Hạ Minh Hy cảm thấy mình quá dễ dãi rồi. Rõ ràng giây trước cô còn rất lý lẽ, nghĩ rằng dù Ôn Lễ có đến tìm, cô cũng sẽ không dễ dàng cho anh đường lui, nhất định phải cho anh nếm mùi vài ngày. Nhưng giây tiếp theo cô lại nói: “... Ồ, anh biết là tốt rồi.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đứng lặng vài giây, thấy cô không nói thêm gì nữa, Ôn Lễ hỏi: “Đau không? Trán ấy.” “... Nói thừa, có bản lĩnh thì anh thử đâm vào xem.” Mười câu nói chín câu đều có châm biếm, nhưng ai bảo cô sai trước, cô có hung dữ một chút cũng không sao. Ôn Lễ bật cười: “Tôi đâu có ngốc như ai đó.” Ý chỉ rõ ràng, Hạ Minh Hy tức giận kêu lên, trừng mắt nhìn anh. “Đi thôi, xem xung quanh đây có tiệm thuốc nào không, xử lý cho em trước đã.” Ôn Lễ bỗng dừng lại, tự nhiên nắm lấy cổ tay cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hạ Minh Hy đi theo anh vài bước, cúi đầu nhìn nơi hai bàn tay tiếp xúc, ngón tay của Ôn Lễ rất dài, bàn tay cũng lớn, nắm lấy cổ tay cô còn dư nhiều chỗ, chỉ cần nắm thêm một chút nữa là đến tay cô. Cô co ngón tay lại, không hiểu sao anh không nắm tay cô luôn, mà lại nắm cổ tay cô như dẫn trẻ con đi vậy. Tất nhiên Hạ Minh Hy không thể hỏi điều này, thu hồi ánh mắt, đôi mắt cô dừng lại nơi đường viền vai của anh trong chiếc áo khoác dày, rồi lại nhìn vào gáy của anh. Hóa ra tóc ở sau gáy và hai bên thái dương của anh đều được cắt tỉa gọn gàng, thảo nào bình thường trông anh rất sạch sẽ ngăn nắp. Không biết chạm vào có cảm giác nhọn nhọn không. Hạ Minh Hy rất ít khi để ý đến những chi tiết nhỏ của đàn ông, nhưng ít nhất đến hiện tại, thói quen sinh hoạt và gu thẩm mỹ của Ôn Lễ đều rất tốt. Cô rất hài lòng. Gần đó có một tiệm thuốc, Ôn Lễ theo gợi ý của chủ tiệm mua thuốc bôi ngoài cho Hạ Minh Hy, sau đó dẫn cô ngồi ở cửa tiệm, chuẩn bị bôi thuốc cho cô. Trán của Hạ Minh Hy nổi lên một cục u, Ôn Lễ vừa chạm vào, cô lập tức phản xạ đau đớn tránh ra. “Bôi thuốc, đừng động..." Ôn Lễ nói, “nếu không ngày mai trán em sẽ tím bầm.” Câu này rất hiệu quả, Hạ Minh Hy không muốn phải mang một cái trán tím bầm ra ngoài, lập tức không động đậy. Để tránh tóc dính vào thuốc mỡ, anh nhẹ nhàng vén tóc mái của cô lên. Động tác của anh rất nhẹ, cọ qua tóc làm da đầu cô tê dại. Ngay sau đó, ngón tay anh bôi thuốc mỡ từ từ xoa lên cục u trên trán cô. Dù vẫn rất đau, nhưng Hạ Minh Hy cảm nhận được anh đang cố gắng nhẹ nhàng. Điều này làm cô không tự chủ được mà rung động, nghĩ rằng đau thì cứ đau đi. Ở nơi chân tóc của Hạ Minh Hy có những sợi tóc nhỏ ngắn, mềm, không giống tóc, mà giống lông tơ của trẻ con. Cô cúi đầu, vì nhịn đau mà lông mi chớp chớp, lông mày lúc nhíu lúc giãn, Ôn Lễ không nói gì, chỉ nhanh chóng bôi thuốc cho cô. Thuốc bôi xong, anh còn thổi lên cục u của cô. Hơi thở ấy như làn tiên khí, khiến Hạ Minh Hy rùng mình, Ôn Lễ hỏi: “Đau lắm hả?” Hạ Minh Hy nhỏ giọng nói: “Thích lắm.” Ôn Lễ nhất thời không nói gì. Hạ Minh Hy lại yêu cầu: “Anh thổi thêm hai cái nữa đi.” Ôn Lễ bật cười nhướng mày, nhưng vẫn nghe lời cô, thổi thêm hai cái. Sau hai hơi thổi nhẹ trên trán, Hạ Minh Hy như bị nghiện, nhưng Ôn Lễ không chiều theo, yên lặng thu dọn thuốc mỡ. Thấy anh không làm nữa, Hạ Minh Hy nheo mắt, không hài lòng nhìn anh. Ôn Lễ tất nhiên cũng thấy, lắc đầu đứng dậy, đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ. “Được rồi, đừng trừng nữa, thổi nữa là bị cảm đấy.” Hạ Minh Hy hừ một tiếng. “Chuyện cười lạnh lùng thật.” Thuốc đã bôi xong, Ôn Lễ cầm túi thuốc định đưa Hạ Minh Hy về nhà. Xe đậu ở quán bar bên kia, phải đi bộ quay lại, trải qua chuyện này, Hạ Minh Hy vốn không uống đến say mèm. Giờ rượu cũng đã tỉnh bảy tám phần, nhưng đi đường vẫn còn hơi lâng lâng. Để tránh cô lại đụng phải gì đó, Ôn Lễ bảo cô đi phía trước. Tuy nhiên, đôi giày cao gót mảnh của cô trông có vẻ sắp đến hồi hỏng rồi. Ôn Lễ thực sự không thể giương mắt bỏ qua, đành gọi cô lại: “Minh Hy.” Hạ Minh Hy quay đầu: “Gì thế?” Anh đưa túi giấy cho cô, trong ánh mắt bối rối của cô, bước đến trước mặt cô, thân hình cao lớn nửa quỳ xuống. “Để tôi cõng em đi.” - Lần cuối Hạ Minh Hy được ai đó cõng trên lưng đã không biết từ bao giờ rồi. Cô đặt tay lên hai bên vai của anh, lưng thẳng lên, cố gắng không để cơ thể mình chạm vào lưng anh. Cố gắng như thế này, người cõng như Ôn Lễ không nhận ra mới lạ. Không hiểu tại sao cô luôn cố gắng ở những chỗ kỳ lạ, Ôn Lễ thấy buồn cười, không nhịn được hỏi: “Minh Hy, em làm thế này không mệt sao?” Hạ Minh Hy giả ngốc: “Hả?” “Dựa vào tôi đi, như vậy cả hai chúng ta đều thoải mái hơn.” Do dự vài giây, Hạ Minh Hy từ chối: “Không.” Ôn Lễ cũng không ép, chỉ nhắc nhở: “Vậy em đừng ngả ra sau, nếu ngả ra sau rơi xuống tôi không đảm bảo sẽ đỡ được em đâu.” Hạ Minh Hy theo phản xạ tưởng tượng cảnh mình ngả quá ra sau mà rơi từ lưng anh xuống. “... Được rồi, vậy tôi sẽ dựa vào anh, anh không được nghĩ lung tung đấy.” Cô nói nhỏ. Ôn Lễ không hiểu: “Anh nghĩ lung tung gì?” Hạ Minh Hy không nói nữa, cẩn thận dựa vào lưng anh, trao hết trọng lượng cơ thể mình cho anh. Quả nhiên như vậy thoải mái hơn nhiều, Ôn Lễ hơi điều chỉnh để cô ngồi vững hơn, rồi tiếp tục đi về phía trước. Mặc dù dựa vào như thế này rất ấm áp, nhưng mùi hương trầm ổn của áo khoác anh cũng trọn vẹn lọt vào mũi cô. Hạ Minh Hy cảm thấy mình sắp suy nghĩ lung tung rồi, để chuyển hướng chú ý, cô hỏi trước Ôn Lễ: “Anh không nghĩ lung tung đấy chứ?” “...” Ôn Lễ thực sự không biết nói gì, thở dài, “Cậu xin cô chủ Hạ cho một gợi ý, nói cho tôi biết tôi có thể nghĩ lung tung gì.” “Anh đừng giả vờ nữa, tôi biết rõ tính đàn ông các anh..." Hạ Minh Hy hừ một tiếng nói, “lúc này không phải các anh thích nhất là con gái dựa vào mình sao? Như vậy có thể cảm nhận được cái đó của con gái...” Trước khi Hạ Minh Hy nói, Ôn Lễ thực sự không nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ cô nhắc nhở, anh không thể không nghĩ đến. Toàn bộ trọng lượng cơ thể Hạ Minh Hy đều đè lên người anh, anh có cảm giác, tự nhiên cũng cảm nhận được hai cái gì đó áp vào lưng mình. Vì thế không thể tránh khỏi dòng suy nghĩ về cảnh tượng ngày hôm đó trong phòng cô. Dù trên người có mặc đồ, nhưng có thể tưởng tượng được nửa ẩn dưới cổ áo không thấy đâu, và nửa còn không cần tưởng tượng cũng có thể nhìn thấy lộ bên ngoài tròn trịa. “...” Ôn Lễ nhắm mắt lại, tay nắm ở sau đùi cô bất giác co lại. “Á à, quả nhiên anh nghĩ lung tung rồi đúng không!” Hạ Minh Hy hét lên, “Anh nói muốn cõng tôi có phải vì mục đích này không? Anh muốn tôi dựa vào anh, rồi anh có thể lợi dụng tôi!” Trên đường đi có không ít người qua lại, dù không biết họ đang nói gì, nhưng Ôn Lễ vẫn bị cô làm cho hơi khó xử, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Anh dừng bước, cúi người, đặt Hạ Minh Hy xuống. Hạ Minh Hy suýt chút nữa không đứng vững, trẹo cả chân, phải bám vào cánh tay Ôn Lễ mới giữ được thăng bằng. “Anh làm gì vậy, ít nhất cũng phải nói trước một tiếng chứ!” Hạ Minh Hy trách móc. Ôn Lễ bình tĩnh đáp: “Không tin tưởng đàn ông như vậy, tự mình đi đi.” Hạ Minh Hy không chịu thua, nói: “Sao? Bị tôi vạch trần rồi thấy chột dạ à?” Ôn Lễ không rõ ý đồ mà cười nhẹ: “Minh Hy, đến bây giờ mới nghĩ đến việc đề phòng tôi, có phải là hơi muộn rồi không.” Hạ Minh Hy nhíu mày: “Ý anh là gì?” "Những thứ đẹp đẽ của em đã sớm bị tôi nhìn thấy rồi, em đã quên rồi sao?" Ôn Lễ nhìn xuống cô, nhướng mày, ánh mắt nghiêm túc bỗng trở nên trêu chọc, lướt qua ngực cô một cách không đứng đắn. Anh hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Lúc đó em còn không mặc nội y nữa mà.” “...” Hạ Minh Hy nghiến răng: “Ôn Lễ! Tôi sẽ giết anh!” Cô giơ tay muốn đánh anh, Ôn Lễ nhíu mày, nhìn xung quanh thấy vẫn còn nhiều người qua lại, anh cảnh cáo cô đừng làm loạn, nhưng không có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt cô trong lòng. Hạ Minh Hy vẫn vùng vẫy trong vòng tay anh, anh phạt cô bằng cách véo nhẹ mũi cô đang thở phì phò. “Lúc nên xấu hổ thì chẳng thấy em xấu hổ gì, bây giờ chỉ cõng một chút, ngoài đường có bao nhiêu người nhìn, lại làm ầm lên.” Hạ Minh Hy không phục hỏi: “Vậy anh thực sự không nghĩ lung tung chứ?” Ôn Lễ thở dài: “Không, ngoài đường toàn người, tôi có thể nghĩ gì được.” Hạ Minh Hy hừ một tiếng. Một lúc sau cô lại vặn vẹo cơ thể, cuối cùng thỏa hiệp: “Được rồi, tôi sẽ tạm tin anh, anh thả tôi ra đi.” Lúc này, thực ra chỗ đỗ xe cũng không xa lắm, nếu không có màn làm loạn vừa rồi, họ đã ngồi trong xe rồi. Ôn Lễ: “Đi thôi.” Hạ Minh Hy đưa mắt nhìn chỗ đỗ xe cách đó không xa, không nhúc nhích, nhìn anh mà không nói gì. Ôn Lễ hỏi có chuyện gì, cô lườm một cái, rồi bỏ đi nhanh về phía trước. “Không có gì, tôi tự đi.” Đi được hai bước đã bị kéo lại từ phía sau. Ôn Lễ nhìn cô bất lực, cuối cùng cũng chịu nửa quỳ xuống lần nữa. “Không được gây sự nữa, lên đi.” Hạ Minh Hy nhướng mày, trong lòng cười thầm đầy đắc ý. - Cuối cùng họ cũng ngồi vào xe, chuẩn bị đi, Hạ Minh Hy chợt nhớ Ôn Đào vẫn còn ở quán bar, bèn hỏi Ôn Lễ có nên đón cô ấy cùng không. Ôn Lễ gật đầu, gọi điện cho Ôn Đào. Nhưng người nghe điện thoại lại là Trần Thanh Lê. Ôn Lễ hỏi: “Ôn Đào đâu?” “Uống say rồi, bạn cô ấy đưa về trường rồi, giờ đang ở với tôi..." Ngừng lại một chút, Trần Thanh Lê hỏi, “Khi nào cậu về trường, tôi sẽ giao cô ấy cho cậu.” Vừa nghe Ôn Đào uống rượu, lại còn uống quá nhiều, Ôn Lễ nhíu mày, lập tức gõ nhẹ lên đầu Hạ Minh Hy. Hạ Minh Hy không hiểu, ôm đầu ấm ức: “Sao lại đánh tôi nữa!” Ôn Lễ lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này uống ít rượu đi, cũng đừng kéo Ôn Đào uống theo.” Hạ Minh Hy làm mặt oan uổng biểu tình: “Tôi có kéo cô ấy uống rượu đâu, mỗi lần đều gọi đồ uống cho cô ấy!” Nhưng ngay lập tức cô nghĩ đến gì đó, nghiến răng nói: “Tôi biết rồi, chắc chắn Hồ Trư Trư và mấy tên đàn ông kia đã lừa cô ấy uống rượu!” Nói xong thì lục tìm điện thoại trong túi, định gọi cho Hồ Châu để hỏi tội. Đầu dây bên kia Trần Thanh Lê vẫn đang chờ câu trả lời của Ôn Lễ, nghe thấy động tĩnh thì hỏi: “Cậu đang ở cùng Minh Hy à?” Ôn Lễ mới nói: “Ừ, cô ấy cũng uống không ít, tôi đưa cô ấy về nhà trước, phiền cậu chăm sóc giúp Ôn Đào giúp tôi một chút nhé.” Đầu dây bên kia im lặng một lát. Ôn Lễ hỏi: “Không tiện à?” “... Không có.” Trần Thanh Lê nói, “Tôi sẽ đưa cô ấy về ký túc xá.” Ôn Lễ cảm ơn rồi cúp máy. Lúc này Hạ Minh Hy cũng đã gọi được cho Hồ Châu, để chứng minh mình vô tội, cô cố ý bật loa ngoài, Hồ Châu vừa nói “A lô” thì cô đã bắt đầu hỏi tội. “Hồ Châu, không phải tớ đã dặn cậu không được để Ôn Đào uống rượu sao? Nói, ai ép cô ấy uống, dám chuốc rượu em chồng tớ, người đó không muốn sống ở thành phố Lư nữa rồi à.” Hạ Minh Hy lặng lẽ nhìn mắt Ôn Lễ, thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ đứng im lặng xem cô diễn. Hạ Minh Hy nuốt nước bọt, tiếp tục: “Chẳng lẽ cậu không biết Ôn Lễ cưng chiều em gái thế nào sao? Tớ đã dặn cậu phải chăm sóc tốt cho Ôn Đào, vậy mà cậu lại làm trái lời, cậu, cậu muốn phá hoại tình cảm chị em dâu giữa tớ và Ôn Đào, tiện thể làm rạn nứt mối quan hệ giữa tớ và Ôn Lễ phải không?” Hồ Châu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Minh Hy mắng đến ngơ ngác. Nhưng cô ấy đã nhanh chóng nắm bắt được tinh hoa trong lời dài dòng của Hạ Minh Hy, phản bác lại đầy uất ức. “Hạ Minh Hy, cậu xem nhiều phim gia đình quá rồi phải không? Tớ ăn no rỗi hơi muốn phá hoại mối quan hệ giữa cậu và chồng cậu làm gì chứ? Hơn nữa, hai người vốn dĩ đâu có tình cảm gì, cưới nhau hai năm còn chưa ngủ chung giường, thậm chí còn không bằng bạn tình, có gì mà phá hoại hả?” Hạ Minh Hy: “...” Cưới nhau hai năm, còn không bằng bạn tình. Ôn Lễ cau mày.