Nói rồi, Hạ Minh Hy vẫy tay, gọi một nhân viên phục vụ, chỉ vào hai gã đàn ông nói: “Nói với quản lý của các anh, ghi lại số chứng minh nhân dân của hai người này, nếu lần sau để tôi thấy quán bar cho mấy gã này vào, quán của các anh đừng mở cửa nữa.” Cô Hạ là khách quen của quán bar, lai lịch không rõ, nhưng quản lý có dặn đặc biệt phải biết điều với cô Hạ, nhân viên phục vụ lập tức gật đầu, làm theo lời cô. Giải quyết xong hai gã đàn ông, Hạ Minh Hy nhìn người đàn ông trước mặt, khó giải quyết hơn.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Anh rốt cuộc đến làm gì? Không phải là đến tìm cô chứ? Nghĩ đến khả năng này, biểu cảm của Hạ Minh Hy đột nhiên trở nên phức tạp. Cân nhắc kỹ càng, để tránh tự mình đa tình, Hạ Minh Hy quyết định phớt lờ anh. Khi sắp đi ngang qua nhau, Ôn Lễ lên tiếng. "Em có bị thương ở đâu không?" Hạ Minh Hy có thể nhận ra, đây là tín hiệu người đàn ông đã mềm lòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Ánh mắt cô liếc qua, nhìn thấy Ôn Đào cũng ở đó, trong lòng lập tức hiểu ra. Giờ thì biết đã trách nhầm người tốt rồi chứ gì. "Liên quan gì đến anh, làm phiền tránh ra đi." Giọng Hạ Minh Hy lạnh lùng, nói xong còn cố ý va vào vai Ôn Lễ. Cô hất mái tóc dài, lại kiêu ngạo quay về chỗ ngồi lấy túi xách, sau đó hất cằm về phía Hồ Châu. "Đi thôi." Hạ Minh Hy uống khá nhiều rượu, hôm nay lại mang đôi giày cao gót khó đi, dù cô đã cố gắng để bước đi trông vững vàng hơn, nhưng dáng đi xiêu vẹo vẫn tố cáo trạng thái của cô lúc này. Từ giây phút thấy Hạ Minh Hy ở quán bar, đôi mày của Ôn Lễ đã không giãn ra chút nào. Nhìn bóng dáng xiêu vẹo của cô rời đi, đôi chân mảnh mai như thể sắp gãy đến nơi, người đàn ông khẽ tặc lưỡi, nói với Ôn Đào một câu, bảo cô ấy tự bắt xe về trường, rồi anh đi theo. Ôn Đào lo lắng cho Hạ Minh Hy, cũng muốn đi theo, nhưng bị Hồ Châu ngăn lại. Ôn Đào có chút gấp gáp: "Tớ phải đi giải thích với cô ấy." "Không cần, Minh Hy không giận cậu đâu…" Hồ Châu nói, "Cô ấy giận anh họ cậu, cậu không cần phải lo." Hạ Minh Hy có chồng theo sau, rất an toàn, mấy người bạn không bận tâm gì nữa, lại tiếp tục chơi của mình. Ôn Đào vốn đến tìm Hạ Minh Hy, giờ Hạ Minh Hy đi rồi, cô ấy cũng không có lý do gì ở lại, định về trường tiếp tục ôn tập. Hồ Châu thấy cô em chồng từ trường xa xôi tới, chưa ở được bao lâu đã muốn đi, thấy quá vội vàng, bèn đề nghị mời cô ấy uống ly nước, uống xong rồi đưa về trường. Khó từ chối lời mời, Ôn Đào đành phải ở lại. Trong chỗ ngồi đều là mấy người bạn giàu có thân thiết với Hạ Minh Hy, ai cũng đẹp đẽ, mặc toàn đồ hiệu, tư thế lười biếng, Hạ Minh Hy đi rồi, rượu cũng uống gần hết, một cậu con trai ngậm điếu thuốc hỏi có tiếp tục chơi không. Hồ Châu nói: "Chơi chứ, gọi thêm rượu đi." "OK…" Cậu con trai hất cằm về phía Ôn Đào, "Cô em chồng có chơi không?" Ôn Đào không hiểu mấy thứ này, vội lắc đầu nói không cần. Vài phút sau, nhân viên phục vụ mang rượu lên, rót đầy cốc cho mỗi người, ngập ngừng nhìn ly nước chanh trong tay, vẻ lúng túng nhìn Ôn Đào. "Vị khách này..." "Cô ấy không uống rượu, cho cô ấy uống nước trái cây là được." Trả lời nhân viên xong, Hồ Châu lại nói với Ôn Đào: "Không sao, cậu ngồi bên cạnh tớ xem bọn tớ chơi vài ván, nếu có hứng thú thì hẵng cân nhắc chơi hay không." Nhìn họ chơi vài ván, Ôn Đào quả nhiên có hứng thú, bèn tham gia vào trò chơi. Đáng tiếc là sức sống của người mới không kéo dài, vừa xem người khác uống rượu, chưa chơi được vài ván đã đến lượt mình uống rồi. Hồ Châu quan tâm nói: "Không sao, cậu cứ uống nước trái cây coi như bị phạt cũng được." Ôn Đào cau mày: "Như thế sao được, dám chơi thì phải dám chịu chứ." Nói xong thì tự rót cho mình ly rượu, uống cạn. Thua liền mấy ván, Ôn Đào đề nghị đi vệ sinh, một cô gái cùng bàn đi cùng cô ấy. Ôn Đào đi rồi, một cậu con trai cùng bàn bỗng nói: "Đừng nói chứ, cô em chồng đúng thật là đáng yêu, cô bạn Hạ Minh Hy của chúng ta chỉ có vẻ ngoan ngoãn, nhưng cô em chồng này trông ngoan thực sự, ngồi bên cạnh cậu xem chúng ta chơi, xoa đầu gối đến mức muốn bốc cháy luôn rồi." "Thôi đi…" Hồ Châu nhìn thấu, cảnh cáo, "Cẩn thận không Hy Hy xé xác cậu ra đấy." "Tớ chỉ khen một câu đáng yêu thôi mà, sao lại xé xác tớ được chứ?" "Đừng có giả vờ, loại người như đám bọn đàn ông các cậu, tớ hiểu rõ lắm…" Hồ Châu nói, "Người ta không giống chúng ta đâu, gia đình quản rất nghiêm, bên trên có mấy anh trai, chồng của Hy Hy là một trong số đó, cậu đứng cạnh chồng cô ấy chỉ có thể bị đè xuống làm số 0 (bot – thụ) thôi." Mặt cậu con trai tối sầm: "Cậu muốn khen chồng cô ấy thì cũng đừng sỉ nhục tớ thế chứ, ai muốn làm số 0 chứ? Hơn nữa tớ là trai thẳng đấy nhá." "Biết rồi biết rồi, tớ chỉ đùa thôi…" Hồ Châu thấy thế thì dừng lại, đợi cậu con trai hừ lạnh một tiếng, cô ấy nhắc lại, "Cậu đừng nói những lời linh tinh trước mặt cô em chồng, nếu không thì Minh Hy thật sự sẽ tìm cậu tính sổ đấy." Vài phút sau, Ôn Đào quay lại. Không biết tại sao, đi vệ sinh xong đầu óc lại càng choáng váng hơn. Cô ấy không tiếp tục chơi, tựa đầu lên vai Hồ Châu nghỉ ngơi. "Không phải chứ, mới vậy mà đã say rồi sao? Tửu lượng này yếu quá rồi…" Cậu con trai ngạc nhiên, "Thảo nào Hạ Minh Hy không cho cô em chồng uống rượu." Ôn Đào mơ màng phản bác: "Là rượu của quán bar này có nồng độ cao quá chứ sao, tửu lượng của tớ không tệ đâu." Cô ấy uống rượu, nói không rõ lời, mang theo chút nũng nịu, khiến mọi người bật cười. "Này cô em chồng, cái chúng ta uống là bia đấy, cả nước bán như nhau, đâu ra quán bar này có nồng độ cao hơn chứ, cậu nói xem quán bar nào độ thấp hơn đi." Ôn Đào thật sự nói ra tên quán bar. Đám cậu ấm cô chiêu này là khách quen của quán bar, cả thành phố chỉ cần là quán bar có tên tuổi họ cơ bản đều biết, nghe Ôn Đào nói tên, lập tức nghĩ đến quán ở phố nào đường nào. "... Thật á? Quán đó nổi tiếng là quán bar 419 (for one night – tình một đêm) mà, người bình thường đến đó đều là vì mục đích lăn giường thôi." Câu nói này khiến ánh mắt của mọi người nhìn Ôn Đào trở nên phức tạp hơn. Hồ Châu ngơ ngác: "Sao tớ không biết chuyện này?" "Tâm trí của cậu đều dồn vào bạn trai cũ, tất nhiên là cậu không biết rồi." Nhìn Ôn Đào lúc này đang nhắm mắt ngọt ngào dựa vào vai mình, Hồ Châu thực sự rất tò mò, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định hỏi. "Cô em chồng, cô em chồng." Ôn Đào: "Hả?" "Cậu đi quán bar đó khi nào vậy?" Ôn Đào ợ một hơi rượu, nói: "… Vào kỳ nghỉ hè, lúc tớ đến Đại học thành phố Lư để phỏng vấn cao học, sau khi phỏng vấn xong thì đi." Đã lâu vậy rồi sao? Hồ Châu nghĩ có lẽ cô em chồng chỉ tới đó uống rượu thư giãn thôi, bản thân mình là người thành phố Lư còn không biết, huống chi là cô em chồng, bản chất của quán bar vẫn là để uống rượu, không nhất thiết phải có mục đích khác mới đến. Hồ Châu gần như đã thuyết phục được bản thân, nhưng Ôn Đào lại bị khơi mào câu chuyện, ghé sát vào tai cô ấy, phả ra hơi men nói: "Để tớ kể cho cậu nghe, tớ gặp một anh chàng ở đó, chúng tôi rất hợp nhau, anh ấy thật sự rất hợp gu tôi, hơn nữa anh ấy còn biết đọc thơ mười bốn câu của Shakespeare nữa…" Là một người trưởng thành hiểu mọi chuyện, Hồ Châu biết mình thực sự không nên nghe tiếp nữa, nghe tiếp thì thật sự không lễ phép chút nào. Nhưng bản chất của con người là cái tính tò mò chết tiệt! Hồ Châu vừa chịu đựng sự cắn rứt lương tâm, vừa tự cho phép bản thân tiếp tục nghe. "… Anh ấy không chỉ đẹp trai, mà kỹ năng cũng đặc biệt giỏi, hơn nữa trong lúc làm còn vừa di chuyển, vừa đọc thơ mười bốn câu cho tớ nghe nữa… Khi tớ đếm tiếng chuông đồng hồ báo giờ trên tường, thì thấy ánh sáng ban ngày tươi đẹp đã rơi vào đêm tối kinh khủng…" Câu chuyện rất gay cấn, nhưng thơ thì quá văn chương, kẻ dốt nát như Hồ Châu không hiểu nổi. Hồ Châu chưa bao giờ hối hận vì mình là một kẻ dốt nát như lúc này, nếu có thể làm lại cuộc đời, cô ấy chắc chắn sẽ bắt đầu học tốt môn ngữ văn từ hồi tiểu học. Khi Hồ Châu đang cảm thán rằng con người vẫn nên đọc nhiều sách, thì Ôn Đào cười ngây ngô hai tiếng, thơ chưa đọc xong, hoàn toàn say rồi dựa vào vai cô ấy. Nghe một câu chuyện gay cấn như vậy, cũng phải chịu trách nhiệm, Hồ Châu chào tạm biệt mấy người bạn, định đưa Ôn Đào về trường. Tuy nhiên, người say rượu một mình cô ấy không thể nào đỡ nổi, đành phải gọi thêm một cậu con trai, hai người mỗi người một bên, đỡ Ôn Đào lên xe. Vừa lên xe, cả hai đều thở hổn hển. Cậu con trai hỏi: "Cô em chồng vừa nói gì với cậu thế? Nói xong là ngất luôn." Hồ Châu qua loa: "Chuyện riêng của con gái, cậu đừng hỏi." Cậu con trai hừ một tiếng, không thèm để ý nữa, cúi đầu chơi điện thoại. Hồ Châu hơi say xe, lại uống khá nhiều rượu, không thể nhìn điện thoại, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Bí mật của cô em chồng, không biết cô ấy đã kể cho ai chưa, Hồ Châu nghĩ một lúc, quyết định giữ bí mật cho cô em chồng, nếu không với gia giáo nhà cô em chồng, không bị đánh chết thì cũng bị lột da, anh chàng đọc thơ kia, chỉ có thể cầu nguyện hai người tốt nhất đừng bao giờ gặp lại, nếu không thì anh ấy cũng chết chắc. Vì thế mới nói, gia giáo quá nghiêm không phải là tốt, như cô ấy và Hạ Minh Hy từ nhỏ đã được gia đình thả rông, thời gian ở nước ngoài dù có chơi đùa đến mấy, ít nhất thì cũng không quan hệ nam nữ loạn xạ. Không phải là giữ thân vì ai, chủ yếu là sợ bị bệnh, cô ấy và Hạ Minh Hy dù không xuất sắc, nhưng ít nhất thì vẫn quý trọng mạng sống. Đầu óc trống rỗng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột khiến cô ấy giật mình. Là điện thoại của Ôn Đào. "Cô em chồng, tớ giúp cậu nghe điện thoại nhé." Hồ Châu nói với Ôn Đào đang say mèm, rồi lấy điện thoại từ trong túi cô ấy. Không ngờ màn hình điện thoại quá sáng, lập tức làm cô ấy chói mắt, Hồ Châu kêu lên một tiếng, chưa kịp nhìn xem ai gọi, đã ném điện thoại cho cậu con trai đi cùng, nhờ cậu ta nghe giúp. Cậu con trai nhìn tên người gọi: "Thầy giáo Trần? Hình như là thầy giáo của cô em chồng gọi, có nên nghe không?" Hồ Châu ngáp một cái nói: "Nghe đi, có thể có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy, thầy giáo gọi thì có gì mà không nghe được chữ, cậu nghĩ là Hạ Minh Hy à, mỗi lần chồng cô ấy gọi điện thì cứ như đối phó với kẻ thù vậy." Nghĩ đến đây, không biết Hạ Minh Hy thế nào rồi. Là bạn thân, cô ấy vẫn rất hy vọng Hạ Minh Hy có thể mạnh mẽ lên. Ba ruột không trông cậy được, chồng lại không có tình cảm, tốt nhất là tự mình xông pha làm nên sự nghiệp. - Hạ Minh Hy ra khỏi quán bar, không đi về bãi đậu xe mà đi lang thang trên đường. Cô vốn lái xe đến, thực ra lúc này chỉ cần gọi tài xế là được, nhưng cô không gọi, vì cô muốn xem Ôn Lễ đi theo mình rốt cuộc là muốn làm gì. Trời đã hoàn toàn tối, đèn đường hai bên lần lượt bật sáng, vì hầu hết sự chú ý đều dồn về phía sau, lại thêm uống rượu, Hạ Minh Hy mất tập trung, suýt nữa thì va vào người đi ngược chiều. Ngay khi sắp va phải người đi đường, một lực kéo cô lại. Hạ Minh Hy loạng choạng một chút, không đụng vào người đi đường, mà lại đụng vào người kéo mình từ phía sau. Gáy cô đập vào ngực người đó, đầu vừa vặn chạm vào cằm anh. Cảm giác ở ngực rất tốt, nhưng cằm lại rất cứng, lực độ không nặng không nhẹ, Hạ Minh Hy cố ý kêu lên một tiếng, xoay người lại không hài lòng đẩy người đó một cái. “Anh có biết đi đường không đấy?” Người đàn ông không trách móc cô về hành động đổi trắng thay đen, mà nhẹ nhàng nói: “Đi đường cẩn thận.” “Câu này anh nên tự nói với mình thì hơn.” Hạ Minh Hy bực bội liếc nhìn anh một cái, rồi quay đầu tiếp tục bước đi, vẫn cái dáng vẻ mỗi khi đi được vài bước là lại loạng choạng một chút. Nhìn đôi giày cao gót nguy hiểm trên chân cô, Ôn Lễ cuối cùng cũng thở dài một hơi. Với lợi thế chiều cao, anh bước lên vài bước, dễ dàng đuổi kịp Hạ Minh Hy. “Em đi đâu, tôi đưa em đi.” “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh.” Nói xong, cô lại tiếp tục bước đi, nhanh chóng bị Ôn Lễ nắm lấy cổ tay. Trên phố lớn bị lạnh nhạt mấy lần liên tiếp, cảm xúc của người đàn ông vẫn rất ổn định, giọng nói trầm thấp, kiên nhẫn nói với cô. “Bây giờ trời đã tối rồi, một mình em đi không an toàn.” “Xin hỏi tôi có an toàn hay không thì liên quan gì đến anh?” Hạ Minh Hy nhếch môi, nói xong thì cố gắng hất tay anh ra, lắc lư vài cái mà vẫn không thoát được, cô trực tiếp nổi giận, ngẩng đầu nhìn anh, miệng cảnh cáo: “Anh mà không buông tôi ra thì tôi sẽ hét lên đấy, đến lúc đó anh bị coi là tên lưu manh đang quấy rối thì đừng trách tôi.” Ôn Lễ cuối cùng cũng cau mày. Lợi dụng lúc anh thả lỏng tay, Hạ Minh Hy quay đầu bỏ chạy, không nhìn đường, cũng không quan tâm phía trước là gì. Cho đến khi đâm vào cây xanh bên đường, mọi thứ đều đã quá muộn, Hạ Minh Hy đau đớn kêu lên một tiếng, đau đến mức ngồi thụp xuống đất. Người đi đường đối diện từ từ bước qua cô, cúi đầu nhìn thoáng qua, biết ngay lại là một cô gái mơ mơ màng màng không nhìn đường, đầu đập vào cây. Để cô đi một mình quả thật là không an toàn. “……” Ôn Lễ đã không biết phải nói gì nữa, anh đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, chiếc áo khoác dài quét xuống đất, anh nhất thời cũng không để ý, đưa tay kéo cái tay đang ôm đầu của cô ra. “Để tôi xem nào.” Cú va chạm này tuy đau, nhưng cũng làm tỉnh bớt cơn say, Hạ Minh Hy thất thần cúi mắt, để mặc Ôn Lễ đỡ cô dậy, đưa cô sang một bên, cẩn thận quan sát chỗ bị đập. Vùng trán ở chỗ đó đỏ một mảng, nhưng không có vết thương ngoài da. Ôn Lễ thu lại ánh mắt, nhìn quanh một vòng, không thấy biển hiệu của hiệu thuốc nào cả. “Đi thôi, tôi đưa em đi tìm hiệu thuốc mua ít thuốc.” Mặc dù trán đau muốn chết, nhưng Hạ Minh Hy vẫn nhớ mối thù với Ôn Lễ, Ôn Lễ vừa nắm lấy cổ tay cô định dẫn đi, cô đã lập tức hất ra ngay. Ôn Lễ cau mày, nhưng cúi đầu thấy vẻ mặt cứng đầu của cô, chỉ có vùng trán bị đỏ một mảng, anh bất đắc dĩ, đành phải nhẹ nhàng nói với cô: “Em muốn giận thì cũng đợi tôi bôi thuốc cho em xong rồi hãy giận, có được không?” “Tại sao chứ, tôi muốn giận lúc nào thì giận lúc đó, còn phải bàn với anh sao?” Hạ Minh Hy đáp trả, “Với lại, chẳng phải anh nói sau này không quản tôi nữa sao? Vậy sao bây giờ lại ở trên phố kéo tôi qua kéo tôi lại thế này?” Người đàn ông bình thường rất đứng đắn bị cô nói đến ngẩn ra, sắc mặt có phần xấu hổ. Đúng là có chút lôi kéo thật. Nhưng bây giờ nam nữ trẻ tuổi đã thoải mái hơn, chuyện này cũng thường thấy, người đi đường nhiều lắm cũng chỉ liếc một cái, chỉ nghĩ là đôi tình nhân cãi nhau, không để ý nhiều. Ôn Lễ nhất thời không nói gì, Hạ Minh Hy tiếp tục mắng: “Thầy giáo Ôn, làm thầy phải biết làm gương, phải giữ lời, đã nói ra thì phải làm được, đừng để mấy hôm trước còn nói không quản tôi nữa, bảo tôi đừng chơi với em gái anh, bây giờ lại dẫn em gái anh đến quán bar. Còn tôi đâu có yếu đuối thế, dù tôi có thật sự yếu đuối, chỗ bị đập chảy máu mưng mủ hay để lại sẹo, tôi cũng tự có tay bôi thuốc, không cần phiền đến anh.” Nói xong, Hạ Minh Hy tự khen mình một câu xuất sắc trong lòng. Bị nói một trận, Ôn Lễ cũng không giận, khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng chút bất lực. “Minh Hy.” Hạ Minh Hy lạnh lùng đáp: “Gọi ba anh làm gì?” Ôn Lễ cau mày, lại gọi cả tên họ cô: “Hạ Minh Hy.” “……” Hạ Minh Hy vô thức căng thẳng một chút, nhưng nhanh chóng nhận ra chỉ là bị gọi đầy đủ tên thôi mà, mình chẳng có gì phải sợ cả. Cô lập tức ưỡn ngực, quay mặt đi, nói rất cứng cỏi: “Có việc thì nói, không có thì đừng làm phiền.” Ôn Lễ: “Xin lỗi.” Hạ Minh Hy sững người. Lời xin lỗi đến quá nhanh, cô ngược lại có chút không kịp phản ứng. Ngừng lại một chút, cô nghe anh nói tiếp: “Trước đây nói những lời nặng nề với em, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi em.”