LÀM SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CÔ ẤY ĐƯỢC

Hiếm khi nghe thấy anh nói đùa, Trần Thanh Lê cười lớn thành tiếng. Ôn Lễ liếc nhìn anh ấy một cái. Trần Thanh Lê khẽ ho một tiếng, lại hỏi: "Hai người không ở cùng nhau, nhà cô ấy không có ý kiến gì sao? Dù sao thì trong ngày kết hôn, ông của cô ấy còn đặc biệt dặn dò cậu, bảo cậu sau khi kết hôn phải chăm sóc cô ấy cẩn thận mà."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Ôn Lễ nói: "Cô ấy chắc vẫn chưa nói với gia đình." "Vậy cậu cứ giúp cô ấy giấu giếm như thế à? Nếu một ngày nào đó gia đình cô ấy phát hiện hai người sống riêng, cẩn thận bị mắng cùng với cô ấy đấy." Ôn Lễ nhướng mày, không chút để ý mà cười cười. Trần Thanh Lê đã hiểu rồi, căn bản là người ta không hề sợ nhà vợ. Nói thêm vài câu chuyện ở trường học, Ôn Lễ đột nhiên nhận được cuộc gọi, nói vài câu ngắn gọn rồi phải rời đi. "Tôi phải đến công ty một chuyến, cậu cứ ăn từ từ nhé." Trần Thanh Lê: "Buổi chiều cậu không có tiết à?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Không có.” Ôn Lễ nói, "Tiền cơm của Minh Hy là bao nhiêu, để tôi chuyển cho cậu." "Ôi không cần, có bao nhiêu đâu, cậu còn phải trả làm gì, để tôi mời cô ấy ăn." Ôn Lễ cũng không khách sáo, chỉ nói: "Vài ngày nữa tôi sẽ giúp Minh Hy làm thẻ cơm, trong những ngày này nếu cô ấy cần dùng thẻ, cậu cứ đưa thẻ của tôi cho cô ấy dùng nhé." Nói xong, anh đưa thẻ cơm của mình cho Trần Thanh Lê. Đại học thành phố Lư thực hiện chế độ thẻ toàn năng, thẻ cơm thực ra chính là thẻ sinh viên, Hạ Minh Hy không có kinh nghiệm học ở trường trong nước, cũng không thích đến trường, đừng nói đến việc mở chức năng trực tuyến cho thẻ sinh viên, ngay cả ý thức nạp tiền cô cũng không có, thế nên mới không thể ăn nổi một bữa cơm. Trần Thanh Lê nhận lấy thẻ, trên thẻ có ảnh của Ôn Lễ, gương mặt điển trai, khóe môi mỉm cười, bên phải tấm ảnh ghi ngành học và chức vụ của anh. Trần Thanh Lê có chút dở khóc dở cười: "Chỉ ăn một bữa cơm thôi cũng phải lo lắng, cậu thật sự coi Minh Hy như con gái mà nuôi à?" Ôn Lễ khẽ nhếch môi lên, thản nhiên đáp: "Tôi không thể sinh ra cô con gái lớn như cô ấy được." Lặp lại câu nói Hạ Minh Hy vừa nói sau lưng anh với Trần Thanh Lê. Trần Thanh Lê cười ha ha hai tiếng, trêu chọc nói: "Vậy cậu định khi nào thì sinh con với Minh Hy, dù sao bây giờ hai người cũng không ở cùng nhau mà." "Đợi cô ấy hoàn thành việc học trước đã, cô ấy còn trẻ, việc học quan trọng hơn, hơn nữa —" Ôn Lễ nhíu mày, nhớ lại hành động của Hạ Minh Hy trong những ngày gần đây, kết luận: "Tôi cảm thấy cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ." Một bên là thanh mai trúc mã chơi từ nhỏ đến lớn của em trai họ, một bên là đồng nghiệp và bạn bè khá thân, cả hai đều không ưa nhau, Trần Thanh Lê thật sự không biết phải nói giúp bên nào. Hơn nữa, tình hình hiện tại của bọn họ hoàn toàn không giống vợ chồng chút nào. Ngược lại, giống thầy giáo đau đầu và học sinh không nghe lời hơn. Quan trọng là kiểu học sinh như Hạ Minh Hy này, đánh không được mà mắng cũng không xong, nếu nuông chiều không quản thì sẽ được nước làm tới, thật sự rất khó xử lý. May mà cô chủ Hạ không học Văn học, không thuộc sự quản lý của anh ấy. Trong lòng Trần Thanh Lê không nhịn được mà cảm thấy may mắn. - Như hôm đó bác bảo vệ phòng giám sát đã nói, ngoài việc giảng dạy ở Đại học thành phố Lư, thì Ôn Lễ còn có công việc chính thức khác. Trong trường có rất nhiều người tài năng, trừ khi dành hết tâm sức vào nghiên cứu học thuật, nếu không thì những thầy cô và sinh viên có chuyên môn tốt sẽ không chỉ bó hẹp trong góc trường. Chiều nay có vài sinh viên đại học đến văn phòng tìm Ôn Lễ, được thầy cô khác thông báo rằng thầy giáo Ôn đã về công ty, phải đợi đến buổi học tiếp theo anh mới đến trường được. "Có việc gấp thì các em cứ gọi điện cho thầy giáo Ôn nhé." Sinh viên gọi điện cho Ôn Lễ nhưng lại bị báo máy bận. Lúc này, Ôn Lễ đang ngồi trong văn phòng khác của mình nghe điện thoại. Nghe xong cuộc gọi này, anh mới thấy tin nhắn của sinh viên gửi đến, định trả lời thì điện thoại nội bộ của cấp dưới gọi tới. "Tổng giám đốc Ôn, chủ tịch hội đồng quản trị gọi cho ngài, ông ấy nói điện thoại của ngài báo bận, bảo ngài gọi lại cho ông ấy." "Được." Ôn Lễ nhắn cho sinh viên một câu "Chờ một chút, thầy đang bận", rồi dùng điện thoại bàn gọi cho chủ tịch. Vừa kết nối, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã vang lên. "Đang bận à?" "Báo cáo tài chính quý ba của khu vực Hoa Đông sắp xong rồi, gần đây đang xử lý việc này…” Ôn Lễ nói, "Xong sẽ gửi vào email cho anh." "Việc đó không gấp, khi nào có báo cáo quý tư thì gửi cùng cũng được." Ôn Lễ dừng lại, hỏi: "Vậy gọi cho em có việc gì không?" "Ừ, việc của Hạ Minh Hy." Ôn Lễ im lặng, bên kia lại hỏi: "Trường bây giờ chắc đã khai giảng rồi, đã gặp cô ấy chưa?" Ôn Lễ ừ một tiếng. Bên kia không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: "Mấy ngày trước ông cố của Hạ Minh Hy lại gọi cho anh, nói rằng Hạ Minh Hy về nước lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về thăm ông ấy, ông ấy không vui, em tìm thời gian đưa cô ấy về thăm một chuyến đi." Vừa nghe đến tên Hạ Minh Hy, Ôn Lễ đã tháo kính xuống.  Anh xoa xoa sống mũi bị đè xuống, giọng điệu vẫn khá bình tĩnh: "Em sẽ thử xem." "Sao vậy, không hòa hợp với cô ấy à?" Ôn Lễ không nói gì, bên kia lại nghiêm túc bảo: "Ông cụ vừa mới giao vị trí chủ tịch hội đồng quản trị cho anh, việc bên này quá nhiều, tạm thời chưa thể can thiệp vào phía bên kia được. Kinh doanh ở khu vực Hoa Đông lại do em phụ trách, chỉ có thể làm phiền em thôi. Bên nhà họ Hạ thật sự không có người, anh họ của Hạ Minh Hy vừa bị cách chức CEO, em trai thì còn nhỏ, nhà họ không chịu giao quyền cho người ngoài, nội bộ loạn thành một đống, nếu không thì cũng không đẩy cô ấy vào tình thế khó khăn thế này." Ôn Lễ là người thành phố Yến, trọng tâm kinh doanh của gia đình anh ở phía Bắc, thực ra ngay từ đời của chú họ anh đã kết thân với nhà họ Hạ, nhưng kết cục không tốt, nên quan hệ hai nhà xấu đi. Khó khăn lắm trong vài năm gần đây quan hệ mới hòa hoãn được chút ít, hợp tác vài lần, chi nhánh của nhà họ Ôn cuối cùng cũng mở ở thành phố Lư này, lại cử Ôn Lễ làm CEO khu vực Hoa Đông, nhưng hai bên thông gia vẫn đề phòng lẫn nhau. Tập đoàn Hạ thị là ông trùm ở Tô Hàng, có tiếng nói lớn trong chính trường hơn là thương trường. Đó là còn chưa kể các doanh nghiệp lớn cùng khu vực thích kết bè kết phái xã giao giữa các ông chủ cũng có phân biệt thân sơ, kinh doanh không được thuận lợi khiến nhà họ Ôn xuất thân từ phương Bắc rất đau đầu. Những năm gần đây, tập đoàn Hạ thị trong ngoài đều gặp khó khăn, kinh doanh không thuận lợi, người thừa kế vốn dĩ được giao trọng trách lại bị đẩy ra ngoài, nội bộ đấu đá căng thẳng. Bên phương diện chính trị cũng không thế, gần đây thành phố Lư vừa phá được một vụ án tham nhũng kéo dài hơn chục năm, đàn áp mạnh mẽ, liên lụy nhiều người, mấy quan chức cấp tỉnh của nhà họ Hạ phải về hưu sớm, trong khi thế hệ trẻ còn chưa kịp trưởng thành. Người ta nói rằng có lẽ vận may của nhà họ Hạ đã đến hồi kết rồi. "Nếu Hạ Minh Hy có thể chống đỡ được, thì để cô ấy tiếp quản việc kinh doanh của gia đình thì cũng có lợi cho chúng ta." Lời này nói ra thật sự là quá lợi ích, nhưng người làm kinh doanh đâu có ai không đặt lợi ích lên hàng đầu chứ. Giữa họ hàng với nhau cũng phải phân biệt rõ ràng về tài chính, huống chi xét về bản chất họ vẫn là hai dòng họ khác nhau. Hạ Minh Hy có thể ăn chơi phè phỡn, cho dù nhà họ Hạ có sụp đổ thì số tiền để lại cho cô cũng đủ để tiêu xài cả đời. Nhưng nhà họ Ôn không nuôi người vô dụng, vị chủ tịch mới nhậm chức của nhà họ Ôn có tầm nhìn sắc bén, làm việc quyết đoán, dù người khác không tiếp quản việc kinh doanh thì ít nhất cũng phải học cách tự lập. "Em hiểu rồi.” Ôn Lễ nói, "Cho em chút thời gian." Bên kia đồng ý, rồi bàn bạc với Ôn Lễ: "Nếu thực sự không thể giúp cô ấy, hai người không hòa hợp, thì bây giờ chưa phải lúc, đợi vài năm nữa khi mọi việc ổn định, tập đoàn Hạ thị sụp đổ, hai người lúc đó nghĩ đến việc chia tay cũng không muộn." Ôn Lễ cúi đầu, chơi đùa với chiếc kính trong tay, khẽ cười, giọng điệu không rõ vui hay buồn. "Chủ tịch Ôn tính toán chu đáo thật." "Anh chỉ giả định tình huống thôi, còn lại đều trông cậy vào em, khu vực Hoa Đông nhờ em lo liệu, còn về Hạ Minh Hy…” Bên kia ngập ngừng vài giây, thay đổi giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, cuối cùng thở dài nói. "Dù sao thì cô ấy cũng là cháu gái họ của anh, A Lễ, em hãy chịu khó nhẫn nhịn một chút." Sau khi cúp điện thoại, Ôn Lễ trầm ngâm một lát, gọi trợ lý vào. Trợ lý rất nhanh đã gõ cửa phòng làm việc. "Ngài gọi tôi có việc gì không ạ?" Ôn Lễ hỏi: "Tôi nhớ không lầm thì cậu học ngành Quản trị kinh doanh ở Đại học thành phố Lư phải không?" "Đúng vậy, ngài nhớ rõ thật…” Trợ lý cười nói, "Nếu tôi tốt nghiệp muộn vài khóa, có lẽ bây giờ ngài không phải là sếp của tôi, mà là thầy giáo của tôi rồi, hơn nữa điểm số của tôi mỗi học kỳ chắc chắn sẽ cao hơn." Ôn Lễ dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Cậu có thể đạt thành tích tốt hay không liên quan đến việc giảng viên là ai, mà liên quan đến sự nỗ lực của bản thân cậu." Trợ lý lắc đầu, đùa với sếp: "Có liên quan chứ, bởi vì nếu giảng viên dạy đẹp trai thì tỷ lệ lên lớp chắc chắn sẽ cao hơn, đôi khi chúng tôi muốn trốn học cũng không nỡ. Nói thật với ngài, khi tôi học cao học ở Đại học Thanh, môn có điểm cao nhất của tôi là do giảng viên dạy môn đó rất đẹp trai." Trước lời khen của trợ lý, Ôn Lễ chỉ cười nhẹ một tiếng. Nếu vẻ ngoài thực sự có tác dụng như vậy, thì ít nhất anh cũng có thể bớt lo lắng cho người nào đó. "Gọi cậu vào đây là muốn nhờ cậu giúp một việc." Ôn Lễ nói. Trợ lý: "Ngài cứ nói đi ạ." "Tôi cần tất cả sách chuyên ngành từ năm nhất đến năm tư của Khoa Quản trị kinh doanh của Đại học thành phố Lư." Trợ lý gật đầu, việc này không khó, chỉ cần thông báo một tiếng vào nhóm cựu sinh viên của Đại học thành phố Lư là có ngay những quyển sách của các học sinh khóa sau. "Trừ sách chuyên ngành ra, các sách khác đại cương khác ngài có cần không ạ?" Trợ lý tinh tế hỏi, "Ví dụ như Toán cao cấp, Chủ nghĩa Mác Lê-nin linh tinh." Ôn Lễ nghĩ một lát, rồi đáp: "Cứ lấy hết đi." Trợ lý rời đi, Ôn Lễ cuối cùng cũng dành thời gian trả lời tin nhắn của sinh viên. Vừa trả lời xong, lại có tin nhắn mới. Là tin nhắn của Ôn Đào, tin nhắn trước đó là nhờ anh đi nhà ăn quẹt thẻ cho Hạ Minh Hy, Ôn Lễ đơn giản trả lời "Được". Ôn Đào: [Giúp em like bài viết mới nhất trên trang cá nhân đi, nhà hàng mới mở ở cổng trường, đủ 68 like sẽ được giảm 12% ~] Sau khi giúp Ôn Đào like xong, Ôn Lễ tiện tay vào bảng tin, lịch sự like bài viết của cháu gái phó viện trưởng đạt giải nhì cuộc thi thư pháp và bài viết kỷ niệm 20 năm ngày cưới của trưởng phòng giáo vụ cùng chồng con. Hình ảnh đều rất nhiều, Ôn Lễ không mở từng cái mà tiếp tục lướt xuống. Thấy bài viết của Hạ Minh Hy, thời gian đăng là một giờ trước. Hạ Minh Hy: [Tối nay phá án mạng theo kịch bản 5=1, phải chơi cả game tình cảm ngọt ngào, mấy anh đẹp trai mau đến đây [mê hoặc] [mê hoặc] [mê hoặc]] Buổi sáng trốn học, buổi trưa bịa đặt nói xấu ở nhà ăn, buổi chiều đã làm như chưa có chuyện gì xảy ra, đăng bài rủ rê đi chơi phá án mạng theo kịch bản. Tốt lắm, Hạ Minh Hy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui