LÀM SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CÔ ẤY ĐƯỢC

Nhìn dáng anh cúi đầu khom lưng, Hạ Minh Hy mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. “Tôi đợi anh lâu lắm đó.” Nhìn anh cúi đầu, cô bất ngờ nói. Khi nói câu này, giọng cô rất nhỏ, đủ để người đàn ông trước mặt nghe thấy, mang theo chút oán trách, còn có cả sự nũng nịu mà ngay cả cô cũng không nhận ra.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Động tác tay ngừng lại, Ôn Lễ đưa tay lên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, sao không gọi điện cho tôi?” Hạ Minh Hy bĩu môi: “Tôi gọi rồi nhưng không ai nghe máy.” Ôn Lễ lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện điện thoại không biết đã hết pin từ khi nào. Hạ Minh Hy cũng nhìn thấy, hóa ra là hết pin nên không nhận được cuộc gọi. Thôi được, vậy thì bỏ qua. “Buổi chiều anh đi đâu mà không biết điện thoại hết pin thế?” “Tôi ở bệnh viện..." Ôn Lễ vừa nói, vừa lấy chìa khóa mở cửa, “Có một sinh viên bị tai nạn, gia đình không ở thành phố Lư.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hạ Minh Hy hỏi: “Sinh viên của anh à?” Ôn Lễ ừ một tiếng, rồi hỏi cô: “Sao không nhờ giáo viên cuối cùng đi về đưa chìa khóa cho em vào phòng đợi?” “Tôi không muốn..." Hạ Minh Hy vội lắc đầu, “Nhỡ các anh mất gì lại đổ trách nhiệm lên tôi thì sao.” Ôn Lễ cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì, mở máy sưởi trong phòng. “Lạnh không?” Anh hỏi, “Lạnh thì để tôi lấy chăn cho em.” Chiếc áo khoác cashmere hai mặt trên người Hạ Minh Hy rất ấm, thêm nữa cô cũng đã quen với việc mặc hở tay hở chân, hồi ở nước ngoài mùa đông vẫn có thể mặc váy, nhưng cô vẫn mở miệng nói lạnh. Ôn Lễ bảo cô ngồi xuống, trước tiên lấy một chiếc chăn đưa cho cô, sau đó lại đi đến máy nước nóng rót nước nóng cho cô. Chăn rất mềm mại, Hạ Minh Hy vô thức đưa lên mũi ngửi ngửi. Ôn Lễ quay lại, thấy cô đang ngửi chăn, chưa kịp hỏi, Hạ Minh Hy đã lập tức đặt chăn xuống, cười tươi rói. “Chăn này có xịt nước hoa không? Thơm quá, không ngờ anh cũng tinh tế đấy chứ.” Không để lộ cảm xúc, Ôn Lễ nói: “Tinh tế là thầy giáo Vương, cái chăn này của thầy ấy.” Nụ cười trên mặt lập tức đông cứng, Hạ Minh Hy vội vàng đặt chăn xa một chút. Ôn Lễ đưa nước nóng cho cô. Nhìn chiếc cốc giữ nhiệt màu đen đơn điệu trên tay anh, Hạ Minh Hy không yên tâm hỏi: “Cái cốc này không phải cũng là của thầy giáo Vương đấy chứ?” “Là của tôi..." Ôn Lễ nói, “Tôi chưa từng dùng nó uống nước, yên tâm đi.” ... Thật ra có dùng qua cũng không sao, cô cũng không bận tâm. Không biết tại sao lại có chút thất vọng, Hạ Minh Hy ừm một tiếng, nhận lấy cốc nước. Ôn Lễ vừa định nói nước có thể hơi nóng, ý muốn cô cầm trước để ấm tay, chưa kịp nói thì Hạ Minh Hy đã vội vàng uống một ngụm. Ào một tiếng, cốc giữ nhiệt rơi mạnh xuống đất, Hạ Minh Hy bị bỏng nhảy dựng lên từ chỗ ngồi. Hạ Minh Hy lè lưỡi, giận dữ nhìn chằm chằm vào Ôn Lễ. “Á á á á á? Á á á á á!” Ôn Lễ không hiểu cô đang nói gì, nhưng từ biểu cảm của cô có thể đoán được, chắc chắn không phải là điều tốt đẹp gì. Không để ý xem cô nói gì, Ôn Lễ vội vàng kiểm tra lưỡi của cô. Hạ Minh Hy bị nâng cằm lên, đang thắc mắc anh định làm gì thì nghe anh nói: “Thè lưỡi ra thêm chút nữa, để tôi xem nào.” Lưỡi cô đơ ra, chớp mắt nhìn người đàn ông gần ngay trước mặt, ánh mắt anh dán chặt vào lưỡi của cô, trong khi cằm cô nhẹ nhàng bị anh nắm trong tay. “...” Lưỡi cứ thè ra như thế, mặt Hạ Minh Hy dần dần nóng lên, theo phản xạ mà muốn rụt lưỡi lại. Chiếc lưỡi hồng hồng dưới ánh mắt của người đàn ông bất an mà rụt rè chuyển động, Ôn Lễ nhíu mày, cổ họng bất chợt căng chặt, buông cằm cô đồng thời nhanh chóng rời ánh mắt đi. May mà để không làm cô bỏng tay, anh đã pha thêm chút nước lạnh, lưỡi trông không có vấn đề gì lớn, chắc sẽ không bị phồng rộp, chỉ có vòng môi hơi đỏ. Ôn Lễ nhẹ ho một tiếng, đứng dậy rót thêm ít nước lạnh, tiện tay rút một tờ giấy nhúng nước, bảo cô tạm thời đắp lên môi. Anh nói: “Ấn lên đã.” Hạ Minh Hy gật đầu, ngoan ngoãn giữ giấy trên môi. Đột nhiên không ai nói gì, trong văn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh, nhìn cô một lúc, Ôn Lễ phá vỡ sự im lặng, chậm rãi hỏi: “Hôm nay em tìm tôi có việc gì thế?” Theo lời nhắc của anh, Hạ Minh Hy mới nhớ ra, giấy vẫn đắp trên môi, nói hơi ngọng nghịu: “Là về bài kiểm tra giữa kỳ, có chút thắc mắc cần hỏi anh.” Nói xong, cô vội vàng lấy sách ra từ chiếc túi da hồng của mình. Chỉ vì bài kiểm tra giữa kỳ, mà cô đã đợi anh cả buổi chiều sao? Ôn Lễ thở dài, nói: “Thật ra em hoàn toàn có thể tìm các giáo viên khác mà.” Hạ Minh Hy không biết nên nói thế nào, không thể nói thẳng với anh rằng cô sợ làm các giáo viên khác tức giận nên mới tìm anh được. “Nhưng tôi không muốn tìm các giáo viên khác, tôi chỉ muốn tìm anh thôi.” Cô chớp chớp mắt nói. Ôn Lễ ngẩn người, giọng nói càng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng hơn. “Các giáo viên khác dạy lâu hơn tôi, lý thuyết cũng chuyên môn hơn nhiều..." Anh nói, “Chỉ vì chuyện này mà ngồi đợi ở cửa, em tự nghĩ xem có cần thiết không.” Cô tất nhiên biết là không cần thiết, nhưng đôi khi hứng thú nổi lên, sẽ làm những việc kỳ quặc vô lý. Cô đã đợi anh cả buổi chiều, thậm chí chờ đến khi các giáo viên khác tan làm vẫn chưa đi, ngồi ở cửa tiếp tục đợi anh, thật ra cũng không cảm thấy ấm ức gì nhiều, điều kiện tiên quyết là anh phải biết cô đã dành bao nhiêu thời gian và công sức để đợi anh. Bây giờ anh biết rồi, không những không nói vài lời hay ho để an ủi cô, ngược lại còn nói cô không cần thiết. Đây là lý gì chứ? Hạ Minh Hy có chút tức giận, ném mạnh tờ giấy đi, bĩu đôi môi còn đỏ mà trách anh: “Anh còn dám nói tôi? Anh bảo tôi đến trường để ghi chú trọng tâm, tôi cũng đã đến, anh bảo tôi chuẩn bị kiểm tra giữa kỳ, tôi cũng đã nghe lời chuẩn bị, tôi đợi anh cả buổi chiều không liên lạc được, người khác đều đã đi hết, tôi vẫn đợi anh, tôi rộng lượng không so đo lãng phí thời gian của tôi, anh lại trách tôi sao?” Vẫn là miệng lưỡi sắc bén như mọi khi, chỉ có điều hơi ngọng, nghe thật sự rất buồn cười. “Thôi được rồi, không tìm anh nữa, ngày mai tôi sẽ tìm giáo viên khác.” Nói xong, cô giận dỗi nhét sách vào túi, bước chân rời đi, mái tóc dài tung bay, trong bước đi đầy tức giận, đôi bốt nhỏ gót thô dẫm mạnh xuống sàn tạo ra âm thanh lớn. Ôn Lễ bị lời cô nói làm cho ngơ ngác, không biết sao đột nhiên lại giận dỗi, nhưng vẫn lập tức đuổi theo, khi cô vừa định bước ra khỏi văn phòng thì anh giữ chặt tay cô lại. Hạ Minh Hy bị anh giữ tay, giật hai cái không ra, môi mím chặt không nói lời nào. “Tôi không có ý trách em.” Ôn Lễ nhẹ nhàng nói. Hạ Minh Hy vẫn không nói gì, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn cô mặt căng thẳng như vậy, Ôn Lễ mở miệng, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Tiếng cười này làm cho sự tức giận của Hạ Minh Hy tăng thêm mấy phần. Cô hét lên: “Anh cười cái gì chứ?” Ôn Lễ lập tức ngừng cười, giọng nói dịu dàng: “Em sẵn lòng chuẩn bị bài kiểm tra giữa kỳ, tôi tất nhiên rất vui, không có ý trách em, tôi chỉ lo trời lạnh như vậy, em đợi ở cửa, nếu bị cảm lạnh thì làm sao?” “Tôi không yếu đuối như vậy.” Hạ Minh Hy bĩu môi, cứng nhắc nói. Ôn Lễ hỏi lại: “Vậy ai trước đây nói với tôi là cơ thể không tốt, bị cảm cúm phải ở nhà dưỡng mấy tuần liền vậy?” Hạ Minh Hy nhất thời nghẹn lời, không ngờ anh lại lôi chuyện cũ ra, nhưng cô không phải là người dễ dàng nhận thua, nhanh chóng lý luận lại một cách tự tin: "Tôi chỉ giả vờ để không phải đến trường học thôi, anh không nhìn ra sao?" Ôn Lễ lập tức bật cười, đưa tay đẩy nhẹ trán cô, nói: "Lừa người mà còn dám nói lý lẽ như thế hả." Hạ Minh Hy không hài lòng nói: "Anh đừng có chạm vào trán tôi, phấn nền của tôi bị anh làm trôi hết rồi, mua mất mấy nghìn tệ đó, mỗi lần anh chạm là mất một trăm tệ rồi." Dù nói vậy nhưng Hạ Minh Hy không hề bận tâm về phấn nền, cô nói như vậy chỉ vì không muốn Ôn Lễ lúc nào cũng động chạm vào cô, luôn có cảm giác anh coi cô như đứa trẻ vậy. Ôn Lễ tất nhiên là biết cô là người như thế nào, cô công chúa nhỏ lúc nào cũng tiêu tiền như nước, thường mặc áo khoác giới hạn của sàn diễn ngồi chơi bụi, đâu có bận tâm gì đến một trăm tệ đó. Không vạch trần cô, anh chỉ nói: "Nếu thật sự trôi hết, tôi sẽ mua cho em một lọ mới, được không?" "......" Im lặng vài giây, Hạ Minh Hy lại nói: "Vậy còn quần áo và túi của tôi bị bẩn vì chờ anh, thì sao đây?" "Tôi sẽ mua mới cho em..." Ôn Lễ nói thẳng. Hạ Minh Hy cố tình gây khó dễ: "Đều là hàng giới hạn của sàn diễn, không mua được nữa đâu." "Vậy thì tôi sẽ mua cho em bộ giới hạn của năm sau." Hạ Minh Hy vẫn còn chưa phục, nhỏ giọng nói: "Tôi không cần anh mua cho tôi, tôi có tiền mà." Ôn Lễ nhướng mày: "Thật sự không cần tôi mua sao?" Đợi một lát, Hạ Minh Hy bĩu môi nói: "...... Tôi không yêu cầu anh mua, nhưng mà...... đồ miễn phí đến tay mà không nhận cũng phí." Ôn Lễ bật cười. "Thôi được rồi, đừng giận nữa, ngồi xuống đi, có gì em cứ hỏi, tôi sẽ không giấu diếm gì." Hạ Minh Hy dễ nóng giận mà cũng dễ nguôi, vả lại cô vốn dĩ không thực sự giận, thay vì nói giận, nên nói là đang làm nũng với anh thì đúng hơn. Nghe giọng nói kiên nhẫn của anh, cô nén cảm giác vui mừng, cắt ngang: "Không phải anh bảo tôi đi tìm giáo viên khác sao, sao giờ lại bảo tôi hỏi anh hả?" Tưởng rằng Ôn Lễ sẽ dỗ dành cô thêm vài câu, ai ngờ anh nhìn cô cười, chậm rãi hỏi ngược lại: "Không phải em nói chỉ muốn tìm tôi sao?" "......" Bị chính lời nói của mình đâm trúng, Hạ Minh Hy cuối cùng cũng thôi làm mình làm mẩy, ngoan ngoãn để anh kéo ngồi xuống. Sau một hồi lằng nhằng, cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính. Các giáo viên khác vì nể mặt thầy giáo Ôn nên đã đánh dấu rất chi tiết các điểm quan trọng cho Hạ Minh Hy, sợ rằng cô sẽ trượt kỳ thi giữa kỳ. Ôn Lễ nhìn những điểm quan trọng mà các giáo viên khác đã đánh dấu trong sách và đề cương luận văn không mấy khó khăn, hỏi cô: "Em có vấn đề ở đâu?" Hạ Minh Hy nói: "Ở đâu cũng có vấn đề." "Cụ thể là ở đâu." "Không có cụ thể, mà là tất cả..." Hạ Minh Hy nói, "Tất cả những thứ này, tôi đều không hiểu gì cả." Ôn Lễ im lặng. Hạ Minh Hy nói: "Sao anh tự dưng không nói gì nữa thế?" Thở dài một tiếng, Ôn Lễ không trả lời cô, trả lại sách cho cô, lấy cặp tài liệu, khóa ngăn kéo lại. "Đi thôi, tôi đưa em về nhà trước." Hạ Minh Hy ái ngại nói: "Vậy còn mấy điểm quan trọng này thì sao? Anh không quan tâm tôi nữa à?" "Về nhà trước đã..." Ôn Lễ giọng điệu bình tĩnh, "Nếu giảng cho em ở đây, thì hôm nay chắc phải ở đây qua đêm mất." Mặc dù giọng điệu anh nghe rất bình thản, nhưng Hạ Minh Hy lại cảm thấy như bị chế giễu. Nhưng nghĩ lại, có lẽ cũng không phải là chế giễu. Với trình độ văn hóa kém cỏi của cô, những gì Ôn Lễ nói thực ra cũng không sai. Trước khi về nhà, Hạ Minh Hy gọi điện cho dì giúp việc, bảo bà ấy chuẩn bị bữa tối. Dì giúp việc ở đầu dây bên kia nói đã chuẩn bị xong từ lâu, vẫn đang đợi cô về. Hạ Minh Hy ừ một tiếng, nhìn người bên cạnh, rồi hỏi: "Chỉ làm cơm cho mình cháu thôi à?" "Đúng rồi..." Dì giúp việc nói, "Cô chủ không nói trước là sẽ dẫn bạn về ăn cơm mà." Hạ Minh Hy gãi đầu. "Chuyện đột xuất, cháu cũng không nghĩ đến, dì làm thêm một phần nữa cho cháu nhé." Dù là đột xuất dẫn người về nhà, nhưng dì giúp việc rất nhanh nhẹn, khi Hạ Minh Hy về đến nhà, thức ăn cho hai người đã chuẩn bị xong xuôi. Trong điện thoại Hạ Minh Hy không nói rõ là dẫn ai về, dì giúp việc mặc định là một người bạn nào đó của cô chủ, nhưng khi người đó về đến nhà, mới phát hiện ra cô chủ mang chồng về. Dù không sống ở đây, nhưng cậu Ôn cũng tính là một nửa chủ nhân của dì giúp việc, khi ăn cơm, dì giúp việc thăm dò hỏi cậu Ôn món ăn có hợp khẩu vị không, nếu không hợp thì lần sau bà ấy sẽ cố gắng cải thiện. May mắn là cậu Ôn không kén ăn, nói rất hợp khẩu vị, dì giúp việc an tâm thở phào, rồi hỏi tiếp anh thích ăn món gì, lần sau bà ấy sẽ làm. Hạ Minh Hy cắn đũa ngồi một bên không nói gì, trong lòng nghĩ có cần thiết không. Dù sao thì anh cũng không thường xuyên đến. ...... Nhưng mà nếu anh thường xuyên đến ăn, cô cũng không có ý kiến gì. Đối mặt với sự thăm dò của dì giúp việc, Ôn Lễ từ chối khéo: “Không cần phiền đâu, cháu cũng không thường xuyên đến, dì cứ làm món Minh Hy thích là được rồi.” Dì giúp việc hơi do dự, nhìn lén cô chủ, thấy cô chủ không nói gì, bèn gật đầu không hỏi thêm. Hạ Minh Hy không nói gì, phồng má lên, mạnh tay cắm đũa vào món ăn cô thích nhất. Ăn xong, Hạ Minh Hy bảo Ôn Lễ lên phòng cô chờ một lát. Sau đó cô chạy đến chỗ dì giúp việc đang rửa chén, nói: “Ôn Lễ hôm nay có thể sẽ ở lại một đêm, dì đi dọn giường phòng cho khách giúp cháu nhé.” “Được.” Dì giúp việc đầu tiên là theo phản xạ nói được, nhưng sau đó nhận ra có gì đó không đúng, dừng việc rửa chén lại, hỏi Hạ Minh Hy: “Ơ, cô chủ không ngủ cùng cậu chủ sao?” [Tác giả có lời muốn nói] Ba cứ đợi đấy, sớm muộn gì thì em cũng sẽ lột mặt nạ quân tử của anh ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui