy có chút không phục: "Tớ chưa từng yêu ai, nhưng mà tớ đã kết hôn rồi." "Cậu kết hôn với không kết hôn có khác gì nhau đâu?" Hồ Châu không muốn nói với cô nữa, "Cậu với chồng cậu, có bất kỳ tình cảm nào không?" Hạ Minh Hy bị hỏi trúng. Hồ Châu nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: "Tớ lui một bước, cho dù không có tình cảm, các cậu đã ngủ từng chung giường chưa?" Hạ Minh Hy không nói được lời nào. "Vậy nên cậu với anh ta ngay cả bạn giường cũng không được tính, hơn nữa bây giờ các cậu lại giận dỗi, không liên lạc gì, anh ta cũng không thèm quản cậu…" Hồ Châu khoát tay, "Tình trạng hôn nhân của cậu bây giờ, đã không khác gì góa chồng rồi." Miệng lưỡi sắc bén của Hạ Minh Hy đột nhiên im lặng, Hồ Châu đã biết cô nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được một chút ưu thế trước mặt cô. "Vậy nên chuyện của tớ với bạn trai cũ, không phiền cô chủ Hạ phải lo lắng đâu." Hạ Minh Hy lẩm bẩm: "Tớ là vì tốt cho cậu được không? Kẻ la liếm không có kết cục tốt đâu." "Thế cũng còn hơn cậu…" Hồ Châu bày ra dáng vẻ không nghe lời khuyên, "Đơn phương không thành, bây giờ lại rơi vào tình trạng hôn nhân như góa chồng." Bị đâm trúng chỗ đau, Hạ Minh Hy đập bàn: "Vậy thì sao? Là bọn họ không có mắt, tớ dựa vào gì mà phải làm hài lòng bọn họ chứ? Hạ Minh Hy tớ muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, không có đàn ông thì tớ vẫn là nữ chính." "Nữ chính?" Hồ Châu nhếch mép, "Chúng ta đều là ký sinh trùng sống nhờ gia đình, đừng xúc phạm từ nữ chính nữa." Hạ Minh Hy: "... Đúng là vậy thật." Với thiết lập nhân vật như cô, dù cho là trong phim truyền hình cũng chỉ có thể làm nữ phụ ác, đâu xứng với hai chữ nữ chính chứ. Hạ Minh Hy ngửa đầu uống cạn một ly rượu. "Hy Hy, tớ nói thật nhé…" Dù sao cũng là bạn thân, Hồ Châu vẫn hy vọng Hạ Minh Hy có thể tốt hơn, nên khuyên nhủ, "Cậu thật sự định cứ như thế này với chồng cậu sao?" Hạ Minh Hy cắn vào ly rượu nói: "Không thì làm sao chứ? Anh ta sợ tớ làm hư em họ anh ta, đã nói không quản tớ nữa, chẳng lẽ tớ còn phải vội vàng chạy theo sao? Tớ không làm vậy đâu." "Tớ không bảo cậu chạy theo…" Hồ Châu nói, "Tớ đứng trên góc độ cá nhân cậu mà nói, cậu với anh ta có mâu thuẫn, không đến mức phải bỏ học chứ, dù sao thì cũng phải lấy bằng tốt nghiệp mà." Hạ Minh Hy nói: "Dù tớ với anh ta không có mâu thuẫn, thì tớ cũng không muốn đến trường." "Cậu vừa mới nói cậu là nữ chính mà, bây giờ cơ hội làm nữ chính đang bày trước mặt, cậu lại không muốn…" Hồ Châu hỏi, "Cậu thực sự không muốn tiếp quản tập đoàn của gia đình mình sao?" Im lặng vài giây, Hạ Minh Hy nhìn chất lỏng trong ly nói: "Không đến lượt tớ đâu." "Không đến lượt cậu thì sao gia đình lại cho cậu học ở Đại học thành phố Lư chứ? Ăn no rửng mỡ à?" Hồ Châu gõ bàn nói, "Ban đầu là không đến lượt cậu, nhưng bây giờ trời ban cơ hội, anh họ cậu làm phản lại tập đoàn, bị ông cố của cậu cách chức, vị trí người thừa kế trống rồi, cậu không nắm bắt cơ hội này mà học hành tử tế, đang nghĩ gì vậy chứ." “Cậu nghĩ là tớ không muốn sao? Ba tớ sẽ không cho phép đâu…” Hạ Minh Hy bực bội nói, “Dù tớ có cố gắng, nhưng cậu tin không, chỉ vài năm nữa, đợi Hạ Minh Bành tốt nghiệp, tớ sẽ phải cút đi ngay, tớ không thể nào may váy cưới cho mẹ kế và Hạ Minh Bành được.” Nói đến đây, Hạ Minh Hy cảm thấy phức tạp, lại uống thêm một ngụm rượu. “Đừng bi quan như vậy, cùng lắm là đối đầu trực tiếp với cậu ta, chăm chỉ học binh pháp Tôn Tử, tớ không tin cậu lại thua một đứa em trai.” Hồ Châu nói. “Dù tớ có học thuộc lòng toàn bộ binh pháp Tôn Tử cũng không có ích gì đâu, cậu có tin không.” Hạ Minh Hy dùng ngón út làm hình dạng, cười lạnh nói: “Trong nhà tớ, đám đàn ông dù vô dụng đến đâu cũng là báu vật, phụ nữ dù giỏi đến mấy cũng chỉ là công cụ kết hôn, đã như vậy rồi, tớ còn phải tốn sức làm gì chứ? Nằm xuống sống an nhàn thôi.” “Vô lý, tớ thật sự không hiểu, chẳng phải chỉ là có thêm một cái thứ đó thôi sao, có gì quý giá lắm à?” Hồ Châu hừ lạnh, “Cũng chỉ là công cụ để làm vui lòng phụ nữ chúng ta thôi mà.” Hạ Minh Hy vỗ tay khen ngợi: “Nói hay lắm!” Hai cô bạn thân nhìn nhau cười, nâng ly chạm cốc, uống cạn. Như vậy, Hồ Châu cũng không khuyên Hạ Minh Hy về trường nữa, mà cùng cô bàn bạc xem tối nay đi chơi đâu. “Hay là đi Disney chơi nhé?” Hồ Châu đề nghị. “Sao cũng được…” Hạ Minh Hy thờ ơ, “Dù sao thì thẻ năm cũng để đó không dùng thì cũng lãng phí.” “Không gọi em chồng của cậu à? Lần trước cậu đưa cô ấy đi chơi, tớ thấy ốp điện thoại của cô ấy là Disney mà.” “Không gọi, dạo này cô ấy tìm tớ mà tớ không thèm để ý…” Hạ Minh Hy bĩu môi, “Không trách tớ được, là Ôn Lễ không cho tớ chơi với cô ấy.” Giọng điệu như đứa trẻ bị phụ huynh cấm kết bạn vậy. Không được, càng nghĩ càng thấy tức. “Tớ có tệ đến vậy sao?” Hạ Minh Hy lập tức có chút tủi thân, “Tớ đã từng bị chịu thiệt, tất nhiên là biết buổi tối không an toàn, đều là con gái, tớ chắc chắn sẽ bảo vệ tốt Ôn Đào, tớ còn dạy cô ấy mấy chiêu phòng thân nữa...” Đang nói về Ôn Đào, tình cờ làm sao, lúc này điện thoại của Ôn Đào gọi đến. Hạ Minh Hy nhìn màn hình hiện cuộc gọi, định tắt đi, nhưng bị Hồ Châu ngăn lại. “Thôi mà cậu nhận đi, cô ấy tìm cậu biết bao nhiêu lần rồi…” Hồ Châu khuyên, “Cậu với Ôn Lễ có mâu thuẫn, nhưng Ôn Đào đâu có lỗi gì đâu.” Nghĩ một lúc, Hạ Minh Hy vẫn nhận điện thoại. Cô cẩn thận nghe máy, giọng có chút lúng túng: “Alo...” Nhưng đầu dây bên kia không phải giọng của Ôn Đào, mà là giọng của một người đàn ông. Giọng điệu của người đàn ông trầm thấp, dừng một chút, gọi cô: “Minh Hy.” Hạ Minh Hy ngây người, tim chợt thắt lại. Nhưng ngay sau đó, cô lập tức hét vào điện thoại: “Cút đi!” Rồi dập máy mạnh mẽ. Thoải mái thật! --- “... Chị ấy dập máy à?” Ôn Đào rụt rè hỏi. “Ừ.” Sắc mặt Ôn Lễ có chút khó coi, trả điện thoại cho Ôn Đào. Không ngờ Hạ Minh Hy lại tuyệt tình như vậy, nhưng đúng là mình đã khiến Hạ Minh Hy bị hiểu lầm, Ôn Đào cảm thấy mình cần phải làm gì đó. Sau khi Hạ Minh Hy dập máy, Ôn Đào gọi thêm vài lần nữa nhưng Hạ Minh Hy đều không nghe, trực tiếp nhắn tin cho Ôn Đào. Hạ Minh Hy: [Đừng gọi nữa, chị không muốn chặn em đâu.] Ôn Đào không dám gọi nữa, chuyển sang tìm Hồ Châu. May mà lần trước tiện tay thêm liên lạc của Hồ Châu, vì Hạ Minh Hy nói Ôn Đào muốn quen trai đẹp, Hồ Châu bảo sau này nếu có nam sinh nào đáng giới thiệu sẽ trực tiếp đẩy liên lạc sang cho Ôn Đào. Hồ Châu lén gửi định vị cho Ôn Đào, là quán bar mà đám cậu ấm cô chiêu thường ngồi. Hồ Châu: [Bọn tớ đang uống ở đây, tạm thời sẽ không đi.] “Cậu lại nhắn tin cho bạn trai cũ của cậu à?” Hạ Minh Hy bên cạnh đột nhiên hỏi một câu, Hồ Châu giật mình giấu điện thoại đi. “Không có.” “Tốt nhất là không, đến lượt cậu rút bài rồi.” Hạ Minh Hy gõ bàn. Hồ Châu: “Ồ ồ.” Chơi hai ván game, Hạ Minh Hy đột nhiên thấy chán, đứng dậy muốn về nhà, Hồ Châu sợ Ôn Đào đã trên đường đi, vội vàng kéo Hạ Minh Hy lại. Hạ Minh Hy: “Làm gì vậy? Tớ muốn về nhà.” “Chơi thêm chút nữa đi, dù sao thì về nhà cậu cũng nằm đó, cậu cũng đâu định chuẩn bị kỳ kiểm tra giữa kỳ đâu.” Nghe đến kiểm tra giữa kỳ, Hạ Minh Hy nhíu mày. Với tình trạng hiện tại của cô, có lẽ dù đi thi cũng sẽ là điểm không. Đến lúc đó Ôn Lễ nhất định sẽ đem kết quả về cho gia đình xem, không tránh khỏi lại bị mắng một trận, rồi bị chỉ vào mũi mắng là bùn nhão không thể trát tường. Cảm giác phiền muộn ào tới, Hạ Minh Hy ngồi phịch xuống, gọi thêm vài chai rượu lên bàn, tiện thể bảo nhân viên mang thêm một số dụng cụ chơi game mới. Còn chưa kịp quen tay với trò mới, chơi qua vài ván, ai nấy đều uống khá nhiều rượu. Giữa chừng, Hạ Minh Hy tạm dừng, đi vệ sinh. Đứng trước bồn rửa, Hạ Minh Hy lấy nước súc miệng, ngẩng đầu nhìn thấy bản thân mình bây giờ. Mặt đỏ bừng, trông say khướt, toàn thân đều là đồ hiệu. Trên cả người cô, có lẽ thứ không đáng giá nhất chính là cô. Vỏ ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong mục nát, đúng là một định nghĩa hoàn hảo cho cô. Hạ Minh Hy gãi đầu, sớm biết thế này đã không nhuộm tóc rồi, bây giờ muốn nhuộm lại màu khác cũng không được nữa, cô đã hối hận rồi. Hạ Minh Hy thở dài, đỡ tường bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi vài bước đã bị mấy gã đàn ông say xỉn chặn lại. Mấy gã đàn ông nhìn chằm chằm Hạ Minh Hy, thấy cô xinh đẹp, ăn mặc cũng ngoan ngoãn, nghĩ rằng cô lần đầu đến quán bar uống rượu, bèn mời cô qua bàn bọn họ uống. Bên kia, Hồ Châu thấy Hạ Minh Hy đi lâu không về, đoán chắc cô gặp phải rắc rối gì rồi. Hạ Minh Hy tuy tính cách không tốt, cũng chẳng có tiền đồ gì, nhưng được cái là rất xinh đẹp, lúc để mặt mộc chính là kiểu mà đa số đàn ông thích, sau khi nhuộm tóc đen và đổi phong cách thì lại càng thu hút hơn, thường xuyên bị gạ gẫm, quán bar ngày nào cũng đông người ra vào, không phải ai cũng biết Hạ Minh Hy không thể đụng tới. Đúng lúc đó Ôn Đào cũng đến. Còn mang theo cả chồng của Hạ Minh Hy nữa. Chồng của Hạ Minh Hy toát lên vẻ lạnh lùng, lịch sự, hoàn toàn không hợp với không khí của quán bar, Hồ Châu ngẩn ngơ vài giây, nghĩ bụng Hạ Minh Hy quả thật là may mắn. Với những gia đình như họ, việc liên hôn là chuyện hết sức bình thường, nhà Hồ Châu cũng đã giới thiệu cho Hồ Châu không ít chàng trai có điều kiện tương đương, nhưng Hồ Châu chẳng ưng ai cả. Trước đây, khi gia đình giới thiệu cho chị gái của Hồ Châu đối tượng liên hôn, lại trúng ông chú họ của Hạ Minh Hy, cũng chính là anh họ của chồng Hạ Minh Hy. Hồ Châu từng xem qua ảnh của ông chú họ này, đúng là đẹp trai đến kinh ngạc, tiếc là chị gái cô ấy đã có bạn trai lâu năm, cả hai đều không có cảm tình với nhau. Hồ Châu thèm thuồng nghĩ đến chuyện kết hôn thay, nhưng ai ngờ ông chú họ đó cũng có bạn gái rồi, vì bạn gái mà suýt nữa đã cãi nhau với ông cụ Hạ, thế là chuyện liên hôn không thành. Nếu có thể trở thành thím họ của Hạ Minh Hy, ai còn nhớ đến tên bạn trai cũ kia làm gì nữa. Hồ Châu cảm thấy tiếc nuối, lén hỏi Hạ Minh Hy mấy lần, liệu ông chú họ đó có anh em trai nào khác không. Hạ Minh Hy nói có, còn là có vài người, Hồ Châu hỏi có đẹp trai không, Hạ Minh Hy khách quan suy nghĩ rồi nói là đẹp. Hồ Châu cứ thèm thuồng đám đàn ông nhà họ Ôn, không ngờ cuối cùng chẳng có được ai, ngược lại Hạ Minh Hy lại lấy được người nhà họ Ôn. Dù là ngoại hình hay khí chất, đều không thua gì Trần Hướng Bắc, Hồ Châu không hiểu vì sao Hạ Minh Hy lại chống đối chồng mình như vậy. Ôn Đào không biết Hồ Châu đã mơ tưởng đến tận đâu, hỏi cô ấy Hạ Minh Hy đâu rồi. Đúng lúc này bên phía nhà vệ sinh có tiếng ồn ào không nhỏ, Hồ Châu tỉnh lại, lập tức lo lắng, nghĩ rằng chắc Hạ Minh Hy lại bị gã đàn ông nào quấy rối rồi. Mấy người họ vội vàng đi tới nhà vệ sinh. Nơi có tiếng động tụ tập rất đông người, mấy người chen vào, chỉ thấy Hạ Minh Hy đứng ở giữa, trông như chẳng có chuyện gì cả. Ngược lại, hai gã đàn ông bên cạnh cô thì ôm lấy phía dưới, mặt đầy đau đớn. “Minh Hy!” Hồ Châu gọi, “Cậu lại bị đàn ông quấy rối à?” “Ừ.” Hạ Minh Hy nhìn về phía Hồ Châu, lập tức mở to mắt. Bởi vì cô không chỉ thấy Ôn Đào, mà còn thấy cả anh họ của Ôn Đào nữa. Người đàn ông nhíu mày, không biết đang bực bội chuyện gì, chưa đợi cô mở miệng, đã bước tới. “Sao anh lại ở đây? Anh đến để làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Hạ Minh Hy ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhíu mày, cũng nhíu mày theo, thuận tiện giả vờ phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên người, ợ một cái, vô cùng tự nhiên nói, “Vậy thì anh đến muộn rồi, tôi đã giải quyết bọn họ rồi.” [Tác giả có lời muốn nói] Vì bà xã có sức chiến đấu quá cao mà đánh mất cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân để xin lỗi của anh chồng rồi ~