Nếu là lỡ tay thôi, tại sao anh không bỏ thích chứ? Thích rõ ràng như vậy thật sự là quá chói mắt, hơn nữa bây giờ phân nhóm chặn cũng không kịp nữa rồi. Xóa dòng trạng thái thì càng tỏ ra mình chột dạ hơn.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hơn nữa, cô cũng đâu thật sự có nhiều chồng đâu, chỉ là nói vui thôi mà. Nhưng nếu Ôn Lễ là một người lướt mạng có tư duy cứng nhắc thì sao? Anh có vẻ là kiểu người rất nghiêm túc, hơn nữa còn rất nặng tính sách vở, có lẽ sẽ không thật sự hiểu được những ý tưởng mới lạ của cô. Nếu anh tin là thật, liệu có đi kiện cô vì tội trùng hôn không? Nhà cô có rất nhiều người làm việc trong tòa án, nếu chuyện này vỡ lở ra, có lẽ cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất. Hạ Minh Hy càng tưởng tượng càng lo lắng, cô mở khung chat với Ôn Lễ ra, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào về dòng trạng thái của mình. Cô gõ một dòng “Anh có ở đó không?”, rồi lại xóa đi, cảm thấy quá thô lỗ. Cô gõ “Chào anh”, nhưng vẫn cảm thấy không đúng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Không hiểu vì sao, mặc dù là vợ chồng, nhưng cô không thể xem Ôn Lễ là người cùng thế hệ với mình được. “A, thật là phiền phức!” Hạ Minh Hy đá vào không khí, che mặt. Dì giúp việc không hiểu tại sao tâm trạng của người trẻ bây giờ lại không ổn định như vậy, một giây trước còn cười vui vẻ, giây sau lại như thể sắp tận thế đến nơi vậy. Dì giúp việc cũng không nghĩ nhiều về việc “chồng khác” mà Hạ Minh Hy nói, chỉ nghĩ rằng cô lại thích một nhân vật ảo nào đó, còn về hộp đồ ăn ngoài, có lẽ Hạ Minh Hy không chịu nổi nên mơ màng dọn dẹp đi. Cô gái mới hơn hai mươi, đang ở độ tuổi đẹp nhất, lúc này lại nằm dài trên sofa, không có chút hình tượng nào, mái tóc dài buông lơi, nhà cửa không ai dọn dẹp, trông như ổ chó. Dì giúp việc thở dài. Bà ấy cũng có một đứa con trai đang học cấp ba, nếu Hạ Minh Hy là con cái nhà mình, chắc bà ấy đã mắng cho một trận rồi. Nhưng Hạ Minh Hy là cô chủ của bà ấy, tất nhiên là bà ấy không tiện nói gì được rồi. Dì giúp việc không hỏi thêm gì, cúi xuống dọn dẹp những hộp hàng, vừa làm vừa nói: “Đều là lỗi của dì, rời đi quá vội vàng, lúc xin nghỉ phép cũng không kịp chuẩn bị chút đồ ăn để trong tủ lạnh cho cháu. Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, cháu gầy như thế này, càng phải ăn thêm nhiều đồ bổ dưỡng hơn.” Giọng điệu quá chân thành của dì giúp việc làm Hạ Minh Hy quay đầu lại nhìn hình ảnh vừa trở về nhà đã phải bận rộn dọn dẹp của bà ấy, trong mắt cô lóe lên một chút cảm xúc. Ngồi dậy từ sofa, Hạ Minh Hy quét mắt nhìn ngôi nhà bừa bộn này. Có vẻ như thật sự quá lộn xộn. Chỉ có nhà bếp là sạch sẽ, đó là nhờ Ôn Lễ giúp cô dọn dẹp. Có phải cô thực sự quá lôi thôi rồi không? Sự tự kiểm điểm xuất hiện bất ngờ, Hạ Minh Hy gãi đầu, nói: “Nhà cửa bừa bộn quá, để cháu phụ dì dọn dẹp.” Nói xong, cô vừa định bắt tay vào làm, thì dì giúp việc đã lập tức ngăn lại: “Không cần, cháu cứ ngồi chơi đi, nếu để cháu giúp, thì tiền lương của dì chẳng phải coi như là lấy không sao?” Lương tâm nhỏ bé vừa xuất hiện, cô mới chủ động phụ giúp làm việc, cứ như vậy mà lại bị cắt ngang đột ngột. Khóe miệng Hạ Minh Hy giật giật, nhanh chóng quay trở lại vẻ lười biếng thường ngày, đứng dậy vươn vai, không có chút hứng thú gì mà nói: “Hôm nay đi ra ngoài cả ngày mệt chết đi được, cháu đi tắm đây.” Hạ Minh Hy chui vào phòng tắm, dì giúp việc thì phân loại và sắp xếp những thứ mà Hạ Minh Hy đã mua trong thời gian qua. Giày mới mua được sắp xếp theo màu sắc và độ cao của gót, ngoài những đôi mới này, tủ giày còn có rất nhiều đôi đã mua về nhưng chưa dùng đến, thậm chí ngay cả đế giày còn chưa bóc màng. Quần áo cũng vậy, nhiều chiếc còn chưa tháo nhãn. Đừng nói đây là nhà riêng, mà nói là cửa hàng cũng không sai. Hạ Minh Hy mua sắm, vui nhất là lúc trả tiền, sau khi trả tiền xong, thì vui nhất là lúc bóc hàng, bóc xong rồi, thì món đồ đó với cô đã hết giá trị. Những năm qua bà ấy đã làm việc cho nhiều gia đình giàu có, dù đã thấy qua nhiều, nhưng vẫn cảm thấy mức độ tiêu tiền của Hạ Minh Hy... có chút quá đà. Dì giúp việc là do anh họ của Hạ Minh Hy phỏng vấn và ký hợp đồng, vài tháng trước, khi Hạ Minh Hy từ nước ngoài về, cô đã sống một mình trong ngôi nhà này. Bình thường ngoài bạn bè đến chơi và anh họ thỉnh thoảng ghé qua, thì dì giúp việc chưa từng gặp những người thân khác của Hạ Minh Hy, cũng không biết gì về gia đình cô cả. Nhưng chắc chắn là gia đình giàu có, nên mới có thể chu cấp cho Hạ Minh Hy mức sống vật chất như thế này. Nhìn cả căn phòng đầy ắp những thứ đắt tiền, dì giúp việc không khỏi cảm thán nhiều gia đình giàu có bây giờ không biết nuôi dạy con cái, chỉ biết cho tiền là xong. Hạ Minh Hy là ví dụ điển hình, xuất thân giàu có nhưng chỉ biết tiêu tiền, một khi rời xa gia đình, việc tự lập cũng là một vấn đề. Lúc này, Hạ Minh Hy không nghĩ sâu xa như dì giúp việc, cô đang thoải mái nằm trong bồn tắm lớn nhập khẩu, đắp mặt nạ vừa xem phim vừa ngâm mình, đồng thời còn lo lắng làm sao giải thích với chồng về hiểu lầm trùng hôn này. - Suy nghĩ cả buổi làm sao để giải thích, kết quả ngay cả câu “Anh có ở đó không?” cũng chưa gửi đi. Cứ kéo dài như vậy, Hạ Minh Hy nhanh chóng quên mất chuyện này. Trong những ngày sau khi báo danh, Ôn Lễ không liên lạc với cô, trong nhóm lớp cũng chỉ toàn những thông báo điền biểu mẫu, Hạ Minh Hy thoải mái vui vẻ hẳn, hôm sau đã ra ngoài đi chơi với bạn bè. Sau một buổi chơi bời suốt đêm, Hạ Minh Hy định ngủ thẳng tới trưa, nhưng sự đời không như ý muốn, sáng hôm sau cô đã bị dì giúp việc đánh thức. Khi dì giúp việc gọi cô, cô còn muốn nằm thêm chút nữa, trùm chăn giả vờ không nghe thấy. Dì giúp việc đành nói là có khách đến nhà. Hạ Minh Hy theo bản năng nghĩ là người bạn xấu nào đó đến chơi, cô luôn rất thoải mái với bạn bè, nhắm mắt nói: “Quấy rầy giấc mộng đẹp của người khác như giết cha mẹ người ta, bảo kẻ thù giết cha cháu cút đi, nếu không thì cháu không chắc là mình sẽ không ra tay với cậu ta đâu.” Dì giúp việc: “……” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên: “Em không phải kẻ thù giết cha chị, em là em gái họ của Ôn Lễ.” Đó là giọng của một cô gái, rất dễ nghe, nhưng cô chưa từng nghe qua bao giờ. Hạ Minh Hy lập tức mở mắt ra, ngồi bật dậy nhìn về phía cửa phòng. Cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa đứng ở cửa phòng ngủ của cô, thấy cô đã tỉnh, giơ tay chào cô một tiếng. Hạ Minh Hy mơ màng giơ tay, chào lại một tiếng. Mười mấy phút sau, Hạ Minh Hy mới hiểu ra tại sao em gái họ của Ôn Lễ lại xuất hiện ở nhà cô. Mở khung chat với Ôn Lễ, cô thấy Ôn Lễ, người đã im lặng vài ngày, sáng nay đã gửi cho cô một tin nhắn. —— Sáng nay em có tiết, đừng đến trễ. Lúc đó Hạ Minh Hy đang ngủ say như chết. Có tiết ư? Sao cô lại không biết? Hạ Minh Hy lướt lên trong nhóm lớp, lướt lên trên một chút, mới bừng tỉnh nhận ra rằng hôm đó trong nhóm đã gửi thời khóa biểu. Ban đầu thời khóa biểu có thể tải xuống từ hệ thống của trường, nhưng để phòng hờ một số bạn bị quên, nên lớp trưởng đã đặc biệt gửi vào nhóm. Lúc đó cô không thèm nhìn, chỉ thấy mọi người đang trả lời tin nhắn nên cô cũng đáp lại một tin “Đã nhận”. Hạ Minh Hy hỏi Ôn Đào: “Ôn Lễ bảo em đến đây sao?” Ôn Đào gật đầu: “Đúng vậy, anh Ôn Lễ nhắn tin cho chị mà chị không trả lời, sáng nay anh ấy có tiết, còn em thì không, nên anh ấy cho em địa chỉ nhà chị, nhờ em đến xem sao.” Hạ Minh Hy cau mày: “Sao anh ấy lại chắc chắn là chị đang ở nhà chứ?” Ôn Đào ừm một tiếng, nhớ lại khi sáng nhận điện thoại của Ôn Lễ, cũng đã hỏi vấn đề này. “Đoán thôi.” Ôn Lễ nói bằng giọng điệu điềm tĩnh, “Lúc 12 giờ đêm qua thấy cô ấy đăng một trạng thái trên mạng xã hội, vẫn còn ở ngoài chơi, đoán là giờ này vẫn còn đang ngủ.” Ôn Đào thuật lại. Hạ Minh Hy bực bội gãi đầu, lại quên chặn Ôn Lễ rồi. Không phải anh lại nhấn thích nữa đấy chứ? Nhưng xem trạng thái mạng xã hội, cô phát hiện Ôn Lễ không nhấn thích trạng thái này. Cô lại lướt xem lại trước đó, trạng thái cô cảm thán có nhiều chồng vẫn còn lượt thích của anh ở đó. “……” Rốt cuộc thì anh có ý gì đây? Vốn đã quên mất chuyện này, Hạ Minh Hy lại phải bắt đầu phiền muộn. Chiếc xe yêu quý của cô vẫn đang ở cửa hàng bảo dưỡng xe chưa kịp lấy về, những chiếc xe khác đều bị người nhà tạm thời thu hồi, Hạ Minh Hy hỏi Ôn Đào đến nhà cô bằng cách nào, định đi nhờ xe của Ôn Đào đến trường, kết quả Ôn Đào nói mình đi bằng tàu điện ngầm. Hạ Minh Hy hỏi: “Nhà em không mua xe cho em sao?” Dù gì thì nhà họ cũng làm ăn lớn như vậy, ở phía bắc sông Trường Giang cũng có tiếng tăm, chẳng lẽ không mua nổi cái xe sao? Ôn Đào không để ý: “Không cần thiết, em còn đang đi học, chưa đến lúc cần xe, người nhà nói đợi khi nào em đi làm rồi tính tiếp.” Hạ Minh Hy lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Năm 16 tuổi cô đã nộp đơn xin bằng lái khi còn đang du học, ngày nhận bằng lái đã lập tức đi lấy ngay một chiếc xe thể thao lái ra đường, đến giờ không biết đã đổi bao nhiêu xe rồi, Ôn Đào bằng tuổi cô, lại nói rằng mình chưa đến lúc cần xe sao? Nhà họ Ôn đúng là, quy củ gia đình nghiêm khắc thật. Nhưng Ôn Đào không ý kiến gì, Hạ Minh Hy cũng không tiện nói gì thêm, đành chấp nhận, qua loa sửa soạn một chút rồi cùng Ôn Đào đi tàu điện ngầm đến trường. Hạ Minh Hy đã nhuộm tóc, nếu không chăm sóc sẽ bị xơ rối, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, che đi mái tóc màu hồng rực rỡ. Mất đi mái tóc màu hồng nổi bật, trông cô trở nên kín đáo và ngoan ngoãn hơn nhiều. Lúc ra khỏi cửa, dì giúp việc vừa dọn dẹp xong nhà bếp, Hạ Minh Hy nhìn vào nhà bếp sạch sẽ, đột nhiên nảy ra ý định, bảo dì giúp việc dọn rác nhà bếp ra, cô tiện thể mang xuống dưới vứt đi. Dì giúp việc bày ra vẻ mặt như thể mặt trời mọc ở đằng tây. Hạ Minh Hy khô khan nói: “Rác nhà bếp phải xử lý ngay, không thì nhà sẽ có mùi.” Dì giúp việc lại có vẻ mặt như trời đổ mưa máu, mẹ lấy chồng. Trời ạ, vậy mà cô chủ lại có kiến thức về cuộc sống. Ôn Đào cũng chủ động giúp cầm một túi rác, thật ra cô ấy rất tò mò về người chị dâu này, hôm Ôn Lễ kết hôn, bởi vì bận việc nên cô ấy không đi được, nên chưa từng gặp Hạ Minh Hy. Người lớn hai nhà thực sự rất buồn cười, cho dù là liên hôn, cũng phải xem xét ý kiến của người trong cuộc chứ, ghép đôi hai người có tính cách và cách sống khác nhau một trời một vực, bảo sao mọi người nói liên hôn thương mại không mấy khi có kết cục tốt đẹp. Những sự tích như thiếu nữ nổi loạn, trùm trốn học, đều là nghe từ miệng người khác, Ôn Đào ban đầu còn tưởng Hạ Minh Hy sẽ thuộc loại thiếu nữ hư hỏng không ra gì cơ. Kết quả hôm nay vừa gặp, ít nhất thì từ vẻ bề ngoài có thể thấy là không hề giống. Ôn Đào lén lút đánh giá bà chị dâu này trong lòng, trong lòng Hạ Minh Hy cũng có mưu tính riêng, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng hỏi Ôn Đào một câu rất vô vị. “Ôn Lễ có dễ ở chung không?” “Cũng được.” Ôn Đào nói, “Chỉ là có một chút...” Hạ Minh Hy mở to hai mắt: “Một chút gì?” “Quá nghiêm túc, không thể đùa chút nào. Không phải là em đến thành phố Lư học cao học sao, sau đó chia tay với bạn trai hồi đại học, ngày chia tay em đăng lên bảng tin rằng em đã độc thân trở lại, tuyển bạn trai trên phạm vi toàn quốc, phòng đã đặt sẵn rồi, ai có ý thì cứ liên hệ.” Ôn Đào nhún vai: “Kết quả là đã bị mắng.” Im lặng hồi lâu, Hạ Minh Hy nói: “... Không ngờ em cũng chơi bời phết nhỉ.” Ôn Đào cười ngượng ngùng: “Nói đùa thôi mà, hôm đó uống nhiều quá, nhưng phần lớn mọi người đều có thể nhìn ra là nói đùa chứ, chỉ có anh Ôn Lễ là tưởng thật thôi.” Hạ Minh Hy lẩm bẩm: “... Nói đùa rằng tuyển bạn trai mà anh ấy cũng tin thật, thế thì trong lòng anh ấy, chẳng phải chị đã xác thực tội trùng hôn rồi sao?” Ôn Đào không nghe rõ: “Cái gì cơ?” Hạ Minh Hy lảng tránh: “Không có gì, chị chỉ đang nghĩ về sau làm sao để giao tiếp với anh trai em thôi.” “Dễ mà, ngoài chuyện quá nghiêm túc ra, thì tính tình của anh Ôn Lễ thực ra cũng rất tốt, em chưa từng thấy anh ấy tức giận với ai bao giờ.” “... Thật không?” Sao cô lại có ấn tượng mơ hồ rằng Ôn Lễ đã từng tức giận nhỉ. Ngay ngày kết hôn, dường như cô đã nói gì đó rất quá đáng, hoặc đã làm gì đó rất quá đáng, nên hôm đó Ôn Lễ thậm chí còn đi ngủ ở phòng cho khách. Hạ Minh Hy thực sự không thể nhớ nổi, đúng lúc này Ôn Lễ gọi điện thoại tới. Ôn Đào ở bên cạnh, Hạ Minh Hy không tiện đi thẳng vào chủ đề, câu đầu tiên khi bắt máy là để tự giải thích cho mình. “Cho dù anh tìm tôi có việc gì, thì trước hết tôi phải giải thích rõ ràng, tôi không hề phạm tội.” Ôn Lễ ở đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, không để ý đến lời nói nhảm nhí không đầu không đuôi của cô, chỉ hỏi: “Đã đến trường chưa?” Hạ Minh Hy nhìn trạm tàu điện ngầm, nói: “Sắp rồi, còn hai trạm nữa.” Ôn Lễ nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Ừ, đến rồi thì đến văn phòng tôi một chuyến, tạm thời không nói đến việc em có phạm tội khác hay không, trước tiên chúng ta nói về tội trốn học ngay tiết đầu tiên của em cái đã.” “...” Hạ Minh Hy coi như hiểu ra rồi. Là sinh viên, trốn học là tội lớn nhất, ngoài ra toàn bộ bộ luật hình sự đều phải đứng sang một bên.