LÀM SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CÔ ẤY ĐƯỢC

Trong túi toàn là sách. Đổ hết đống sách ra, Hạ Minh Hy phát hiện toàn là những cuốn sách giáo khoa kinh tế chán ngắt. “Cái gì đây?” Cô chỉ vào những cuốn sách hỏi anh. “Sách..." Ôn Lễ thản nhiên nói, “Nền tảng của em quá kém, nên phải bắt đầu học từ kiến thức năm nhất đại học.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hạ Minh Hy há hốc mồm, nhìn anh bằng ánh mắt đờ đẫn. “Bài kiểm tra giữa kỳ, chỉ cần đậu là được rồi, sao phải học từ năm nhất làm gì chứ?” Ôn Lễ hỏi lại: “Có phải em đã quên rằng gia đình gửi em đi học lấy bằng để làm gì không?” Hạ Minh Hy im lặng. Một lúc sau, cô mới không muốn nói: “Nhưng cũng không cần học từ năm nhất, đây là coi thường ai chứ…” Ôn Lễ nheo mắt, không phản bác, tùy tiện mở một cuốn sách ra lật lật. “Nếu không cần học từ năm nhất, vậy thì phiền cô chủ Hạ trả lời xem, hiệu ứng Veblen là gì?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hạ Minh Hy ngơ ngác: “Hiệu ứng gì cơ? Đây là tên một người à?” Ôn Lễ bình tĩnh mở sách ra trước mặt cô, chỉ vào dòng chữ: “Em đọc đi.” “…… Hiệu ứng Veblen là chỉ việc mức độ nhu cầu của người tiêu dùng đối với một sản phẩm tăng lên do giá của nó cao hơn chứ không phải thấp hơn.” Câu này Hạ Minh Hy đọc cũng vấp váp, đọc xong rồi, cô ngơ ngác nhìn Ôn Lễ. “Để anh lấy ví dụ, em nghĩ một cái ly sứ bình thường giá khoảng bao nhiêu tiền?” Hạ Minh Hy nghĩ một chút, nói: “Vài chục tệ?” “Nếu là ly sứ của Hermes thì sao?” Hạ Minh Hy không chút do dự nói: “Hai ngàn năm, tôi từng mua để đủ hàng, cái này tôi biết.” Ôn Lễ lại hỏi: “Nếu em muốn tiếp khách đến nhà uống trà, thì em sẽ lấy cái ly hai ngàn năm ra cho khách dùng, hay là dùng cái ly mấy chục tệ?” “Nói thừa, đương nhiên là cái ly hai ngàn năm rồi.” “Đó chính là hiệu ứng Veblen, khi một sản phẩm được định giá cao, ngược lại sẽ có nhiều người mua hơn, vì người tiêu dùng sẽ vô thức nghĩ rằng, mua đồ đắt tiền thì tốt hơn, cũng có mặt mũi hơn.” Hạ Minh Hy ngơ ngác gật đầu. Mua một món đồ thôi mà cũng có thể giải thích như vậy sao? Cô tỉnh lại, lại từ trong sách tìm thêm vài thuật ngữ kinh tế nhờ Ôn Lễ giải thích, Ôn Lễ đều dùng những thương hiệu xa xỉ mà cô quen thuộc cũng như thói quen mua sắm của cô để giải thích rõ ràng. Anh thực sự rất biết cách lấy ví dụ, luôn chọn những thứ mà Hạ Minh Hy hứng thú nhất. Việc giảng dạy có tính hướng dẫn như vậy, Hạ Minh Hy muốn lơ là cũng không lơ là được. Hơn nữa cô cũng không nỡ lơ là. Dù những điều Ôn Lễ nói cô có hiểu hay không, Hạ Minh Hy đều chăm chú nghe không sót một chữ nào, còn đôi môi mấp máy của anh, Hạ Minh Hy thỉnh thoảng liếc nhìn, sau đó lại vội vàng cúi đầu, như thể che giấu cảm giác của mình, cố gắng nhìn vào sách, cô thực sự không lơ là, nhưng dần dần lại bắt đầu thẫn thờ, hoàn toàn chìm đắm trong giọng nói ấm áp trầm lặng của anh. …… Trước đây sao không phát hiện giọng nói của anh lại từ tính như vậy nhỉ. Cho đến khi Ôn Lễ dùng bút gõ vào đầu cô, đồng thời giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Dạy kèm một với một mà em cũng có thể lơ là được à?” Hạ Minh Hy giật mình tỉnh lại, cùng lúc đó khuôn mặt cô nóng bừng lên vì bị Ôn Lễ vạch trần, cô lo lắng liếc mắt nhìn xung quanh, sợ bị phát hiện mình vừa mê trai, chỉ có thể cắn răng không thừa nhận: “Không mà, tôi không có lơ là.” Ôn Lễ nói bằng giọng điệu nhạt nhẽo: “Vậy em nhắc lại những gì tôi vừa nói xem.” Hạ Minh Hy không nói gì. Ngay sau đó lại bị gõ đầu một cái. Cô ôm đầu, giọng như làm nũng: “Đừng đánh nữa, vốn đã không thông minh rồi, càng đánh càng ngốc đấy.” Ôn Lễ cười khẩy một tiếng, hỏi ngược lại: “Em nghĩ cái đầu nhỏ của em còn có bao nhiêu không gian để giảm IQ nữa?” Nếu là bình thường, Hạ Minh Hy chắc chắn đã cãi lại rồi, nhưng cô cũng biết chuyện này là lỗi của mình, Ôn Lễ đã đến tận nhà để dạy kèm cho cô, cô còn lơ là, thực sự không nên. Hạ Minh Hy hiếm khi không phản bác, mà lặng lẽ chịu đựng sự chế giễu của anh. Cô bĩu môi, vì bị mắng nên không vui, nhưng lại không dám phản bác gì, trông vừa không phục lại vừa đáng thương. Hạ Minh Hy đột nhiên không còn lanh lợi như trước, người đàn ông nhất thời cũng không nỡ nói thêm gì, chỉ có thể đứng dậy: “…… Em tự xem trước đi, tôi đi vệ sinh một chút.” Hạ Minh Hy ừ một tiếng, vừa định nói rằng trong phòng cô có phòng vệ sinh, nhưng chưa kịp nói thì Ôn Lễ đã mở cửa bước ra. Chờ hơn mười phút, Ôn Lễ vẫn chưa quay lại, Hạ Minh Hy không khỏi lo lắng, không lẽ anh bị mình chọc giận mà bỏ đi rồi sao? Nghĩ đến khả năng này, cô vội vàng bỏ sách xuống và chạy ra ngoài. Trong phòng khách chỉ có dì giúp việc, bà ấy đã làm xong mọi việc, lúc này đang ngồi trên ghế sofa xem TV. “Ôn Lễ đã đi rồi sao?” “Chưa đi đâu, cậu chủ vẫn đang ở ngoài ban công mà.” Không phải nói đi vệ sinh sao? Sao lại ra ban công rồi. Đi qua phòng khách, Hạ Minh Hy nhìn qua cửa kính ra ban công, quả nhiên thấy người đàn ông đang đứng quay lưng lại với cô. Hạ Minh Hy mở cửa ra, chưa kịp hỏi anh ra ban công làm gì thì đã ngửi thấy mùi thuốc lá. Ôn Lễ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải quả nhiên kẹp một điếu thuốc. Anh ngẩn ra, hỏi cô tại sao cũng ra đây. “Tôi tưởng anh bị tôi chọc giận mà đi rồi..." Hạ Minh Hy liếc nhìn điếu thuốc trên tay anh, “Không ngờ anh lại ra ban công hút thuốc.” Ôn Lễ cười bất đắc dĩ, dập tắt điếu thuốc. Hạ Minh Hy bước đến bên cạnh anh nói: “Chẳng phải anh nói mình không nghiện thuốc sao? Chỉ khi nào phiền lòng mới ——” Nói đến một nửa, Hạ Minh Hy không nói tiếp nữa, vì cô đã đoán ra lý do tại sao Ôn Lễ lại ra đây hút thuốc rồi. “Cô chiêu nào đó dạy một kèm một cũng có thể lơ là, tôi không thể đánh, cũng không thể mắng, chỉ có thể ra đây hút một điếu thuốc..." Giọng của Ôn Lễ nghe không giống đang tức giận, ngược lại như đang trêu chọc cô hơn, mang theo vài phần lười biếng nhàn nhã, “Cô chiêu đây cũng không cho phép sao?” Hạ Minh Hy hừ một tiếng. “Anh muốn hút thì cứ hút, tôi có cấm đâu.” Ôn Lễ cười khẽ, dù đã được Hạ Minh Hy cho phép, nhưng anh cũng không hút thêm điếu nào nữa. Dù đứng ngoài ban công có hơi lạnh, nhưng ngồi trong phòng lâu như vậy, Hạ Minh Hy tạm thời cũng không muốn vào trong, cô quyết định đứng trên ban công ngắm cảnh đêm. Từ ban công tầng cao của căn hộ lớn, view (tầm nhìn) cực kỳ tốt, giá nhà ở đây đắt đỏ cũng vì view đẹp là một trong những điểm hot chính. Nhìn xuống, cảnh sông dọc bờ rộng mở, những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ tấp nập phía dưới đều thu vào tầm mắt. Hạ Minh Hy đột nhiên gọi: “Thầy giáo Ôn.” Ôn Lễ: “Hử?” “Anh nghĩ tôi có thể làm được không?” Cô hỏi mà không đầu không đuôi. Ôn Lễ hơi ngạc nhiên: “Em nói gì cơ?” “…… Kiếm tiền ấy.” Cho gia đình. Không còn chỉ tiêu tiền của gia đình nữa, mà là kiếm tiền cho gia đình. Hạ Minh Hy đột nhiên nổi hứng, cũng không đợi Ôn Lễ trả lời, lại hỏi anh: “Hay là bây giờ tôi bán cái túi của tôi đi nhé? Anh chẳng phải nói cái túi này tăng giá rồi sao? Bán đi là có lời rồi.” Ôn Lễ cảm thấy cô nghĩ một đằng làm một nẻo, hỏi: “Em thiếu tiền sao?” Hạ Minh Hy thành thật nói: “Không thiếu.” “Vậy tại sao phải bán?” Ôn Lễ nói, “Nếu thích thì cứ giữ lại, không cần thiết phải bán.” Hạ Minh Hy giả định: “Nhưng nhỡ một ngày nào đó tôi thiếu tiền thì sao? Lúc đó có thể bán mà, anh thấy tôi bây giờ đang được gia đình nuôi, nhỡ một ngày nào đó nhà tôi phá sản…… Phì, nhà tôi đuổi tôi ra ngoài, cắt trợ cấp sinh hoạt của tôi, ít nhất thì tôi cũng có thể bán mấy cái túi này mà nuôi sống bản thân.” Nghĩ đến điều này, Hạ Minh Hy đột nhiên cảm thấy mình cũng khá biết tính toán. Ôn Lễ im lặng vài giây, nghi ngờ không biết cô có phải xem phim nhiều quá rồi không, nhưng dù có lùi lại một vạn bước, với thực lực của nhà họ Hạ, nuôi một công chúa nhỏ như cô vẫn dư sức, dù cho có ngày nào đó nhà họ Hạ thật sự suy sụp, với gia sản cũ, vẫn có thể đảm bảo Hạ Minh Hy cả đời không phải lo chuyện ăn mặc. Không biết cô công chúa nhỏ này đang lo lắng hão huyền gì nữa. Lúc này Hạ Minh Hy đã suy nghĩ lan man, chìm đắm trong cảnh tượng mình là công chúa gặp nạn, lẩm bẩm: “Bây giờ tôi đi xem mấy cái túi của tôi có thể bán được bao nhiêu tiền.” “Yên tâm đi, cho dù thật sự bị đuổi ra khỏi nhà, em cũng không đến mức phải bán túi đâu.” Giữ cô lại khi cô vừa nảy ra ý định, Ôn Lễ xoa nhẹ đỉnh đầu cô, cúi đầu, nhìn cô với vẻ mặt buồn cười. “Hơn nữa chẳng phải còn có tôi sao?” Hạ Minh Hy sững sờ, tim đập nhanh thình thịch. Để che giấu nhịp tim, cô nhanh chóng cúi đầu bối rối, miệng cãi lại: “…… Đàn ông mà dựa vào được, thì heo nái biết leo cây.” “Nói cái gì vậy.” Bị anh trừng phạt bằng cách nhéo mặt một cái. Không đánh đầu nữa, chuyển sang nhéo má, sao anh lại có nhiều hành động nhỏ như vậy chứ. Hạ Minh Hy sờ vào cái má vừa bị nhéo, gió trên ban công thổi mạnh như vậy, nhưng má cô vẫn nóng bừng. Ôn Lễ thấy cô cúi đầu không nói gì, lúc này, có lẽ để chứng minh với công chúa nhỏ rằng mình đáng tin cậy, hoặc đơn giản là để thưởng cho công chúa nhỏ đã cố gắng học tập hôm nay, anh nói: “Thế này đi, nếu em thi giữa kỳ đậu, tôi sẽ mua cho em một cái Hermes.” Mắt Hạ Minh Hy sáng lên ngay lập tức, không thể tin được nhìn anh, giọng nói cũng không kìm được mà lắp bắp: “Thật, thật à?” “Thật.” Ôn Lễ nói. “Wow!” Hạ Minh Hy lập tức phấn khích reo lên. Ôn Lễ không nhịn được cười, lại nhéo má cô: “Hermès có sức mạnh lớn thế sao?” Hạ Minh Hy gật đầu lia lịa, không còn quan tâm đến việc anh nhéo má cô nữa. Nhéo thì nhéo đi, chỉ cần mua túi cho cô, nhéo đâu cũng được. [Tác giả có lời muốn nói] Mẹ tác giả: Con nói rồi đó, nhéo đâu cũng được, đừng hối hận nha ^-^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui