Hạ Minh Hy nuốt nước bọt, có chút cảnh giác nhìn anh. Ôn Lễ nhìn vẻ mặt đề phòng và kháng cự của cô, nhướng mày hỏi rất nhẹ nhàng: "Sao vậy, không quan tâm yêu cầu của người nhà à?" Hạ Minh Hy âm thầm nghiến răng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vẫn không bỏ qua chủ đề này được phải không. "Anh quan tâm đến yêu cầu của người nhà tôi làm gì? Anh rất gấp à?" Cô không chịu thua kém, ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười chế giễu, "Cũng phải thôi, so sánh với tôi thì anh cũng thực sự đã lớn tuổi rồi, chuyện này có lẽ gấp gáp hơn, tôi cũng có thể hiểu được." "Nhưng anh có gấp cũng vô ích thôi, ai bảo tôi còn trẻ như vậy, anh cứ từ từ mà đợi đi." Nói xong, Hạ Minh Hy làm hành động chớp chớp mắt với anh. Nhìn thẳng vào từng hành động thách thức của cô, yết hầu Ôn Lễ khẽ động đậy, đột nhiên bật cười hai tiếng không rõ ý nghĩa. "Đợi bao lâu? Đợi đến khi em tốt nghiệp à?" Hạ Minh Hy vừa định mở miệng, thì anh đã đi trước một bước nói với cô: "Vậy thì e rằng đời này khó mà được rồi." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lời nói của anh làm Hạ Minh Hy ngây người ra, lập tức cao giọng với anh: "Ý anh là gì, chẳng lẽ anh thật sự muốn tôi không thể tốt nghiệp sao?" Không phải chứ, anh không những không mở đường cho cô, mà còn muốn gây khó dễ sao? Vậy thì gia đình cô làm mọi cách đưa cô đến Đại học thành phố Lư học là vì cái gì chứ? Nếu thực sự không tốt nghiệp được, không phải là cô bị gia đình mắng chết sao? Giây trước còn kiêu ngạo vô cùng, giây sau Hạ Minh Hy đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng cô lại không thể nhận thua quá nhanh, chỉ có thể cứng đầu đe dọa anh: "Nếu anh dám gây khó dễ cho tôi, tôi sẽ đi tố cáo anh lên Cục Giáo dục." "Cứ tự nhiên." Ôn Lễ nói không chút cảm xúc, "Nếu em có thể tốt nghiệp suôn sẻ, tôi mới nên bị tố cáo lên Cục Giáo dục thì có." "......" Hạ Minh Hy nhất thời nghẹn lời. Nói xong, Ôn Lễ quay người, định rời khỏi lớp học. Hạ Minh Hy vội vàng chặn anh lại: "Anh đứng lại đấy cho tôi." Ôn Lễ: "Còn chuyện gì nữa?" "...... Anh đừng có mà làm bậy." Giọng điệu của Hạ Minh Hy vẫn mạnh mẽ, nhưng bên trong đã suy yếu đi rất nhiều, cô ho khan một tiếng, cố gắng bình tĩnh nói, "Nếu tôi không thể tốt nghiệp, anh là giảng viên, anh cũng sẽ bị gia đình tôi bắt chịu trách nhiệm." Ôn Lễ hỏi ngược lại: "Bắt chịu trách nhiệm gì, chẳng phải em nói gia đình em yêu cầu em kết hôn sinh con sao?" "......" Hạ Minh Hy ậm ừ, cố gắng tự biện minh, "Dù là kết hôn sinh con, bây giờ cũng không phải lúc, hơn nữa chúng ta ——" ... Cũng đâu có biện pháp sinh sản vô tính. Câu sau Hạ Minh Hy không nói ra, mặc dù bình thường cô hay đùa bỡn với bạn bè không có giới hạn, nhưng dù sao thì Ôn Lễ với cô cũng chưa thân thiết đến mức đó. Đến đây là đủ rồi. Cũng may là Ôn Lễ cũng không đi sâu vào chủ đề này, mà gật đầu, đồng ý nói: "Cũng đúng." Hạ Minh Hy nghĩ có hy vọng, cười toe toét: "Vậy nên anh ——" Còn chưa kịp nói dứt lời, Ôn Lễ đã cúi đầu nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh phân tích: "Với lượng kiến thức hiện tại của em, tôi còn phải lo lắng em sẽ sinh ra một đứa trẻ ngốc nghếch." Trẻ ngốc nghếch? Trẻ ngốc nghếch??? Hạ Minh Hy thừa nhận mình không phải người có năng khiếu học tập, nhưng không học giỏi thì nhất định là kẻ ngốc nghếch sao! Cô tức đến đỏ mặt, trong phút chốc nghiến răng nghiến lợi, nói với anh: "Yên tâm đi, cho dù sau này tôi có lấy bằng tiến sĩ, giành giải Nobel, tôi cũng không sinh con cho anh đâu!" Đối mặt với lời lẽ hùng hồn của cô, Ôn Lễ luôn giữ thái độ ổn định. Anh mỉm cười nhìn cô, giọng điệu ấm áp nhắc nhở: "Minh Hy, làm người không nên quá viển vông, trước tiên hãy lấy bằng thạc sĩ cái đã." Hạ Minh Hy cười lạnh: "Điều kiện tiên quyết là anh phải công bằng, đừng có gây khó dễ cho tôi." Ôn Lễ cười khẽ một tiếng, cúi người nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt anh thực sự rất đẹp, sâu thẳm và quyến rũ, chỉ tiếc Hạ Minh Hy hiện tại đang giận dữ, thật sự không có thời gian để thưởng thức. Dưới ánh mắt giận dữ của cô, Ôn Lễ đưa tay, nhẹ nhàng gõ vào vành mũ của cô. Hạ Minh Hy kêu lên một tiếng. "Học MBA, mà ngay cả những điểm kiến thức mà sinh viên kinh tế học đại học phải biết thì em cũng không rõ, cô Hạ, tôi có nhất thiết phải gây khó dễ cho em không?" Cách xưng hô lịch sự này, Hạ Minh Hy chỉ nghe ra được sự chế giễu nồng đậm. "......" - Đến trường một chuyến, tâm trạng của Hạ Minh Hy rất tồi tệ. Cô đã có ấn tượng đầu tiên khá tốt về Ôn Lễ, dù làm chồng hay làm thầy giáo cũng đều ổn, kết quả là chỉ mới vài ngày, cô đã bị hiện thực vả cho một cái đau điếng. Kết quả cũng là một người thích can thiệp chuyện của người khác. Thực ra hôm nay đến đây cũng là để hỏi anh về chuyện ấn thích trên bài đăng của cô, bây giờ thì hay rồi, tạm thời cô không muốn nhìn thấy Ôn Lễ nữa, càng không muốn hỏi chuyện bài đăng. Hạ Minh Hy lật lật thời khóa biểu, nghĩ đến việc mỗi tuần ít nhất phải đến trường học hai ngày, đầu cô bắt đầu đau. Trong lòng mệt mỏi, bụng cũng đói. Cô không lái xe đến, cũng lười đi lại nữa, nên quyết định ở lại trường giải quyết. Lúc này, nhà ăn của trường đã vắng người, nhiều cửa hàng cũng đã đóng cửa, Hạ Minh Hy miễn cưỡng chọn một quầy trông có vẻ ăn được, chọn vài món, nhưng bị yêu cầu phải quét thẻ cơm. Cô vẫn chưa kịp làm thẻ, đành hỏi: "Tôi không thể trả tiền trực tiếp được sao?" Cô phụ trách quầy trả lời: "Không được, chỉ có thể quét thẻ thôi." Tâm trạng của Hạ Minh Hy càng tồi tệ hơn. Cô, đường đường là cô chủ nhà họ Hạ, khi du học ở nước ngoài từng tiêu tiền không chớp mắt, nhiều lần lập kỷ lục quẹt thẻ, không ngờ bây giờ lại không thể ăn nổi một bữa cơm. Không còn cách nào khác, cô đành nhắn tin cầu cứu Ôn Đào. Ôn Đào trả lời rất nhanh, hỏi cô đang ở nhà ăn nào, Hạ Minh Hy không biết, bèn gửi vị trí hiện tại. Ôn Đào: "Trời ạ, sao chị lại chạy đến nhà ăn phía Nam thế, xa quá." Nói xong Ôn Đào gửi vị trí của mình, cô ấy đang ở tòa nhà khoa Văn học. Hạ Minh Hy trả lời: "Không biết, đi lòng vòng thế nào lại đến đây." Cô không biết đường, trên đường lại đang giận dỗi, nên không chú ý hướng đi, cảm thấy đói bụng mới tùy tiện tìm một nhà ăn gần nhất. Không ngờ lại không cho cô ăn. Bởi vì cách quá xa, nên Hạ Minh Hy cũng không ép Ôn Đào, nói thôi, để cô tự lo liệu vậy. Cô đặt điện thoại xuống, cố gắng thương lượng với cô phụ trách: "Dì à, dì có thể châm chước cho cháu một chút được không, cháu có thể đưa dì thêm tiền boa." Ai ngờ giọng điệu của dì phụ trách lại rất kiên quyết: "Bạn học à, đây không phải vấn đề tiền bạc, trường học quy định như vậy." Hạ Minh Hy: "Hai trăm tệ tiền boa." Dì phụ trách: "......" Hạ Minh Hy: "Năm trăm." Dì phụ trách bày ra vẻ mặt cạn lời: "Bạn học à, cháu có tiền thì đi ra ngoài ăn không được à?" Ở nhà ăn ăn một bữa cơm có đáng bao nhiêu tiền chứ. "Năm trăm mà dì vẫn còn không động lòng sao?" Hạ Minh Hy bắt đầu cảm thấy hứng thú, "Một ngàn!" Hôm nay cô nhất quyết phải ăn cơm ở nhà ăn này mới được. Dì phụ trách nhìn Hạ Minh Hy như nhìn một kẻ ngốc. Đứa trẻ này trông khá xinh đẹp, sao đầu óc lại không thông suốt như thế chứ. Nhà có tiền cũng không nên tiêu hoang phí như vậy. Đang lúc Hạ Minh Hy và dì phụ trách đối mắt, một giọng nói tràn đầy ý cười vang lên: "Quét thẻ của tôi đi." Hạ Minh Hy quay đầu, nhìn thấy người đó thì lập tức ngây ra. "Ồ?" "Lâu rồi không gặp." Người đàn ông mỉm cười với Hạ Minh Hy, rồi nói với dì phụ trách, "Dì ơi, cháu có quen bạn học này, để cháu giúp bạn ấy quét thẻ." Người đàn ông thực sự quen Hạ Minh Hy, anh ấy là anh họ của bạn từ nhỏ của Hạ Minh Hy. Hạ Minh Hy có anh họ ruột, nhưng bởi vì hồi nhỏ cô chơi với bạn từ nhỏ nhiều hơn, nên so với anh họ ruột, cô lại thân thiết với anh họ của bạn thân hơn. Dì phụ trách cuối cùng cũng được giải cứu, cảm kích nhìn người đàn ông. Nhưng Hạ Minh Hy lại không vui vẻ gì cho cam, bưng khay cơm tìm một chỗ trống ngồi xuống, rồi bất mãn trách móc: "Anh Thanh Lê, anh có thể đừng xen vào chuyện người khác được không." Trần Thanh Lê bất đắc dĩ nói: "Em đừng làm khó dì phụ trách nữa. Đây không phải nước ngoài, không thịnh hành việc cho tiền boa, hơn nữa trường học cũng có quy định, nếu em cho dì ấy tiền boa, để nhà trường biết được, dì ấy sẽ bị trừ lương đấy." Hạ Minh Hy đã ở nước ngoài quá lâu, thật sự không biết điều này, trong lúc nhất thời cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Vậy trường trừ lương dì ấy bao nhiêu, em bù lại cho dì ấy, dù sao thì em cũng không thiếu tiền." Trần Thanh Lê khẽ nhíu mày: "Nói cái gì đâu không à." "......" Hạ Minh Hy im lặng vài giây, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, "Sao anh cũng ăn cơm muộn vậy? Bị cháy giáo án hả?" Trần Thanh Lê cũng dạy học ở Đại học thành phố Lư, nhưng anh ấy là giảng viên khoa Văn học, không dính dáng gì đến khoa Quản trị kinh doanh cả. "Trưởng khoa mở họp, nên trễ một chút.” Trần Thanh Lê hỏi lại cô, "Còn em? Bị giáo viên giữ lại à?" Hạ Minh Hy bĩu môi: "Cũng gần như vậy." "Vừa mới khai giảng mà đã bị giữ lại, cũng khá đấy.” Trần Thanh Lê nói, "Chồng em không giúp em nói đỡ à?" Hai gia đình họ quen biết nhau, con cái hai nhà từ nhỏ đã chơi chung, chuyện Hạ Minh Hy kết hôn, Trần Thanh Lê đương nhiên là cũng biết. "Nói đỡ cái con khỉ ấy." Hạ Minh Hy nhắc đến Ôn Lễ là thấy tức giận, hậm hực nói: "Thủ phạm chính là anh ta đấy!" Trần Thanh Lê chớp chớp mắt, ánh mắt dừng lại, đột nhiên nhìn thấy ai đó ở đằng xa. Anh ấy vừa định gọi người, thì Hạ Minh Hy đã bắt đầu kể lể oan ức của mình. "Để em nói cho anh nghe, cái tên đó thật là, dù sao thì em cũng đã lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh ta rồi, tuy nói là giữa chúng em không quen thân, cũng không có tình cảm, nhưng gia đình em với gia đình anh ta cũng có quan hệ mà, anh họ bên nội của anh ta còn là chú họ bên ngoại của em đấy, mặc dù chúng em không phải vợ chồng thì cũng coi như là họ hàng xa, vậy mà anh biết anh ta đối xử với em như thế nào không?" “Gia đình em đã sắp xếp cho em đến đây học, bình thường mọi người nể tình là người thân cũng sẽ đặc biệt quan tâm một chút, cho dù có phạm lỗi nhỏ cũng sẽ giúp đỡ mà? Anh ta thì tốt rồi, rõ ràng là chèn ép em, còn nói sẽ không để em tốt nghiệp, có ai như vậy không chứ?” Nói đến đây, Hạ Minh Hy giả vờ hít hít mũi, đôi mắt lấp lánh nhìn Trần Thanh Lê. “Anh Thanh Lê, anh có thể xin chuyển qua khoa của bọn em dạy không? Em thật sự không chịu nổi người đó đâu, ngày đầu tiên đã gây khó dễ cho em rồi, em làm sao chịu nổi hai năm tới đây.” Trần Thanh Lê ậm ừ một tiếng, ánh mắt hơi do dự. Nhìn Hạ Minh Hy giả vờ tội nghiệp, rồi lại nhìn người đàn ông ngồi im lặng ở bàn bên cạnh nghe cô than thở suốt từ nãy đến giờ. Trần Thanh Lê thử giải thích: “Thầy nghiêm mới tạo nên trò giỏi, cậu ấy nghiêm khắc với em cũng là vì muốn tốt cho em thôi.” Không ngờ Hạ Minh Hy lại nói nặng nói nhẹ đều không nghe, hoàn toàn không chịu lọt tai câu nào. “Em không cần tốt đâu…” Hạ Minh Hy nói, “Ba mẹ em cũng chẳng quản em, anh ta tính là cái thá gì chứ, anh ta sinh ra em nuôi dưỡng em à? Dĩ nhiên là anh ta cũng không thể sinh ra cô con gái lớn như em rồi, nuôi em thì anh ta đã từng mua cho em một cái túi Hermes nào chưa? Hermes còn không mua thì đừng hòng quản em…” “Em muốn mấy cái Hermes?” Giọng nói của người đàn ông vang lên, Hạ Minh Hy giật mình quay đầu lại. Trần Thanh Lê thở dài. Anh ấy đã sớm thấy Ôn Lễ đến rồi, nhưng lời của Hạ Minh Hy tuôn ra quá nhanh, anh ấy không kịp chen vào. Thấy Hạ Minh Hy càng nói càng hăng, anh ấy định cắt ngang nhưng Ôn Lễ lại ra hiệu im lặng, còn bình tĩnh ngồi xuống nghe. May mắn là Ôn Lễ là người điềm tĩnh, không có chuyện lớn gì xảy ra. Bị nói xấu một đống, mà Ôn Lễ vẫn mỉm cười nhìn Hạ Minh Hy. Nụ cười của anh còn khiến Hạ Minh Hy sợ hơn cả bị mắng. So với Ôn Lễ bị nói xấu, Hạ Minh Hy rõ ràng là người cảm thấy tội lỗi hơn, cô biết rõ vừa rồi mình nói dối như thế nào, lại còn bị nghe thấy hết, ai cũng sẽ thấy xấu hổ. Cô nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “... Em ăn xong rồi, em đi trước đây.” Nói xong thì định đánh bài chuồn nhưng bị anh kéo lại. Người đàn ông cao lớn, khiến Hạ Minh Hy có cảm giác áp đảo tự nhiên, cô phải ngước đầu mới nhìn thấy mắt anh. Nhưng lúc này cô biết nếu ngẩng đầu sẽ gặp chuyện, nên chỉ nhìn chằm chằm vào cúc áo của anh. Trần Thanh Lê nghĩ Ôn Lễ sẽ mắng Hạ Minh Hy, muốn can ngăn, Hạ Minh Hy cũng nghĩ vậy. Nhưng Ôn Lễ chỉ nhẹ nhàng nói: “Ăn xong rồi thì đem bát đĩa qua bên kia đi.” Nói xong anh chỉ chỗ thu gom bát đĩa của nhà ăn. “Ồ, được...” Hạ Minh Hy gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn cầm bát đĩa chạy đi. Lần này Ôn Lễ không ngăn cô lại, chỉ thở dài nhẹ một cái khi nhìn bóng dáng cô chạy như thỏ. Hạ Minh Hy đi rồi, Trần Thanh Lê mới hỏi Ôn Lễ: “Thầy giáo Ôn ăn cơm chưa? Cùng ăn nhé?” “Ăn rồi.” “Vậy sao cậu còn đến nhà ăn vậy?” “Để đưa thẻ ăn.” Ôn Lễ cất thẻ vào túi, ngồi xuống chỗ Hạ Minh Hy vừa ngồi. Anh điềm tĩnh, không lộ vẻ tức giận nào. Rõ ràng là không hề để bụng chuyện vừa rồi, Trần Thanh Lê hỏi: “Những gì Minh Hy vừa nói là thật sao?” Ánh mắt Ôn Lễ thoáng vẻ bất lực: “Cậu còn nghe cô ấy đổi trắng thay đen à.” Trần Thanh Lê đương nhiên là không tin, anh ấy đã quá hiểu Hạ Minh Hy là người như thế nào rồi. Mách lẻo người khác sai sự thật là sở trường của cô, em trai họ anh ấy và mấy người anh chị em họ khác cùng lứa với cô đã bị Hạ Minh Hy lừa không ít lần khi còn nhỏ. Dù sao thì cũng là người nhìn cô lớn lên, Trần Thanh Lê vẫn phải nói giúp: “Cô bé này là thế, đừng chấp nhặt với con bé làm gì.” “Không chấp nhặt…” Ôn Lễ bình thản nói, “Nếu thật sự chấp nhặt thì đã tức chết rồi.” Trần Thanh Lê cười: “Hai năm được yên ổn, bây giờ người ta về nước rồi, đã được trải nghiệm chưa?” “Hai năm trước đã thấy rồi.” Ít nhất thì hôm nay cũng không uống rượu, so với đêm tân hôn, thế là tốt rồi. Cảm thấy là chuyện riêng của vợ chồng người ta, Trần Thanh Lê cũng không hỏi cụ thể, nói đùa: “Gặp phải học trò như vậy, sau này ngày nào ở trường cũng gặp, về nhà cũng gặp, lên lớp hướng dẫn xong lại còn phải hướng dẫn thêm ở nhà, thầy giáo Ôn vất vả rồi.” “Gặp ở trường là đủ rồi, về nhà thì thôi đi.” Trần Thanh Lê có chút ngạc nhiên: “Hai người không ở cùng nhau à?” “Cô ấy muốn ở một mình.” Dừng một chút, Ôn Lễ đưa tay xoa trán, trầm giọng bổ sung: “Tôi cũng muốn sống thêm vài năm nữa.”