Hạ Minh Hy giật mình. Đối diện với câu hỏi của dì giúp việc, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy chột dạ. “…… Ồ, cháu quên, quên mất.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hạ Minh Hy cười gượng, quay đầu đi ra. Ôn Lễ vẫn đang chờ cô trong phòng, khi mở cửa bước vào, Hạ Minh Hy thấy Ôn Lễ đang ngắm nghía tủ trưng bày trong phòng cô. Trong mắt một người đàn ông từng trải như Ôn Lễ, phòng của Hạ Minh Hy hoàn toàn vẫn mang phong cách của một đứa trẻ, xung quanh đầy những đồ chơi nhỏ nhắn, giống như con người của cô vậy. Cô có làn da trắng trẻo, có thể mặc được hầu hết các màu sắc tươi sáng, những màu sắc mà người có làn da bình thường mặc vào có thể là thảm họa, nhưng mặc trên người cô lại càng làm nổi bật làn da hơn. Hạ Minh Hy cũng chưa từng kín đáo che chắn, da đẹp thì cứ việc khoe ra, eo thon chân dài thì cứ việc mặc đồ hở eo và váy ngắn, nên cả người cô lúc nào cũng rực rỡ. Bây giờ trời đã lạnh, lại thêm gần đây cô đổi phong cách, cách ăn mặc cũng trở nên dịu dàng hơn, chỉ có căn phòng là vẫn mang phong cách cũ của cô. Tủ trưng bày đầy những món đồ mà cô mua, kích thước và hình dạng khác nhau, chất liệu cũng khác nhau, có bông, có silicone, có cả acrylic, nhưng cô rất biết cách bài trí, tủ còn có những mô hình đồ nội thất mini, trang trí đèn dây, ánh sáng chiếu vào, làm những món đồ nhỏ này như đang sống trong thế giới nhỏ của riêng chúng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Có thể thấy chủ nhân của chúng rất yêu thích chúng. Hạ Minh Hy đi tới, hỏi anh đang nhìn gì. Ôn Lễ: “Nhìn những thứ này của em, đây là do em tự bài trí à?” “Đúng rồi, tất cả đều là tôi tự mua về, tự bài trí.” Nói xong, Hạ Minh Hy cảnh giác hỏi anh: “Anh không cho rằng tôi ăn no rửng mỡ, có tiền mua mấy thứ vô dụng này về chứ?” Hỏi như vậy, rõ ràng là đã bị nhiều người không hiểu và nói qua. Nhà cô có tiền, nhưng chuyện cô tiêu xài hoang phí cũng là sự thật, thường ngày bị người nhà nói vài câu cũng là chuyện bình thường. Ôn Lễ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi không nghĩ vậy, em bài trí đẹp mà.” Nếu cô chịu dành một nửa sức lực bài trí mấy thứ này cho việc học, hoặc là cho cuộc sống, có lẽ việc học hành của cô đã không đến mức tệ như vậy, dì giúp việc ở nhà cũng sẽ đỡ vất vả hơn. Nhưng đó là sự lựa chọn của cô, anh không có quyền can thiệp. Ôn Lễ thu hồi ánh mắt, hỏi cô có thể bắt đầu việc chính chưa. Hạ Minh Hy không trả lời, còn đang đắm chìm trong câu trả lời của anh vừa rồi. “…… Anh, thực sự có thể trân trọng những thứ này của tôi sao?” Giọng điệu như gặp quỷ. Nhưng rất nhanh, cô lại không tin, bĩu môi nói: “Trước đây anh họ tôi đến vài lần, anh ấy nói tôi mua cả đống rác về nhà.” “Nếu những thứ đó có thể mang lại giá trị tinh thần cho em, thì nó không phải là rác..." Dừng một chút, Ôn Lễ khách quan nói, “Hơn nữa, thực sự rất đáng yêu.” Hạ Minh Hy ngơ ngác nhìn anh. Cô không tin Ôn Lễ thật sự có thể hiểu, trước đây trong mắt cô, Ôn Lễ rõ ràng giống như những người trong nhà cô, cứng nhắc, nhàm chán, bảo thủ, chỉ nhận định nhận thức của mình, những gì mình không chấp nhận, đều là vô nghĩa. “…… Đừng có nói dối..." Hạ Minh Hy nhỏ giọng nói, “Anh là đàn ông, sao có thể hiểu được sở thích của tôi……” Ôn Lễ nhàn nhạt hỏi lại: “Chuyện này liên quan gì đến giới tính chứ?” Anh lại nhìn những món đồ nhỏ này, có thể hiểu tại sao anh họ của Hạ Minh Hy nói những thứ này là rác. Nếu là anh thì anh cũng sẽ không bỏ tiền mua những thứ này, dù những món đồ nhỏ này có rẻ đến đâu. Nhưng Hạ Minh Hy thích, anh cũng có thể hiểu tại sao cô lại thích những thứ này, nếu đã thích, thì mua về nhà là có ý nghĩa. Hạ Minh Hy vẫn không tin, sự khác biệt trong nhận thức của nam nữ lớn thế nào, từ những người trong nhà cô có thể thấy rõ, cô không tin thật sự có người đàn ông nào có thể hiểu điều này. Để kiểm tra xem Ôn Lễ có thật sự nói khách sáo hay hiểu thật, Hạ Minh Hy dẫn anh đến phòng thay đồ của mình. Ôn Lễ luôn biết Hạ Minh Hy rất giỏi tiêu tiền, hai năm kết hôn, tất cả các chi phí của cô vẫn đến từ nhà mẹ đẻ, còn về tiền của Ôn Lễ, dù anh có làm mấy thẻ ngân hàng sau khi kết hôn cho cô và định kỳ chuyển khoản vào đó, nhưng cô đều không dùng đến. Bức tường đầy những món đồ lấp lánh này, ngay cả với người ngoài cũng thấy giá trị hơn nhiều so với những đồ chơi nhỏ nhắn trong phòng cô, không trách cô lại nói ngay cả Hermes cũng không mua cho cô, lấy gì mà đòi quản cô chứ. Có vẻ như muốn thử, Hạ Minh Hy chỉ vào những thứ này hỏi: “Những thứ này anh cũng có thể trân trọng à?” Ôn Lễ hỏi lại: “Tại sao lại không?” Hạ Minh Hy nhất thời nghẹn lời, lắp bắp nói: “…… Tôi thường lên mạng, thấy nhiều người nói những thứ này đều là thuế IQ, mà lại là thuế IQ chỉ đánh vào người giàu.” Cô mở tủ kính, tùy tiện lấy ra một chiếc túi, đưa cho anh. “Ví dụ như cái túi này, giá công khai là mười hai vạn, nhưng tôi để mua được nó, đã phải mua thêm ít nhất vài chục vạn hàng hóa, cụ thể bao nhiêu tôi cũng chưa tính, nên cái túi này nếu tính đúng ra, giá của nó cũng là vài chục vạn, nhưng chất liệu của nó chỉ là da bò thôi, các phụ kiện kim loại cũng không phải vàng bạc thật, nhiều lắm là công làm đắt, chắc chắn không đáng vài chục vạn như vậy.” Hạ Minh Hy lại chỉ vào những chiếc túi khác trong tủ: “Hơn nữa tôi còn mua rất nhiều thứ thuế IQ như thế.” Thuế IQ thì sao chứ, cô mua xong cảm thấy vui là được rồi. Ôn Lễ nhất thời không nói gì, không hiểu sao cô có thể thản nhiên nói ra mình đã mua cả tủ “thuế IQ” được như thế. “Bây giờ anh có nghĩ tôi đặc biệt hoang phí, không kiếm được đồng nào, chỉ biết tiêu xài không?” Hạ Minh Hy chớp chớp mắt với anh, trong lòng nghĩ liệu giây tiếp theo anh có giống như những người khác, thất vọng lắc đầu với cô không. Dù đặt bao nhiêu kỳ vọng lên cô, bỏ bao nhiêu công sức cũng vô ích, Hạ Minh Hy chính là một bình hoa, đối với bình hoa, chỉ cần cô không gây chuyện, không làm phiền gia đình, thì mỗi tháng đưa chút tiền nuôi cô là được rồi. Nhưng Ôn Lễ không thất vọng lắc đầu với cô, cũng không dung túng nói rằng, dù sao nhà cũng có tiền, muốn mua gì thì mua, cô vui là được. Anh nói: “Tôi không nghĩ đây là thuế IQ.” Hạ Minh Hy: “Gì cơ?” “Nếu một món hàng được định giá dựa trên nguyên liệu và giá trị sử dụng, thì nó không phải là hàng xa xỉ, hàng xa xỉ không phải xa xỉ vì bản thân món đồ đó, mà là vì giá trị thương hiệu đằng sau nó, hơn nữa nó còn đại diện cho địa vị xã hội nữa.” “Có người sẽ nghĩ mua hàng xa xỉ là đóng thuế IQ, chỉ có một khả năng, người đó chưa đạt đến mức tiêu dùng của em, nên bọn họ không hiểu em, đối với những người đạt đến mức tiêu dùng cao nhất định, giá cả thường là yếu tố không đáng để cân nhắc.” Hạ Minh Hy nghe như lọt vào sương mù: “Hả?” Ôn Lễ cười, đổi sang cách nói thẳng hơn với cô: “Nói đơn giản là, nếu có người nói em hoang phí, nói em mua những thứ này là thuế IQ, đó là vì bọn họ chưa đủ giàu.” Hạ Minh Hy cuối cùng cũng hiểu. “…… Vậy anh thực sự không nghĩ tôi hoang phí à?” Ôn Lễ nói bằng giọng điệu bình thản: “Không nghĩ, vì điều kiện kinh tế của em đủ để hỗ trợ cho những khoản chi tiêu này. Thật ra dù là những món đồ xa xỉ này, hay những món đồ chơi trong phòng em, em tiêu tiền mua chúng, chúng cũng mang lại cho em giá trị tương ứng, chúng khiến em vui vẻ, đó chính là ý nghĩa của tiêu dùng.” Hạ Minh Hy bị sốc đến mức không nói nên lời. So với việc nói thẳng là muốn mua gì thì mua, cô lại thấy lời của anh còn dung túng hơn nhiều. Ôn Lễ trả lại túi cho Hạ Minh Hy, về bản chất anh vẫn là một thương nhân, nên đối với những món đồ của cô, cũng có hiểu biết nhất định. “Hơn nữa mấy cái túi da hiếm này của em, giá thị trường không phải năm nào cũng tăng sao? Vật hiếm có thì quý, những trang sức cao cấp của em, vì là tài nguyên không tái tạo, nên giá trị của chúng cũng chỉ ngày càng cao hơn mà thôi.” Nhìn biểu cảm ngây ngốc của Hạ Minh Hy, Ôn Lễ cười nói: “Thật ra trong khi tiêu tiền, em cũng vô thức đầu tư, chỉ là em không nhận ra thôi.” “…… Vậy thì mua sắm cũng là một kỹ năng đúng không? Thật ra tôi không chỉ biết tiêu tiền đúng không?” Hạ Minh Hy nghe thấy từ đầu tư, mắt sáng rực nhìn anh, “Tôi cũng đang kiếm tiền đúng không?” Ôn Lễ hơi nhướng mày, phối hợp với hàng loạt câu hỏi của cô, gật đầu: “Đúng vậy.” Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, Hạ Minh Hy ngay lập tức cảm thấy một niềm vui bất ngờ khi được công nhận. Cô cười tươi với anh, không thể kiềm chế được cảm giác vui sướng này. Ôn Lễ cũng cười theo: “Còn muốn dẫn tôi đi xem gì nữa không? Nếu không thì có thể bắt đầu chuẩn bị bài kiểm tra giữa kỳ của em rồi.” Hạ Minh Hy tỉnh lại, rất tích cực nói: “Chuẩn bị! Đương nhiên là phải chuẩn bị rồi.” - Cá nhân sau khi được công nhận, tính tích cực trong học tập đã có, nhưng chỉ có tính tích cực thôi thì không đủ. Đối mặt với trọng tâm thi như sách trời, Hạ Minh Hy rất nhanh lại ủ rũ. Cô yếu ớt nói: “Hay là tôi học thuộc lòng luôn nha?” Ôn Lễ hỏi: “Thế còn luận văn thì sao?” Hạ Minh Hy gãi đầu, thăm dò hỏi: “Chỉ là luận văn giữa kỳ thôi, chắc sẽ không kiểm tra đạo văn đâu nhỉ?” Nghe cô hỏi vậy, Ôn Lễ lập tức hiểu cô muốn làm gì. Anh điềm tĩnh cầm bút, gõ nhẹ lên trán cô. “Em nói xem?” Hạ Minh Hy ôm đầu kêu đau, dứt khoát nằm bò ra bàn. “Thế thì tôi thực sự không biết làm đâu, anh không thể yêu cầu một học sinh tiểu học ôn tập một đêm là trở thành thủ khoa đại học được chứ?” Ôn Lễ nhíu mày: “Em là học sinh tiểu học à?” “Không phải, nhưng mà nói thật..." Hạ Minh Hy thành thật nói với anh, “Bây giờ dù anh có dạy một học sinh tiểu học, có lẽ người ta cũng học giỏi hơn tôi.” Ôn Lễ: “……” Anh không biết nên nói cô thẳng thắn hay là ngốc hơn cả một học sinh tiểu học nữa. Nhìn cô đau khổ như vậy, Ôn Lễ thở dài, cuối cùng đứng dậy. “Em đợi tôi một chút, tôi đi ra xe lấy vài thứ.” Hạ Minh Hy: “Thứ gì vậy?” “Lấy lên rồi em sẽ biết.” Ngoan ngoãn đợi trong phòng hai mươi phút sau, Ôn Lễ trở lại, trên tay cầm một túi đồ. Hạ Minh Hy thực sự không đoán được là thứ gì, cô vô thức nghĩ rằng đó là món quà, dù không thiếu thứ gì, nhưng biết mình có quà, cô vẫn rất vui. Huống hồ đây còn là quà của Ôn Lễ tặng, đây là món quà đầu tiên anh tặng cô. Vui mừng cầm lấy túi, mở ra xem, ánh mắt mong đợi của Hạ Minh Hy lập tức trở nên vô hồn.